- Trang chủ
- Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính
- Chương 10: Thất Hẹn
Tác giả: Zururu
Tôi đã khóc rất nhiều rồi ngủ thiếp bên cạnh giường lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng.
Tôi nhanh chóng thay đồ, đánh răng rửa mặt.
Lúc nhìn vào gương, tôi giật mình bởi cặp mắt sưng húp.
Không có thời gian, tôi chẳng quan tâm mấy mà nhanh chóng đến trường.
Hiển nhiên là đến trễ.
Tôi thập thò ngoài cửa lớp:
- Thưa thầy, cho em vào lớp.
Thầy liếc nhìn tôi rồi ra hiệu cho vào.
Tôi nhanh chóng vào chỗ ngồi của mình.
Bạch Phong đang gục xuống bàn ngủ.
Thấy động tĩnh, cũng lười ngồi dậy, nghiêng đầu qua nhìn tôi.
- Dự án siêu thị bên khu phía bắc cậu thấy thế nào?
Hôm nay tôi rất mệt, vốn không muốn trả lời nhưng không hiểu sao bản thân vẫn đáp:
- Nó chỉ ở mức an toàn, không đủ bứt phá.
Người dân khu phía bắc đa phần là những hộ gia đình có thu nhập khá.
Siêu thị giá cả cao hơn so với thị trường bên ngoài.
Những hộ khá giản sẽ không chuộng siêu thị bằng chợ...!Vậy nên thu nhập siêu thị sẽ chỉ ở mức an toàn.
Tớ nghĩ ở đó nên làm 1 khu trò chơi tổng hợp, có khu điện tử, rạp chiếu phim, khi vui chơi, trò chơi mạo hiểm...!Nơi này vừa thu hút trẻ em, vừa thu hút người lớn nữa.
Về phần giá có thể đánh vào tâm lý người dân bằng cách tạo các combo trò chơi...!Giá cho một lần chơi sẽ không quá cao, chỉ tầm mức mua một cái bánh ngọt chẳng hạn...!Cân nhắc nhiều mặt, tâm lý mọi người yêu thích cái mới mẻ sẽ chơi thử.
Với theo như tớ điều tra, khu phía Bắc ít các khu trò chơi nên nếu cần đột phá thì như vậy sẽ ổn hơn.
Tôi cơ hồ chỉ nói suy nghĩ hiện lên trong đầu của mình ngay lúc đó, cũng không suy nghĩ nhiều.
Ấy vậy mà Bạch Phong lại ngồi thẳng dậy, đôi mắt có chút suy tư rồi dần dần khóe môi hơi nhếch lên.
- Được đấy.
Dự án này chúng ta cùng hợp tác thực hiện thế nào?
Tôi ngẩn ra một hồi.
Nói thực hiện là thực hiện được ư? Dù là người thừa kế nhưng hiện tại chúng tôi chẳng có vị trí chính thức nào trong hội đồng lãnh đạo của công ty cả.
Chỉ là lâu lâu muốn thử thách, họ sẽ giao cho mấy đứa nhóc chúng tôi vài dự án nhỏ.
Vậy nên việc tự thực hiện dự án căn bản là bất khả thi.
- Chuyện này không đến lượt chúng ta quyết định.
Phải làm bản thảo rồi thuyết phục về lợi ích của dự án với hội đồng quản trị.
Nhận được sự đồng ý thông qua mới được tiến hành.
Làm gì nói hợp tác là hợp tác được.
Bạch Phong nhìn tôi.
Tôi thoáng nhận ra trong mắt cậu một tia chán ghét.
Hẳn là vậy, cậu ta thích người tự do, phóng khoáng, thoải mái như An Nhiên.
Còn tôi luôn luôn bị ràng buộc bởi gia đình.
Cậu ta chán ghét tôi, tôi cũng hiểu thôi.
Nhưng lúc này tim tôi chợt nhói lên một cái.
Tôi quay đầu đi, gục xuống bàn, khẽ lấy tay xoa xoa lồng ngực, thầm nghĩ: "Được rồi, ổn thôi mà.
Đừng đau nữa, đừng yêu cậu ta nữa".
Lúc này, Bạch Phong lên tiếng:
- Dự án này tớ sẽ bàn bạc với bố thử.
Nếu được sẽ đề nghị hợp tác với công ty nhà cậu.
Đây là một dự án tốt nên tớ nghĩ sẽ được thông qua thôi.
Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ phải thuyết trình trước hội đồng quản trị.
Có gì tớ sẽ thông báo với cậu sau.
Tôi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói:
- Ừm.
Phải chăng lúc đó khi cậu ấy hỏi tôi nên đồng ý một cách thoải mái.
Nếu vậy có lẽ cậu sẽ có cái nhìn khác về tôi phải không? Nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm thế.
Bởi vì nếu gật đầu thì tôi quả thật quá thiếu suy nghĩ.
Là người thừa kế, làm việc không thể tùy hứng được, phải suy nghĩ lo trước lo sau.
Ràng buộc với gia tộc không phải một câu nói có thể phá bỏ được.
Mà gần đây tôi ngày càng cảm thấy Bạch Phong đang muốn phá bỏ ràng buộc đó, suy nghĩ ngày càng phớt lờ gia tộc.
Nhưng như vậy làm việc sẽ càng thiếu cẩn trọng, dễ bị bắt lỗi.
Cậu ta dù có giỏi thế nào cũng mới là đứa nhóc cấp III.
Những lão cáo già trong hội đồng quản trị có thể bóp chết cậu ta bất cứ lúc nào.
Cậu ta càng như vậy, càng để lộ sơ hở cho người khác nắm thóp.
Tôi thật sự không biết thay đổi của Bạch Phong bây giờ là tốt hay xấu nữa.
Giờ ra chơi, tôi nghe tiếng nói chuyện của Bạch Phong với An Nhiên ở bàn trên.
Tôi lười biếng ngẩng đầu lên.
Bạch Phong đang ngồi đối diện An Nhiên, nhìn cô ôn nhu hỏi:
- Món quà hôm qua cậu thích chứ?
An Nhiên lúng túng, lấy từ trong cặp xách ra một cái hộp đặt lại vào trong tay Bạch Phong rồi nói:
- Cái đó đắt quá tớ không nhận được đâu.
Tớ trả lại cho cậu.
Bạch Phong thoáng nhìn cái hộp rồi lại nhìn An Nhiên, khỏi nói trong mắt có bao nhiêu phần cưng chiều.
- Nhưng không phải cậu rất thích nó hay sao? Tớ thấy cậu đứng nhìn nó rất lâu.
An Nhiên nghe nói mặt đỏ ửng cả lên trông thập phần đáng yêu.
Chẳng chờ cho An Nhiên nói thêm lời nào.
Bạch Phong mở cái hộp, lấy ra một sợi dây chuyền hình ngôi sao rất tinh xảo, chắc chắn giá trị không hề nhỏ.
Cậu ta đứng dậy, khẽ bước vòng ra sau An Nhiên giúp cô đeo sợi dây chuyền lên rồi cúi đầu xuống, khẽ thì thầm bên tai cô:
- Đã mua rồi không trả lại được nữa.
Coi như quà sinh nhật sớm.
Không phải cậu nói chúng ta là bạn sao? Nếu vậy bạn bè tặng quà cho nhau là bình thường mà.
Đôi tai An Nhiên đỏ ửng, rồi dần dần cả mặt đều đỏ theo.
Bị người đẹp trai như vậy trêu chọc khiến cô cảm thấy thật xấu hổ.
An Nhiên bối rối, ấp úng, trông dáng vẻ quả thật giống một chú mèo nhỏ đáng yêu.
- Vậy tớ cũng sẽ tặng cậu một món quà.
Tớ vừa nhận lương.
Lát nữa tan học, nếu cậu rảnh chúng ta cùng đi mua quà.
Cậu thích gì cứ lựa, tớ sẽ tặng cậu.
- Được thôi.
Hôm nay tớ rảnh.
Nhớ là tớ thích gì cũng đều mua đấy.
Bạch Phong rõ ràng bị vẻ đáng yêu này làm cho xiêu lòng rồi.
Cậu ta chẳng còn nhớ có hẹn đi ăn cơm cùng tôi để bàn về dự án đô thị chúng tôi mới được giao nữa.
Trái tim tôi lại đau rồi.
Thật mệt mỏi.
Vì hôm nay cậu ấy hẹn tôi, mà tôi đã hủy cả buổi hòa nhạc mà tôi khó khăn lắm mới kiếm được vé.
Vé cũng đã nhượng lại mất rồi.
Giờ muốn thay đổi đi xem cũng không được nữa.
Một người vì một cô gái thất hẹn với tôi.
Huống hồ chúng tôi đã đính hôn.
Điều này sẽ làm ảnh hưởng đến hòa khí hai nhà.
Nếu để mấy lão già kia biết được, kiểu gì Bạch Phong cũng bị làm khó dễ.
Một người âm trầm, thận trọng trong mọi hành động mà tôi từng biết bây giờ biến mất rồi.
Cậu ta chẳng còn là Bạch Phong mà tôi biết.
Nhưng tôi cũng đã lỡ yêu cậu ta rồi..