- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 4 – Chương 27
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Phương Sở Đình đuổi theo dấu vết của Hải Đường, hắn đã gặp chưởng quầy béo của quán trọ nọ để hỏi thăm tình hình lúc đó, trong lòng chưởng quầy béo có chút khẩn trương, người kia đã rời đi, chẳng lẽ trên đường lại phát bệnh mà mình không biết. Đúng là gương mặt Phương Sở Đình rất dọa người, chưởng quầy béo vừa trông thấy liền sợ run, nàng không dám giấu diếm đem tình huống lúc đó kể lại rành mạch.
Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lão Ngô đã trở lại, sau khi biết hai mẫu tử nàng đến Tế Nam, bọn họ lại chuyển hướng đến Tế Nam tìm kiếm. Hắn chưa bao giờ nghe nói Hải Đường có thân thích ở Tế Nam, hơn nữa nàng đã bị mất trí nhớ,…chuyện này hơn phân nửa là nói dối! Haiz, nữ nhân này cho tới bây giờ vẫn là nói dối không chớp mắt.
Đoàn người tìm vài ngày ở Tế Nam cuối cùng đã xác định được vấn đề, bọn họ cũng không ở lại Tế Nam lâu mà nhanh chóng đuổi về phía nam. Phương Sở Đình cẩn thận suy nghĩ, nàng nhất định sẽ đến Giang Nam mà không ở lại phương bắc, tốt hơn vẫn nên trở về Ứng Thiên phủ trước rồi hẳn đi tìm.
Cuộc sống trên thuyền kỳ thật không thoải mái như Hải Đường nghĩ, nơi sinh hoạt chật hẹp, thức ăn cũng không ngon, tuy rằng Yên Nhược cùng Chu Tiêu đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, chỉ là chút rau dưa tươi vẫn rất khó ăn a! Mỗi khi cập bến tàu, Chu Tiêu sẽ rời thuyền một lát để mua thức ăn tươi, Hải Đường lo lắng muốn trả ngân lượng cho bọn họ nhưng nói thế nào cũng bị cự tuyệt, mặc dù bọn họ có nhận tiền thì ngày hôm sau cũng sẽ nghĩ cách mua gì đó để bù lại.
Thế nhưng trên thuyền quả thật tự do, không cần ngồi đến đau thắt lưng, khi ngồi mệt có thể đứng dậy đi lại một chút. Dòng nước trên kênh đào lặng lẽ trôi, gió cũng không lớn, thuyền mặc dù đi chậm nhưng rất ổn định, hai huynh đệ Chu Tiêu thay phiên chèo thuyền, mà dù có chèo thì cũng rất thoải mái.
Đô Đô trở thành tiểu gia hỏa hiếu kỳ, cả ngày hắn quấn quít Chu Thụ, thấy gì cũng hỏi, chỉ là hỏi rồi lại quên, bất quá Chu Thụ cũng là người yêu thích tiểu hài tử, Đô Đô hỏi gì hắn cũng trả lời, hiện tại hắn đang dạy Đô Đô cách đánh bắt cá.
Hải Đường đứng lâu có chút choáng váng, nàng tùy ý lên boong tàu tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi. Gió thổi, cảnh vật hai bên bờ sông chậm rãi lướt qua, kiếp trước nàng chưa từng ngồi qua loại thuyền như thế nào, chỉ có duy nhất một lần đi Bắc Hải ngồi thuyền gắn máy, lần đó quả thật thảm hại, nói thế nào cũng không thoải mái như thế này.
Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, Yên Nhược vẫn như cũ ở lại tán gẫu với bọn họ. Lúc trước, sau khi hai người rời khỏi Ứng Thiên liền xuôi thuyền đến Tô Châu mua một căn nhà định cư rồi đón mẫu thân cùng Chu Thụ về nhà sống cùng. Lúc ấy tuổi tác của Chu Thụ cũng không lớn, bọn người chẳng ai có nghề nghiệp gì, Chu Tiêu thấy vậy liền mua một chiếc thuyền, hai huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau vận chuyển hàng hóa.
Lần nãy cũng thật là trùng hợp, sau khi Tô Châu, Lưu chưởng quầy liền thuê thuền của bọn họ quay về Tể Trữ, đường xá xa xôi, lại không ai nấu cơm nên bọn họ liền dẫn theo Yên Nhược đi cùng, không ngờ tại đây còn có thể gặp lại Hải Đường, đây cũng coi như duyên phận. Vận khí của Hải Đường cũng tốt nên có thể gặp lại cố nhân, nàng không cần lo lắng an toàn khi di chuyển bằng thuyền, chỉ là…sau khi tới Tô Châu rồi phải nói với bọn họ thế nào đây? Chẳng lẽ phải quay lại Ứng Thiên sao? Quên đi, vẫn là đi bước nào hay bước đấy!
Yên Nhược cùng Trầm nhũ mẫu đang nấu cơm dưới đuôi thuyền, chỉ chốc lát sau hai người đã bê thức ăn lên khoang thuyền rồi gọi, “Công tử, tiểu thiếu gia, ăn cơm”
Hải Đường nghe gọi liền đứng dậy giúp các nàng dọn chén bát, “Công tử, ngài cứ để đó để ta làm”, Chu Thụ nhìn thấy Hải Đường định động tay vào liền ngăn cản.
“Không sao”, Hải Đường tự mình cầm bát đến bày biện trên bàn.
Chu Thụ gãi đầu, vị công tư này quả thật…có chút kỳ quái, nhìn bộ dáng thư sinh kia hẳn là người có tiền có địa vị, theo lý thì việc này trong nhà hắn đã có hạ nhân làm thay, chỉ là động tác của hắn dường như rất thuận tay.
“Tiểu thiếu gia, đây là cá sáng hôm nay đã đánh bắt được, thật ngon a, để Yên Nhược múc cho ngài một bát”, Yên Nhược chăm sóc Đô Đô, Đô Đô nhìn món cá đến chải nước miếng, hắn ngoan ngoãn gật đầu, “Đa tạ Yên Nhược cô cô!”
Tiểu Tử này làm phiền hết người này đến người khác trên thuyền, đặc biệt là Chu Thụ, mỗi ngày sau khi rời giường chắc chắn hắn sẽ đi tìm Chu Thụ để xem đánh cá. Tiếp đến hắn sẽ xuống đuôi thuyền nhìn Chu Tiêu chống thuyền rồi nghe kể vài câu chuyện thú vị. Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Hải Đường liền bất đắc dĩ nổi lên suy nghĩ, hắn nghe có thể hiểu được sao? Tại sao mỗi này đều hỏi không biết mệt mỏi?
“Chu Tiêu, đây là nơi nào vậy?”, đoạn sông này có rất nhiều thuyền buôn qua lại, hơn nữa thuyền của bọn họ còn lớn hơn nhiều, Đô Đô thường xuyên hứng chí hét chói tai, “Thuyền lớn!!!”
“Công tử, qua một đêm chúng ta đã đến Dương Châu. Dương Châu tài phú hơn hẳn, vậy nên thuyền cũng lớn hơn hẳn”, Chu Tiêu vừa cẩn thận chống thuyền vừa trả lời.
Dương Châu, nói vậy Ứng Thiên phủ cách đây cũng không xa, Hải Đường có chút lo lắng liền hỏi, “Chúng ta dừng lại Dương Châu bao lâu?”
“Công tử muốn rời thuyền lên bờ du ngoạn sao?”
Hải Đường vội vàng lắc đầu, “Không phải”, tuy nói “yên hoa tam nguyệt há Dương Châu” nhưng hiện tại cũng không phải là “yên hoa tam nguyệt”, không cần rời thuyền, nếu để người khác phát hiện chỉ sợ không tốt, “Ta muốn sớm đến Tô Châu”
“Được, vậy chúng ta không cần ngừng lại, hôm trước cũng đã chọn mua không ít thực phẩm đủ dùng đến Trấn Giang”
Thuyền đến Trấn Giang, bọn họ neo lại bến nửa ngày, chọn mua một số vật phẩm này nọ rồi lại đi tiếp, Hải Đường thậm chí không thèm bước xuống thuyền mà tránh mặt trong khoang thuyền, nàng sợ bị người khác phát hiện hành tung.
Đến Tô Châu, Yên Nhược nhiệt tình mời Hải Đường đến nhà bọn họ làm khách. Tại một khu vực khá yên tĩnh trong thành, một vị lão phụ nhân đang phơi cá trước sân, nghe được thanh âm mở cửa, nàng quay đầu lại liền trông thấy nhi tử cùng con dâu đã trở về, gương mặt già nua lộ vẻ an tâm, “Đã về rồi sao?”
“Nương, có khách đến”, Chu Thụ buông xâu cá trên tay rồi tiến đến giúp đỡ lão phụ nhân bê rỗ cá đặt lên giá.
“Vậy sao?”, lão phụ nhân nhìn những người đi phía sau liền mở miệng cười, “Khách nào đâu? Mau mời vào!”
Yên Nhược mời bọn họ vào nhà chính rồi nhanh tay mang nước trà tới, lão phụ nhân nhìn thấy có tiểu hài tử liền đem tiểu hài tử trong buồng nhà mình ra, Yên Nhược vẫy gọi, “Lĩnh Nhân, Linh Nhi, mau đến hành lễ với công tử cùng Đô Đô thiếu gia”, hai tiểu hài tử trông cực kỳ giống Yên Nhược, đặc biệt là tiểu nữ, bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành kia khiến Hải Đường vô cùng yêu thích.
Hải Đường không cho bọn nhỏ hành lễ mà vươn tay kéo hai đứa lại, sau đó là lấy từ trong ngực áo ra một đôi ngọc bôi, khi ở trên thuyền nàng được biết bọn họ có hai tiểu nhi nữ liền nhờ Trầm nhũ mẫu tìm mua một đôi ngọc bội, “Không cần hành lễ, đến đây, có quà gặp mặt tặng cho hai ngươi!”
“Công tử tại sao lại thế?”, Yên Nhược muốn trả lại cho Hải Đường nhưng lại nhìn thấy hai hài tử của mình bộ dáng không vui, nàng không đành lòng nhìn chúng.
Hải Đường vỗ vỗ đầu hai tiểu nhi tử, “Thích là tốt rồi, Đô Đô, ngươi dẫn hai bạn ra ngoài sân chơi đi”
Hai đứa nhỏ vui mừng theo sát Đô Đô chạy ra cửa.
“Chu lão thái thái, chúng ta phải làm phiền quý phủ rồi, còn thỉnh ngài thông cảm”
Chu Tiêu đã âm thầm nói lai lịch của Hải Đường cho mẫu thân của hắn, lão thái thân thiết kéo tay Hải Đường, “Công tử, thỉnh được ngài đến nhà là phúc khí của gia đình chúng ta, không cần khách sáo, nếu ngài thích thì về sau hãy đến đây thường xuyên hơn”
“Đa tạ lão thái thái”
Thời điểm Hải Đường đến Tô Châu, Phương Sở Đình đã trở lại Ứng Thiên phủ, mặc dù dọc theo đường đi hắn luôn hỏi thăm tin tức của Hải Đường nhưng chẳng thu được gì. Lúc bước chân vào cửa, gương mặt hắn vẫn tối đen, người trong phủ nghe xong tin tức này liền loạn cả lên, Đại thiếu phu nhân lại mất tích.
Lão phu nhân nghe xong liền trợn mắt rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mọi người hoảng sợ ấn huyệt nhân trung của nàng, đồng thời thỉnh đại phu đến. Thật vất vả lão phu nhân mới tỉnh dậy, nàng chỉ có thể vươn tay đánh lên người Sở Đình vài cái rồi khóc nấc, một tiếng cũng không nói được.
Trời tối, cuối cùng cũng đã có thể thanh tĩnh một lát, Tô Lam Nhân lại phân phó nha hoàn Hà Hương đến tìm hắn. Phương Sở Đình tiến vào Phật đường nhà mình, nơi này chỉ có Lam Nhân cùng Tần di nương trụ lại, bình thường ngoại trừ Sở Các thì không ai có thể tiến vào.
“Tướng công”, Lam Nhân gọi hắn một tiếng, nước mắt liền chảy xuống.
Phương Sở Đình có chút áy náy, hắn thì thào nói, “Ngươi đã biết?”
“Tướng công, tại sao ngài không cứu bọn họ?”, ngày hôm trước nhận được tin tức từ kinh thành, cả nhà mình đã bị giam vào đại lao, thậm chí tỷ tỷ cũng không thoát tội, nghe nói không thể sống quá cửa ải cuối năm.
Phương Sở Đình cau mày vỗ lên tay nàng, hắn thở dài, “Ta đã cố hết sức, chỉ là…ta thật sự không giúp được bọn họ”
“Ngươi nói dối! Tại sao Diệp gia lại có thể bảo trụ được nhiều mạng người như vậy mà Tô gia thì không thể? Tướng công, chẳng lẽ ngay cả một chút tình nghĩa phu thê mà ngươi cũng không có sao?”, Tô Lam Nhân gạt tay hắn.
Thật sự không biết phải giải thích với nàng như thế nào, “Ta không làm gì cho Diệp gia, tất cả đều là ý chỉ của Hoàng Thượng”
“Hoàng thượng? Ngươi không cần lấy Hoàng Thượng làm cớ! Ai cũng biết ngươi là tâm phúc của Hoàng Thượng, nếu không phải nhờ ngươi mở miệng, Hải Đường có thể bảo vệ tính mạng sao, vì cái gì mà ngươi không chịu giúp ta?”
“Tâm ý của Hoàng Thượng đã định, một người như ta không thể thay đổi”, việc tìm người đã khiến hắn mất nhiều sức lực, lúc trở về lão phu nhân lại làm nháo lên, bảo hắn phải trả lại tôn tử cho nàng, lúc này còn bị nữ nhân này chất vấn, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
“Chẳng lẽ ngươi không thể nể tình tỷ tỷ mà giúp bọn họ một lần sao? Tỷ tỷ của ta thật đáng thương, nàng chịu khổ như vậy tất cả đều là do Diệp Hải Đường làm hại, ngươi còn không thấy sao, nếu lúc trước không phải Hải Đường bước chân vào cửa Phương gia thì tỷ tỷ phải tiến cung sao?”, Tô Lam Nhân nhắc lại chuyện xưa.
Phương Sở Đình nổi giận, “Thật sự là vậy sao? Phụ thân ngươi không phải đã sớm muốn đem nàng tiến cung? Tại sao lại ở trước mặt ta nói dối, nàng tiến cung chẳng can hệ gì đến Hải Đường, về sau ngươi đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa”
“Tướng công! Ngươi…ngươi luôn bao che cho nàng như vậy! Nếu ngươi đã thế, ta cũng không thể nói gì hơn, nếu tướng công không chịu giúp nhà mẫu thân của ta, ta liền mang theo Hoàng Ngọc đi cùng với bọn họ!”, Tô Lam Nhân kề đao lên cổ, Hải Đường có thể nháo tự sát, nàng cũng sẽ như vậy!
“Ngươi! Không thể nói lý với ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, nếu phải chết thì đừng chết ở Phương gia, tùy tiện đi ra chỗ khác mà chết, chỉ là ngươi đừng ép ta vĩnh viễn không cho phép ngươi được gặp Hoằng Ngọc!”, Phương Sở Đình nói xong liền bước vào phòng trong ôm Hoằng Ngọc đang ngủ say đi ra ngoài.
Tô Lam Nhân bị một câu này của hắn dọa tới choáng váng, mắt thấy hắn đã sắp ra khỏi sân nàng mới thanh tỉnh lại. Tô Lam Nhân chạy đến trước mặt Sở Đình ngăn cản hắn, “Tướng công, đừng mang Hoằng Ngọc đi, ta van cầu ngươi!”
“Một nữ nhân nhẫn tâm như ngươi không có tư cách làm mẫu thân người ta, ta sẽ không để Hoằng Ngọc chôn cùng với Tô gia của ngươi! Tránh ra!”
“Đừng! Ta van cầu ngươi, Hà Hương, mau tới giúp ta!”, Tô Lam Nhân sống chết kéo tay hắn, bằng mọi giá không để hắn rời đi, Hà Hương vừa trở về phòng nghe được thanh âm của Lam Nhân liền chạy ra, nàng sợ tới mức không biết phải làm sao cho phải, hai bên giằng co, Hoằng Ngọc tỉnh giấc, nhìn thấy mẫu thân vừa khóc vừa la, hắn sợ hãi khóc rống lên, “Nương a!”
Phương Sở Đình quát lớn, “Buông ra! Đêm nay Hoằng Ngọc sẽ ngủ cùng ta, chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi hẳn đến tìm ta, Thành Thụy!”, hắn hướng ra ngoài sân gọi to, “Kéo nàng ra!”
Thành Thụy đi đến trước mặt Tô Lam Nhân, “Nhị thiếu phu nhân xin hãy bình tĩnh, chờ ngày mai lại nói chuyện với thiếu gia”, hắn nói xong liền kéo tay nàng rồi đẩy nàng vào lòng ngực của Hà Hương.