- Trang chủ
- Đốt Thiên Tiên Đạo
- Chương 50: Kim Chuyên Bảo Tháp Hồng Liên Cổ Phật
Tác giả: Lưu Lãng Đích Cáp Mô
Trần Thất vốn cũng không có ý định gì, chỉ là ngủ tỉnh dậy muốn ngắm cảnh cho đỡ buồn.
Nhưng khi hắn nhìn chung quanh một hồi bỗng nhiên phát hiện căn nhà này có chỗ kỳ dị.
Trần Thất mặc dù học nghề nửa chừng, tự học đạo thuật, nhưng dù sao đó cũng chính là Thượng Cổ đạo thuật cao minh khó có thể tưởng tượng.
Khi hắn dùng Chân Long Kình ở hai mắt thì phát hiện ngôi nhà này toàn bộ là hình bát quái.
Mà chỗ tòa tháp hắn đang ở đúng ở vị trí Tốn, mang thuộc tính gió.
Ngôi nhà này ban ngày còn không nhìn được ra cái gì, ban đêm lại có mười mấy đạo yêu khí âm khí bay lên trời, hiển nhiên nơi này có yêu vật gì đó.
Trần Thất cũng không sợ hãi gì quỷ vật yêu quái.
Hòa Sơn Kinh chuyên khắc những loại này đã đành, còn rất nhiều pháp thuật đều phải dùng vật tà môn tế luyện.
Hỏa nha trận luyện hỏa nha chân khí, lại ngưng tụ năng lượng mặt trời, cái gì yêu quái quỷ tà chỉ cần bị hỏa nha chân khí đốt thì đều bị diệt sạch.
Thái Thượng Hóa Long quyết bá đạo tuyệt vời, cũng có khả năng nuốt quỷ, nuốt yêu, nuốt tà.
Có nhiều bản lĩnh như vậy thì Trần Thất còn có thể sợ cái gì.
Trần Thất nhìn một hồi lâu, đang muốn trở lại tháp tĩnh tâm tu luyện một hồi bỗng nhiên phía đông nam của khu nhà phát ra tiếng ca trầm thấp.
Một bóng người áo trắng mờ từ từ xuất hiện.
Một lát sau, phía tây bắc của căn nhà cũng có tiếng cãi cọ ồn ào, nghe rất đáng sợ.
Trần Thất tò mò, không muốn đi tu luyện nữa.
Hắn đã tặng Độc Lâu Yêu cho Tuân Ngọc Tảo, liền lấy Lục Đạo Hắc Tác xếp hạng gần với Thất Sát Nguyên Thần và Độc Lâu Yêu ra.
Hắn vốn có mấy sợi Lục Đạo Hắc Tác đã bị Huyết Văn Tử lấy mất.
Hiện giờ mấy sợi trong tay lại là Vương Trường Sinh luyện ra, uy lực lợi hại hơn so với mấy sợi mà tự thân Tiêu Bình Nam luyện ra vô số lần.
Trần Thất một mặt vận khởi Thái Thượng Hóa Long Quyết để tế luyện mấy sợi Lục Đạo Hắc Tác này, một mặt quan sát khu nhà.
Không lâu sau, mấy căn phòng trong khu nhà đều sáng đèn.
Nếu ở trong mắt người bình thường, những ngọn đèn dầu này giống như nhà của người bình thường.
Nhưng khi Trần Thất sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết nhìn thì chỉ có thể thấy đây là quỷ hỏa âm u, chướng khí mù mịt.
Mỗi một ngọn đèn đều có vẻ quỷ dị nói không nên lời.
Lục Đạo Hắc Tác là được luyện thành từ khí dơ bẩn dưới lòng đất ngàn vạn năm.
Ban đầu vốn là một đoàn khí bẩn màu xám trắng, tanh tưởi không chịu nổi, phải dùng bí truyền của Hòa Sơn Đạo, trải qua vất vả cô đọng cuối cùng nhỏ đến không nhìn thấy, không màu không mùi chỉ là một sợi đen giống như tơ nhện mới coi như luyện thành công.
Một khi đánh trúng ai đó, độc khí lập tức ngấm vào xương, cho dù luyện khí sĩ huyền môn chính tông mà không phát hiện hoặc là không có pháp lực hộ thân, bị pháp khí âm độc này cuốn lấy cũng sẽ bị đánh tan tu vi cả đời, phải luyện lại từ đầu.
Trong sáu mươi bảy loại pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, Lục Đạo Hắc Tác xếp hạng thứ ba, âm độc còn xếp trên Hỗn Thiên Phiên và túi Ngũ Âm.
Nếu vật quỷ quái bị Lục Đạo Hắc Tác cuốn lấy thì sẽ tiêu tán hồn phách ngay tại chỗ, lực sát thương lớn, tuyệt đối không kém Độc Lâu Yêu.
Chỉ là bởi vì thứ này luyện khó, một bộ cũng chỉ có sáu sợi dây màu đen, không có số lượng nhiều giống như Độc Lâu Yêu cho nên mới xếp sau Độc Lâu Yêu.
Trần Thất tế luyện một lần nữa, Lục Đạo Hắc Tác do Vương Trường Sinh luyện liền biến thành mấy sợi tơ nhện màu đen quay chung quanh người Trần Thất.
Pháp thuật mà Vương Trường Sinh luyện ra đều luyện từ vài loại lợi hại nhất, có Độc Lâu Yêu uy lực lớn nhất, công lực của Lục Đạo Hắc Tác này cũng mạnh hơn túi Ngũ Âm mấy lần.
Cho nên mấy sợi Lục Đạo Hắc Tác đã luyện đến cực hạn, trong mỗi sợi dây màu đen đều có đầy đủ cấm chế, sáu sợi dây màu đen cũng là sáu đạo cấm chế, uy lực khi gộp lại với nhau tăng gấp mười lần sợi đơn lẻ.
Thả Lục Đạo Hắc Tác phòng thân Trần Thất cũng yên tâm, quan sát trong chốc lát bỗng nhiên nghe thấy tiếng tru dài cực kỳ thê lương từ một căn phòng không xa truyền đến.
Một thứ đen tuyền từ trong căn phòng đó bay ra lao về phía bảo tháp Trần Thất đang ở.
Trần Thất nắm lấy Lục Đạo Hắc Tác không vội ra tay.
Vật màu đen kia húc vào phía ngoài của bảo tháp, nhưng bên ngoài bảo tháp giống như có một vòng bảo hộ vô hình, chỉ phát ra tiếng thùng thùng, cũng không húc vào bên trong được.
Trần Thất hơi nghi hoặc, thầm nghĩ: “Là yêu quái đang diễn tập hay tòa tháp này có gì cổ quái?”
Vật màu đen kia đâm một hồi lâu, bóng người mờ ảo màu trắng vừa rồi ca hát cũng từ sân bay lên, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ rực nhìn Trần Thất rít lên một tiếng, sau đó bổ nhào lên.
Mặc dù nó cũng bị ngăn cản ở ngoài bảo tháp ba trượng, nhưng bóng người màu trắng này có vẻ hoảng sợ hơn vật màu đen kia.
Nó lại rít lên một tiếng, không biết đang khóc hay là đang cười, hay là khóc thương, hút lòng người nhất.
Trần Thất chờ một hồi lâu thấy hai quái vật cũng không lao vào được gần bảo tháp, tròng lòng cảm thấy tò mò, liền thò tay ra ngoài rút ra một cục gạch trên tường bảo tháp.
Hắn lật đi lật lại nhìn thoáng qua cục gạch xanh, sau đó hơi giật mình kêu lên:
- Sao lại là kinh chuyên? Chả lẽ bảo tháp này trấn áp cái gì?
Kinh chuyên ở vương triều Đại Vân không phải là hiếm thấy, ngược lại rất phổ biến.
Vương triều Đại Vân yêu quỷ hoành hành, rất nhiều người đều chuẩn bị trong nhà pháp vật đề phòng tai họa, ví dụ như tỏi, kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền, tượng Phật đã khai quang, binh khí từng ra trận giết người, bùa...!rất nhiều loại.
Nhưng nếu nói trừ tà tốt nhất vẫn là kinh chuyên.
Trên mỗi khối gạch xanh này đều do cao tăng tự tay khắc chế kinh văn trên bề mặt.
Mỗi một khối kinh chuyên đều có năng lực trừ tà.
Dùng kinh chuyên xây dựng phòng ở thì yêu quái bình thường ngay cả tới gần cũng không thể.
Gia đình quan lại và nhà giàu có rất thích loại này.
Nhưng kinh chuyên rất khó có được, dù sao cao tăng đạo hạnh cũng rất ít, khắc chú đủ kinh chuyên để xây được nhà cũng cần nhiều thời gian.
Đại đa số phú hộ cũng chỉ xen lẫn mấy khối kinh chuyên trong gạch xanh bình thường, cũng không phải dùng tất cả là kinh chuyên.
Nhưng kinh chuyên mà Trần Thất tiện tay lấy từ trên vách tường bảo tháp lại có khắc kinh văn Phật môn.
Điều này làm cho Trần Thất càng thêm hứng thú, thuận tay đào thêm mấy khối nữa, bên trên đều có kinh văn.
Lúc này ngoài cửa căn nhà một loạt đèn lồng bỗng nhiên đồng loạt sáng lên, từ cửa lớn của căn nhà kéo dài đến hơn mười dặm.
Dưới ánh sáng của đèn lồng có rất nhiều người đi đi lại lại, mua bán rất náo nhiệt.
Nhưng những người này rất kỳ lạ, hành động mờ ảo, mỗi người đều có khuôn mặt cứng nhắc, nhìn không giống người sống.
Trần Thất để khối kinh chuyên trở lại chỗ cũ nhìn ra phía ngoài cửa, hơi rùng mình, cảm thấy nghi hoặc.
Loại đồ vật này hắn cũng nghe vô số lần.
Vật này người ta gọi là quỷ phố.
Truyền thuyết nói rằng nơi nào mai táng quá nhiều người chết sẽ tự thành chợ, đến buổi tối sẽ náo nhiệt hẳn lên, mua bán rất nhiều thứ nhân gian không có.
Thường nếu có người sống đi nhầm vào phố quỷ, kết quả mua rất nhiều gạch ngói, giấy vàng tiền vụn.
Cũng có người vừa đi vào sẽ không trở về được, bị ác quỷ mang đi, thậm chí có người bị bắt làm con dâu quỷ, sống chết không biết, ban ngày cứ đứng trước mộ kêu khóc.
Việc này dù là dân chúng bình thường của vương triều Đại Vân cũng đều nghe nói.
Khi Trần Thất làm sơn tặc đã nghe rất nhiều lão tặc nói chuyện phiếm, thường nói đến những chuyện quỷ dị này.
Từng có người nhiều năm làm sơn tặc, năm đó giết người nên phạm vào án tử, khi chạy trốn đã đi lầm vào phố quỷ dùng trang phục cũ trên người đổi được một cây bảo đao, khi trời sáng lại thấy đó là vật tiền triều sáu bảy trăm năm, giá trị rất lớn, thường xuyên khoe thanh bảo đao trong sơn trại.
Khi đó Trần Thất coi đó là truyện cười, chưa bao giờ nghĩ mình cũng có thể gặp chuyện quỷ dị như vậy.
Hắn nhìn trước cửa nhà thấy đủ loại yêu ma quỷ quái không ngừng lơ lửng, di chuyển loạn xạ chung quanh bảo tháp này.
Phố ngoài cửa nhà rộn ràng nhốn nháo, rất náo nhiệt.
Thường thường nhìn thấy một số quỷ vật từ đầu này lướt qua bỗng nhiên biến mất không thấy rồi đột nhiên chui lên từ mặt đất, lại một lần nữa bay lướt qua.
“Khó trách chỗ này nhà cửa hoang vắng như vậy.
Hóa ra nơi này tà môn như vậy.
Tòa bảo tháp mười tám tầng này xây dựng hoàn toàn bằng kinh chuyên, vậy cần bao nhiêu tiền mới có thể xây nên? Hơn nữa những quỷ vật kia luôn húc loạn vào tòa bảo tháp này làm gì? Chẳng lẽ phía dưới tòa bảo tháp này có yêu vật gì lợi hại hơn? Hoặc là có gì hay hơn?”
Trần Thất suy nghĩ một hồi cũng không để ý đến đủ loại dị trạng bên ngoài, đưa tay nhấn một cái vào vách tường của tòa bảo tháp này.
Vận Thái Thượng Hóa Long Quyết đẩy Chân Long Kình vào.
Chân Long Kình thâm nhập vào bảo tháp giống như cá gặp nước, rất thông thuận.
Chỉ trong chốc lát đã đi một vòng quanh thân tòa bảo tháp mười tám tầng này.
Sau đó dựa theo một quỹ tích kỳ dị đi vào tầng thứ mười bảy.
Chân Long Kình ở trong thân tòa bảo tháp này không di chuyển qua nhiều tầng, linh động hoạt bát hơn nhiều lần.
Như Trần Thất đoán, toàn bộ tòa bảo tháp này đều dùng kinh chuyên cực kỳ sang quý xây dựng nên.
Đối với bất cứ chân khí gì cũng có tính cất chứa rất cao.
Trần Thất dùng Chân Long Kình nhập vào thân tòa bảo tháp, giống như tế luyện tòa bảo tháp này, một đường đi xuống mãi đến tầng thứ nhất, Chân Long Kình không chịu dừng lại tiếp tục thẩm thấu xuống dưới nền đất.
Chân Long Kình thẩm thấu vào Trần Thất mới phát hiện tòa bảo tháp này có hai mươi bốn tầng, trên mặt đất có mười tám tầng, dưới mặt đất có sáu tầng.
Hắn cũng không khách khí đẩy Chân Long Kình lao thẳng một mạch xuống, lại phát hiện ở một tầng dưới đáy có một pho tượng Phật, quanh thân tượng Phật này có hơn ngàn đóa hoa sen đỏ rực lên, thoạt nhìn giống như Phật thực giáng thế, Phật t quang mênh mông cuồn cuộn, sau đầu cũng có sáu bảy mươi vòng sáng nhiều màu rất sáng lạn.
Trần Thất hoảng sợ, đang muốn thu hồi Chân Long Kình thì từ trong tượng Phật lại bay ra một đóa sen đỏ bắt lấy Chân Long Kình của Trần Thất.
Lập tức có một cỗ pháp lực kỳ dị, thông qua Chân Long Kình đi vào cơ thể của Trần Thất.
Trần Thất thầm cảm giác được đóa sen đỏ này không phải cái gì tốt, một khi bị pháp lực của nó phủ lên cơ thể mình chỉ sợ sẽ có hậu quả cực nguy hiểm đang chờ hắn..