- Trang chủ
- Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh
- Chương 44
Tác giả: Tôi Gia Tội
Đoạn Như Bích từng nói cô là một người hời hợt, đừng tưởng nhìn bên ngoài giống như cô luôn bị Ôn Tuyết bắt nạt, nhưng trên thực tế cô không chịu tổn thương gì nhiều, bởi vì không thèm để ý, cho nên không tổn thương.
Nhưng mà, Lâm Tuyển không giống vậy, chỉ cần một câu nói một động tác của anh ta đều có thể ép nước mắt cô chảy xuống.
Ôn Nhung bước tới cửa, lại nghĩ ra cái gì, quay người lại tìm giấy bút: “Nói miệng không bằng chứng, vẫn là viết xuống đi.”
Trên giấy viết rất đơn giản: tôi – bên giáp phụ trách phối hợp với bên ất tiến hành lễ đính hôn đến cùng, bên ất y theo ý của bên giáp, không ra tay trợ giúp cho nhà họ Ôn. Bên giáp, Ôn Nhung, bên ất, để trống.
Ôn Nhung đẩy tờ giấy tới trước mặt Lâm Tuyển, chỉ vào chỗ trống nói: “Ký đi.”
Lâm Tuyển không nhìn vào tờ giấy mà nhìn cô, sắc lưu ly trong cặp mắt hoa đào ngưng kết lại thành từng mảng: “Lời em vừa mới nói là có ý gì?”
Ôn Nhung cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt: “Không có gì, đừng để khách đợi lâu, đây.”
Cô đưa bút cho anh ta.
Anh ta chợt nắm lấy tay cô kéo về phía mình, song cô vặn tay lại một cái, mạnh mẽ tránh thoát, cổ tay lập tức hằn lên một mảng hồng.
Ôn Nhung nhíu mày. lùi lại ba bước, giữ vững khoảng cách an toàn với anh ta: “Anh có ký không, không ký tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Giám Phi đứng ngoài cửa nói: “Khách hỏi bao giờ bắt đầu?”
Tầm mắt Lâm Tuyển chưa từng rời khỏi người Ôn Nhung, anh ta cầm bút, qua loa ký tên trên giấy.
“Lát nữa em giải thích rõ cho tôi.”
Ôn Nhung cất bản thỏa thuận vào trong găng tay, không để ý đến anh ta, mở cửa, nói với Lâm Giám Phi: “Được rồi.”
Theo quy trình, phần đầu MC sẽ nói một đống những lời nhảm nhí để mở màn, nhưng bởi vì không phải lễ kết hôn, cho nên không cần hành khúc hôn lễ gì đó, nhà gái cũng không cần khoác tay cha bước lên thảm đỏ, chỉ cần hai người tay trong tay đi lên lễ đài, trao nhẫn đính hôn là được.
Lễ đài ở trên du thuyền, Ôn Nhung điều chỉnh lại tâm trạng, giống như lúc ở nhà Như Bích đã luyện tập rất nhiều, mỉm cười, nhất định phải mỉm cười.
Trước mặt, người lớn hai nhà đều đã đứng ngay ngắn, hai ông bà nhà họ Ôn một mực cung kính đứng thẳng, bên kia, sắc mặt cha mẹ Lâm Tuyển không thể gọi là đẹp mắt được, chỉ có khuôn mặt bánh bao hồng hồng của Lâm Tử Hào là cười đến híp cả mắt lại. Lâm Giám Phi làm động tác mời tiến lên.
Lâm Tuyển nhấc cánh tay lên: “Đi thôi.”
Ôn Nhung hít một hơi, nhẹ nhàng vòng tay qua.
Bên trong hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Điểm cuối đó tựa hồ như rất xa xôi, mỗi một bước cô đi, cát dưới chân lại nóng thêm một phần, cánh tay của người bên cạnh cũng không phải là bến bờ bình yên, mà lại trở thành trung tâm mưa gió của cô.
Có người thiếu nữ nào không tư xuân, cho dù là Ôn Tiểu Nhung, cũng muốn có một tình yêu lý tưởng.
Cô còn chưa từng thử tay nắm tay với người mình thích, núp ở đình lục giác cùng ngắm mưa sao băng, cũng chưa từng thử cùng người mình thích ôm nhau trong tuyết lớn, xấu xa đem bàn tay lạnh như băng bỏ vào cổ áo người đó; cô cũng chưa thử cùng người mình thích vùi trong ghế sa lon ấm áp xem phim ma, thét lên mà nhéo lấy cánh tay người ấy; cô cũng chưa từng được thử bắt bẻ người mình thích, yêu em thì hãy mời em ăn Haagen – Dazs*;cô chưa từng thử làm nũng với người mình thích, muốn người đó nửa đêm đi mua thiên thần hộ mệnh giúp cô….
* Một hãng kem nổi tiếng, sologan của hãng này là « Yêu cô ấy thì hãy mời cô ấy ăn Haagen – Dazs »
Cô chưa từng cùng người mình thích nói rằng, em nguyện ý gả cho anh.
Cô chưa từng được thử qua bất cứ điều gì, những yêu đương si ngốc thời tuổi trẻ đã rời khỏi sinh mệnh của cô. Gió biển thổi tung chiếc váy lụa mỏng trên người cô, chút ánh sáng còn dư lại lúc chiều tà muốn sưởi ấm thể xác lẫn tinh thần của cô. Nhưng mà, cô nói đó chẳng qua chỉ là bị cắn một phát, nhưng đó đâu chỉ là một phát cắn, đó tưởng chừng như đã cắn nuốt toàn bộ trái tim cô.
Chân chính bước đi trên con đường này, cô mới nhận ra, cô đau đớn hơn bản thân tưởng rất nhiều.
Ôn Nhung bước lên du thuyền, nhìn những người trước mắt, bọn họ giống như đều đang cười, bên tai là tiếng thao thao bất tuyệt của MC, giống như đang đọc văn của người ngoài hành tinh.
“Cô Ôn, cô Ôn?”
Ôn Nhung lấy lại tinh thần, mới phát hiện trước mắt có hai chiếc nhẫn.
Nhẫn Lâm Tuyển chọn không thoát khỏi vẻ hoa lệ, anh ta đã cầm lấy một chiếc, vươn tay về phía cô. Cô cúi đầu, gương mặt bị gió biển thổi vào ửng đỏ, ánh mắt tựa hồ như cũng có chút phiếm hồng, sự ngây thơ của thiếu nữ cùng với trầm ổn của một người đàn bà đồng thời dung hợp trên người cô.
“Anh biết không, “ Cô nhỏ giọng nói, “Tôi đã mơ giấc mộng này rất lâu, nhưng anh không phải người trong mộng, anh là người đập tan giấc mộng.”
Cô nhìn anh ta cười cười, ý giễu cợt phủ đầy nơi đáy mắt, sau đó, đặt tay vào lòng bàn tay anh ta.
Lâm Tuyển giữ nguyên nụ cười, đáy mắt sôi trào các loại tâm trạng, nhưng lúc này, hắn không thể nói gì, chỉ có thể đeo nhẫn lên tay cô.
Tay cô rất gầy, mười ngón tay thon dài, hơn nữa, rất mảnh mai.
Đôi tay này đêm đó đã nắm lấy bờ vai hắn, vạch ra mấy vệt máu.
Ôn Nhung không biết Lâm Tuyển đang sững sờ cái gì, động tác của cô rất nhanh chóng, nắm lấy tay anh ta, đeo nhẫn vào, xong việc.
Chẳng qua chỉ là đính hôn mà thôi, làm cho có hình thức thôi.
Cha mẹ hai bên cũng bước lên trên bục, người ở phía dưới có thể cảm thấy một màn này thực ấm áp chăng, nhưng Ôn Nhung cảm thấy thực giả tạo, người lớn hai nhà lần đầu tiên gặp mặt lại ở trường hợp này, thực sự có chút lúng túng.
MC ở bên kia yêu cầu Lâm Tuyển nói mấy câu, Lâm Tuyển đưa tay nhận lấy mic, một tay kéo Ôn Nhung, Ôn Nhung không thèm để ý đến sự tiếp xúc như vậy.
“Rất cám ơn những vị khác đã có mặt ngày hôm nay, thực ra thì rất nhiều năm trước, không ít bạn bè hỏi tôi tại sao không kết hôn, tôi nói tôi còn đang đợi, sau đó, tôi cũng đã đợi được đến ngày hôm nay. Mặc dù hôm nay chỉ là lễ đính hôn, nhưng hy vọng lúc tôi kết hôn, các vị vẫn có thể đến chúc phúc cho chúng tôi.”
Phía dưới là một tràng tiếng cười, Ôn Nhung quay đầu lại nhìn anh ta, Lâm Tuyển cười đến cực kỳ nhập vai, đuôi lông mày nhiễm ý cười khiến anh ta nhìn rất trẻ ——– đúng là trời sinh làm người biểu diễn.
MC rất chuyên nghiệp làm tiếp trình tự: “Cô Ôn Nhung có gì muốn nói chứ?”
Cô thực ra chẳng có lời nào để nói, song, mic đã được đặt vào trong tay, ánh mắt Lâm Tuyển lập tức đuổi tới, Ôn Nhung nhìn từng gương mặt phía dưới, hoặc là mong đợi, hoặc là suy tính, cô tự cân nhắc, cầm mic lên, nói: “Thực đơn hôm nay là do Lâm Tuyển chọn một tháng mới định ra được, mọi người đừng lãng phí, mời hưởng dụng đi.”
Cả hội trường yên lặng ba giây, MC sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được: “Nói xong rồi?”
Ôn Nhung gật đầu một cái.
Lâm Tuyển cười cười, thay cô nói: “Hôm nay cô ấy hơi hồi hộp.”
Ôn Nhung ở trong đầu khinh thường liếc mắt một cái.
“Cô dâu sắp cưới của chúng ta thực hài hước, ha ha.” MC hòa giải tẻ ngắt, “Vậy thì mời mọi người cung kính không bằng tuân mệnh đi.”
Dạ tiệc chính thức bắt đầu, bởi vì là tiệc tự chọn, các khách khứa ăn mặc sang trọng nâng chén rượu đi lại giữa những chiếc bàn dài, ăn uống linh đình bên bờ biển, ánh sáng lung linh.
Người Lâm Tuyển muốn mời phạm vi rất rộng, rất nhiều khách khứa ở hai giới thương nhân, chính trị đều có mặt, thực ra thì Lâm Tuyển cũng chẳng cần nhiều lời, phô trương như vậy đã nói lên tất cả. Ôn Nhung đi theo Lâm Tuyển chào hỏi với một đám chẳng biết ai là ai, bọn họ hàn huyên với Lâm Tuyển, cô chịu trách nhiệm mỉm cười, thỉnh thoảng sẽ có người dẫn dắt đề tài đến cô, ví dụ như cô làm gì, sao lại quen với Lâm Tuyển, câu trả lời của cô cho tới giờ chưa từng vượt quá năm chữ, tôi là giáo viên, dạy con trai anh ấy. Sau đó, lúc cụng ly thì cụng rất nhanh nhẹn.
Vào lúc cô mặt không đổi sắc uống xong ly vang đỏ thứ mười, vị sếp già trước mắt kinh ngạc nói: “Lâm Tuyển, tửu lượng của cậu chắc không bằng nổi vị này nhà cậu đâu, uống rượu như uống nước vậy.”
“Tôi không dám uống rượu với cô ấy đâu.” Lâm Tuyển ôn hòa cười nói, lại nghiêng đầu nói với Ôn Nhung, “Nhưng mà, vẫn nên uống ít một chút.”
Nói xong, định săn sóc cầm lấy ly rượu của cô. Ôn Nhung giơ tay lên chặn lại, tự mình lại rót đầy một ly.
“Ha ha, ngày vui thì phải uống nhiều một chút, Ôn Nhung cơ mà, cạn thêm chén nữa.”
Ôn Nhung chạm cốc với anh ta, chất lỏng màu đỏ thoáng chốc đã rơi vào bụng.
Nếu như không vui, vậy thì uống rượu đi.
Đêm nay, ấn tượng về vợ chưa cưới của Lâm Tuyển để lại cho người ngoài là: sạch sẽ, đơn giản, nhanh nhẹn, nhất là lúc uống rượu, cô nương vô giới hạn.
Cô uống rượu chân mày cũng không nhíu lấy một cái, nhưng đáng tiếc là dễ dàng đỏ mặt, lúc càn quét xong chén thứ mười lăm, mặt cô đã từ màu trắng bách hợp chuyển thành màu đỏ hoa hồng, da thịt toàn thân cũng đỏ lên nóng rực, song, ánh mắt cô vẫn thanh tỉnh, nhất là lúc nhìn người ta, mơ hồ phủ một tầng nước, trong suốt thanh thấu.
“Tôi đi xem bà nội một chút.”
“Ừ, chờ đã.” Anh ta kéo cô, rút khăn giấy lau lau nơi khóe miệng cô, “Dơ rồi.”
Màn tình nùng ý mật này rơi vào trong mắt người khác, có vẻ tương đối đáng giá hâm mộ ghen tỵ.
Ôn Nhung lại chẳng có phản ứng gì: “Dơ bẩn không phải lau lau chút là có thể sạch được, anh xem, ” Cô giơ khăn giấy lên. “Dấu vết này chẳng qua là chỉ từ trên người chuyển đến những chỗ khác mà thôi.”
Hắn nhanh chóng giương mắt lên nhìn cô, cô đã nhét khăn giấy laị trong tay hắn, cầm lấy ly rượu xoay người. Màn đêm tầng tầng hạ xuống, nến trắng được thắp lên đầy lãng mạn, ánh nến lấp lánh nhảy nhót trong gió, dưới ánh sáng mờ ảo của những cây nến, cô để lại một cái bóng kiên cường mà đơn bạc.
“Ngẩn người gì vậy?” Lâm Tuyển cả kinh, quay đầu lại, khuôn mặt hơi ngà ngà say của Bành Duệ đang ghé vào bên tai hắn.
“Không có gì.” Lâm Tuyển thuận thế vo tờ giấy lại nhét vào trong túi quần.
Bành Duệ chỉ phía trước: “Này, hai cụ ở nhà không có ý kiến gì với cô giáo Ôn nhà anh?”
Lâm Tuyển xem thường, cười nhạt: “Tôi đính hôn, còn cần mấy lời nói nhảm của bọn họ? Hơn nữa, lần thân cận này là do ông anh cả của tôi sắp xếp, bọn họ còn nói được cái gì.”
“Aiz, được, tôi mời anh một chén, nhớ về sau phải thương yêu bà xã, cô gái như cô giáo Ôn không tệ, dáng dấp khiến cho người ta rất quý mến, tính tình cũng không tồi, anh đừng có làm người ta tức quá chạy mất.”
Bành Duệ nâng ly rượu, mãi vẫn không thấy Lâm Tuyển có động tĩnh gì.
“Này, uống rượu đi.”
“A Duệ, trên thế giới này không có thứ gì là tôi không lấy được.”
Lâm Tuyển nhìn ra một hướng khác, không biết là nói cho ai nghe.
Bành Duệ không nhịn được nói: “Biết rồi, đừng có khoe khoang, nhà họ Lâm đã là vật trong túi anh.”
Lâm Tuyển cầm chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Ôn Nhung tìm thấy bà nội, cụ bà đang yên tĩnh ngồi trong góc, mẹ Ôn ngồi bên cạnh.
“Tiểu Nhung, con tới vừa đúng, mẹ đi ăn chút gì đó, con giúp trông bà nội nhé.”
Ôn Nhung ngồi xuống, nắm lấy tay bà, bà cụ Ôn hòa ái nhìn cháu gái nhà mình: “Nhung Nhi nhà chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, lớn rồi, phải làm cô dâu người ta rồi.”
“Bà nội, đây chỉ là đính hôn.”
Ôn Nhung áp khuôn mặt nóng nóng lên tay bà nội, thở ra toàn mùi rượu, cô nghĩ cô thực sự có điểm say, tối nay cô uống chắc cũng phải gần bốn chai.
“Vậy cũng sắp rồi.”
Ôn Nhung nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Bà nội, nếu cháu không muốn kết hôn, bà có mất vui không?”
“Sao lại nói mấy lời không may như vậy?”
“Bà có mất vui không ạ?” Ôn Nhung cố chấp hỏi đến cùng.
Bà cụ Ôn vỗ vỗ khuôn mặt của cô cháu gái nhỏ, cười: “Cháu vui vẻ là được rồi, cháu vui vẻ, bà nội sẽ vui vẻ.”
“Ngoắc tay, chúng ta đã nói rồi nhé, cho dù cháu có làm gì, bà cũng sẽ ủng hộ cháu.”
“Được, xem trong đầu nhóc con cháu nhất định là có chủ ý gì rồi.”
Bà cụ Ôn không cưỡng lại được Ôn Nhung, ngoắc tay hứa hẹn với cô. Ôn Nhung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy về sau, cho dù cô làm gì, chỗ bà nội coi như đã thông qua.
“Ôn lão phu nhân, Ôn Nhung.”
Ôn Nhung đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy ba người nhà họ Phó đến kính rượu. Ôn Nhung theo bản năng che trước người bà nội, theo như cô đoán, bà nội cũng không biết sự thật cô là người nhà họ Phó.
Vợ chồng họ Phó Ôn Nhung cũng không xa lạ, trước khi hai nhà Ôn Phó bất hòa, cô thường xuyên gặp bọn họ. Lúc đó, cô chỉ coi bọn họ là một đôi vợ chồng bình thường, nhiều nhất là bạn tốt của cha cô, cha mẹ của người cô thích.
Lúc này, Ôn Nhung nhìn hai vợ chồng hòa nhã nhà họ Phó, thế giới trước mắt có chút lung lay.
“Tiểu Nhung hôm nay thật xinh đẹp, lúc trước còn là cô bé con, đến nhà chúng ta chạy ra chạy vào, nháy mắt mà đã lập gia đình rồi….” Bà Phó nói mãi nói mãi lại có chút ngắc ngứ, che miệng.
“Chúng tôi rất vui khi được mời, chúc mừng.” Ông Phó vừa nói vừa liếm môi, giống như có chút khẩn trương, “Gả cho nhà người tốt.”
Ôn Nhung nâng ly rượu lên, đổ đầy, uống một hơi cạn sạch: “Cám ơn, cha cháu cũng nói như vậy.”
Ông Phó sửng sốt, cười ngượng ngùng.
Cô muốn mời bọn họ, là muốn để bọn họ thấy, cô sẽ tự mình sống rất tốt, cho dù ban đầu bọn họ có lấy lý do máu chó nào giao cô cho nhà họ Ôn, cô bây giờ hay tương lai cũng không có hứng thú biết, ai đã buông tay trước, thì cũng đừng nghĩ đến thu hồi lại.
Phó Tô đứng một bên, cảm xúc bên trong cặp mắt đen đậm đến không tan nổi, anh chợt quay mặt, thấp giọng nói chúc mừng.
Ôn Nhung lại bước đến trước mặt anh, giang hai cánh tay, anh ngơ ngẩn, sau một khắc, cô đã ôm lấy anh, hít lấy mùi hương sạch sẽ trên người anh, cô nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh đã tới, em rất vui.”
Anh đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy cô, cổ họng nóng rát, vẫn không thốt ra nổi một câu.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Ôn Nhung nhìn qua bờ vai Phó Tô, thấy Lâm Tuyển đang đi về phía này. Cô buông Phó Tô ra, vẻ mặt lại phẳng lặng.
Lâm Tuyển cũng uống khá nhiều, mặt có hơi đỏ, mặt anh già này như hoa đào, bớt đi chút sắc bén, nhiều thêm chút nhu hòa, anh ta vừa đến bên cạnh Ôn Nhung đã kéo cô vào trong ngực mình, ngay trước mặt người nhà họ Phó, cô nhẫn.
Lâm Tuyển chào hỏi đơn giản với mấy người đứng đó, sau đó cúi đầu nói với Ôn Nhung: “Tử Hào mệt rồi, đòi về nhà, tôi thấy cũng không sai biệt lắm.”
“Chờ một chút đã.”
Ôn Nhung dưới con mắt trừng trừng của mọi người leo lên du thuyền, đứng ở vị trí cao nhất, gió biển thổi tung mái tóc cô, tầm mắt bị cắt đứt đoạn, cô một tay cầm mic, một tay vịn lan can ổn định trọng tâm.
“Các vị, HELLO, mời nhìn qua bên này.”
Khách khứa bên dưới rối rít ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Cô ấy muốn làm gì vậy?” Bành Duệ thấy lạ hỏi.
Lâm Tuyển im lặng không lên tiếng, viền môi khẽ mím chặt.
Chờ tất cả mọi người đã chú ý đến cô, Ôn Nhung mới hắng giọng một cái, nói: “Hôm nay là ngày đính hôn của tôi, vào ngày đại hỉ này, tôi có hai chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố.”
Lâm Tuyển bỗng nhiên tiên lên, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Em say rồi, trên đó không an toàn, mau xuống đi.”
Ôn Nhung cười cười không thèm để ý: “Lâm Tuyển, anh đứng đó, nếu anh mà đi lên, đừng trách tôi phá hỏng quy củ.”
Lâm Tuyển dừng bước, nheo mắt lại.
Mà những người bên cạnh cũng chỉ cho đây là vợ chồng son liếc mắt đưa tình.
Ôn Nhung giơ ngón trỏ lên: “Chuyện thứ nhất, tôi muốn tuyên bố, tôi, Ôn Nhung, thích nhất ba người.”
Vừa dứt lời, phía dưới đã có người kêu lên: “Có phải thích Lâm Tuyển nhất đúng không! Ha ha.”
Ôn Nhung không để ý tới, nói: “Thứ nhất, đương nhiên là bà nội tôi yêu nhất, bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ sống thật tốt.”
“Thứ hai, chính là bà, Bích Bích.”
Trong đám người, Đoạn cô nương đột nhiên khóc lớn, giống như chết cha chết mẹ vậy: “Chị đây không làm nữa, tôi chịu không nổi, bà xuống cho tôi, về nhà với tôi!”
“Đừng khóc, đã bảo là không khóc rồi mà, ngoan.” Ôn Nhung loạng choạng, nói tiếp, “Người cuối cùng!”
Mọi người cho đây là một trò chơi gì đó để cho không khí náo nhiệt, đột nhiên cũng hăng hái lên.
“Là Lâm Tuyển!” Bành Duệ hô xong cười ha hả, chọc chọc người bên cạnh, “Này, vợ anh đáng yêu thật đấy!”
Mà Lâm Tuyển lại không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Nhung.
Ôn Nhung lại nói: “Người cuối cùng này giữ lại đã, tôi muốn tuyên bố, ba người tôi hận nhất. Ba người này, sau khi tôi nói ra xong, có nghĩa là tuyệt giao, tôi không nói đùa đâu.”
Hội trường, chợt yên tĩnh lại, rất nhiều người không rõ chân tướng ra sao.
Ôn Nhung chỉ vào khu vực bên phải, nơi đó phần lớn là bạn bè của cô: “Những người đối với tôi không thẹn với lương tâm không cần sợ, tranh cãi với tôi cũng không cần lo lắng, tôi không hay thù vặt.”
“Như vậy, người thứ nhất là…”
Tầm mắt cô chuyển từ trái sang phải, từ phải qua trái, chợt dừng lại: “Văn, Lam.”
Bên dưới đều tìm kiếm người tên Văn Lam, một đống ánh mắt dừng lại trên người Văn Lam. Khuôn mặt tươi cười của Văn Lam cứng lại, giờ phút này làm gì cũng không được.
“Cô Văn, không phải là tôi ghen tỵ cô đi theo Lâm Tuyển mười năm, cô không có công lao, cũng có khổ lao, nhưng tôi muốn nói, cái nồi cô đè trên người tôi quá nặng, tôi gánh không nổi, lúc nào thì cô mới tự mình gánh lại đây.”
Lời này của Ôn Nhung có chút mông lung, người không hiểu thì mặt mày mờ mịt, người biết chuyện trong nháy mắt sợ hết hồn hết vía.
Nụ cười của Lâm Tuyển bị gió biển thổi cho lạnh lẽo, ửng đỏ vì say giờ lại biến thành trắng bệch mấy phần, cánh tay bên người cũng không khỏi siết lại thành quyền.
“Thứ hai.”
Giống như tuyên bố tử hình vậy, trừ tiếng sóng biển ra, chỉ có tiếng của Ôn Nhung.
“Tiểu Tuyết này, có lúc tôi thực sự muốn để mẹ ấn cô vào tái tạo lại, kiếp trước không biết tôi làm biết bao chuyện thất đức mà kiếp này mới có một đứa em gái như cô! Chúng ta quả nhiên không có duyên làm chị em. À, quên nói cho cô biết, cái gì nên biết tôi đều đã biết cả rồi, tôi rất ổn, cũng không đau lòng cho lắm, nhưng mà, cô có đau lòng hay không, thì tôi không biết.”
Ôn Tuyết quả thực tức đến phát điên, nhưng nghe đến câu cuối cùng của Ôn Nhung, giống như thấy quỷ, khuôn mặt vặn vẹo nhất thời trống rỗng.
Không khí càng ngày càng quái dị, mọi người không hiểu nổi đây rốt cuộc là trò chơi hay là đùa thật đây.
“Mà người cuối cùng…”
Ôn Nhung vén lại đám tóc mai bị gió biển thổi loạn, lộ ra cái trán bằng phẳng cùng ánh mắt trong trẻo, cô nhìn xung quanh hội trường một vòng, từ từ cúi đầu, tầm mắt rơi vào người đứng gần cô nhất.