- Trang chủ
- Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
- Chương 37: Chương 37
Tác giả: An Ngôn
Lạc Hiểu Nhiên chậm rãi lắc đầu: “ à không phải như bác nghĩ đâu, giữa con và anh ấy chỉ tồn tại một cái hợp đồng thôi.
Bác đừng hiểu lầm, đến lúc anh ấy không còn hứng thú với con nữa, lúc đó con sẽ rời đi”.
Ngưng một chút cô liền nói: “ cho dù không có cái bản hợp đồng kia con với anh ấy cũng không thể nào có một mối quan hệ tốt hơn được”.
Bà quản gia nhìn cô nghiêm túc nói: “ con không thử làm sao mà biết được”.
Lạc Hiểu Nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn bà chân thành nói hết lòng mình: “ bác có biết trước kia con làm gì, tại sao con gặp được anh ấy không?”.
Nói tới đây cô lắc đầu tự giễu: “ trước đó con làm ở quán rượu, công việc hàng đêm của con là hầu rượu cho đàn ông, con và anh ấy gặp nhau trong trường hợp như thế.
Con cũng không hiểu được vì sao anh ấy cứ muốn con, thật ra con và những cô gái từng qua lại với anh ấy chẳng khác gì nhau, có khi những cô gái kia có lẽ còn hơn con.
Bác nghĩ con như vậy, anh ấy như vậy nếu chúng con tiến xa thêm một bước có thể có kết cục tốt đẹp hay không?.
Chi bằng ngay từ đầu là không có”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng tự hiểu được những gì bà quản gia nói, nhưng cô làm gì dám có ý tưởng sai lệch với mối quan hệ này, cô không muốn sau này vì chuyện này mà sụp đổ, cô còn bà ngoại phải chăm lo, cô còn tương lai ở phía trước.
Bà quản gia lắc đầu, bà không biết phải nói gì, nghe cô thành thật nói ra như vậy làm bà đau lòng, bà không thể nghĩ được một cô gái nhỏ như vậy, lại trải qua được cuộc sống nơi quán rượu và có thể ở trước mặt người khác mà thành thật nói ra chuyện mình đã làm không một chút giấu giếm.
Cô gái nhỏ này là quá tốt rồi, bà ân cần nắm lấy tay cô: “ bác hiểu rồi, sau này bác sẽ chú ý hơn.
Đứa trẻ ngoan con đã quá giỏi rồi”.
Ngay từ đầu bà đã không nhìn lầm Lạc Hiểu Nhiên, trong lòng bà vui vẻ không ít, ít ra Lạc Hiểu Nhiên sẽ không vì tiền của Hoắc Cao Lãng mà tiếp cận anh.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn bà quản gia mà khoé mắt hơi đỏ, trong lòng cô xúc động khi bà quan tâm cô như vậy, hôm nay cô được nói hết lòng mình với bà trong lòng liền nhẹ nhỏm không ít, một đứa không có người thân như cô, chỉ cần có người quan tâm cô một chút thôi, cô đã hạnh phúc vô cùng.
- “ cám ơn bác”.
Sau khi bà quản gia rời đi,khu vườn này khiến cô không thể bình tĩnh lại được, Lạc Hiểu Nhiên đi tới căn phòng của cô trên lầu hai.
Cô ôm đầu gối lẳng lặng suy tư, trong đầu cô văng vẳng là lời của bà quản gia.
Một ngày trôi qua lại không thấy hình bóng của Hoắc Cao Lãng cô có chút hụt hẫng.
Cô tựa người vào đầu giường ánh mắt nhìn xa xăm, cũng không biết bao lâu chuông điện thoại cô đột ngột vang lên.
Trên màn hình hiển thị số điện thoại của bà ngoại, cô vội hít sâu, căng bằng tâm trạng lại, mới bấm nút trả lời.
- “ bà ngoại”.
Cô đứng dậy khỏi giường đi lại sofa ngồi xuống.
Bên kia giọng của bà ngoại liền truyền đến: “ Hiểu Nhiên, thời gian này con có khoẻ không?.”.
Nghe giọng của bà ngoại Lạc Hiểu Nhiên không hiểu sao muốn khóc, cô chậm rãi lên tiếng: “ con khoẻ, bà ngoại không cần lo cho con.
Bà có khoẻ hơn nhiều không?”.
- “ bà khoẻ không cần lo lắng cho bà”.
- “ dạ, khi nào trong người không thoải mái liền lập tức gọi cho con được không”.
- “ bà biết rồi, con bận việc gì thì con làm đi, không phiền con nữa.
Bà chỉ điện hỏi thăm con thôi”.
- “ dạ”.
Cúp điện thoại cô ngồi đờ đẫn trên sofa, cả ngày hôm nay khi nói chuyện với bà quản gia xong cô không hiểu bản thân mình bị làm sao.
Nơi sâu thẳm trong cô có chút nhói đau rất khó chịu.
Đêm khuya, Hoắc Cao Lãng quay về anh bước vào phòng nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đang ngủ ngồi trên sofa, có lẽ là cô ngủ quên bên cạnh còn một cuốn sách đang đọc còn dang dở, anh chăm chú nhìn cô rất lâu.
Buổi tối, tại Hoắc thị.
Mạc Lâm và David gõ cửa phòng chủ tịch.
- “ Mời vào”.
Mạc Lâm và David đẩy cửa bước vào, Mạc Lâm thái độ bất cần quen thuộc: “ Chủ tịch Hoắc của chúng ta, lẽ ra giờ này phải nên ở nhà cùng cô gái nhỏ, tôi không nghĩ là giờ này cậu còn làm việc”.
Đang vùi đầu trong đống văn kiện, Hoắc Cao Lãng ngước mắt nhìn hai người không mời mà đến xuất hiện trong làm việc: “Đến có chuyện gì?”
Mạc Lâm đứng khoanh tay dựa vào khung cửa, ung dung nhìn Hoắc Cao Lãng, khóe miệng nhếch lên: “Cậu chưa trả lời tôi.
Đêm khuya không về nhà với cô gái nhỏ mà vẫn còn thời gian ngồi đây bận rộn làm việc sao?”.
Hoắc Cao Lãng vùi đầu vào văn kiện, giọng điệu hờ hững: “ cậu cũng có thời gian rảnh đi cùng cậu ta đến đây để nói nhảm”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời Mạc Lâm mà trực tiếp hỏi David.
David ở bên kia đang rót rượu thành thật trả lời: “ không có, cũng muốn xem cậu như thế nào, mấy ngày qua không liên lạc được”.
David đem đến cho Hoắc Cao Lãng một ly rượu, anh ta hỏi: “ cậu có chuyện không vui”.
Nhận ly rượu của David, Hoắc Cao Lãng không trả lời mà nhấp một ngụm rượu, anh cảm nhận vị rượu một lúc mới nói: “ lafite 82”.
- “ muốn cậu ta ra khỏi bệnh viện tôi phải lấy bảo bối của tôi ra đấy”.
Mạc Lâm lấy ly rượu trên bàn ấm ức lên tiếng, chỉ vì muốn David đến đây góp vui, anh không ngờ David lại nhìn ngó bảo bối của mình rất lâu, có cơ hội liền lập tức không buông tha.
Hoắc Cao Lãng đưa mắt nhìn hai người hờ hững lên tiếng: “ nói, đến đây có chuyện gì”.
Anh biết hai người này không phải có ý tốt mới chạy đến đây tìm anh.
- “ Chủ tịch Hoắc đúng là không có chuyện gì qua mắt được cậu”.
Mạc Lâm trông vô cùng hăng hái, anh đi tới trước bàn làm việc, ra vẻ phiền não nói: “Tôi nói cậu nghe, tuyệt đối đừng bao giờ thích người phụ nữ nào cả, trên đời này phụ nữ là loại động vật phiền toái nhất!”
Hoắc Cao Lãng nhíu mày: “ nói vào vấn đề chính”.
Mạc Lâm hiên ngang lẫm liệt nói: “Nhìn anh em khổ vì tình, với tư cách là người đàn ông tiêu chuẩn điển hình.
Tôi quyết tâm cứu vớt tình yêu của cậu!”
Hoắc Cao Lãng hừ mũi coi thường: “ tôi nghe nói gần đây nhị tiểu thư của Hàn gia cũng tìm cậu khắp nơi.
Cậu định quyết tâm cứu vớt tình yêu với cô ấy như thế nào”.
Mạc Lâm liền lập tức đen mặt: “ mẹ nó, cậu đừng nhắc đến cô ta được không”.
- “ ai nói cho hai cậu biết tôi ở đây”.
Hoắc Cao Lãng không chọc Mạc Lâm nữa, mà hỏi vào vấn đề chính, ba ngày này anh không trở về biệt thự, điện thoại anh ngoài những lúc anh chủ động gọi cho bà quản gia, thì bất cứ ai gọi anh cũng không tiếp.
David đưa ly rượu lên chạm vào ly anh, chậm rãi nói: “ Giang Kiêu, chúng tôi gặp cậu ấy, cậu ấy có nói qua một chút”.
- “ Cậu ấy nói gì”.
Không cho David trả lời, Mạc Lâm hớn hở lên tiếng: “ ba ngày qua, cậu bỏ cô gái nhỏ ở nhà, trốn ở đây.
Rốt cuộc cậu với cô ấy xảy ra chuyện gì”.
- “ cậu giải quyết được”.
Hoắc Cao Lãng hờ hững hỏi anh ta.
- “ cậu nói thử xem”.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng hơi trầm xuống, tựa như cảm thấy rất hứng thú: “ tôi muốn cùng cô ấy cân nhắc một chút”.
David và Mạc Lâm nghiêm túc nhìn anh, một lúc sau David mới lên tiếng: “ cậu chắc chắn”.
Hoắc Cao Lãng chớp mắt.
David nghiêm nghị đáp: “ Cao Lãng, cô ấy mà một cô gái tốt”.
Truyện Quân Sự
Hoăc Cao Lãng im lặng..