- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 3 – Chương 5
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Nhìn nàng vội vã rời đi, Hải Đường hướng về phía bóng dáng của nàng mà nở nụ cười khinh miệt, “Cười cái gì?”, lão phu nhân không bỏ sót biểu tình này.
“Lão phu nhân, người nói nàng rời đi vội vã như vậy là vì sợ nhìn thấy ta hay là vì nguyên do gì khác?”
“Ngươi muốn nói gì?”
Hải Đường nghiêm túc trả lời, “Người ta hoài nghi rất nhiều”
“Nàng nằm trong số đó?”
“Lão phu nhân, Hải Đường chỉ hoài nghi, nếu không có chứng cớ ta sẽ không dễ dàng kết luận”, Hải Đường dịch chuyển ra phía sau lưng lão phu nhân, nàng giúp lão phu nhân đấm lưng. Cha mẹ của Hải Đường tuổi tác cũng đã cao, hiện tại nàng không thể giúp bọn họ đấm lưng nhưng lại có cơ hội tẫn hiếu đạo trước mặt lão phu nhân, đây cũng xem như một chút thỏa mãn nho nhỏ.
“Phụ thân gọi ngươi về nhà ăn cơm?”
“Dạ”
Lão phu nhân nghiêng người nhìn nàng một cái, “Đây là ngữ khí gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm giác bất hòa”
“Đứa nhỏ này, mặc kệ lúc trước phụ thân ngươi phản đối thế nào, cuối cùng vẫn đáp ứng mẫu thân của ngươi, vậy nên ngươi không cần sinh sự với hắn nữa!”, lão phu nhân vỗ đầu nàng một cái.
Diệp Hải Đường sinh sự với với phụ thân của nàng? Bởi vì nàng không chịu tiến cung? Nói như vậy, kỳ thật quan hệ của hai người này cũng không tốt. Vậy thì tại sao Diệp Duy Vũ lại giả vờ như quan hệ giữa bọn họ thật sự bình thường? Hải Đường cảm thấy đầu to ra, quên đi, dù sao hắn cũng ở kinh thành, chỉ cần không gặp lại là tốt nhất.
Phương Sở Đình nói Diệp Thừa Mật không trở lại kinh thành mà trụ lại Thiên Phủ. Hắn ở lại Thiên Phủ làm gì? Chẳng lẽ có âm mưu gì đó? Trong lúc Hải Đường còn đang phỏng đoán xem Diệp Thừa Mật ở lại Thiên Phủ làm gì thì hắn đã xuất hiện trước mặt nàng.
Đã vài ngày không đến Cẩm Hồng Lâu, Hải Đường vừa ngồi xuống đã phát hiện điều khác thường, Tiểu Tam tiến vào dâng trà. Nàng hành lễ, châm trà, báo cáo công tác, mãi đến khi rời khỏi phòng cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Nàng chỉ cúi đầu, thu liễm nụ cười, nghiễm nhiên là một bộ dáng khuôn phép như lúc trước, ngay cả ánh mắt kia cũng không hướng về phía Sở Đình.
Một lát sau, Tiểu Tứ cũng tiến vào. Trước tiên hắn theo quy củ hành lễ với hai người rồi đem tình báo thu được sau nhiều ngày đưa cho Sở Đình, hắn cúi đầu đứng sang một bên, im lặng tựa như trong phòng không có sự tồn tại của hắn.
Hải Đường âm thầm vui vẻ trong lòng, ngày đó nàng đem Sở Đình ra dọa bọn họ, không ngờ bọn họ quả thật để trong lòng, có ý tứ! Phương Sở Đình đối với những thay đổi này làm như không thấy, tựa như hắn hoàn toàn không có quan hệ.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa khẩn cấp, “Vào đi”, Phương Sở Đình ngẩng đầu lên.
“Công tử, Diệp Thừa Mật Diệp gia thiếu gia đến đây”, Tiểu Tam vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hải Đường một cái.
Hải Đường cười trộm, phỏng chừng nếu nàng không có mặt ở đây thì bốn chữ “Diệp gia thiếu gia” cũng sẽ không xuất hiện.
“Hắn đến thì đến, có gì kỳ quái sao?”, Sở Đình cau mày, hắn cúi đầu tiếp tục xem tình báo.
“Hắn nói muốn gặp ngài cùng phu nhân”
Sở Đình dừng động tác lật xem tình báo, hắn ngạc nhiên, “Làm sao hắn biết hai chúng ta ở nơi này?”
“Nguyên lai Diệp Thừa Mật ở lại Thiên Phủ là vì chúng ta”, Hải Đường thầm nghĩ.
Căn phòng trầm xuống, “Đi an bài một chút, chúng ta qua phòng cách vách chờ hắn”, Sở Đình đem toàn bộ tình báo bỏ vào ngăn kéo bàn rồi cùng Hải Đường đi ra cửa.
Ngồi xuống một lát, Tiểu Tam bê một chút rượu cùng thức ăn tiến vào, sau đó nàng xuống lầu dẫn Diệp Thừa Mật tiến vào.
Diệp Thừa Mật vừa vào cửa liền thân thiện mở miệng chào hỏi, “Sở Đình huynh, Tam muội”
Hải Đường đứng dậy cúi người, “Chào Nhị ca”, bộ dáng nàng phục tùng yếu nhược, lễ phép đến…khinh dị!
Sở Đình cũng chắp tay, “Thừa Mật huynh”
“Sở Đình huynh, ta vẫn ngồi ở đại sảnh, tại sao lại không thấy các ngươi đi vào?”, Diệp Thừa Mật cười nói tự nhiên, thần sắc tuyệt đối không giống kẻ tò mò tìm hiểu.
“Bởi vì ta thích đi cửa sau”, Hải Đường nhấc bầu rượu rót cho hắn một chén.
“Ha ha ha, Tam muội thật sự thích nói đùa. Đúng rồi, số ngân lượng phụ thân bảo ta đưa cho muội có đủ dùng không? Hiện tại ngươi ở ngoại trạch, chi tiêu ắt không nhỏ?”
“Đủ, tại sao lại không đủ? Không đủ chúng ta còn có thể đến tửu lâu sao?”, Hải Đường tao nhã bê chén rượu kính hắn. Hai chén chạm vào nhau, thanh âm thanh thúy vang lên.
“Thừa Mật huynh quá lo rồi, tuy Hải Đường ở lại ngoại trạch nhưng hết thảy chi tiêu đều được chuyển vào trong phủ”, Phương Sở Đình đối với chuyện Diệp gia đưa bạc đến thật sự mất hứng, Hải Đường cũng không chấp nhận. Tuy nhiên, bạc đã đưa tới thì nhận vẫn hơn.
“Đủ dùng là tốt rồi”, Diệp Thừa Mật cười ảm đạm, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống đại sảnh dưới lầu, “Lại nói tiếp, Cẩm Hồng Lâu này vị trí không tồi, lợi nhuận thật sung túc a!”
“Nhị ca muốn mở tửu lâu sao?”
“Ta? Ta chỉ bội phục ánh mắt của Sở Đình huynh thôi”, ánh mắt của hắn chuyển lên người Sở Đình, nụ cười tươi trên mặt có thâm ý khác.
Phương Sở Đình ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng hắn, “Tại sao Thừa Mật huynh lại nói vậy?”
Hắn lắc đầu chậm rãi nói, “Ngươi biết. Ta biết”, nói xong liền mỉm cười vỗ vỗ vai của Sở Đình.
“Ngươi và ta quen biết cũng đã lâu, hắn ngươi biết ta thích nghe để hiểu lời nói, thích làm để hiểu được người”
Diệp Thừa Mật nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay, ánh mắt lóe ra chút ý cười thần bí, “Có chuyện không cần nói cũng hiểu được, trong lòng mọi người đều rõ ràng, bởi vì ta và ngươi đều hiểu được người”
Hải Đường đối với Diệp Thừa Mật khách sáo một phen, “Nhị ca, các ngươi đều hiểu nhưng muội muội không hiểu, nhị ca có thể giải thích với ta một chút được không?”
Diệp Thừa Mật lắc đầu nở nụ cười, “Tam muội, ngươi cần hiểu để làm gì?”
“Hiền thê phụ họa, là ta lo lắng tướng công bị người ta ra oai. Nhị ca, ngươi không chịu nói có phải bởi vì không dám nói rõ ràng, hoặc là không thể nói rõ ràng a!?”
“Cổ nhân nói không sai, nữ sinh hướng ngoại a!”
“Nhị ca nói như vậy Tam muội lại càng không hiểu, chẳng lẽ chính đạo là phải hướng nội sao?”, Hải Đường chán ghét lối nói chuyện mịt mờ của Diệp Thừa Mật, vậy nên nàng một bước cũng không lùi.
Diệp Thừa Mật ngồi xuống ghế, khóe miệng nhếch lên, “Nếu đã như vậy, ta cũng không quanh co. Sở Đình huynh, có một người thật sự xem trọng ngươi, muốn ta mang ngươi đến cho hắn, muốn ngươi trợ giúp hắn một tay. Không biết ý của ngươi thế nào?”, nói xong, hắn chậm rãi rót một chén rượu.
Phương Sở Đình vẫn giữ nụ cười tao nhã, cố gắng trấn định tâm trí để tiếp nhận chén rượu, cổ tay hắn thoáng run, “Thừa Mật huynh, ngươi cảm thấy ta có năng lực này sao? Ta chỉ là một quản sự nho nhỏ”
“Điểm ấy không cần lo lắng, tất cả mọi người đều rất rõ ràng”, Diệp Thừa Mật quan sát cổ tay của Sở Đình.
Buông chén rượu, Phương Sở Đình cười nói, “Phiền Thừa Mật huynh giúp ta chuyển hai chữ đến người đó hai chữ: không cầu”
Hắn hơi sửng sốt một chút, thần sắc lập tức trở về vẻ tự nhiên tươi cười, “Không sao, vô luận thế nào ngươi cũng là muội phu của ta. Được rồi, điều muốn nói cũng đã nói, ta đã có thể cáo từ”
“Mời”, Sở Đình đứng dậy đưa tiễn hắn.
Hải Đường đứng sau lưng Diệp Thừa Mật mà làm ra một thủ thế khinh bỉ. Nàng quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Sở Đình cau mày, Hải Đường nhanh chóng thu hồi thủ thế rồi thanh cổ họng, “Nhị ca, m Muội không tiễn, ngươi đi thong thả, cẩn thận bậc thang”
Diệp Thừa Mật ngừng bước, hắn quay đầu nhìn lại Hải Đường rồi nở nụ cười thân mật, “Tam muội đã trưởng thành, cũng biết quan tâm Nhị ca. Nếu Đại ca còn sống mà nhìn thấy chúng ta yêu thương nhau như vậy, hắn nhất định sẽ rất cao hứng”
Có ý tứ gì? Hắn đã nhắc đến Đại ca trước mặt nàng hai lần, chẳng lẽ muốn dò xét?
“Đại ca ở trên trời nhìn xuống, Tam muội sao dám lỗ mãng?”
Môi hắn có ý cười, thần sắc có chút sầu não. Hắn đi xuống lầu.
Quay đầu nhìn lại Sở Đình, vẻ mặt hắn ngưng trọng, chén rượu đã kê lên miệng lại buông xuống, hắn hướng về phía ngoài cửa cao giọng gọi, “Tiểu Tứ!”
Tiểu Tứ từ căn phòng cách vách chạy vào, “Công tử”
“Diệp Thừa Mật đã biết nội tình của tửu lâu, các người chuẩn bị đi, về sau Cẩm Hồng Lâu chỉ là nơi kinh doanh bình thường”
“Đã hiểu”, Tiểu Tứ bất mãn vụng trộm liếc Hải Đường một cái liền bị Hải Đường bóc trần, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhìn Tiểu Tứ rời khỏi phòng, Hải Đường nheo mắt tức giận, nàng dâng cáo trạng, “Ê, người của ngươi hoài nghi ta!”
“Bọn họ biết không phải là ngươi”
“Đã biết lại còn như vậy, ngươi dạy không đến nơi đến chốn a!”
“Ngươi thì sao?”, Sở Đình nhấp một ngụm rượu, ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, “Hai nha đầu kia được ngươi dạy cũng không tồi”
Vậy mà cũng gọi là không tồi? Suýt chút nữa đã ngất trời rồi. Ngẫm lại Tiểu Cam vài ngày nay cũng yên lặng không kém, chẳng lẽ mình đã xem nhẹ chuyện gì?
Hải Đường bê chén rượu, nàng khẽ cắn bờ môi đầy đặn đỏ mọng, “Sở Đình, Thành Thụy kia…quên đi, coi như ta không hỏi”. Có một số việc chính mình không nên can thiệp thì tốt hơn. Chỉ là hai nha đầu này bình thường cũng không chịu nói với mình, tò mò hại chết con mèo a!
“Hử?”, biểu tình của nữ nhân này sao lại kỳ quái như vậy?
“Kệ đi, không hỏi nữa. Nói vào chính sự, về sau phải làm thế nào? Nội tình của ngươi, đối phương đã nhận ra, thân phận của hắn ngươi cũng đã biết, không nên chính diện giao phong”
“Đúng vậy, trước kia ta hoài nghi hắn là người của Hán Vương, hiện tại đã xác định. Chỉ là, Diệp Thừa Mật rất khó đối phó, phụ thân của ngươi cũng vậy”
Mọi người trong Diệp gia đều như vậy sao? Gia phong rốt cuộc như thế nào?