- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 1 – Chương 12
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Quần áo trên người Đô Đô càng lúc càng chật, thân thủ cũng trở nên nhanh nhẹn. Hắn đã có thể bước đi chập chững, động tác khá vững vàng, chỉ là nghịch ngợm quá thể. Chỉ cần bàn tay hắn có thể tóm được thứ gì liền bỏ ngay vào miệng mà ngậm, không cho hắn ngậm, hắn liền oa oa khóc lớn. Hải Đường còn đang định giáo huấn hắn một phen thì đã bị nhân mã xông tới đoạt lấy, nàng tức giận đến hộc máu nhìn “quân cứu viện” trong khi hắn thì hắc hắc cười đắc ý.
Được tám tháng, bữa đó lão thiên tâm tình rất vui, Đô Đô đột nhiên mở miệng kêu một tiếng “nương”. Toàn bộ người trong viện đều ôm hắn cười đùa, chỉ cần ôm hắn thì hắn liền gọi “nương” khiến Hải Đường nuốt một bụng hỏa. Về sau hắn lại kêu “nãi nãi, di di, tỷ tỷ” không ngừng làm mọi người vô cùng đắc ý, hắn đàng hoàng đoạt được danh hiệu “tâm can bảo bối”.
Mùa hè lại đến, trong cung ban chiếu dời đô. Phương lão gia không cần theo triều đình dời đô mà trụ lại nhị thủ phủ, nhận chức thiên phủ doãn. Nhưng Diệp gia lại chuyển đến Bắc Kinh, sau khi tin tức truyền ra, người của Diệp gia đến đây tặng chút ít ngân lượng vải vóc, nói là chu cấp tiểu thư dùng trong tương lai. Diệp Hải Đường phân phó Tiểu Tình chuẩn bị chút lễ vật, gọi là quà chúc mừng “thăng quan chi hỉ”.
Hải Đường thật sự không thích kiểu dáng quần áo dành cho tiểu hài tử ở thời đại này. Vậy nên nàng nhờ Tiểu Tình làm áo thun ba lỗ cùng quần đùi cho Đô Đô. Tiểu tử này rất thích bộ quần áo mới làm mẫu thân của hắn thèm thuồng không thôi, nàng năn nỉ Tiểu Tình làm cho mình một bộ quần áo không tay, còn thề sống thề chết chỉ mặc lúc đi ngủ.
Tiết đoan ngọ qua i, thái dương ngoài cửa sổ đã có chút chói chang, tất cả mọi người miễn cưỡng kéo ra ngoài sân ngồi nghỉ mát, Văn Tiệp bắt đầu đánh đàn dạo khúc “Ai chạm dây đàn của ta”, Hải Đường vừa phe phẩy quạt vừa ngâm xướng một bên, vài nha đầu ngủ gà ngủ gật, Tiểu Tình sống chết với việc may vá, Tam thẩm ôm bảo bối của nàng đi vào nội thất, cẩn thận ru hắn ngủ. Tam thẩm đã đem toàn bộ chú ý dán lên người Đô Đô, mỗi buổi sáng sau khi niệm kinh xong liền ghé qua Đường Viên ở lại đến tối mới trở về. Tam thẩm đảm nhiệm vai trò bảo mẫu, đôi khi Hải Đường sợ nàng mệt mà khuyên nhủ vài câu, không ngờ Tam thẩm liền nổi giận hỏi ngược lại nàng có phải sợ mệnh khắc phu của mình ảnh hưởng đến đứa nhỏ không? Hải Đường thở dài, không còn lời nào có thể nói nữa.
Di tẩu đang phơi áo trong vườn đột ngột lên tiếng, “Đại thiếu gia”. Thanh âm không nhỏ, người trong phòng đều bật người thay đổi bộ dáng. Vốn dĩ mọi người đang ngủ gà ngủ gật trên gường liền nhảy xuống đất, đứng thẳng một cách ngoan ngoãn. Văn Tiệp cũng không đánh đàn, ngồi bất an bên cạnh cầm án. Chỉ có Hải Đường như trước không hề cử động, vẫn cứ nằm chây lười ra đó. Phương Sở Đình sắc mặt âm trầm bước vào phòng, Hải Đường rất không tình nguyện xuống gường hành lễ rồi phân phó Tiểu Tình rót trà. Tiểu Cam quạt cho nàng, hướng Hải Đường ra dấu. Không khí nhàn tản trong phòng bị hắn làm cho “người ngã ngựa đổ”, tại sao người này không chịu để yên cho nàng, cứ lâu lâu lại đến tra xét một lần.
“Các ngươi đều đi ra ngoài!”, thanh âm mang theo phẫn nộ, mọi người không tình nguyện cáo lui.
Đúng lúc này Đô Đô chợt tỉnh khóc oa oa vài tiếng. Tam thẩm ôm hắn từ trong phòng đi ra. Vừa trông thấy Tam phu nhân, Phương Sở Đình ngẩn người một chút rồi đứng dậy hành lễ, “Tam thẩm, người ở chỗ này sao!”
Tam thẩm gật đầu, “Sở Đình đến rồi sao. Hải Đường, ta mang Đô Đô ra ngoài đi dạo một lát, các ngươi ở đây nói chuyện đi!”. Đô Đô cũng không vui, vất vả lắm mới được đi chơi mà cứ bị người ta ôm cứng, hắn la hét om sòm, “Nương, ôm, ôm”
Hải Đường bước đến ôm hắn rồi dỗ dành, “Đô Đô, đi ra ngoài chơi với nãi nãi, ngoan, mẫu thân có việc!” Tiểu tử dùng sức ôm lấy nàng, đôi mắt quay lại nhìn phụ thân của hắn.
Hai phụ tử mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau một hồi, Đô Đô đột nhiên cười hì hì rồi vươn mình về phía hắn. Phương Sở Đình đỏ mặt, cũng không đưa tay lên đón con, chỉ đứng trơ mắt nhìn đứa con trước mặt. Tiểu gia hỏa bày ra bộ dáng thật sự ủy khuất, thanh âm ngoan cố, “Ôm!”. Hai bàn tay hướng thẳng về phía hắn.
Phương Sở Đình vẻ mặt thật sự xấu hổ đến độ không thể nhúc nhích. Tam thẩm đứng một bên cau mày ho nhẹ một tiếng. Đến lúc này hắn mới vươn tay đến ôm con trai, Đô Đô cười khanh khách ôm phụ thân của hắn, bàn tay nhỏ nhắn chơi đùa với chiếc mũ của phụ thân không chút nể mặt. Hải Đường ôm một bụng tức, xú tiểu tử vô lương tâm, ngày thường đều là lão nương ôm ngươi, vậy mà mới nhìn thấy cha đã nhao nhao “hướng ngoại”. Thật khiến người khác thương tâm mà!
Đùa giỡn một hồi, có thể vì cha của hắn chỉ ôm mà không cùng chơi đùa nên Đô Đô không vui. Hắn lại duỗi tay hướng về phía Tam thẩm. Tam thẩm ôm hắn đem ra ngoài, lưu lại trong phòng hai sắc mặt không thích hợp. Hải Đường ngồi xuống ghế quí phi, quạt phe phẩy trên tay, “Tướng công, đến đây làm gì?”
Phương Sở Đình không còn nhìn thấy con trai nên tâm tình có phần bình tĩnh lại, “Hoàng Thượng phải dời đô về phương bắc”. Trong thanh âm của hắn mang theo thương cảm, Hải Đường hơi khó hiểu, Hoàng Thượng dời đô thì hắn thương tâm làm cái quái gì?
“Rồi sao?”
“Rồi sao?”, ánh mắt của hắn tràn ngập huyết sắc, hai mắt nhìn chăm chăm Hải Đường, thanh âm gào rống, “Nàng cũng phải đi về phương bắc”
Hải Đường sờ sờ gáy hỏi lại, “Ai?”
“Diệp Hải Đường, ngươi đừng nói với ta là ngươi đã quên! Nếu không phải vì ngươi thì nàng làm sao lại có ngày hôm nay”
Hải Đường thành thật gật đầu, “Ngươi nói không sai, đúng là ta đã quên”
“Ngươi quên, hừ! Ta không có quên! Ngày đó ngươi khiến ta chịu nhục, cả đời này ta sẽ không quên, ta nhất định bắt Diệp gia các ngươi bồi thường tất cả”
Nàng rất ngạc nhiên, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hải Đường nhìn Sở Đình đang mất dần khả năng tự kiềm chế, “Cái kia, tướng công a, thực xin lỗi! Ngươi muốn làm gì với Diệp gia là chuyện của ngươi, mắc mớ gì đến ta?”
Lửa giận của Phương Sở Đình bốc lên ngùn ngụt, nữ nhân này còn bày ra bộ dáng tò mò. Hắn phất tay đem tách trà trên tay ném xuống đất, một tay chụp vào cổ nàng, “Ngươi còn giả bộ? Ngươi cùng phụ thân của ngươi thật giống nhau như đúc, cả ngày đều bày ra bộ dáng vô hại, kỳ thật lương tâm các ngươi chính là rắn rết, sau lưng âm thầm làm trò ma quỷ!”
Tiếng tách vỡ đã làm người bên ngoài chú ý, Tam thẩm gõ cửa, “Sở Đình! Hải Đường! Có chuyện gì vậy? Đánh vỡ thứ gì sao?”
Hải Đường gạt tay hắn qua một bên, miệng thở dốc, thanh âm không thể phát ra. Đột nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu nàng, cứ như vậy có một ngày mình sẽ bị hắn giết mất. Thanh âm của Tam thẩm vang lên thật đúng lúc, sắc mặt Sở Đình có chút hòa hoãn, “Tam thẩm, không có việc gì!”
Hải Đường há miệng thở hồng hộc, suy nghĩ kia làm nàng sợ hãi. Nàng đứng cách xa nam nhân nguy hiểm ba thước, sau đó lạnh lùng nói, “Phương Sở Đình, ta không biết ngươi và người nhà của ta có ân oán gì, cho dù biết thì ta cũng đã quên. Ngươi muốn tìm ai tính sổ là chuyện của ngươi, đừng đến làm phiền ta!”. Nàng nhìn thấy gương mặt giận dữ của Phương Sở Đình, bất giác lại lui về sau mấy bước, “Đúng vậy, ta đã gả cho ngươi, nhưng ta không hứng thú có quan hệ với ngươi. Nếu ngươi thật sự cảm thấy ta làm trở ngại chuyện của ngươi, vậy thì hưu ta đi. Rời khỏi nơi này, ta tin tưởng bản thân mình nhất định sẽ sống tốt.”
“Hừ! Ý định không tồi, ta cũng muốn hưu ngươi. Nếu không phải phụ thân không đồng ý, ngươi cho là mình còn có thể ở lại nơi này tiêu dao?”
Hải Đường phì cười, “Phương đại thiếu gia, ngươi làm không được thì cũng không thể trách ta. Ta đã cho ngươi cơ hội”. Nàng nhướn mi khiêu khích, khóe miệng nhếch lên cười nhạo, “Nếu không thì làm theo cách của ta, để ta sẽ làm nháo nhào một phen, cho ngươi một lý do thật tốt để hưu ta, thế nào? Ta nghe nói có “thất xuất điều”, đúng không? Ngươi cứ tìm một lý do thích hợp cho Phương gia, ta đến giúp ngươi diễn”.
Phương Sở Đình nắm chặt bàn tay, thanh âm oán hận rống lên, “Diệp Hải Đường, quả nhiên ngươi không phải là nhân vật đơn giản. Muốn ra khỏi Phương phủ sao, không có cửa đâu! Ta muốn ngươi ở đây nhìn ta diệt Diệp gia của ngươi như thế nào!”
“Chê cười rồi, Phương Sở Đình, Diệp gia bị diệt hay không có quan hệ gì với ta? Chỉ sợ kẻ bị diệt chính là Phương gia các ngươi, đến lúc đó mới có quan hệ với ta”.
“Diệp Hải Đường! Ngươi quả nhiên tâm địa rắn rết, dám nguyền rủa Phương gia ta. Ngoan độc, ngươi thật sự đủ ngoan độc!”
“Phương đại thiếu gia, ta nói sai sao? Ngươi không chịu hưu ta, lại nói nữ nhi xuất giá như bát nước đổ đi, ta không phải là người Phương gia các ngươi chẳng lẽ lại là người Diệp gia sao?” Xem bổn tiểu thư làm ngươi tức chết, Hải Đường thầm nghĩ trong lòng.
Phương Sở Đình im lặng một lúc lâu cũng không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm Hải Đường. Đột nhiên hắn bật cười ha ha, ánh mắt lộ ra tia hung quang, “Bổn thiếu gia đấu võ mồm không lại ngươi. Cái gì thông thư đạt lý, công dung ngôn hạnh, tất cả đều là ngụy trang, răng nanh vuốt nhọn mới là bộ dạng thật của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ hưu ngươi, chờ khi Diệp gia của ngươi bị diệt, ta liền hưu ngươi, để xem lúc đó ngươi sẽ sống thế nào!”
“Phải không? Vậy thì chúng ta cứ chờ xem!”, Hải Đường dứt khoát gọi to, “Tiểu Cam, tiễn khách”
Phương Sở Đình lắc đầu tiến đến trước mặt nàng, “Khách? Hình như ngươi mới là khách”
“Phương giả quả thật giàu có nha, đạo đãi khách cũng không giống bình thường, chẳng lẽ người Phương gia các ngươi thích dùng tay bóp cổ khách nhân sao? Đại thiếu gia quả thật đã mở rộng tầm mắt của Hải Đường”. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Hải Đường tâm tư u ám, lấy tay sờ sờ vào cổ của mình. Rất tốt! Từ nay về sau nàng không cần ở trước mặt hắn giả vờ cái gì hiền lương thục đức. Chỉ là, chiếc cổ này không khéo sẽ còn gặp tai ương!