- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 3 – Chương 15
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Hải Đường nhìn chồng sổ sách trước mắt liền cảm thấy đau đầu, từ sau khi tốt nghiệp nàng đã không đụng đến sổ sách, hiện tại bản thân xuyên qua cổ đại còn muốn nàng tính toán con số lung tung, thật có chút hoài niệm a! Chỉ là nhớ đến sắc mặt của Nhị phu nhân, trong lòng nàng liền ngập tràn ý chí chiến đấu, tuy rằng bản thân không vui nhưng vẫn không thể để các nàng chế giễu a. Ba tháng thử việc này, bổn tiểu thư còn không chống đỡ được sao?
Tiền chi tiêu mỗi tháng trong phủ phải tính thế nào? Ngân lượng mỗi tháng phải tính thế nàoPhạm lỗi phải xử phạt như thế nào? Gia hỉ tang lễ của các phòng phải tặng lễ như thế nào? Khách đến phải tặng lễ thế nào? Ngày tết phải chuẩn bị những gì? Không chỉ tính toán sổ sách mỗi ngày, ngoài ra còn thường xuyên có người đến xin chỉ thị, thật sự vô cùng vất vả, hoàn hảo là Đô Đô hiện tại không cần nàng trông coi, một mình Từ Nhâm đã có thể quản thúc hắn.
Đến canh ba Sở Đình mới trở về viện, hắn đang chuẩn bị lên lầu liền nhìn thấy trong thư phòng còn đốt đèn. Hắn đẩy cửa bước vào, hiện tại nữ nhân nhà mình đang chảy nước miếng đánh cờ cùng Chu Công, dưới tay nàng là một chồng sổ sách liệt kê quy củ, chế độ,…Hắn lấy một chiếc khăn vừa giúp Hải Đường lau nước miếng vừa âm thầm vui sướng. May mắn là hắn cùng mẫu thân đã thương lượng được biện pháp, bằng không nữ nhân này sẽ ngồi ngây ngốc cả ngày ở nhà, rốt cuộc thành bộ dáng gì cũng không biết.
Hải Đường chuyển dịch thân mình, nàng cảm giác có người giúp mình lau nước miếng liền mở mắt nhập nhèm. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nuốt nước miếng rồi quẹt mũi, “Tướng công, về rồi sao?”. Thanh âm khàn khàn, lời còn chưa nói xong nhưng mí mắt đã rũ xuống.
Nhìn bộ dáng lôi thôi của nàng, Phương Sở Định cảm thấy xúc động. Tại sao? Chẳng lẽ quy củ trong phủ lại phức tạp và khó khăn đến vậy sao?
“Lên lầu ngủ đi”, hắn nâng Hải Đường đứng dậy, thổi tắt ngọn nến, thừa dịp ánh trăng sáng mà dìu Hải Đường lên lầu. Lúc này, hắn đang xoay người khép cửa, quay đầu lại đã thấy nữ nhân này ngã người xuống giường thiếp ngủ đi. Nhìn tư thế ngủ không thể gọi là “văn nhã” của nàng, Sở Đình an tâm nở nụ cười. Hắn thay nàng cởi búi tóc, nghĩ đến bộ dáng của nàng vài ngày trước đó vẫn khiến hắn đau lòng. Hiện tại chỉ cần nàng có thể sống khỏe mạnh, những chuyện khác cũng không quan trọng.
Từ khi Hải Đường bắt đầu tiếp quản gia sự lớn nhỏ trong phủ, nàng liền cảm thấy phiền toái không ngừng kéo đến. Vừa quen việc không đến hai ngày, Lục tiểu thư Văn Tĩnh đến trách cứ nhà bếp làm thức ăn không sạch sẽ, nói rằng trong hộp cơm của nàng có lẫn cát đá. Hải Đường còn chưa kịp xử lý thì Tần di nương bên kia lại phái nha đầu tới, nói là giường cũ khiến nàng đau lưng, muốn đổi giường mới. Hải Đường lật sổ sách xem thử liền phát hiện giường này chỉ mới đổi ba tháng trước, Tần di nương này cũng thật quá đáng a! Vừa mới đuổi nha đầu kia đi, Nhị phu nhân lại chạy tới nói tiền hằng tháng tính thiếu. Vấn đề tiền bạc không thể nhầm lẫn, đợi nàng đến phòng thu chi cầm sổ sách kiểm tra lại, Nhị phu nhân lại tới nữa, nói là chính mình đã tính nhầm rồi. Đây là chuyện gì a? Không phải cố ý làm khó nàng sao?
Hải Đường phù phù thổi tóc trên trán. Các ngươi dám khi dễ ta, chẳng lẽ ta đã sống ba mươi năm uổng phí sao? Nàng bất động thanh sắc gọi quản lý nhà bếp đến, giao trách nhiệm rửa sạch nguyên liệu nấu ăn cho nàng, hơn nữa còn bắt các hạ nhân khác ký tên đồng ý. Hải Đường cho người phụ trách thu gom tất cả chăn bông lại, kể cả chăn bông trong phòng Tần di nương, nói là nếu muốn đổi giường theo ý của nàng thì nàng phải tự xuất ngân lượng. Về phần tiền chi tiêu hằng tháng của Nhị phu nhân, về sau mỗi tháng đều cho phòng thu chi đem danh sách liệt kê giao cho nàng, như vậy hẳn sẽ không phản đối gì nữa.
Phu nhân lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe Hải Đường phân phó hạ nhân làm việc, nàng hiểu ý mỉm cười, Sở Đình quả nhiên có biện pháp. Hải Đường không hề ốm yếu, tin rằng không bao lâu nữa nàng đã có thể an tâm ngồi ôm tôn tử.
Không đến mười ngày, cảm thấy xương sống cùng thắt lưng có phần đau, Hải Đường muốn tìm người hỗ trợ, không có Tiểu Tình bên người quả nhiên vất vả hơn nhiều. Hải Đường đem người trong Đường Viên cân nhắc một hồi, hóa ra chỉ toàn là phụ nhân lớn tuổi, chính mình cũng không dám sai sử quá nhiều. Tiểu Cam có tiếng nhanh mồm nhanh miệng, cũng không thể để nàng đi khắp nơi gây chuyện. Vân Nhi hoạt bát có thừa nhưng không đủ trầm ổn, không thể trông cậy vào. Chọn tới chọn lui, cuối cùng nàng quyết định để Như Sinh giúp mình. Nha đầu kia bình tĩnh cẩn thận, tính tình trầm ổn, nếu có thiếu sót thì nàng cũng thể hỗ trợ. Tri Lan cũng tốt, chỉ là nàng còn quá nhỏ, Hải Đường cũng không muốn bóc lột sức lao động trẻ em. Hải Đường tìm Mục Thư Nhi, để nàng giúp đỡ dạy dỗ Tri Lan, về sau nói không chừng còn có thêm trợ thủ. Hiện tại chỉ có thể bồi dưỡng người của mình là tốt nhất.
Lại nói trước đó vài ngày Tiểu Tình đã xuất giá. Hải Đường tự mình chủ trì hôn sự. Ngày hôn lễ, Sở Đình mang theo hai mẫu tử nàng trở về ngoại trạch. Vừa tiến vào cửa, Nữu Nữu vô cùng đắc ý chạy đến trước mặt Đô Đô khoe khoang bộ đồ mới tinh của chính mình, lại còn tặng cho phụ thân một bài múa hát. Thật không ngờ, Đô Đô có phần không hứng thú, hắn chỉ đứng trong sân múa quyền pháp bản thân học trộm được. Cuối cùng, Nữu Nữu đành xuất ra “pháp bảo” của chính mình, bày ra trước mặt hắn một thanh chủy thủ nhỏ, nói là quà sinh nhật phụ thân tặng. Quả nhiên, thanh chủy thủ kia đã thu hút ánh mắt của Đô Đô, hắn đuổi theo đòi nhìn bằng được, hai đứa nhóc chạy ngược chạy xuôi trong sân, thật sự náo nhiệt.
Tân nương xinh đẹp, tân lang tiêu sái, lễ bái hoàn thành, thanh âm chúc phúc của mọi người đồng loạt vang lên, đám tiểu hài tử đùa giỡn đã mệt.
Như Sinh vừa nhắc nhở nàng đã đến giờ dùng cơm vừa giúp nàng một tay thu dọn sổ sách gọn gàng. Hai ngày nay, Hải Đường chỉ ngồi xem sổ sách. Để tiện cho việc tính toán của mình, nàng đem chữ số truyền thống trên giấy chuyển thành con số Ả Rập. Mặc khác, có một số chỗ nàng xem không hiểu liền để trống, đợi khi khác sẽ bổ sung vào.
Thư giãn một lát, Như Ý liền tiến vào, nói là lão phu nhân gọi nàng đến Du Viên dùng bữa.
Hải Đường mang theo Đô Đô đi rửa tay, bọn nha đầu đã bê thức ăn lên bàn, lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa, “Đợi một lát nữa”
Đang nói chuyện, phu nhân đã tiến vào, nha hoàn Ngưng Nhi đi phía sau mang theo một hộp thức ăn, “Lão phu nhân đã đói bụng chưa? Đây là thức ăn tại Túy Tiên Lâu ở Tây thị, ta đặc biệt phân phó người đến đó mua về để mẫu tử chúng ta ăn thử”
Ngưng Nhi đã lấy đũa mang lên bàn. Con cá nướng kia được ướp bột rồi nướng, bên ngoài tựa như da hổ, bên trong lại tươi ngon, ánh vàng ngon giòn thật khiến người ta thèm nhỏ nước miếng.
Trong đại sảnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của lão phu nhân. Hôm nay tâm tình của Hải Đường không tồi, nàng kể vào mẩu chuyện cười cho bọn họ nghe, hiệu quả hẳn nhiên không giống nhau, Như Ý vừa vỗ lưng lão phu nhân vừa sẳng giọng, “Thiếu phu nhân, lúc lão phu nhân ăn cơm không thể cười a!”
“Không còn cách nào khác, cứ để nàng nói, ăn một bữa xơm quả thật náo nhiệt a!”, lão phu nhân bật cười tiếp nhận chén trà Đại phu nhân đưa qua rồi uống một ngụm.
“Được rồi, Hải Đường, ăn cơm rồi nói tiếp”, phu nhân mỉm cười gắp cá cho Đô Đô. Đô Đô nhìn thấy mọi người cười cũng khanh khách cười theo hai tiếng, sau đó hắn vùi đầu vào khúc cá mà “mãnh chiến”. Tiểu tử này đã không chịu để người khác đút cơm, hắn chật vật cầm đũa tự mình gắp cá.
Nói nói cười cười, bữa cơm cũng đã sắp xong, lúc này Phương quản gia vội vàng đi vào, nhìn thấy các nàng vẫn đang dùng cơm liền khoanh tay đứng chờ một bên.
Hải Đường nhìn biểu tình trong mắt Phương quản gia, nàng biết hắn có chuyện cấp bách nên mở miệng hỏi, “Phương quản gia, có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, nhưng tiểu nhân sẽ nói sau, không sao, không gấp!”, Phương quản gia nhìn phu nhân một chút rồi đáp lời.
Nếm một chút hoa quả, nhấm một chút rượu, đợi khi mọi người đã ngồi xuống trường kỷ, lúc này Phương quản gia mới tiến đến bẩm báo, “Vừa rồi bên Sấu Băng Viện phái người tới, nói là Nhị phu nhân bị mất đồ, trong viện rất ầm ĩ”
“Đánh mất đồ?”, lão phu nhân mất hứng trừng mắt một cái, bao nhiêu năm không hề có chuyện trộm cắp, tại sao hiện tại lại xuất hiện kẻ trộm?, “Đánh mất cái gì?”
“Hồi bẩm lão phu nhân, là vòng tay Bích Yên”, Phương quản gia cẩn thận đáp lời.
Phu nhân nghe được ba chữ này liền bật dậy, “Ngươi nói cái gì? Vòng tay Bích Yên? Đây chính là lễ vật mà lúc trước Phương gia đã cho chúng ta, tại sao nàng lại không cẩn thận như vậy?”
“Hải Đường, đỡ ta đứng dậy, chúng ta đi đến Sấu Băng Viện”, lão phu nhân sắc mặt hóa hồng, huyết khí đều tập trung lên đầu, xem ra lão phu nhân thật sự tức giận.
“Nãi nãi, người vừa mới ăn cơm xong, cứ nghỉ ngơi đi. Để Hải Đường bồi tiếp nương qua đó xem thử, người giúp Hải Đường cho tiểu tử này ăn cá nướng là được rồi”, nàng cố ý mang Đô Đô nhét vào lòng lão phu nhân.
Lão phu nhân ôm Đô Đô, sắc mặt dịu xuống, “Cũng được, các ngươi đi xem thế nào, ta mang tiểu tử này đi ngủ”
Phu nhân mỉm cười khen ngợi Hải Đường, “Lão phu nhân, người nghỉ ngơi trước, chúng ta đến đó một chút”
Ra khỏi Du Viên, Hải Đường tò mò hỏi, “Nương, vòng tay Bích Yên này có gì đặc biệt sao?”
Phu nhân vén tay áo để lộ cổ tay, “Ngươi xem, đây là một đôi với chiếc vòng tay Bích Yên đó”. Hải Đường cẩn thận ngắm nhiều lần, nguyên lai là ngọc thúy chứ hoa văn màu bạc, nhìn qua tựa như sương khói, quả nhiên là trân phẩm.
“Hai chiếc giống nhau như đúc sao?”
“Làm sao có thể? Thiên hạ làm gì có hai chiếc vòng ngọc giống nhau như đúc? Đôi vòng tay này được tạo thành từ một khối ngọc thạch, nghe nói là lão gia cùng phu nhân trong lúc vô tình đã có được. Lão phu nhân cho ta cùng Nhị phu nhân làm lễ vật”
“Vật như vậy làm sao có thể làm mất? Chẳng lẽ trong phủ có trộm?”, Hải Đường đối với vòng ngọc quả thật có chút lưu ý, nàng nhịn không được liếc mắt nhiều lần.
Phu nhân hơi cau mày, “Từ khi Thành sư phụ đến làm hộ viện, trong phủ thật sự không nghe nói có trộm, lúc này cư nhiên lại…Ai~! Cứ đến đó xem thử!”