- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 165: Sát khí thật mạnh
Tác giả: Mạc Vũ
Người nọ lời vừa dứt, liền nhìn thấy một bàn tay đi tới, lập tức biến lớn, người nọ một khi đã dám khiêu khích, đương nhiên cũng có một hai ngón nghề, nhưng cũng không nghĩ đến đối phương nói động thủ liền động thủ, cuống quít đưa tay lên đỡ, lại nghe "bốp" một tiếng, sau đó cả người liền bay bổng lên...
Thịt nhân bánh bao không lộ ra trên mặt, người có sát tâm đương nhiên cũng không biểu hiện ở trên mặt.
Khi ba người Tiêu Bố Y đi vào trong sòng bạc, chỉ cảm thấy mỗi người trên mặt đều có vẻ hưng phấn khó tả, đương nhiên, mỗi người trong bọn họ sự chú ý đều không ở trên người bọn họ, mà là bị tiền, vàng bạc ở trên chiếu bạc hấp dẫn, hô ba hét bốn, đổ mồ hôi đầm đìa, không thiếu kiểu nào.
Miếu tuy xem ra khá xập xệ, nhưng nữ nhân ở bên trong mỗi người đều thực tươi mới. Mỗi người đều như hoa, quần áo hở hang, áo hồng áo lục, như bướm bay tới bay lui, gặp phải nam nhân tâm tình tốt đổ vận cũng tốt, tiện tay nhét một vào đồng vào giữa khe ngực, thuận tay rò mó một chút, tình chàng ý thiếp; nhưng đụng tới nam nhân đổ vận kém tâm tình cũng kém, phất tay lớn tiếng hô cút, lang tâm tự thiết; đương nhiên cũng có nam nhân thích thì kéo tới, thấp giọng thì thầm đôi câu, ỷ ôi đi ra khỏi sòng bạc, đi làm trò gian phu dâm phụ.
Chiếu bạc trong đổ phường dụng cụ bài trí cũng không tệ, tuy không thể nói là quy mô, nhưng nhìn từ chỗ nào cũng thấy, đây đều là một sòng bạc tiêu chuẩn, sòng bạc này hiển nhiên là nắm bắt lấy được tâm lý của đổ khách, biết chỉ cần vừa lên chiếu bạc, người chơi chân chính hiển nhiên sẽ được phục vụ tận tình, bất kể già trẻ, trước mắt nơi nơi đều là tay ngọc chân ngà, vú trơn mông láng. Nhìn thấy lại đi vào ba đổ khách mới, mấy nữ nhân chưa có khách đã sớm ra đón, thướt tha lay động, nhất thời mùi hương thổi tới, làm cho người ta mất hồn.
"Đại gia, có muồn tìm vui hay không?" Một nữ nhân hỏi thẳng.
"Vị đại ca này trông thật khỏe mạnh, đêm nay không bằng cùng thiếp thổi tiêu lộng ngọc đi" Một nữ nhân khác văn thơ hơn, nhưng lời còn chưa dứt, một tay đã rờ mó trước ngực Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y bất động, lưu tâm quan sát động tĩnh chung quanh, đề phòng cẩn thận.
Tôn Thiếu Phương dùng sức vỗ vai Chu Định Bang, "Lần sau đi đánh bạc, nhớ kêu ta".
Chu Định Bang liên tục gật đầu, "Nhất định nhất định".
Tôn Thiếu Phương vuốt bàn tay một cô gái, đưa tay nhéo lên bộ mông mập mạp của cô ta, thấp giọng nói: "Nàng cứ yên tâm, tối nay ta nếu không chết, nhất định sẽ tìm nàng vui vẻ một đêm".
Cô gái gượng cười nói: "Người đang khỏe như thế, làm sao mà chết?"
Tôn Thiếu Phương thản nhiên nói: "Giết người nếu giết không chết, thì chỉ có mình chết".
Hai cô gái nghe rõ ràng, liếc mắt nhìn nhau, lại liếc thấy đơn đao bên hông Tôn Thiếu Phương, đều chủ động lui xuống. Hai người này ở tại sòng bạc cũng được một thời gian, các nàng đương nhiên biết đâu là đổ quỷ, đâu là đến tìm hoa. Người trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, trong đôi mắt hàn quang chớp động, không chút dấu hiệu tình dục.
Tiêu Bố Y thở dài một tiếng, "Ôn nhu như vậy mà không được hưởng, thật sự đáng tiếc".
Tôn Thiếu Phương cười nói: "Ta biết Tiêu đại nhân đối với người khác vẫn là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, đối với loại nữ nhân thiên nhân kỵ (ngàn người cưỡi) này cũng không đành lòng trách mắng. Một khi đã như vậy, không bằng để ta giúp người đuổi đi".
Hắn tuy làm quan chỉở tại Đông Đô, nhưng kinh nghiệm thật lão luyện, Tiêu Bố Y thầm bội phục, cảm thấy Tôn Thiếu Phương này võ công có lẽ cũng không tính là gì, nhưng làm việc sạch sẽ gọn gàng, có thể sử dụng. Chu Định Bang nhiều ít có chút xấu hổ, "Tôn đại ca, bọn họởbên kia".
Chu Định Bang đưa tay chỉ, Tiêu Bố Y Tôn Thiếu Phương nhìn theo tay hắn, chỉ thấy được ở chiếu bạc cuối miếu, đang ngồi ba nam một nữ, lẳng lặng nhìn về phía này. Trương Khánh cả người đang nằm ở trên bàn, bị trói chặt tay chân, miệng bịt chặt, nhìn thấy Tôn Thiếu Phương Tiêu Bố Y đến trong mắt có vẻ xấu hổ nói không nên lời.
Các đổ quỷ đều cách xa bàn này, hiển nhiên biết không dễ chọc, nhưng lại không bỏ đi, hiển nhiên là cảm thấy không thể bỏ qua màn hấp dẫn này.
"Ông chủ sòng bạc là ai?" Tôn Thiếu Phương khi bước qua, thuận miệng hỏi.
"Chính là nữ nhân kia" Chu Định Bang cười khổ nói.
"Ồ" Tôn Thiếu Phương trong khi hỏi, đã cùng Tiêu Bố Y đến trước chiếu bạc, đưa mắt nhìn mọi nơi, một nam nhân trung niên thái độ trầm ổn, yên lặng nhìn ba người, khóe miệng mỉm cười, một nam nhân khác nửa bên mặt có vết bớt màu xanh, có vẻ cực kỳ xấu xí, nhưng bản thân hắn tựa hồ thực không biết, ngược lại còn ra vẻ bộ dáng phong lưu, nam nhân thứ ba mặt khỉ mỏ nhọn, con mắt loạn chuyển, vừa thấy đã biết không phải là hạng người lương thiện.
Nữ nhân duy nhất kia trên người mặc không nhiều lắm, trước ngực chỉ che một cái yếm đỏ lộ ra phần ngực mê người, cánh tay trắng nõn cùng cặp đùi thon dài đều lộ ra bên ngoài. Hiện đang đầu xuân, trong này cũng không tính là nóng, nhưng bộ dáng của nàng ta thật sự là bốc lửa, cái miệng anh đào khẽ mở ra, nhẹ nhàng thổi khí. Nàng ta có lẽ cũng không tính là tuyệt sắc, nhưng trước ngực có thể nhìn thấy được nửa vú, còn có khe rãnh thật sâu, làm cho nam nhân nhìn tới là bị hút hồn vào đó.
Chu Định Bang đến bên cạnh chiếu bạc, sự dũng cảm cũng đã tăng lên rất nhiều, cười lạnh nói: "Các vị, Tôn đại ca đã đến đây, ta khuyên các ngươi hãy thả người".
Người mặt khỉ miệng nhọn nhìn xung quanh nói: "Tôn đại ca, người nào là Tôn đại ca? Hôi tôn tử đại ca sao?"
Tôn Thiếu Phương nhíu mày, Tiêu Bố Y cũng cười tiến lên, "Vị huynh đài này rất là thú vị, không biết tôn tính đại danh là gì?"
"Tên của ta, đương nhiên so với hôi tôn tử kia phải thú vị hơn nhiều rồi" Người mặt khỉ miệng nhọn tứ vô kiêng kị nói: "Chu Định Bang, ngươi nói tìm người, chẳng lẽ tìm hai con rùa này tới?"
Nhìn thấy Tôn Thiếu Phương hai hàng lông mày dựng lên, người nọ lớn tiếng nói: "Ngươi không hài lòng ta cũng nói như vậy, ta nói chính là lời thật, ngươi không hài lòng, ngươi đánh ta sao?"
Người nọ lời vừa dứt, liền nhìn thấy một bàn tay đi tới, lập tức biến lớn, người nọ một khi đã dám khiêu khích, đương nhiên cũng có một hai ngón nghề, nhưng cũng không nghĩ đến đối phương nói động thủ liền động thủ, cuống quít đưa tay lên đỡ, lại nghe "bốp" một tiếng, sau đó cả người liền bay bổng lên.
Khi nghe được người nọ khiêu khích, đã có rất nhiều người trong sòng bạc đều đã quay đầu lại, nhìn thấy người nọ lăng không bay lên, như thương ưng vậy, sau đó té cái ầm lên một cái bàn, người chưa xuống mà bàn đã tan. Đợi khi hắn đứng lên, vốn là đầu khỉ đã biến thành đầu heo, nửa bên mặt đã sưng tấy lên, lảo đảo phun ra một ngụm máu, mang theo năm sáu cái răng. Chỉ là thái độ đã không còn kiêu ngạo, mà tràn đầy sợ hãi nhìn người đánh hắn.
Tiêu Bố Y một cái tát đánh bay người nọ, chậm rãi thu hồi tay, xoa xoa bàn tay, quay đầu nói với Tôn Thiếu Phương: "Người này da mặt rất dày, đánh tay cũng đau. Chỉ là mọi người cũng nghe thấy, hắn yêu cầu chúng ta, loại yêu cầu này rất khó gặp, ta đành phải thỏa mãn hắn một lần".
Tôn Thiếu Phương cũng muốn cười, tinh thần chấn động, "Tiêu huynh nói một chút cũng không sai. Tiêu huynh giúp người là niềm vui thực làm cho ta bội phục" Mọi người kinh hãi, đều không thể tưởng được người trẻ tuổi lực tay lại lớn đến như vậy, như một cây búa vậy.
Tiêu Bố Y sau khi đánh người xong, làm như không có chuyện gì đi lên chup lấy Trương Khánh, người bị đánh kia giận mà không dám tiến lên, hai người còn lại đều là nhíu mày nhưng lại không dám ra tay.
"Chậm đã" Nữ nhân đột nhiên đứng lên, "Vị đại ca này khí lực thật tốt".
Tiêu Bố Y một tay đem Trương Khánh ở trên bàn xuống, gật gật đầu nói: "Ta cũng cho là như vậy" Hắn lời vừa dứt, đã đưa tay xé toạc dây thừng ở trên người Trương Khánh, như vải mục vậy. Người nam nhân vốn rất trầm ổn kia cũng có chút không còn trầm ổn, ai cũng nhìn ra Tiêu Bố Y này chỉ có thể xử dụng từ sâu không lường được để hình dung.
Người có lực tay như thế, bọn họ thực rất ít gặp qua.
"Tôn huynh, chúng ta có thể đi rồi" Tiêu Bố Y phủi phủi tay, xem bộ dáng thực nhẹ nhàng, cũng không để ý đến nữ nhân phong tao kia.
Nữ nhân cũng chuyển thân đến trước mặt Tiêu Bố Y, cách hắn không đến nửa cách tay, cười nói: "Vị đại ca này làm giá thật là cao".
Nàng ta nói tiếng đại ca cứ như là gọi tình lang vậy, ngẩng cao đầu lên, bộ ngực cơ hồ muốn đụng tới ngực Tiêu Bố Y, trong ánh mắt của nàng ta có thể nhìn thấy tràn đầy dục vọng, Tiêu Bố Y lại khẽ cười nói: "Giá của ta cũng không tính là cao, nghe được đồng bạn bị người bắt, chúng ta tới cứu thì có gì là cao! Muốn nói là cao, thì phải đợi đồng bạn bị đánh mà vẫn ngồi yên thì mới tính là cao được".
Hai người đang ngồi nghe trào phúng, mặt đều chuyển xanh, nữ nhân kia vội nói: "Đại ca thực hay nói đùa, tiểu muội bất tài, nhưng cũng là chủ nhân của sòng bạc".
"Ồ, thì sao?" Tiêu Bố Y cười hỏi.
Tôn Thiếu Phương ở một bên vừa sợ vừa bội phục, cảm giác thấy Tiêu Bố Y khi nên ra tay liền ra tay, thật sự là làm người ta thoải mái. Hắn tuy là thân vệ Đông Đô, nhưng dù sao chỉ muốn dùng quan uy đến bức bách sòng bạc, cũng không muốn gây phiền toái cho Tiêu Bố Y, nhưng phải nói là không đi ra ngoài thì không thấy lộ mặt. Tên mặt khỉ miệng nhọn kia hắn còn do dự chưa biết xử lý như thế nào, có thể vô hình hóa giải đương nhiên là tốt nhất, hóa giải không được mới động tới nắm tay, nhưng Tiêu Bố Y một khi đã động nắm tay, hắn đương nhiên chỉ có thể làm theo, nhưng cũng không có gì sợ hãi. Chỉ là nhìn thấy một cái tát của Tiêu Bố Y đánh cho tên kia bay đi, công phu nhẹ nhàng mà cao minh, lại càng bội phục. Công phu của người này hơn mình nhiều, nhưng sau khi cùng Tiêu Bố Y kết giao tới giờ cũng chưa từng thấy hắn ỷ giỏi hiếp người, đó mới là thật là phong thái hiệp nghĩa.
"Làm chuyện gì cũng phải có quy củ," Nữ nhân dịu dàng nói: "Thiếp tên là Tang Nguyệt Kiều" Nàng ta đưa tay chỉ vào nam nhân trầm ổn bên cạnh nói: "Vị tiên sinh này tên là Trương Kim, vị kia tên là Ngụy Ngũ, người khách bị đại ca đánh tên là Hồ Lư".
"Ồ, thì sao?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
"Mấy người này đều là khách của sòng bạc," Tang Nguyệt Kiều nói: "Một khi đã tới sòng bạc, cũng phải tuân theo quy củ của sòng bạc".
Tiêu Bố Y cuối cùng cũng rõ ràng, "Cho nên Hồ Lư này bị đánh, bà chủ chuẩn bị vì hắn xuất đầu?"
Tang Nguyệt cười duyên nói, "Đại ca thực hay nói đùa, Hồ Lư nói chuyện có chút thẳng thắn, ngươi đánh hắn là ân oán cá nhân, cùng thiếp có quan hệ gì? Nói đến đại ca có sức lực như vậy, ta sao dám xuất đầu, ta chỉ sợ bị người đè đầu thì có".
"Ồ?" Tiêu Bố Y nghe được nàng ta một lời hai ý, bất động thanh sắc, "Trong này là địa bàn của bà chủ, tục ngữ có câu cường long bất áp địa đầu xà, ta làm sao dám đè đầu cô?"
Tang Nguyệt Kiều lại cười, bộ dáng thực vui vẻ, "Đại ca thực cứ đùa với tiểu muội, đại ca mạnh như vậy, còn không phải muốn đè thế nào thì đè sao? Đại ca muốn đè tiểu muội, tiểu muội làm sao phản kháng, cũng phản kháng không được".
Tất cả mọi người đều không phải là tay mơ, nghe được Tang Nguyệt Kiều một đè hai đè, mặt mày đều tràn đầy xuân ý, hiển nhiên là có ý khác, trong lòng đều thầm mắng một câu, ** thỏa.
Tôn Thiếu Phương ho khan một tiếng, "Bà chủ nếu muốn cho vị huynh đài này đè, cơ hội còn rất nhiều. Bất quá làm chuyện gì cũng phải có quy củ, những lời này bà chủ nói rất đúng, ta xông pha nam bắc cũng nhiều năm, còn không biết sòng bạc nào có quy củ bắt người?"
Tang Nguyệt Kiều điềm nhiên nói:"Quy củ bắt người đích xác là không có, chẳng qua vị này, vô luận sòng bạc làm gì thì thiếu tiền chung quy vẫn phải trả đúng không?"
Tôn Thiếu Phương cười lạnh nói: "Trương Khánh. Ngươi thiếu bao nhiêu tiền, sao lại để cho người ta trói ngươi như con heo lên bàn mổ vậy. Ta chỉ biết quan phủ mới có quyền trói người, còn không biết sòng bạc cũng có quyền này".
Trương Khánh cũng xấu hổ nói: "Tôn đại ca, ta…"
Tiêu Bố Y đao nơi tay, bễ nghễ tứ phương, đột nhiên ánh đao chợt lóe, Trương Kim đột nhiên đứng lên, lui ra phía sau mấy bước, Ngụy Ngũ cũng nhịn không được thối lui, chỉ nghĩ đến Tiêu Bố Y giận quá thành giận xuống tay với mọi người, bỗng nhiên cảm thấy mũi lành lạnh, đưa tay sờ tới mới phát hiện tay đầy máu tươi, không khỏi kêu thảm một tiếng...
Tang Nguyệt cười duyên nói, "Hắn chính là thua cả bản thân, cho nên mới phải ở đây đợi bạn về lấy tiền chuộc thân. Bất quá thiếp nghĩ một khi cả người hắn đã là người của Trương gia, vị đại ca này ra tay liền đoạt lấy người của Trương gia, cái này chỉ sợ cũng không hợp quy củ".
Tiêu Bố Y nhíu mày. Tôn Thiếu Phương lúc này mới sửng sốt, không nghĩ tới trong này lại khúc chiết như vậy, lạnh giọng hỏi, "Trương Khánh, cô ta nói có thật không?" Trương Khánh ấp úng, Tôn Thiếu Phương vừa thấy, không cần hắn trả lời, đã biết Tang Nguyệt Kiều nói không sai, "Con mẹ nó, ngươi đem mình đặt bao nhiêu tiền?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Vị này cảm thấy giá trị của bản thân xa xỉ, đặt ước chừng mười lượng vàng" Tang Nguyệt Kiều cười nói: "Vị Trương Kim Trương gia này tiếp nhập đặt cược, trùng hợp thắng được vị này, cho nên hiện tại vị này nên thuộc Trương Kim sở hữu, thiếp là bà chủ, không dám đè ai, nhưng là chủ sòng bạc, cho nên chỉ muốn nói vài lời công đạo thôi".
Tôn Thiếu Phương hừ lạnh một tiếng: "Mười lượng vàng. Trương Khánh, ngươi cũng có giá quá đấy chứ".
"Đại ca" Trương Khánh xấu hổ, "Ta… bọn họ chơi ta!"
Tôn Thiếu Phương thầm nghĩ, ngươi biết rõ bọn chúng chơi ngươi mà còn đánh bạc cùng bọn chúng, không phải là ngu xuẩn bình thường. Hắn đầu óc xoay chuyển, đang suy nghĩ nên ứng đối với trường hợp này như thế nào, mười lượng vàng tuyệt không phải là số lượng nhỏ, Tôn Thiếu Phương hắn nhất thời cũng không có, nhưng cho dù có thể bỏ ra, những người này xem ra đều xảo trá, giao ra cũng là chuyện làm người ta bực bội.
"Các ngươi đánh cuộc gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Chơi súc sắc" Chu Định Bang ứng một câu.
Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn Trương Kim nói: "Vị huynh đài này, ngươi một khi đã thắng cả người, không biết ta có thể đem hắn chuộc trở về không?"
Trương Kim hừ một tiếng, Tang Nguyệt Kiều cũng nũng nịu cười nói: "Vị đại ca này không biết trên người có nặng không, có mười lượng vàng hay không?" Trương Kim trước mắt sáng ngời, trầm giọng nói: "Không sai, ngươi xuất ra mười lượng vàng, ta có thể thả người".
Ai đều không tin Tiêu Bố Y sẽ xuất ra mười lượng vàng, bởi vì hắn thật sự không giống như kẻ có tiền, nói đến mười lượng vàng cho dù hơn mười hộ nông gia mười năm cũng không tích góp được, nhưng Tiêu Bố Y lại thản nhiên lấy từ trong lòng ra một khối vàng, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, điềm tĩnh nói: "Hiện tại ta có thể đem người đi rồi chứ?"
Tang Nguyệt Kiều rất kinh ngạc, thật sự nghĩ không ra người trước mắt này có môn đạo gì, có thể dễ dàng xuất ra mười lượng vàng! Nàng ta mở sòng bạc này, cũng là xem người mà làm việc, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y đánh bay Hồ Lư nhẹ nhàng, Tôn Thiếu Phương hai hàng lông mày cau lại không giận tự uy, Tiêu Bố Y này lại còn dễ dàng xuất ra mười lượng vàng để chuộc người.
Nhẹ nhàng bỏ ra như vậy, có thể biết bọn họ tuyệt đối không đơn giản, trong lòng cũng có chút lo lắng, chỉ sợ những người này không tiện đắc tội, vậy nàng về sau sẽ không thể lăn lộn tại nơi này nữa.
Nhưng Trương Kim này cũng tuyệt đối không phải người mà nàng có thể đắc tội, lúc trước đáp ứng cũng là bất đắc dĩ, hiện tại bị vây vào bước tiến thoái lưỡng nan. Nhìn thấy Tiêu Bố Y bỏ vàng xuống, Tang Nguyệt Kiều giọng điệu cũng đã mềm ra, "Trương gia, một khi người ta đã đến chuộc, không bằng chúng ta thả người?"
"Ngươi nói thả là thả? Ngươi nghĩ mình là ai, ngươi chẳng qua chỉ là một con điếm!" Ngụy Ngũ vỗ bàn, đột nhiên đứng lên, "Trương đại ca, bàn này của ngươi ta cũng có một phần, ngươi nói cho chuộc người có từng hỏi qua ta chưa?"
Trương Kim đang khó xử, không biết tìm lời nói thế nào, nghe được Ngụy Ngũ đứng lên, khẽ cười nói: "Đích xác là như thế, vị công tử này, thực có lỗi, nếu muốn chuộc người, còn phải thông qua sự đồng ý của huynh đệ ta".
Tiêu Bố Y trong lòng sáng như tuyết, hắn khi bắt đầu chẳng qua chỉ là hoài nghi, hiện tại đã biết những người này làm khó không phải là Trương Khánh, mà quá nửa là nhằm vào mình. Mình xuất ra mười lượng vàng bọn họ đều không cần, vậy có thể muốn chính là tính mạng. Hắn dùng vàng chỉ là thử ý đồ của đối phương, trong lòng đã khởi sát khí, thầm nghĩ ở sông có người ngăn đón, nói vậy là vì đưa mấy người hắn ở lại Ung Khâu, rồi tận lực bắt đồng bạn của hắn, yêu cầu chuộc người, dẫn dụ mình đến. Mình đi vào trong này thật ra cũng không sợ, chỉ là không biết A Tú Chu Mộ Nho cùng Bối Bồi có ứng phó cục diện bên kia được hay không. Bối Bồi nếu không có bệnh, thì Tiêu Bố Y cũng không có gì lo lắng, nhưng nghĩ đến nàng ta đã không thể động võ, thật ra cũng có chút nóng ruột.
"Như thế phải qua sự đồng ý của ngươi?" Tiêu Bố Y trầm giọng hỏi.
"Ngươi nếu muốn mang người đi, phải cùng ta đánh một ván" Ngụy Ngũ đưa tay chỉ cái chén ở trên bàn, "Sòng bạc đương nhiên cũng có quy củ của sòng bạc".
Tiêu Bố Y liếc nhìn, thấy Hồ Lư đã lui ra ngoài, quá nửa là đi tìm trợ thủ, trong lòng cười lạnh, "Đánh như thế nào?"
"Ngươi và ta cùng đổ một lần, so lớn nhỏ?" Ngụy Ngũ nhìn thấy Tiêu Bố Y mắc câu, trong lòng mừng rỡ.
"Ồ" Tiêu Bố Y cười cười, "Vậy cũng không tệ, ta thắng thì sao?"
Ngụy Ngũ đưa tay chậm rãi cầm lấy ba viên súc sắc, thầm nghĩ lão tử mà để cho ngươi thắng, đời này cũng không càn lăn lộn nữa. Hắn đổ thuật cực cao, Trương Khánh nói hắn chơi gian lận, nhưng loại gian lận này của hắn thật sự làm cho người ta tìm không ra điểm yếu, bởi vì hắn súc sắc của hắn không có giả, mà chỉ bằng vào khổ luyện, nhắm mắt cũng có thể đổ ra lớn nhỏ như ý. Trương Khánh không tin, cho nên mới thua đến phải đặt cả bản thân.
"Ngươi thắng tự nhiên có thể đem người trở về" Ngụy Ngũ cười nói.
"Ta nếu thua?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Ngươi nếu thua, người đương nhiên không mang đi được, còn phải lưu lại một cánh tay" Ngụy Ngũ cười càn rỡ.
"Tay của ta đáng tiền như vậy, các ngươi không cần mười lượng vàng mà cần tay của ta?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói.
Ngụy Ngũ ánh mắt chớp động, "Ta trước giờ chỉ đánh cuộc người, chứ chưa bao giờ chơi tiền bạc".
"Thói quen tốt như thế" Tiêu Bố Y cười nói: "Ta cũng thực thích cách chơi này, không bằng chúng ta đặt lớn một chút được không?"
Ngụy Ngũ ngẩn ra, "Đặt lớn thế nào?"
"Ta nếu thua, không ngại lưu lại hai tay. Nhưng ngươi nếu thua, lưu lại cái mũi của ngươi? Ta cũng thích cái mũi của ngươi, cũng muốn xem một người mà không có mũi, còn có thể dánh cuộc tay chân với người khác hay không" Tiêu Bố Y cười nói.
Trong sòng bạc tĩnh lặng một mảng, các đổ quỷ rốt cuộc đã bắt đầu chú ý tới cuộc chơi này, kinh tâm động phách. Bọn họ hơi cả đời, cũng còn không biết tới cách chơi này, Ngụy Ngũ xem ra cũng là hạng chơi quên mạng, mà gã công tử kia xem ra cũng rất độc, đúng là hiếm thấy.
"Chẳng phải ngươi nói đời này chỉ đổ tay chân người khác thôi sao?" Tiêu Bố Y nhìn thấy Ngụy Ngũ không đáp, trào phúng hỏi.
Ngụy Ngũ sờ không ra chi tiết của Tiêu Bố Y, vốn còn do dự, nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt của Tiêu Bố Y, đột nhiên bốc hỏa, vỗ bàn nói: "Được, vậy lão tử chơi với ngươi!"
"Không biết định thắng thua thế nào?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Đương nhiên là người và cùng cùng đổ, điểm lớn tính thắng, không biết ý ngươi thế nào?" Ngụy Ngũ trầm ngâm hỏi.
"Nếu đều là mười tám điểm?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Vậy đương nhiên là nhà cái thắng".
"Ai là nhà cái?"
Ngụy Ngũ cười đưa tay chỉ vào mũi mình, "Huynh đài thông minh như thế, không nhìn ra nhà cái là ai sao?"
Tôn Thiếu Phương biết Ngụy Ngũ đã chiếm tiện nghi, mới vừa muốn tiến lên, lại bị Tiêu Bố Y phất tay ngăn lại, "Được rồi, ngươi đổ trước đi".
Tôn Thiếu Phương khẩn trương, "Tiêu huynh, không thể như thế".
Tiêu Bố Y cũng khẽ cười nói: "Không ngại chuyện, có người muốn chiếm tiện nghi, ta sẽ làm cho hắn mang lợi ích mà ói ra!"
Tôn Thiếu Phương nghi hoặc khó hiểu, thầm nghĩ Ngụy Ngũ một khi đã nói chơi súc sắc, tự nhiên là đã nắm chắc, ngươi cho hắn làm cái, lại cho hắn đổ đầu, nếu hắn đổ ra mười tám điểm, Tiêu Bố Y chẳng phải sẽ lâm vào cục diện không thể thắng hay sao! Nhưng quen với Tiêu Bố Y lâu như vậy, biết Tiêu Bố Y vẫn là đại trí giả ngu, cho tới bây giờ cũng không làm gì mà hắn không chắc chắn, nhưng bản thân có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra Tiêu Bố Y rốt cuộc có ý định gì.
Ngụy Ngũ nghe được lời nói của Tiêu Bố Y có chứa hàn ý, trong lòng cũng thấp thỏm, đưa tay chụp lấy sức sắc, do dự một lát, cắn răng một cái ném xuống, lớn tiếng quát: "Báo tử! Thông sát!"
Báo tử đương nhiên chính là ba con sáu, chỉ cần hắn sau khi ném ra, Tiêu Bố Y muốn cản cũng không được, hắn nhìn chằm chằm vào súc sắc ở rong bát, Trương Kim hai nắm đấm đặt ở trên bàn cũng nắm chặt lại, chỉ sợ Tiêu Bố Y sẽ giở trò quỷ. Hắn dùng sức, toàn thân căng thẳng như một con báo, hiển nhiên cũng là một cao thủ, Tôn Thiếu Phương thấy cũng kinh ngạc, lại cũng bị nhưng hạt súc sắc xoay chuyển hấp dẫn.
Súc sắc đã dừng lại, Tiêu Bố Y động cũng không động, Tôn Thiếu Phương cùng Trương Khánh sắc mặt đều đại biến, Tang Nguyệt Kiều có vẻ tiếc hận, Tiêu Bố Y trong tích tắc này đã thấy rõ vẻ mặt của mọi người, khóe miệng mang theo vẻ cười lạnh. Trong bát rõ ràng là ba con sáu, cũng là báo tử lớn nhất trong súc sắc!
Ngụy Ngũ đổ ra báo tử, tuy là trong dự kiến, nhưng cũng thở phào một hơi, khẽ cười nói: "Hình như ngươi thua".
"Ồ?" Tiêu Bố Y cũng đang cười, "Ta còn chưa đổ, ngươi làm sao biết ta thua, chẳng lẽ ngươi là thần tiên?"
Ngụy Ngũ ngạc nhiên, trong giây lát ôm bụng cười lớn, mọi người trong sòng bài cũng nhịn không được cười, cảm thấy người này thật sự ngu xuẩn.
"Ta nhiều nhất chỉ có thể đổ ra mười tám điểm, chẳng lẽ ngươi còn có thể đổ ra điểm sổ nhiều hơn sao? Ngươi chớ quên, cho dù ngươi đổ ra điểm sổ bằng ta, ta là nhà cái, cũng tính là ngươi thua".
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi một lần đổ nhiều nhất có thể ném ra mười tám điểm, ta cũng có thể ném ra hai mươi mốt điểm".
Ngụy Ngũ ngẩn ra, liền nhìn thấy Tiêu Bố Y một chưởng vỗ lên trên bàn, ba vien súc sắc như vật sống nhảy dựng lên, Tiêu Bố Y cất cao giọng nói: "Tôn huynh, mượn đao dùng một lát".
Hắn lời vừa nói xong, trường đao đã đến trên tay, Tôn Thiếu Phương tuy ngạc nhiên, nhưng cũng không bối rối, chỉ là nhìn thấy Tiêu Bố Y trở tay một cái đã lấy mất đao của hắn, không khỏi kinh ngạc trên đời còn có tốc độ như vậy sao.
Tiêu Bố Y đao nơi tay, bễ nghễ tứ phương, đột nhiên ánh đao chợt lóe, Trương Kim đột nhiên đứng lên, lui ra phía sau mấy bước, Ngụy Ngũ cũng nhịn không được thối lui, chỉ nghĩ đến Tiêu Bố Y giận quá thành giận xuống tay với mọi người, bỗng nhiên cảm thấy mũi lành lạnh, đưa tay sờ tới mới phát hiện tay đầy máu tươi, không khỏi kêu thảm một tiếng.
Hắn không phải là đau, mà là sợ hãi, thật sự khó có thể tưởng tượng Tiêu Bố Y một đao đã vạt bay mũi hắn, hắn ôm mũi thụt lùi, lại nhìn thấy súc sắc trên không trung giờ mới hạ xuống, vang lên những tiếng thanh thúy ở trong bát. Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi thua".
Trương Kim hai nắm đấm nắm chặt, giận dữ nói: "Tiêu Bố Y, ngươi thật sự khinh người quá đáng, ngươi muốn chơi kiểu gì đây?"
"Thì ra các ngươi biết ta gọi là Tiêu Bố Y, ta chỉ nghĩ các ngươi không biết" Tiêu Bố Y tuy mỉm cười, nhưng lại có sự lạnh lẽo nói không nên lời, "Ta dùng là đổ pháp chính tông, ta một khi đã thắng, chỉ sợ hắn hạ thủ không được, nên thuận tay giúp hắn lấy cái mũi mà thôi".
Trương Kim nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, nhịn không được tiến lên một bước nhìn vào bát, chỉ thấy được trong bát lại có sáu viên súc sắc, rõ ràng chính là hai mươi mốt điểm.
Đang không hiểu đây là thế nào, đột nhiên phát hiện súc sắc đều là một nửa, Trương Kim giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn đã hiểu được sao lại thế này.
Tiêu Bố Y một đao chẳng những vạt đi cái mũi của Ngụy Ngũ, còn đem ba viên súc sắc chém thành sáu nửa mới ra được điểm số như hiện tại, Tiêu Bố Y một đao đi xuống, vô luận là đánh xuống như thế nào, chỉ cần sáu nửa rơi xuống, đều là hai mươi mốt điểm!
Hiểu được khi Tiêu Bố Y tính kế, Trương Kim mới giật mình hiểu ra, chỉ là càng kinh sợ Tiêu Bố Y đao pháp như thần, một đao đi xuống tinh chuẩn như thế, chẳng những bổđôi súc sắc, còn thuận tay vạt đi mũi của Ngụy Ngũ, người như thế, mình làm sao giết được?
Tiêu Bố Y trường đao thu về lại phóng ra, đã tra đao vào vỏ, cũng là vỏ đao của Tôn Thiếu Phương, chiêu thức ấy cũng không thèm nhìn tới, rất là gọn gàng sạch sẽ, mọi người đều nhẹ nhàng lui ra phía sau, thầm nghĩ người nầy đem đao phóng vào trong vỏ đao dễ dàng như thế, muốn phóng trúng ngực ai đó cũng là chuyện dể như trở bàn tay! Trong này hiện tại sát khí rất nặng, chớ để bị liên lụy vào mới là tốt nhất.
"Ngươi muốn tay của ta, ta lần này muốn mũi của ngươi, lần sau muốn chính là đầu của ngươi" Tiêu Bố Y lạnh lùng nhìn Ngụy Ngũ, quay đầu lại nhìn về phía Trương Kim nói: "Lần này ta muốn đem người đi, không biết còn có người nào muốn ngăn cản?"
Ngụy Ngũ ôm mũi không nói tiếng nào, Trương Kim là người trầm ổn, cũng đã kinh ngạc lạnh người, Tang Nguyệt Kiều ho khan, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện giọng đã khàn khàn, phát không ra tiếng.
Tiêu Bố Y vỗ vỗ hai tay, xoay người đi ra bên ngoài đỗ phường, ồ một tiếng, mọi người đã bất chấp đang làm gì, cũng đều như thủy triều lui sang hai bên, kính sợ nhìn đổ thần trước mắt, hâm mộ nhìn uy phong của người ta.
Mộc Uy hừ lạnh một tiếng, hoắc nhiên rút đao, từ đất bạt lên, quát lên một tiếng, giữa không trung ánh đao lóe ra, đã bức Trương Kim Xưng rơi xuống đất. Trương Kim Xưng người cũng giảo hoạt, cũng không đánh bừa mà lăn xuống dưới một cái bàn, dùng sức hất cái bàn bay "vù" ra, mang theo các thứ các dạng ở trên đó, nhằm tới mọi người mà đánh đến...
Tiêu Bố Y còn chưa tới cửa đổ phường, Hồ Lư đã vọt vào, phía sau đi theo mười mấy đại hán, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, cũng không hiểu Trương Kim vì sao lại thả hắn ra, phất tay nói, "Chính là hắn, đánh chết hắn!"
Đám người nọ hô hào xông lên, Trương Kim sắc mặt đại biến, Ngụy Ngũ cũng hét lên: "Tiểu tử, ta muốn mạng của ngươi!"
Hắn bị cắt mũi, sợ hãi trong một lát, rồi lại cảm thấy bị sỉ nhục, nhìn thấy người bên mình người đông thế mạnh, cũng không nghĩ nhiều, rút trường đao ra, vọt tới trước.
Cây sống nhờ vỏ, người sống tranh hơi, hắn không có mũi, thở đương nhiên không thoải mái, hắn mới vọt tới trước mặt Tiêu Bố Y, liền nhìn thấy ba tên đại hán đã gục xuống, cũng không rõ gục xuống như thế nào. Tôn Thiếu Phương đã xuất đao bảo vệ Tiêu Bố Y, Trương Khánh cùng Chu Định Bang cũng kiệt lực ngăn cản không cho bọn chúng vây đánh.
Các đại hán trên tay đều là khảm đao thiết liên (đao xích sắt), còn có tên cầm cả bảo kiếm, chói lọi chói mắt mà đâm đến, Tiêu Bố Y động cũng không động, cánh tay vung ta đã chụp trúng cổ tay người nọ, vặn một cái đã đoạt lấy bảo kiếm của hắn, không chút do dự bảo kiếm lập tức rời tay bay ra, trong đổ phường chợt lóe lên một đạo cầu vồng. Trường đao Ngụy Ngũ mới đưa tới, đã cảm thấy ngực lạnh lẽo, ngẩn ra đứng tại chỗ, tư thế cầm trường đao rất buồn cười khó nói nên lời.
Chỉ là tinh lực toàn thân trong giây lát đã như thủy triều thối lui, nghe được phía sau truyền đến một tiếng "phập" vang lên, bảo kiếm đã xuyên thấu qua ngực Ngụy Ngũ, rung rung cắm trên tường sau hắn mấy trượng, mang theo một vệt đỏ tươi. Ngụy Ngũ muốn quay đầu, nhưng không còn khí lực, gục đầu lắc lư lảo đảo rồi gục xuống đất.
Tiêu Bố Y lạnh giọng nói: "Ngươi muốn mạng của ta, ta cũng muốn của ngươi!"
Các đại hán đều sợ hãi khó có thểức chế từ nội tâm, bọn họ chỉ là hạng đánh nhau đầu đường xó chợ, đánh nhau đổ máu cũng là thường, nhưng chưa từng gặp qua thủ đoạn giết người như thế này, không hẹn mà cùng lui lại mấy bước, một tay chơi bạc đã kêu to, "Giết người".
Ngay sau tiếng hô chính là sự hỗn loạn khó có thể khống chế, tất cả mọi người ởđây đều như ruồi bọ mà chạy tán loạn ra, nhưng không ai dám đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cũng đã đưa tay chụp lấy cổ của Hồ Lư, tặng cho hắn đến mười mấy cái tát.
Trong đổ phường ồn ào, nhưng vẫn nghe được tiếng tát thanh thúy rung động, mỗi một cái tát của Tiêu Bố Y, tiếng hét như heo chọc tiết của Hồ Lư lại lớn hơn một ít. Hai má của hắn vốn đã bị Tiêu Bố Y trước đó đã đánh cho sưng đỏ, lúc này bị đánh nữa nên chỉ chốc lát thì da mặt đã rách, máu tươi chảy xuôi xuống!
Tang Nguyệt Kiều nhìn thấy huyết tinh, đã sớm hôn mê bất tỉnh, cũng may nàng ta trốn ỏ trong ngõ ngách, cho nên cũng không bị người ta đạp.
"Đại hiệp tha mạng, đại nhân tha mạng" Hồ Lư đầu lưỡi cũng có chút lớn lên, nói ra từng chữ hàm hồ.
Tiêu Bố Y nắm vạt áo của hắn, trầm giọng hỏi: "Ai bảo ngươi đến giết ta?"
"Ta không muốn giết ngươi!" Nhìn thấy hàn quang trong mắt Tiêu Bố Y cùng bàn tay giơ lên cao, Hồ Lư cuống quít nói: "Tất cả đều là Trương Kim an bài".
Tiêu Bố Y hất tay quẳng Hồ Lư đi, nhìn về phía Trương Kim. Trương Kim tay nắm chặt đến có chút trắng bệch, cũng không nói được một lời.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, "Có chuyện gì, Phó Đô úy Mộc Uy ở đây, bắt hết cho ta!"
Tiếng gầm nhẹ có lực, nhưng người đánh bạc tuy bối rối, lại lập tức đều dừng lại, nhìn về phía cửa, thấy ngoài cửa có mấy người, cầm đầu là một người dáng người khôi ngô, uy phong lẫm liệt, thân quan phục, mang theo yêu đao, hộ vệ bên người đều là thiết thước cương đao, xích khóa bảo kiếm nơi tay, uy nghiêm nhìn mọi người trong đổ phường.
Hồ Lư bị Tiêu Bố Y ném đi, sớm đã lăn tới cửa, nhìn thấy Mộc Uy đến, vui mừng nói: "Mộc đại nhân, người nên vì thảo dân làm chủ".
Mộc Uy cau mày, "Hồ Lư, chuyện gì?"
Hồ Lư khóc lóc nhìn Mộc Uy nói: "Mộc đại nhân, người không biết, đổ phường hôm nay không biết vì cái gì có sát tinh đến đây, thua cuộc không trả tiền còn chưa nói, lại còn muốn đoạt tiền của người khác, người khác phản kháng, hắn liền muốn đánh muốn giết, tiểu nhân chính là bị hắn đánh thành ra như vậy, mong đại nhân làm chủ".
Mộc Uy hừ lạnh một tiếng, một cái cái tát đã vugn ra, Hồ Lư bật ra.
Đổ phường đột nhiên yên lặng xuống.
"Đại nhân, ngươi sao lại đánh ta?" Hồ Lư ôm mặt, khó có thể tin hỏi.
Mộc Uy ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Buồn cười một tiểu nhân như ngươi mà dám điên đảo trắng đen, còn nghĩ có thể qua mắt được ta sao?"
Hồ Lư gấp giọng nói: "Đại nhân, tiểu nhân không dám lừa gạt".
Mộc Uy một cước đá ra, đem Hồ Lư đá lăn lông lốc, "Ngươi nghĩ lão tử là mù hay chột, đây là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y Tiêu đại nhân từ Đông Đô đến đây, quan đến tứ phẩm, sẽ đi cướp chút tiền nhỏ của ngươi sao?"
Hồ Lư há to miệng, tràn đầy vẻ không tin, mọi người trong đỗ trường ồ lên, nhìn thấy ánh mắt của Mộc Uy đảo tới, đều cúi đầu xuống.
"Tiêu đại nhân, hạ quan không có đó từ xa, mong thứ tội" Mộc Uy chậm rãi đi tới, ôm quyền thi lễ nói: "Tào Huyện lệnh biết đại nhân giá lâm, liền cho khoái mã cho người đi tìm Mộc Uy đến bảo hộ, Mộc Uy mới đuổi tới, Tào Huyện lệnh nói đại nhân đi tới sòng bạc, hạ quan chỉ sợ có sơ sót nên dẫn người đi tới, may mà đại nhân vô sự".
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Cũng may Phó Đô úy đến kịp thời, bằng không loại trường hợp này ta thực không thể thu thập!"
Mộc Uy ha hả cười to, ánh mắt quét qua đổ phường, đột nhiên ngưng lại ở trên một người, lạnh giọng nói: "Trương Kim Xưng, ngươi lại ở đây?!"
Trương Kim vẫn đang trầm mặc đứng thẳng lưng lên, lạnh lùng nói: "Mộc Uy, không thể tưởng được chúng ta hôm nay lại gặp, thật có thể nói là không phải oan gia thì không đụng đầu".
Mọi người ồ lên, khó có thể tin nam nhân trung niên trầm ổn trước mắt lại chính là tội phạm Trương Kim Xưng bị quan phủ truy nã mà không được! Trương Kim Xưng vốn khởi nghĩa tại Thanh Hà, thanh thế lúc ấy cũng uy chấn nhất thời, sau lại bị tướng lãnh Tùy quân Phùng Hiếu Từ đánh bại, bị quan phủ truy nã, sau đó lưu lạc đâu không rõ, ai cũng không nghĩ đến hắn lại xuất hiện tại một đổ phường không ra sao ở Ung Khâu.
Trương Kim Xưng nhìn Mộc Uy, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, hai nắm đấm nắm chặt, Mộc Uy cũng tiến lên một bước, tay đưa lên chuôi đao, trầm giọng quát: "Người không liên quan cút hết ra ngoài, hôm nay quan phủ bắt phỉ đạo Trương Kim Xưng, không muốn đả thương vô tội. Tiêu đại nhân, người áp trận cho ta, xem ta bắt giặc".
Mọi người trong đổ phường ùa ra ngoài, mấy hộ vệ đều bị ép sang một bên, Trương Kim Xưng nhìn thấy cơ hội khó được, sao chịu buông tha, thét dài một tiếng, đột nhiên vọt tới muốn từ đỉnh đầu Mộc Uy mà lướt ra ngoài.
Mộc Uy hừ lạnh một tiếng, hoắc nhiên rút đao, từ đất bạt lên, quát lên một tiếng, giữa không trung ánh đao lóe ra, đã bức Trương Kim Xưng rơi xuống đất. Trương Kim Xưng người cũng giảo hoạt, cũng không đánh bừa mà lăn xuống dưới một cái bàn, dùng sức hất cái bàn bay "vù" ra, mang theo các thứ các dạng ở trên đó, nhằm tới mọi người mà đánh đến.
Mộc Uy tức giận huy đao, một đao đã đem cái bàn chém thành hai nửa, Trương Kim Xưng tay cũng cầm đoản kiếm đâm tới. Mộc Uy tuy võ công cao cường, cũng không thể không tránh, chỉ khoảnh khắc đã bị Trương Kim Xưng nhảy đến phía sau, hướng ra cửa mà phóng đi.
Mộc Uy xoay người đuổi theo không kịp, giận dữ quát: "Ngăn hắn lại, đừng cho hắn chạy ra cửa" Hộ vệở cửa cùng kêu lên, còn chưa kịp tiến lên, Tiêu Bố Y đã đột nhiên xẹt ra, lập chưởng thành đao, chém xéo vào eoTrương Kim Xưng.
Trương Kim Xưng chỉ có thể dừng lại, đoản kiếm vẽ xuống, gấp rút chém vào tay Tiêu Bố Y, lại quát một tiếng, tung chân đá vào bụng Tiêu Bố Y, Tôn Thiếu Phương cũng bước lên, một đao chém mạnh vào cổ Trương Kim Xưng, Mộc Uy cũng vừa đuổi tới, sớm huy đao bổ vào sau lưng Trương Kim Xưng.
Trong phút chốc ba đại cao thủ vây công Trương Kim Xưng, người bên ngoài cũng biết người này mạng sống đã khó giữ!
Không nghĩ tới ngay lúc này, Tôn Thiếu Phương một đao chém mạnh tới, lại cảm thấy phía sau có gió, cũng không kịp giết Trương Kim Xưng, mà phải lắc mình bỏ qua, chỉ thấy một kiếm đâm sát qua eo mình, quay đầu nhìn lại, nghe được Trương Khánh thất thanh nói: "Định Bang, ngươi điên sao?"
Trương Khánh võ công không cao, còn không kịp tiến lên, chỉ thấy Chu Định Bang thấy Tôn Thiếu Phương tiến lên, một kiếm đã đâm ra, mục tiêu chính là hậu tâm của Tôn đại ca!
Tôn Thiếu Phương lại giống như có phòng bị, rốt cuộc đã né tránh, chỉ là Trương Kim Xưng không để ý tới Mộc Uy đột kích ở phía sau, toàn lực dánh về phía Tiêu Bố Y, thế như hổ điên. Tiêu Bố Y nhất thời luống cuống tay chân, lắc mình về phía Mộc Uy mà né qua. Mộc Uy trong mắt lệ mang chợt hiện, cổ tay trở mau, trường đao nhẹ như hồng mao rời khỏi trước ngực Trương Kim Xưng, nặng như thái sơn hướng tới đầu của Tiêu Bố Y chém tới.
Hai người lúc này đây biến hóa cực kỳ đột nhiên, trong giây lát Trương Kim Xưng từ hai mặt thụ địch đã biến thành Tiêu Bố Y bị trái phải giáp công!
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, đỡ lấy một cước của Trương Kim Xưng, đã vọt tới trong lòng của Trương Kim Xưng, hắn tay nhanh mắt mau, một tay cũng đã kẹp lấy đoản kiếm của Trương Kim Xưng, dùng sức đã bẻ gãy đoản kiếm của Trương Kim Xưng, lại trở chưởng đánh cho Trương Kim Xưng lui về phía sau, ngón tay bắn ra, nửa thanh đoản kiếm đã bắn ra đánh úp về phía Mộc Uy.
Mộc Uy không nghĩ đến Tiêu Bố Y ứng biến đột ngột như thế, không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở giết Tiêu Bố Y, khẽ né tránh, huy đao chém tới, đột nhiên trước mắt kim quang lập lòe, Mộc Uy cảm thấy trên tay chợt nhẹ đi, biết không ổn, liền lùi lại, giữa không trung phát hiện trường đao đã bị chặt gãy, ngực hơi lạnh, chỉ thấy vạt áo đã bị xé ra, không khỏi kinh ngạc.
Tiêu Bố Y không biết từ khi nào đã có đoản kiếm nơi tay, tinh quang lập lòe, đã chém gãy trường đao Mộc Uy, còn thiếu chút nữa làm thủng ngực Mộc Uy. Tiêu Bố Y cầm đoản kiếm trong tay, đồng tử hơi co lại nói: "Ngươi không phải là Phó Đô úy gì, ngươi là người phương nào?"
Trương Kim Xưng cùng Mộc Uy một trái một phải thành thế gọng kềm vây lấy Tiêu Bố Y, chỉ là hai người sắc mặt đều ngưng trọng, Mộc Uy khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Tiêu Bố Y, lần này giết không được ngươi, xem ra ta đã xem thường ngươi, ngươi sao lại thấy ra sơ hở của ta?"
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Phó Đô úy kinh nghiệm già dặn, ngươi nếu phụng mệnh Huyện lệnh bảo hộ ta, sớm nên bảo ta đi trước, làm sao mà lưu ta ở đây? Cho dù ngươi có tâm bắt giặc, đối với Trương Kim Xưng sao lại ra tay lưu lại dư lực? Ngươi một khi đã lưu thủ không muốn bắt giặc, mắt lại chỉ nhìn ta, ta cho dù chỉ là hoài nghi, nhưng vì tính mạng bản thân, vẫn phải cẩn thận, không biết mấy lời giải thích này ngươi có vừa lòng không?"
Mộc Uy thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Đều nói Tiêu Bố Y thông minh hơn người, Lý Tử Thông hôm nay vừa thấy, thật ra cũng bội phục, chỉ là ngươi cho dù ngàn tính vạn tính, chỉ sợ cũng tính không ra đồng bạn của ngươi đã sớm bị ta bắt, đang trên đường đi tới sòng bạc. Tiêu Bố Y, ngươi nếu là hán tử, vì bằng hữu, bì bó tay chịu trói cho ta, Lý Tử Thông ta đối với ngươi tuyệt không gây khó xử".
Tiêu Bố Y nắm chặt đoản kiếm trong tay, không nóng không vội nói: "Lý Tử Thông, ta nhớ rõ bộ dáng của ngươi, ta muốn nói với ngươi là, tính mạng của ai cũng không quan trọng bằng bản thân, ta sẽ không ngu xuẩn đến mức bó tay chịu trói! Đối với bằng hữu của ta nếu thiếu một cọng lông, ta quản ngươi là Lý Tử Thông Vương Tử Thông Trương Tử Thông, Tiêu Bố Y ta nếu không đem ngươi chém thành tám mười đoạn, thì thề không làm người!"