- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 1 – Chương 8
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Tiểu Tình đến Diệp phủ báo tin nhưng không được người trong Diệp gia coi trọng. Bọn họ chỉ sai người mang tặng nàng một ít thuốc bổ cùng ngân lượng, chuyện này khiến Tiểu Tình thương tâm hết vài ngày, còn nói mở miệng trách lão gia vô tình. Lúc nàng còn sống tại Diệp phủ cũng bị đối xử như vậy, sau khi đại ca cùng mẫu thân qua đời, Diệp lão gia không muốn nhìn thấy nàng nữa, từ khi được gả vào Phương gia đến bây giờ cũng chưa từng đến thăm, điều này khiến nàng bị người trong Phương gia khi dễ. Hải Đường không mấy quan tâm, cũng tốt, nếu vì gặp mặt phụ thân mà bị bại lộ thân phận thì càng thảm hơn.
Mùa xuân đến, Hải Đường đã “được phép” ra vườn đi dạo một chút, xem như hít thở không khí trong lành. Bụng nàng càng ngày càng to, đã có thể cảm giác được cử động của bảo bảo bên trong. Những lúc như vậy, Hải Đường cảm thấy canh gà cũng không đến nỗi khó ăn. Cũng không biết tại sao dạo này nguyên liệu thực phẩm trù phòng đưa tới chất lượng càng lúc càng kém. Tiểu Cam tìm Lưu nương chất vấn thì bị Lưu nương ném trả lại mấy câu, nói nào là lão gia phu nhân trong phủ cũng ăn những thực phẩm này, Thiếu phu nhân nhà ngươi tại sao lại không ăn được.
Hải Đường nghe xong liền cười lạnh, muốn “sửa lưng” nàng sao? Đâu có dễ vậy. Nàng nhớ lại thực đơn dành cho phụ nữ mang thai trên T.V rồi liệt kê thành một danh sách dài, mỗi ngày đều phân phó Tiểu Cam ra chợ mua về. Rau chân vịt chứa nhiều vitamin B11 có lợi cho sự phát triển não bộ của trẻ. Thịt bò tươi chứa nhiều dinh dưỡng thúc đẩy cục cưng tăng trưởng. Táo, cam có thể bổ sung vitamin C, mỗi ngày nên ăn một trái. Đậu nành cũng rất tốt, vừa có thể xay thành sữa uống vừa có thể làm đậu hủ. Tiểu Cam còn nhờ phụ thân của nàng tìm đến nhà tá điền có nuôi bò để mua sữa tươi. Di tẩu khai khẩn mảnh đất trống phía sau hậu viện để trồng rau, đan trúc làm thành hàng rào để nuôi gà, trứng gà ngày nào cũng có. Cuộc sống của Hải Đường xem như tạm ổn, cũng không cần nhìn sắc mặt người khác. Trong phủ đưa đến thứ gì thì lấy thứ đó, ăn được thì ăn, ăn không được thì cho gà ăn.
Ngày hôm đó, sau khi uống một bát sữa đậu nàng, ăn một dĩa há cảo hấp, xơi một trái táo, Hải Đường no đến đi không nổi. Vậy nên Tiểu Cam giúp nàng đi dạo xung quanh Phương phủ, đi một hồi nàng cảm thấy mệt, cả hai bước vào tiểu đình bên cạnh hồ nước ngồi sưởi nắng. Nàng nghe Tiểu Cam nói nước trong hồ này được dẫn trực tiếp từ con sông bên ngoài phủ. Phương gia quả thật giàu có a! Hải Đường nới lỏng thắt lưng một chút, thật thỏai mái a! Đang lúc nàng thiu thiu buồn ngủ thì lại nghe thấy tiếng người gọi, “Tiểu thư, Tiểu thư, người ở đâu?”. Ra là hai nha hoàn đang đi tìm người, nhìn thấy Hải Đường ngồi trong tiểu đình liền thỉnh an một cái rồi xoay người bỏ đi. Tiểu Cam phát hỏa nhưng bị Hải Đường ngăn cản. Gương mặt tiểu nha đầu vẫn còn tức giận bất bình.
Bị người quấy rầy giấc ngủ nên Hải Đường muốn quay trở về biệt viện để ngủ tiếp. Mới đi được vài bước Hải Đường phát hiện bên cạnh tiểu đình có người. Đó là một tiểu cô nương mặc áo váy màu vàng viền xanh, nàng ta đang ngồi quay lưng về phía Hải Đường. Tiểu Cam ngạc nhiên nói khẽ, “A, tại sao Tứ tiểu thư lại trốn ở đây?”. Nữ tử kia nghe thấy người nói chuyện liền quay đầu liếc nhìn hai nàng một cái, nàng ta cũng không thèm chào hỏi nàng mà trực tiếp xoay người bỏ.
Trên đường trở về, Hải Đường hỏi thăm Tiểu Cam những chuyện liên quan đến Tứ tiểu thư, “Tứ tiểu thư tên gọi là Văn Tiệp, ngày thường cũng hiếm khi xuất môn mà chỉ ở trong biệt viện của mình. Tam lão gia là con trai của lão phu nhân, sau khi Tứ tiểu thư chào đời không lâu thì Tam lão gia bị bệnh qua đời. Sau khi Tam lão gia mất thì Tam phu nhân một lòng hướng phật, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ cũng không can dự. Bọn người trong phủ đều nói Tam phu nhân có tướng khắc phu, Tứ tiểu thư cũng bị cho là có cùng số mệnh với mẫu thân nên những phu nhân trong phủ không muốn con cái mình tiếp xúc với nàng. Tứ tiểu thư cũng rất đáng thương a!”. Khó trách bữa cơm giao thừa cũng không nhìn thấy mẹ con nàng.
Cách một vài ngày, Hải Đường trông thấy Văn tiệp đang ngồi vẽ tranh ở phía xa xa. Hải Đường âm thầm bước lại gần, muốn nhìn xem nàng ta đang vẽ gì. Trên bức tranh hiện lên một dòng thác đổ xuống hạ nguồn, bên di bức tranh là một biệt viện nho nhỏ nằm lọt thỏm giữa rừng trúc. Hải Đường tuy không hiểu tranh nhưng có thể nhìn ra tâm tư của người vẽ. Văn Tiệp phát hiện có người đến liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện nàng đang đứng đó liền vội vã thu thập dụng cụ rồi xoay người chạy biến đi.
Từ đó về sau, mỗi khi Hải Đường nhìn thấy Văn Tiệp liền cố ý tiến lại gần. Chỉ là nha đầu kia sợ người lạ, chỉ cần có người đến gần sẽ vội vàng tránh xa, phỏng chừng đây chính là ảnh hưởng của nhiều năm bị áp lực.
Nửa tháng trôi qua, Hải Đường cũng chưa nói chuyện với nha đầu Văn Tiệp câu nào. Có lần nàng hướng bóng dáng kia gọi một tiếng “Văn Tiệp”. tiểu nha đầu sợ đến mức ba chân bốn chân chạy biến đi, lưu lại một Hải Đường chán nản.
Mưa xuân kéo dài liên tiếp mấy ngày nên Hải Đường không thể bước ra vườn đi dạo. Những cây Hải Đường trong sân cũng đã khai hoa, nàng nhìn những cánh hoa đỏ bừng pha sắc tím liền đoán chừng đây chính là Thùy Ti Hải Đường. Toàn bộ khuôn viên biệt viện được từng khóm từng khóm hoa đỏ bừng điểm trang vô cùng xinh đẹp. Hải Đường đi trước, Tiểu Cam mang theo giỏ mây đi sau. Hai người ra hậu sơn hái nấm, lúc trước Tiểu Cam đã nhìn thấy chúng một lần. Sau cơn mưa nấm mọc lên rất nhiều, hai người hưng phấn hái một giỏ đầy mới chịu quay trở về. Còn chưa tới chân núi thì Hải Đường nhìn thấy ba nữ nhân đang đứng cùng một chỗ.
Hải Đường nhanh chóng kéo Tiểu Cam nấp vào một bụi cây, hai tai dỏng lên nghe ngóng. Nàng muốn xem thử bọn họ đang nói chuyện gì.
“Tứ tỷ, không phải ngươi lên núi chơi sao? Vừa lúc hai chúng ta cũng muốn đi, chi bằng cùng nhau đi!”. Văn Đình đứng cản trước mặt Văn Tiệp.
Văn Tiệp sợ đến tái mặt, đang định xoay người rời đi thì bị Văn Đình tiến đến ngăn lại, “Ngươi đứng lại, chúng ta có ý tốt mời ngươi đi chơi, ngươi tại sao lại không đi?”.
“Ta…ta…”, Văn Tiệp nửa ngày không nói nên lời, Văn Tĩnh bước đến trước mặt nàng, “Ngũ tỷ tỷ, ngươi cũng thật là…biết rõ Tứ tỷ mệnh khắc phu, chắc là nàng sợ khắc luôn chúng ta nên mới không chịu đi cùng!”
Văn Tiệp cúi thấp đầu. Văn Đình không buông tha, “Văn Tĩnh muội nói đúng, sách nói rằng những người có khắc phu có tướng mạo rất giống Tứ tỷ. Nhìn đi, Tam thúc chính là bị loại khắc phu này hại chết a!”. Xem ra ý đồ của hai nha đầu này chính là muốn tìm nàng ta gây sự. Hải Đường thật sự không nhịn nổi nữa đành phải giả vờ ho hai tiếng rồi bước ra.
Văn Đình nhìn thấy nàng liền làm ra bộ dáng khinh thường. Văn Tĩnh bày ra bộ dáng nhu thuận gọi một tiếng, “Đại tẩu”.
Hải Đường mỉm cười gật đầu, “Nguyên lai là các muội sao, đang nói chuyện gì vậy? Dường như rất vui vẻ thì phải?”
Văn Tĩnh liếc nhìn Văn Đình một cái rồi tiếp tục nhu thuận trả lời, “Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi”
“Phải không? Chuyện phiếm cũng nói ra nghe thử, để ta vui vẻ một chút cũng tốt a!”
Văn Đình hếch cằm nhìn nàng, “Vì sao phải nói cho ngươi nghe, ngươi tưởng ngươi là ai?”
Đúng là một xú nha đầu hư hỏng, “Ta là ai? Ngươi không biết sao? Ta chính là đại tẩu của người a!”
“Ta không gọi ngươi là đại tẩu, chỉ một mình Tô Lam Nhân mới là đại tẩu, ngươi không xứng”. Văn Đình hung hăng đáp lại.
“Xứng hay không xứng không đến lượt ngươi bình phẩm. Chỉ cần đại ca của ngươi một ngày không hưu ta thì ngày đó ta vẫn còn là đại tẩu của ngươi. Mặc kệ ngươi thích hay không thích, ngươi cũng không quyết định được”
Không nói lại nàng, Văn Đình đành cắn răng, “Ta không gọi, ngươi có thể làm gì ta?”
Hải Đường sờ sờ bụng mình, bảo bảo bên trong giật mình, “Phải không? Không gọi cũng được, ta sẽ đến chỗ lão gia một chuyến, hỏi thử xem có phải Phương gia chính là “dòng dõi thư hương” hay không? Cứ cho là phải đi, vậy thì tại sao Phương gia lại có loại em chồng thấy chị dâu không hành lễ, hay là gia giáo không nghiêm?”, Thanh âm Hải Đường không lớn nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm. Nàng lạnh lùng nhìn Văn Đình.
Nha đầu kia vừa nghe nàng nói sẽ đi hỏi lão gia thì sắc mặt liền thay đổi. Tuy nhiên nàng ta vẫn không chịu cúi đầu, xương cốt xem ra cũng rất cứng a! Văn Tĩnh ở một bên kéo tay áo nàng ta. Văn Đình cắn răng phun ra hai chữ, “Đại tẩu”. Hải Đường nhướn mi nhìn xuống, Văn Đình có chút sợ hãi liền cúi đầu hành lễ.
“Không phải các ngươi đều là tiểu thư khuê các hay sao? Một chút lễ tiết cũng hồ đồ!”. Hai nha đầu vâng dạ một tiếng rồi nhanh chóng cáo từ, để lại Văn Tiệp kinh ngạc đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì, “Tứ muội, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Phương gia Tứ tiểu thư lúc này mới hoàn hồn lại, cúi người hành lễ, “Văn Tiệp bái kiến đại tẩu”.
“Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa. Đi, theo ta đi dạo một lát”
Đi được hai bước, Hải Đường phát hiện nàng ta không nhúc nhích, “Đại tẩu, người không sợ ta sẽ khắc người sao?”
Hải Đường mỉm cười, “Nói cho ngươi nghe một bí mật, mạng của ta rất lớn, không sợ ngươi khắc đâu!”. Sau đó không hề để ý tiểu nha đầu nói gì, Hải Đường trực tiếp lôi kéo nàng ta vào biệt viện của mình.
Vào phòng rồi, Hải Đường phân phó Tiểu Cam đem tới vài món ăn vặt, giỏ nấm hôm nay hái được sẽ được nướng lên để chiêu đãi Văn Tiệp, “Tứ tiểu thư, những món này chỉ ở đây mới có nha! Người nếm thử một chút đi!”
“Tứ muội, ăn thử cái này xem”. Hải Đường đưa ngón tay chỉ vào bát bỏng ngô. Văn Tiệp cẩn thận nhìn một lát mới nhón tay lấy một viên bỏ vào miệng, “A, thật ngon! Đại tẩu, đây là món gì vậy?”
“Đây là bỏng ngô, làm từ hạt ngô! Là Thiếu phu nhân đích thân hướng dẫn Di tẩu làm, mới đầu còn không được ngon như vậy đâu!”, Tiểu Cam miệng rộng nhiều chuyện.
“Cái này cũng ngon, là món gì vậy?”
Miệng rộng lại tiếp tục bô lô ba la, “Đây là khoai tây chiên, chính là khoai tây bào ra rồi nắn thành viên. Người nếm thử món này đi, sao, ngon đúng không, đây là bánh đậu xanh, còn món này nữa, sao…”
Văn Tiệp dưới sự chỉ huy của Tiểu Cam liền thử món này một chút, món kia một chút, thiếu chút nữa là no đến không biết đường về, “Tứ tiểu thư, ta biết thức ăn ở Đường Viên món nào cũng ngon, nhưng người ăn chậm một chút a! Ăn hết Thiếu phu nhân sẽ đánh đập ta đó nha!”
Lần này đến phiên Hải Đường xắn tay xông vào đống quà vặt. Tiểu Tình lườm Tiểu Cam một cái rồi cẩn thận vỗ vỗ lưng Hải Đường, “Thiếu phu nhân, đừng ăn nhiều quá, mấy món này người đã ăn qua rồi mà!”
Văn Tiệp ngừng lại động tác của chính mình, ánh mắt hoảng sợ, đầu cúi thấp đến tận ngực, “Đại tẩu, là ta không tốt, xem ra ta phải đi thôi. Tướng mệnh ta không tốt, sợ hại đến người”.
Hải Đường vội vàng giữ nàng lại, “Nói bừa, ai dám quản chuyện của ngươi, sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, kẻ nào cũng không thể chạy thoát”.
“Nhưng mà…”
Hải Đường tung tuyệt chiêu cuối cùng, “Đừng nhưng mà nữa, Di tẩu đang nướng nấm, ngươi không muốn ăn thử sao?”.
Văn Tiệp không nói gì nữa mà cúi đầu hít hít mũi.
“A, cục cưng lại động”
“Thiếu phu nhân, ta nghĩ bảo bảo nhất định là tiểu thiếu gia rồi, nghịch như vậy mà!”. Lời Tiểu Cam khiến Văn Tiệp chú ý, nàng tò mò nhìn bụng Hải Đường, “Tứ muội, ngươi có thể tưởng tượng bảo bảo đang làm gì không? Đến đây, đặt tay lên chỗ này nè!”. Hải Đường kéo tay nàng đặt lên bụng mình. Cục cưng thật biết điều đạp liền vào cước. Văn Tiệp sợ đến mức phải thụt tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng nàng, “Đại tẩu, bảo bảo thật sự cử động, thật sự cử động!”. Nét mặt Văn Tiệp hiện lên rõ ràng mấy chữ “không thể tin được”.
Ăn xong cơm tối, Văn tiệp đứng dậy cáo từ. Hải Đường phân phó Tiểu Cam mang đến cho nàng một hộp thức ăn đựng đầy nấm hương nướng thơm phức, bảo là biếu tặng Tam phu nhân, “Tứ muội, vài ngày nữa Hải Đường trong sân sẽ nở rộ, muội có hứng đến vẽ tranh không?”
“Đại tẩu, gọi ta là Văn Tiệp đi, mẫu thân cũng gọi ta như vậy. Chờ đến khi Hải Đường khai hoa, Văn tiệp lại đến quấy rầy!”