- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 119: Dương uy tứ phương
Tác giả: Mạc Vũ
Bên trong mặc dù đông đảo, Tiêu Bố Y đứng tại nơi này, lấy tính mệnh ra đánh cược, thoạt nhìn so với Dương Quảng còn trang nghiêm hơn, chỉ là dưới ánh mắt mọi người Tiêu Bố Y vẫn bảo trì nụ cười, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Kẻ khác còn cho rằng hắn là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, đối với Thánh Thượng vừa trung thành vừa tận tâm, hoặc có thể nói là trung thành đến chết, Dương Quảng phóng ra cái rắm hắn cũng đều cho rằng là hương thơm, không biết rằng trong lòng hắn sớm đã biết kết quả, biết rõ bản thân tuyệt đối sẽ không thua mà thôi.
"Lôi Tát Khắc, ngươi nếu như đồng ý đánh cuộc, ta sẽ tấu thỉnh Thánh Thượng ân chuẩn" Tiêu Bố Y nhìn thấy Lôi Tát Khắc do dự đứng lên, biết Lôi Tát Khắc giả vờ hồ đồ, hắn nếu ra đề thi, hiển nhiên đã biết kết quả, bây giờ nhìn hắn vẫn nhẫn nhịn không kích động, Lôi Tát Khắc chắc chắn phải thua, hắn nếu như không chịu được bị khích tướng mà đánh cuộc, trái lại cũng bất quá chỉ là một tên mãng phu, hắn nếu buông tha, không cần nói cũng biết người này rất là thông minh.
Lôi Tát Khắc nghe Tiêu Bố Y thúc giục, cười ha hả nói: "Giáo Thư Lang đã khẳng định như vậy, chắc hẳn là các ngươi nói đúng, đã như thế, trận đánh cuộc này không cần cũng được".
Trận đánh cuộc này nhìn như là không có gì tổn thất, nhưng lại buông tha không đánh cuộc, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người. Vũ Văn Hóa Cập thầm mắng hắn ngu xuẩn, chỉ muốn thay hắn đánh cuộc, cùng với Tiêu Bố Y trước mặt này, nhưng Thánh Thượng ghét nhất chính là trước mặt ngoại bang mà lại lộ ra đấu tranh nội bộ, hắn là người có tâm tư, cho nên cũng không dám lỗ mãng.
Tiêu Bố Y nghe hắn nói không cần, trên mặt không có gì vui mừng hay sợ hãi, cũng không ép buộc, xoay người đi lại vài bước, hướng Dương Quảng thi lễ nói: "Thánh Thượng thánh minh, Giáo Thư Lang đã giải thích phương pháp cho Thánh Thượng rõ ràng, Lôi Tát Khắc của Ba Tư sẽ theo phương pháp của Thánh Thượng mà làm".
Chúng đại thần đều trợn mắt há mồm. Trong mắt tất cả đều rất kinh ngạc, hiển nhiên thật không ngờ Tiêu Bố Y lấy loại phương pháp thô thiển như vậy để giải thích. Nhà nho Tào Hàn học rộng tài cao, dùng lý luận nói rõ ràng như vậy, người Ba Tư như thế nào lại đều không tin, Tiêu Bố Y này lại dùng cách thô thiển như vậy, hắn trái lại rất tin tưởng phương pháp của Tiêu Bố Y. Như thế này xem ra, đàn gảy tai trâu thì lão ngưu phải muốn cho gảy mới được.
Dương Quảng ngồi trên cao, trên khuôn mặt hiếm thấy lộ ra vẻ tươi cười nói: "Giáo Thư Lang giải thích cũng không tồi, tạm thời lùi về một bên đi".
Tiêu Bố Y lui ra, Tào Hàn tiến lên nói: "Lôi Tát Khắc, ngươi nếu đã hiểu hết rồi, thì hãy đi xuống nghỉ ngơi đi. Lát nữa sẽ cho người khác trở lại cầu giải đáp nghi hoặc thứ ba?"
Lôi Tát Khắc cũng không lùi về phía sau, đứng sững ngay tại chỗ nói: "Đại Tùy của Thiên tử, đa tạ người đã giải đáp lo lắng cho chúng ta. Vua của nước chúng ta đều cho rằng vùng Trung Nguyên luôn cường thịnh, thế nhưng đường xá xa xôi, không thể tự mình đến đây, nên đặc biệt ra lệnh cho Lôi Tát Khắc mang đến vương miện đội đầu của nước ta đến, dâng tặng cho Thiên tử của Đại Tùy, để biểu thị kính ý".
Dương Quảng chậm rãi gật đầu, cũng không nói nhiều, nhưng thần sắc trên mặt cũng có ít nhiều đắc ý.
Lôi Tát Khắc vỗ tay hai cái. Một hạ nhân cũng tóc vàng mắt xanh mũi cao đem dâng lên trên một cái hộp. Lôi Tát Khắc mở cái hộp ra, trong hộp liền phát ra kim quang lóng lánh. Chúng thần đã nhìn quen ăn mặc đẹp, trái lại không cảm thấy gì, rất nhiều ngoại bang sứ giả phát ra tiếng kinh hô thán phục. Đợi Lôi Tát Khắc lấy vương miện ra, hai tay dâng lên, chúng thần mới nhìn rõ vương miện chế tạo cực kỳ tinh xảo. Thể hiện tâm trí của công tượng rất kỳ công, đều gật đầu tán thưởng, cho rằng Lôi Tát Khắc này tuy rằng vô lễ, nhưng chỉ bằng vương miện này, đã có thể biểu hiện thành thật cùng thành ý đền bù.
Quần thần cùng Tiêu Bố Y không bất đồng, đều biết tích cách của Dương Quảng. Thánh Thượng từ trước đến nay đối với kẻ phản nghịch đều không lưu tình, thế nhưng đối với những sứ giả ngoại bang này đều luôn dùng thái độ khoan dung cùng với cao cao tại thượng, chỉ là vì thích khoe khoang mặt mũi đại quốc ta. Nói cái gì mà vương miện làm bằng vàng ròng, trong mắt Thánh Thượng có khi cũng chẳng xem ra gì, ý nghĩa của vương miện mới là điều khiến cho Dương Quảng chú ý nhất.
Một Nội Thị Lang đi ra phía trước, đưa tay tiếp lấy. Lôi Tát Khắc lại khoát tay nói: "Thiên Tử Đại Tùy, vương miện này là thành tâm của quốc vương nước chúng ta muốn dâng lên cho người, nhưng bây giờ chúng ta lại có một vấn đề khó khăn rất nghiêm trọng".
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lúc này mới hiểu Lôi Tát Khắc không có ý tốt gì, muốn có được vương miện này cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Dương Quảng nhíu mày nói: "Các ngươi có vấn đề gì khó khăn, không ngại thì nói ra nghe một chút?"
Khóe miệng Lôi Tát Khắc nở một nụ cười quỷ dị, liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y một cái, mang theo khiêu khích và hàm ý nói: "Quân vương của nước ta ra lệnh cho công tượng làm ra cái đỉnh vương miện này dâng tặng cho Thiên tử Đại Tùy, thành tâm thành ý hy vọng thương nhân Ba Tư có thể cùng Đại Tùy giao hảo như trước".
Dương Quảng chậm rãi gật đầu, nói: "Ta cũng hy vọng như thế".
"Nhưng quân vương nước ta không có uy nghiêm như Thiên Tử Đại Tùy, công tượng mặc dù khéo tay, nhưng cũng rất tham của, quân vương nước ta ra lệnh cho công tượng sau khi làm xong vương miện này, chỉ sợ công tượng ăn bớt, thay một chút gì khác vào, nếu quả như vậy, đúng thật là bất kính lớn đối với Thiên tử Đại Tùy".
Dương Quảng vuốt cằm không nói gì, lại hướng ánh mắt tới Tào Hàn mà ra hiệu.
Tào Hàn hiểu ý, tiến lên nói: "Lôi Tát Khắc, lễ vật quan trọng là thành ý, Thánh Thượng khoan dung đại lượng, như thế nào lại cùng các ngươi so đo chuyện này. Bất luận vương miện này là thật hay giả, Thánh Thượng đều biết lòng thành của các ngươi, các ngươi cũng không nên tự trách mình".
Vũ Văn Thuật cũng đứng lên, lớn tiếng nói: "Không sai, Lôi Tát Khắc, ngươi cũng mệt nhọc rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi. Chuyện này thật giả đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là vấn đề gì".
Hai người nhìn có vẻ khách khí, nhưng đều đoán được dụng ý của Lôi Tát Khắc, chỉ là muốn nhận biết cái vương miện này có phải là vàng ròng tinh khiết hay không cũng không phải là chuyện dễ dàng, không đợi Lôi Tát Khắc xin Thánh Thượng chỉ giáo, thì đem chủ ý của hắn bóp chết từ bây giờ.
Lôi Tát khắc hao tâm tổn trí đến đây, như thế nào lại chịu lui bước, lắc đầu cười quỷ dị rồi nói: "Thiên tử Đại Tùy mặc dù không để ý vương miện thật giả, nhưng Ba Tư chúng ta cũng là một nước lớn, cũng rất coi trọng mặt mũi, như thế nào lại có thể đem thứ thấp kém đi để làm lễ vật? Ta bây giờ muốn mời Thiên tử đại Tùy tìm biện pháp chứng minh vương miện này có phải là vàng tinh khiết hay không, nếu như là vương miện không tinh khiết, chúng ta cũng không dám đem dâng cho Thiên tử Đại Tùy, sau khi trở về, sẽ trừng trị bọn công tượng kia thật nặng mới được. Quân vương của Ba Tư chúng ta lúc ấy cũng sẽ không ý kiến gì, chỉ hy vọng Thiên Tử Đại Tùy có thể có một phương pháp ổn thỏa".
Hắn vừa nói xong, quần thần hai mặt nhìn nhau, đều biết nói tiếp cũng không ích gì, cảm thấy chuyện này so với mảnh gỗ đủ tuổi hay chưa lại càng khó phán đoán hơn.
Đương nhiên bất cứ vấn đề gì khi nói ra phương pháp giải quyết đều vô cùng đơn giản, nhưng nếu như không có Tiêu Bố Y, bọn họ chỉ cảm thấy hai vấn đề đều kỳ quái hiếm gặp, không có cách nào giải đáp.
"Cái này, hẳn là không khó giải quyết" Dương Quảng trầm ngâm một chút nói: "Tuyên gọi tượng sư Liêu Hiên đến đây".
Tiêu Bố Y cảm thấy buồn cười. Thầm nghĩ tên tiểu tử này đem vấn đề này ra hỏi, vậy thật đúng là múa búa trước cửa Lỗ Ban, cùng ta đùa giỡn một chút về phương diện khoa học kỹ thuật này, cho dù ta không tinh thông, bất quá ngươi cũng chỉ là nửa chai dấm chua mà thôi.
Lúc trước. Sau khi nghe Lôi Tát Khắc hỏi. Hắn đã biết đáp án, gọi người đến giải đáp, hắn cũng không chủ động ra tay, chỉ sợ đoạt danh tiếng của người khác, khiến cho người khác ghi hận.
Tượng sư Liêu Hiên sau khi tiến vào, thoạt nhìn chỉnh tề, trung hậu trầm tĩnh, sau khi nghe Dương Quảng hỏi. Ánh mắt lộ vẻ khó khăn nói: "Thánh thương, phương pháp phân biệt đương nhiên có, nhưng chỉ sợ đối với vương miện sẽ có chút hư tổn!"
Vũ Văn Thuật gấp giọng hỏi: "Phương pháp cụ thể là như thế nào? Không bằng cứ nói ra xem".
Tượng sư Liêu Hiên nói: "Cho vàng vào lửa, nếu sinh ra khí năm màu thì có nghĩa là bên trong có đồng, ngoài ra nếu có thành phần hỗn tạp khác thì lại cho ngọn lửa khác. Nếu như Thánh Thượng muốn phân biệt độ tinh khiết, có thể dùng lửa đốt, nhưng chỉ sợ...."
Hắn muốn nói tiếp lại thôi, đương nhiên đối với phương pháp làm hư tổn vương miện như vậy. Dương Quảng nhăn mày, thầm nghĩ nếu dùng phương pháp này, ta tìm ngươi còn tác dụng gì?
Lôi Tát Khắc cười ha hả nói: "Thiên tử Đại Tùy, thật không dám giấu diếm, chúng ta muốn nhận biết vương miện thật giả, cũng chỉ có thể dùng đến phương pháp này, nhưng nếu như làm tổn hại đến vương miện, như vậy sẽ không đẹp. Ta nghe nói Đại Tùy có lắm người tài. Chỉ mong Thiên tử Đại Tùy có thể cho chúng ta một phương pháp vẹn cả đôi đường".
Dương Quảng cũng không tức giận, phất tay cho Liêu Hiên lui ra, nhíu đôi lông mày, cũng không lùi lại ba ngày để tìm hiểu tư liệu. Liếc mắt một cái nhìn khắp quần thần, nhìn thấy mọi người đều có vẻ thúc thủ vô sách, có chút để ý, Vũ Văn Hóa Cập càng muốn đem đầu hạ thấp đến đũng quần, chỉ sợ Thánh Thượng chất vấn. Dương Quảng liếc Tiêu Bố Y một cái. Thấy hắn sắc mặt vẫn tự nhiên, cũng không biết nghĩ ngợi cái gì, trong lòng tức giận, thầm nghĩ tất cả mọi người đều vắt óc mày suy nghĩ vì mặt mũi quốc gia. Ngươi hết lần này đến lần khác đều như không có việc gì, liền nói: "Giáo Thư Lang bước ra khỏi hàng".
Tiêu Bố Y lần này không có nhìn ngó lung tung, trực tiếp bước ra khỏi hành nói: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế".
Dương Quảng vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Giáo Thư Lang, ngươi hay giải thích cho Lôi Tát Khắc đi, làm thế nào để phân biệt vương miện này thật giả thế nào".
Khẩu khí hắn không thể nghi ngờ, Tiêu Bố Y lời lẽ cứng rắn, chỉ mong hắn có thể dùng phương pháp cũ, có thể sử dụng đầu mình đánh cuộc, hù dọa khiến cho Lôi Tát Khắc này có thể lùi bước là tốt rồi. Tiêu Bố Y cười nói: "Thần tuân chỉ".
Hắn nghiêng người đi tới trước, mặt hướng Lôi Tát Khắc nói: "Lôi Tát Khắc, ta là một người thô lỗ".
Lôi Tát khắc chỉ sợ hắn lại đem đầu ra đánh cuộc, đấu không lại sẽ liều mạng, chỉ gật đầu nói: "Ta biết, ta biết. Chỉ là ý kiến của chúng ta không giống nhau, Thiên tử Đại Tùy của các người cũng không có phương pháp nào, cho nên ngài cũng không nên lại dùng tính mệnh để đánh cuộc phương pháp mà mình tin tưởng".
Hắn lần trước buông tha không cùng Tiêu Bố Y đánh cuộc, là bởi vì phương pháp của Tiêu Bố Y cực kỳ chính xác, không muốn bản thân chuốc lấy nhục nhã, nên hắn nói không biết, thật ra so với nhiều người ở đây còn muốn rõ ràng hơn. Lần này dùng vương miện để chất vấn, thật ra là âm mưu đã lâu, nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y cũng là một đại hành gia, loại vấn đề này đối với người không hiểu khoa học thì quả thực rất khó, nhưng đối với người xuyên việt từ ngàn năm trước như Tiêu Bố Y, thật sự chỉ như con nít mà đi đố người lớn. Cổ nhân làm thực hành nhiều, có thể nói là dù làm ra rất nhiều, nhưng cũng không biết tại sao lại như vậy, Lôi Tát Khắc của Ba Tư về mặt này, lại càng giống như vậy.
"Ta đương nhiên không dùng tính mệnh đánh cuộc" Tiêu Bố Y cưới nói: "Thật ra vừa rồi ngươi đã nói sai một điểm".
"Ta nói sai cái gì?" Lôi Tát Khắc kỳ quái hỏi.
Tiêu Bố Y chắp tay hướng Dương Quảng nói: "Thánh Thượng không phải là không nghĩ ra phương pháp, mà là muốn cho những thần tử chúng ta có cơ hội lập công. Đối với chuyện phân biệt vương miện thật giả này, đối với Thánh Thượng quả là chuyện vô cùng dễ dàng".
Chúng đại thần đều buồn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn đem vấn đề này giao cho Thánh Thượng, như vậy chỉ sợ là tội chém đầu. Dương Quảng cũng rất bất an, chỉ sợ Tiêu Bố Y thực sự không biết sống chết, sát cá hồi mã thương, làm hắn mất hết mặt mũi, như vậy mọi chuyện quả thực cực kỳ gay go.
Lôi Tát Khắc lắc đầu nói: "Giáo Thư Lang, ta chỉ sợ..."
Tiêu Bố Y không đợi hắn chất vấn, đã cười nói: "Ngươi không cần lo, nhận ra vương miện thật giả đối với Đại Tùy chúng ta mà nói, quả thực chỉ là chuyện đơn giản, ta chỉ muốn cùng ngươi đánh cuộc, ta nếu như nhận ra thật giả, ngươi chỉ cần chịu thua, hướng Thánh Thượng quỳ xuống, nói một tiếng Thánh Thượng thánh minh, vạn tuế vạn vạn tuế là được rồi".
Lôi Tát Khắc suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, thật không ngờ Tiêu Bố Y lại trở lại chuyện lúc nãy, cười khổ nói: "Ngươi nếu thua, có phải là lại dùng đầu của mình để đền bù?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ngươi thật thông minh, ta quả thực là có ý này".
Khắp nơi lại một trận xôn xao, đều cảm thấy khó tin, Vũ Văn Hóa Cập hưng phấn đến mức thân thể có chút phát run, chỉ sợ Lôi Tát Khắc lại không chịu đánh cuộc. Không ai biết Tiêu Bố Y dùng phương pháp này, nếu không phải là mười phần nắm chắc, sao dám đánh cuộc như vậy?
Lôi Tát Khắc ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Bố Y nói: "Giáo Thư Lang, đầu của ngươi hình như không đáng giá lắm?"
Tiêu Bố Y vẫn cười tươi như cũ nói: "Lôi Tát Khắc, ta nghĩ ngươi lại vừa nói sai rồi, đầu của ta không phải là đáng giá, chỉ là ta tự tin mà thôi".
Lôi Tát Khắc lắc đầu nói: "Giáo Thư Lang. Lần trước ta chỉ là thương tiếc tính mạng của ngươi, lần này ta chỉ sợ...."
"Ngươi không cần sợ" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ngươi chỉ cần nói có đánh cuộc hay không thôi, ngươi nếu không đánh cuộc, Thánh Thượng anh minh, chỉ là không muốn so đo vương miện thật giả để khỏi mang tiếng mà thôi, bởi vì trên đời này làm gì có người dùng phương pháp tặng lễ vật như vậy? Nhưng nếu ngươi đánh cuộc, tự nhiên có thể coi như tiến hành đánh cuộc, cùng với lễ vật không hề liên quan".
Dương Nghiêm cau mày suy nghĩ. Cảm thấy Tiêu Bố Y tuy nhìn có vẻ thô thiển, nhưng lại luôn suy nghĩ vì mình, quả thật là một đại trung thần!
Lôi Tát khắc hít sâu một hơi, nói: "Tốt lắm, ngươi đừng hối hận, ta và ngươi đánh cuộc".
Lời hắn vừa dứt, khắp nơi lại rơi vào trầm lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tiêu Bố Y, vô cùng phức tạp. Có ánh mắt khó hiểu, có hâm mộ, có bội phục, đương nhiên cũng có hoài nghi cùng ánh mắt thù hận!
Tiêu Bố Y cũng không vội vàng hay chậm trễ, xoay người lại hướng Dương Quảng nói: "Thánh Thượng, xin cho người lấy một khối vàng có cùng trọng lượng cái vương miện này lại đây".
Dương Quảng gật đầu, giây lát sau một khối vàng cùng trọng lượng bằng nắm tay được đem ra, Tiêu Bố Y nhìn xuống vương miện nói: "Còn cần hai cái chậu đầy nước. Và thêm hai cái chén đựng nước nữa".
Lời hắn nói lúc này giống như thánh chỉ vậy, Nội Thị Lang không cần phân phó, như thế mà làm theo. Nhìn thấy Tiêu Bố Y cầm hai cái chén, Lôi Tát Khắc tức thì sắc mắt khẽ biến.
Tiêu Bố Y cũng không chậm trễ cầm vương miện thả vào bên trong một chậu nước, lại đem vàng tinh khiết bỏ vào trong cái chậu khác, trong bồn vốn đầy nước, vàng tinh khiết cùng vương miệng thả vào, tự nhiên là tràn ra ít nhiều nước, lại cười nói: "Thánh Thượng, vương miện này cũng không phải là vàng tinh khiết".
Hắn làm xong hết thảy, trừ Lôi Tát Khắc khuôn mặt thất sắc. Lo lắng chau mày đau khổ ra, còn lại mọi người đều không hiểu.
Dương Quảng ánh mắt hướng đến Tào Hàn, Tào Hàn như thế nào lại không rõ suy nghĩ của Thánh Thượng. Tiêu Bố Y nếu nói Thánh Thượng biết hết thảy, như vậy nếu hắn nói ra nghi hoặc, như vậy không phải lộ ra sao, nói: "Giáo Thư Lang, chúng ta phần lớn rõ ràng đều biết phương pháp này, ta muốn ngươi hướng tới Lôi Tát khắc giải thích một chút".
Tiêu Bố Y cũng không nói nếu ngươi đã biết thì cứ đến giải thích đi, xoay người nói: "Vàng, bạc, đồng, sắt trọng lượng giống nhau, ít nhiều cũng khác biệt, lớn nhỏ giống nhau, rồi lại trọng lượng khác nhau, Lôi Tát Khắc, ta nghĩ cái này ngươi hẳn là rất rõ ràng" Hắn hỏi Lôi Tát Khắc lúc này, thật ra là hướng tới quần thần mà giải thích: "Đã như vậy, vàng nếu như là giả, cho dù trọng lượng giống nhau, ít nhiều cùng với vàng tinh khiết cũng có chút bất đồng. Chỉ là vương miện tinh xảo, lớn nhỏ khó biết, nhưng có thể dùng phương pháp này, ta đem vàng cùng trọng lượng với vương miện thả vào nước, dùng nước để kiểm tra so sánh, nếu nước chảy ra khác nhau, kết quả không cần nói cũng biết".
"Cao, quả nhiên là cao. Xa xưa có Tào Trùng lấy nước để tính trọng lượng voi, nay có Giáo Thư Lang dùng nước để phân biệt vàng, phương pháp tương tự, nhưng hiệu quả đều tuyệt vời giống nhau" Tào Hàn quên mất chính mình cũng biết, gật gù hưng phấn.
Chúng đại thần sau khi rõ ràng, đều thở dài tán thưởng không thôi, thầm nghĩ Tiêu Bố Y nói ra phương pháp này có vẻ rất đơn giản, nhưng lại vô cùng tài tình, phải trí tuệ vô cùng mới được. Vũ Văn Hóa Cập vẫn còn không hiểu tại sao, không thể rõ ràng. Chỉ có điều hắn đã rõ ràng một điểm là, Tiêu Bố Y không ngờ đã tạo ra danh tiếng, giải quyết vấn đề của sứ thần. Hắn mặc dù thầm hận, chỉ tiếc là tâm trí có hạn, vấn đề của Lôi Tát Khắc hắn cũng không rõ ràng, thật khiến người ta buồn bực mà.
Tiêu Bố Y biết phương pháp mặc dù dễ dàng, nhưng để giải thích cho người cổ đại rõ ràng lại không đơn giản, mới vừa rồi nhìn như trầm mặc, nhưng thật ra vẫn suy nghĩ tìm một chút lời nói dễ hiểu. Kẻ khác đều cố gắng khoe khoang bản thân tài giỏi, nhưng bọn họ đâu biết cái quái gì gì là mật độ, thể tích, chất lượng, khái niệm nói ra khiến cho người ta mơ hồ cơ chứ, Archimedes mặc dù trước công nguyên đã sáng tạo ra định luật lực nổi, hơn nữa phương pháp thí nghiệm vương miện này đã sớm biết, nhưng muốn nói vật thể trong chất lỏng đạt được lực nổi, chẳng khác nào phải giải thích trọng lượng trong chất lỏng khác nhau ra làm sao. Vất bỏ lý thuyết này một chút, hắn chỉ muốn làm một người thô lỗ mà thôi! Thánh Thượng nếu trọng mặt mũi, thì ta sẽ cấp cho hắn mặt mũi, cũng không phải là vô sỉ, trong mắt của Tiêu Bố Y, chỉ xem như là sách lược mà thôi.
Nhìn thấy Lôi Tát Khắc trầm mặc, Tiêu Bố Y cười nói: "Lôi Tát Khắc, ngươi không phải là không tin phương pháp này đấy chứ?"
Lôi Tát Khắc hừ một tiếng, sắc mặt u ám, nhưng trong mắt rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ người trẻ tổi trước mặt này lại thông minh như thế, dễ dàng tìm được phương pháp chính xác, phải biết rằng ở đất nước của hắn, đây đều là những học vấn rất cao thâm!
"Ngươi nếu không tin, có thể kiểm tra lại một cách đơn giản. Chúng ta có thể tìm tượng sư Liêu Hiên đem nấu chảy vương miện…" Tiêu Bố Y ánh mắt bình tĩnh, nhưng vẫn tự tin chất vấn: "Như vậy mà nói…"
Lôi Tát Khắc lắc đầu nói: "Không cần thử nữa." Hắn tiến lên hai bước quỳ xuống, trán chạm đất cao giọng nói: "Lôi Tát Khắc chúc Thiên tử Đại Tùy, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Quần thần biết Lôi Tát Khắc đã nhận thua đều thở phào một hơi, Tiêu Bố Y lần này lấy đầu đánh cuộc, nhìn như mạo hiểm, nhưng lại cấp cho Thánh Thượng thể diện rất lớn, người này nhìn có vẻ thô thiển, nhưng quả thực là một nhân tài! Chẳng qua tiểu tử này đại trí giả ngu, nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng can đảm, trí tuệ, tâm tư, thủ đoạn không thứ nào là không giỏi, ánh mắt của Bùi Minh Thúy quả nhiên rất độc!
Quần thần trong Tứ Phương quán đều là quyền cao chức trọng, như thế nào lại không biết tranh đấu của triều đình, Tiêu Bố Y là do phe Bùi phiệt tiến cử, lại còn được Khả Đôn đề cử, lẽ ra phải rất hung hăng, nhưng mà không hiểu sao lại làm một Giáo Thư Lang, ai cũng biết là kết quả sẽ bị thế lực nào đó chèn ép, nào ngờ Tiêu Bố Y lại như mũi khoan trong túi, tài năng bộc lộ, lần này lại lập công lớn, cấp cho Thánh Thượng tránh bị mất thể diện, như vậy trong chuyện tranh giành thế lực này đã chiếm thượng phong rồi. Bùi Minh Thúy không ra tay, mà khi ra tay thì thật kinh người, lần này thật khiến cho Bùi phiệt được một phen phong quang rồi.
Dương Quảng nhìn thấy Lôi Tát Khắc quỳ xuống, mặt rồng đại hỷ, phất tay nói: "Ái khanh bình thân".
Lôi Tát Khắc lại dập đầu hai lần, lúc này đứng lên rồi lui ra, trở lại chỗ cũ ngồi xuống, cúi đầu không nói, trầm tư không biết nghĩ gì.
Tào Hàn phục hồi tinh thần, lớn tiếng nói: "Không biết các vị sứ giả còn vấn đề khó khăn nào cần Thánh Thượng giải quyết, nếu như không có thì…"
Hắn đang nói giữa chừng, chỗ ngồi của sứ giá đã có một người đứng lên đi tới, hắn mặc y sam vạt áo bên trái, rõ ràng là một trang phục của thảo nguyên, nói: "Thiên tử Đại Tùy. Lão Ai Cơ của Khế Cốt cũng có chuyện muốn thỉnh giáo".
Người kia niên kỷ tương đối lớn, đầu tóc hoa râm. Bước đi run lẩy bẩy, nhưng lễ tiết rất cung kính, so với vẻ ngông cuồng của Lôi Tát Khắc thì hoàn toàn bất đồng.
Dương Quảng đối với thái độ của hắn rất là vừa lòng, nhã nhặn nói: "Lão Ai Cơ, có chuyện gì không rõ ràng".
Tiêu Bố Y nhìn thấy Dương Quảng vẻ mặt ôn hòa, quả thực phá tan ấn tượng ban đầu của hắn, cũng hiểu rằng người này có lẽ rất trọng mặt mũi, hoặc giả vờ nóng nảy, nhưng nếu như ngươi cấp cho hắn mặt mũi, hắn không chừng cũng sẽ không đối với ngươi như thế. Khế Cốt? Như vậy không phải cùng Phó Cốt cũng giống nhau sao, cũng thuộc về bộ lạc lớn ở thảo nguyên?
"Thiên tử Đại Tùy" Ai Cơ nhiu mày nói: "Khế Cốt chúng ta muốn vì Thiên tử mà tỉ mỉ chọn lựa năm trăm thất lương thực cho ngựa, năm trăm thớt ngựa mẹ, năm trăm thớt ngựa con, sáng nay muốn dâng lên cho Thiên tử, nhưng lại có con ngựa làm loạn, đến lúc này cho dù chúng ta là dân du mục cũng không thể nhận ra thân mẫu của ngựa con là ai nữa, không biết thế nào cho phải".
Quần thần đều cau mày, thầm nghĩ loại chuyện như vậy nếu hỏi, mệt cũng mệt chết người, hết lần này tới lần khác Thánh Thượng đã nói qua, đối với sứ giả bên ngoài phải lấy đức phục nhân, bên trong khắp nơi đều là khách đến thăm, khiến cho người ta biết nhân tài của Đại Tùy mới là thông minh nhất. Năm đó lần đầu tiên chinh phạt Cao Lệ, dù cho dẫn dắt đại quân văn minh mênh mông rộng lớn, kết quả sau một trận đánh giết vẫn phải trở về. Thánh Thượng vẫn không rút ra kinh nghiệm, cũng không ai dám đề cập lại, đơn giản là người nhắc lại chuyện năm đó, hơn phân nửa đều đã chết!
Dương Quảng nhíu mày gọi: "Thái Phó Thiếu Khanh bước ra khỏi hàng".
Vũ Văn Hóa Cập đang nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ Tiêu Bố Y như thế nào lại có vận khí tốt như vậy, nghe Thiên tử gọi, vội vàng bước ra khỏi hàng nói: "Có thần".
"Thiếu Khanh, ngươi hay giải quyết vấn đề khó khăn của Lão Ai Cơ đi" Dương Nghiêm đối với Vũ Văn Hóa Cập trái lại vẻ mặt rất ôn hòa.
Dương Quảng gọi Vũ Văn Hóa Cập ra cũng không phải là không có nguyên nhân, Thái Phó Thiếu Khanh là chưởng quản chuyện chăn nuôi ngựa, để cho hắn giải thích vấn đề này thật sự là vô cùng thích hợp. Nhưng Vũ Văn Hóa Cập tâm tư đều dùng trong chuyện tranh đấu nội bộ, giành được lợi ích là trên hết, lúc đầu cũng chưa từng trải qua nghiệp vụ, vấn đề như vậy cũng không biết trả lời thế nào, do dự một hồi lâu ấp úng nói: "Lão Ai Cơ, ngựa đã đưa đến đây, chúng ta sẽ trông coi ổn thỏa, ngươi không cần lo".
Quần thần đều cảm thấy buồn cười, thấy cha của Vũ Văn Hóa Cập là Vũ Văn Thuật sắc mặt tái nhợt đứng cúi đầu. Lão Ai Cơ cười trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, nhưng lại thở dài nói: "Nhưng mất đi mẫu thân ngựa con vô cùng đáng thương, ta nghĩ Thiên tử Đại Tùy khẳng định có thể cho chúng ta một biện pháp trọn vẹn đôi đường".
Thái độ của hắn cùng Lôi Tát Khắc hoàn toàn bất đồng, nhưng mục đích thử thách thì lại giống nhau, Vũ Văn Hóa Cập nghẹn họng khuôn mặt cùng với cha mình cũng giống nhau, hận không thể cầm đai lưng ghìm chết lão bất tử này.
Dương Quảng có chút bực mình, thầm nghĩ mới vừa rồi nhận biết vàng, đưa tượng sư ra lại không trả lời được, hôm nay tìm ngựa, ngươi là một chưởng quản nuôi ngựa cũng không được, ta còn cần các ngươi để làm cái gì? Hắn tâm cao khí ngạo, vô cùng tức giận, cũng không biết rằng tượng sư Liêu Hiên và Vũ Văn Hóa Cập bị oan uổng. Cũng không phải là mỗi người đều có phương pháp ứng phó, làm quan chưởng quản đều là làm chuyện thực tế, chỉ cần thận trọng, an phận thủ thường là tốt rồi, nhưng nếu dồn hết tâm trí để làm chuyện khó khăn như vậy, nếu không phải là người thật sự có tài năng thì làm thế nào có thể trả lời được?
"Giáo Thư Lang ngươi tới trả lời đi" Dương Quảng lại đem vấn đề giao cho Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y có chút buồn bực, nhưng vẫn duy trì nụ cười, thầm nghĩ bản thân mình không phải Giáo Thư Lang nữa, mà là thầy dạy học rồi, hôm nay phụ trách giải quyết nghi hoặc cho người khác. Vấn đề này đối với người khác có thể rất khó, nhưng đối với Tiêu Bố Y mà nói, thật giống như một bữa ăn sáng vậy, đem vấn đề về ngựa giao cho Tiêu Bố Y, cũng giống như hỏi cá ngươi bơi lội có giống nhau hay không vậy.
"Lão Ai Cơ, thật ra vấn đề này của ngươi cũng không cần lo lắng" Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói.
Vũ Văn Hóa Cập oán hận lui ra một bên, nghe hắn an ủi như vậy, thiếu chút nữa cười thành tiếng, chỉ cầu trời phù hộ Tiêu Bố Y cũng trả lời giống như mình vậy.
Lão Ai Cơ thở dài một hơi, nói: "Giáo Thư Lang, không phải là ngựa con, như thế nào có thể biết được nỗi đau mất mẹ như thế nào?"
"Mất đi bất quá chỉ là tạm thời mà thôi" Tiêu Bố Y cười nói: "Ngươi đem ngựa con bỏ đói một ngày, sau đó cho con ngựa mẹ ăn no cỏ khô, đến lúc đó ngựa mẹ thấy ngựa con chịu đói mà đau lòng, chỉ cần kêu, thì ngựa con sẽ tự nhiên trở về chỗ mẫu thân mình mà bú sữa thôi, như vậy vấn đề không phải đã được giải quyết rồi sao?"
Lão Ai Cơ mục quang chớp động, có chút hài lòng, hướng Tiêu Bố Y thi lễ thật sâu nói: "Giáo Thư Lang cơ trí vô cùng, Lão Ai Cơ của Khế Cốt tâm phục khẩu phục" Hắn lạy Tiêu Bố Y xong lại đi đến trước mặt Thiên tử Dương Quảng, quỳ gối xuống nói: "Giáo dân quy thuận thánh A La, dân du mục của Khế Cốt vĩnh viễn cảm tạ lòng yêu mến của Thiên tử Đại Tùy".
Dương Quảng trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn bảo trì tư thế oai phong nói: "Lão Ai Cơ mời đứng lên".
Lão Ai Cơ chậm rãi lui về bàn tiệc của sứ giả, lẩm bẩm một mình, không biết nói cái gì, Tiêu Bố Y vừa lui ra liền cảm thấy cứ ra ra vào vào thật phiền toái, do dự một lúc, một người bỗng nhiên đứng lên nói: "Giáo Thư Lang, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi. Lần này ta từ Tây Vực xa xôi đến, ở đây có nuôi một trăm con gà mái mẹ, đẻ ra một trăm con quả trứng, ấp ra một trăm con gà con, nhưng hôm nay ta đến đây, vừa phát hiện chúng nó xen lẫn với nhau, không có cách nào nhận biết ra con gà con nào là con của con gà mẹ nào cả, vẫn mong Giáo Thư Lang nhận biết dùm!"
Người nọ đôi mắt đen bóng, cực kỳ linh hoạt, mũi cao, xương gò má gồ lên, tướng mạo xen lẫn giữa Hồ và Hán, thoạt nhìn mặc dù nhã nhặn, nhưng bên trong lại rất dũng cảm.
Bất quá vấn đề của hắn rõ ràng vẫn có mang chút thách thức, với Lão Ai Cơ phân biệt ngựa còn được, hắn lại đem chuyện gà con ra hỏi, đem hỏi vấn đề như vậy thật vô cùng nhỏ nhặt.
Vũ Văn Hóa Cập không biết trong chuyện này có bẫy, chỉ sợ Tiêu Bố Y lại đoạt mất danh tiếng, cười ha hả nói: "Chuyện này có khó khăn gì".
Người nọ ánh mắt chợt lóe, lộ ra vẻ xảo trá, nói: "Không biết Thiếu khanh có cao kiến gì?"
Dương Quảng cũng cấp cho Vũ Văn Hóa Cập một chút mặt mũi nói: "Nếu Thiếu Khanh biết, thì vấn đề này của Tiếu Phật cứ do Thiếu Khanh giải đáp đi".
Vũ Văn Hóa Cập tiến lên vài bước, y theo như trước mà nói: "Bọn chúng chỉ tách ra tạm thời, ngươi đem gà con bỏ đói một ngày sau đó cho gà mái ăn no cỏ khô, a, cho nó ăn no thức ăn, sau đó gà mái nhìn thấy gà con chịu đói, chỉ cần kêu một tiếng, ta nghĩ gà con hơn phân nữa sẽ trở về bên cạnh mẹ để bú…"
Nói tới đây rốt cuộc Vũ Văn Hóa Cập cũng cảm thấy có chút không đúng, hỏi một câu: "Gà mái có vú không?"
Nhìn thấy biểu tình muốn cười mà không thể cười của mọi người, Vũ Văn Hóa Cập rố cuộc phát hiện chính mình đã vội vàng quá mức, phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng vẫn sửa lại, nói: "Cho dù không bú sữa, ta nghĩ con gà con cùng sẽ tự động trở lại bên người gà mẹ thôi".
Tiếu Phật thở dài nói: "Phương pháp của Thiếu khanh chỉ sợ không được…" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vũ Văn Hóa Cập đỏ mặt, vốn định ra mặt khoe khoang, thật không ngờ lại thành ra làm trò cười cho thiên hạ, đối với Tiếu Phật và Tiêu Bố Y lại càng hận thù vô cùng. Tiếu Phật này hắn thật ra cũng biết, tiểu tử này đúng là huyết thống Hồ Hán, vốn là quý tộc của Tây Vực, bất quá bởi vì tổ tiên có công với tiên đế, nên ban cho họ Dương, gọi là Dương Tiếu Phật, hắn chẳng qua căm ghét Dương Tiếu Phật, cũng không biết là người ta vốn đang làm khó Tiêu Bố Y, hắn lại chủ động chen vào, như vậy cũng không thể oán được người khác.
Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, chỉ là lần này đã đắc tội Vũ Văn Hóa Cập, phải đề phòng hắn dùng ám chiêu, vốn không định trả lời, nhưng Dương Quảng hôm nay lại rất chú ý Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Giáo Thư Lang, ngươi hay cho Dương Tiếu Phật một phương pháp đi".
"Thần tuân chỉ" Tiêu Bố Y trầm ngâm một chút rồi đáp, nhớ rằng bản thân mình mấy ngày hôm nay xem sách, có đề cập đến ưng khuyển thuật (thuật săn mồi), nghĩ rằng có liên quan nói: "Tiếu Phật có thể lấy một diều hâu hoặc hoặc cho người giả thanh âm của diều hâu, hai thứ này chính là thiên địch của loài gà, gà con sẽ sợ hãi, tự nhiên sẽ trốn dưới cánh của gà mái".
Dương Tiếu Phật nhìn Tiêu Bố Y một lúc lâu, lúc này mới xoay người hướng Dương Nhiễm thi lễ nói: "Tiếu Phật đối với giải đáp của Giáo Thư Lang vô cùng tâm phục khẩu phục, không còn vấn đề gì nữa".
Người bên trong tung hô vạn tuế, cho dù sứ giả ngoại bang khác cũng lắc đầu không nói, hiển nhiên cảm thấy Tiêu Bố Y quả thật là thông minh hiếm thấy, vấn đề như vậy mà cũng không làm khó được Tiêu Bố Y, tiếp tục hỏi cũng không ích gì, theo thứ tự tiến lên ca ngợi Thiên tử Đại Tùy anh minh, thuộc hạ cơ trí.
Tiêu Bố Y nghe mọi người tán dương, quả thật phong quang vô hạn. Trong lòng thầm nhủ, lần này phong quang như vậy, nhưng sau khi phong quang, sau này chỉ sợ lại càng thêm nhiều phiền phức. Ánh mắt khẽ chuyển, ánh mắt của Tiêu Bố Y lại chuyển đên Vũ Văn Thuật, phát hiện ánh mắt của hắn nhìn mình sáng quắc, nhìn không thấu lòng dạ, trong lòng không khỏi chột dạ.