- Trang chủ
- Hết tiền vào đại học, ta đành đi Đồ Long
- Chương 4: Bạn học
Tác giả: Vũ Trụ Vô Địch Thủy Ca
Tất cả đám học sinh năm 2 trường trung học Sĩ Lan đều biết rằng,
Lâm Niên là một tên nhóc luôn qua lại một mình. Bất luận trong mắt giáo viên
hay các bạn cùng lớp, cậu đều rất đỉnh. Tất cả những điều này đều liên quan đến
kinh nghiệm trưởng thành của cậu.
Lâm Niên lớn lên trong cô nhi viện phía tây thành phố. Cậu
được nhận làm con nuôi khi mới 8 tuổi, chưa được 3 tháng thì chạy về, nói là
mình bị hành hạ. Cảnh sát tới nơi điều tra, phát hiện đây là vu khống, nghiêm
khắc răn dạy một hồi. Năm 10 tuổi, cậu lại được một cặp vợ chồng cấp cao của một
công ty tư nhân ưu ái và nhận về. Nhưng chỉ trong vòng nửa năm, công ty sụp đổ,
hai vợ chồng mất khả năng nuôi dưỡng, lại phải gửi Lâm Niên trở lại cô nhi viện.
11 tuổi và 13 tuổi đều được nhận nuôi hai lần, nhưng đều
không may mắn hơn. Chẳng bao lâu sau, khi Lâm Niên tới tuổi 14 có thể rời khỏi
cô nhi viện, Lâm Huyền là người cùng vào cô nhi viện nhưng hơn cậu 4 tuổi vừa
tròn 18 đã trở thành người giám hộ của Lâm Niên. Từ đó về sau, hai người sống
nương tựa vào nhau, qua mấy năm lại không gặp bất cứ rắc rối nào.
Truyện được dịch tại TruyenTR.com
Trải nghiệm mười năm đầu đời của Lâm Niên phải dùng từ “thần
khóc quỷ gào” để miêu tả cũng không thấy quá đáng. Tuy sinh ra trong nghịch cảnh
nhưng cậu rất chăm chỉ phấn đấu. Cô nhi viện cũng không mài mòn nhuệ khí trên
người, trái lại, còn giúp cậu xuất sắc hơn và lập được nhiều chiến công ấn tượng.
Sau khi rời cô nhi viện, việc Lâm Niên được nhận vào Sĩ Lan
với tư cách là thủ khoa thành phố, được đài truyền hình tới phỏng vấn đã là một
kỳ tích. Vừa nhập học Sĩ Lan không bao lâu thì dùng cây lau nhà “chiến” cho 10
tên côn đồ nằm viện cũng trở thành chiến công vang danh. Lại sau đó vài ngày,
Tô Hiểu Tường công khai thổ lộ với Lâm Niên tạo thêm không ít tiếng vang. Vậy
là, cậu đã trở thành một huyền thoại thuở mới vào trường.
Sau này, mấy lần đoạt thủ khoa, khi tham gia đại hội thể
thao thì tựa như hắc mã, văn võ song toàn, nếu có thêm gia cảnh tốt thì Lâm
Niên có lẽ chính là bản sao số 2 của "Sở Tử Hàng", được phong làm kẻ
thù truyền kiếp của tất cả nam sinh trường Sĩ Lan. Nhưng vấn đề hoàn cảnh nghèo
khó của cậu lại khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình vẫn cùng một
thế giới với cậu.
Nhiều người nói rằng, mục tiêu của Lâm Niên ở trường trung học
Sĩ Lan là trở thành "Sở Tử Hàng thứ hai" trong truyền thuyết. Sau
này, lại có người nhìn thấy Lâm Niên và Sở Tử Hàng giao đấu kiếm tre trong Cung
thiếu niên, đánh đến tinh phong huyết vũ. Vì vậy mọi người lại đổi thành, Lâm
Niên muốn vượt qua Sở Tử Hàng để trở thành số một ở Sĩ Lan.
Lại sau một buổi dạ tiệc văn nghệ, khi Lâm Niên và Sở Tử
Hàng cùng hợp tác biểu diễn kiếm đạo, mọi người lại bị vả mặt lần nữa. Hóa ra
hai người thực sự không phải địch, mà là bạn. Một số người còn mạnh dạn suy
đoán rằng, Sở Tử Hàng sắp tốt nghiệp thu Lâm Niên làm tiểu đệ, chuẩn bị cho cậu
tiếp nhận truyền thừa bí quyết số 1 của mình. Vậy là Lâm Niên lại vinh quang trở
thành cái gai trong mắt nhiều người.
Bây giờ, khi Lâm Niên hỏi tới Học viện Kassel trong group lớp,
rất nhiều hảo hán cùng nghĩ ngợi, nhưng hầu hết mọi người đều vô thức nhìn lại
niên đại hiển thị ở góc dưới bên phải máy tính.
Học sinh nghèo bắt đầu tính đến chuyện du học từ năm hai? Hầu
hết các sinh viên ưu tú đi du học dường như đều thi TOEFL vào thời điểm này để
chuẩn bị cho việc du học, nhưng cho dù Lâm Niên nhờ phúc mà vượt qua kỳ thi ngoại
ngữ, thì tiền vé máy bay và học phí du học ở đâu? Học bổng Quốc gia hàng năm chắc?
Có người đột ngột nhìn màn hình máy tính mà cười, nhưng bàn
phím trên tay không hề động đậy.
"Học viện Kassel? Hình như mình có nghe nói." Giữa
yên lặng như tờ, Triệu Mạnh Hoa đột nhiên nói: "Mình có họ hàng đang theo
học Đại học Chicago. Hình như anh ta có nhắc đến tên trường này, có quan hệ hữu
nghị với Đại học Chicago thì phải."
“Trường học này thật sự tồn tại sao?” Lâm Niên giật mình, cậu
vốn đã chuẩn bị tinh thần bị mọi người chế nhạo, không ngờ Triệu Mạnh Hoa thật
sự lên tiếng.
" Có là có, nhưng nghe nói rất khó để vào. Nhiều học
sinh lớp 12 muốn nộp đơn nhưng không tìm được cửa. Mình nghe nói là trường này
đang đào tạo theo một lộ trình ưu tú tương tự như H.E.L.P. Họ có các cuộc phỏng
vấn và kỳ thi tuyển sinh riêng. Bài thi TOEFL dù có cao đến đâu mà phỏng vấn và
thi đầu vào không tốt thì cũng tạch." Triệu Mạnh Hoa nói: "Mình nhớ
là tiếng Anh của cậu khá tốt. Sao, cậu định đăng ký thử à? Có muốn mình nhờ họ
hàng giúp không?”
“Không hổ là Triệu lão đại, biết nhiều ghê.” Có người lên tiếng
khen, nhưng nhiều người hơn thì không nói. Ở trong group lớp như này, những người
có quyền cao chức trọng đang phát biểu thì kiểu tôm tép không nên xen vào. Nhất
là khi loại đề tài này không gần gũi với nhân dân, bầu không khí càng có vẻ trầm
lắng.
“Không cần, cảm ơn cậu, chỉ hỏi chút thôi.” Lâm Niên trả lời.
Cậu không định kể chuyện về cô nhi viện. Nếu Học viện Kassel
thực sự là một trường ưu tú như Triệu Mạnh Hoa nói, mọi chuyện lại càng trở nên
kỳ lạ. Một cô nhi viện công lập của thành phố sao lại có quen biết với học viện
danh tiếng như vậy? Nếu thực sự có thể thì đã không giới thiệu Lâm Huyền đi dọn
WC công cộng cho mấy trung tâm thương mại khi cô vừa 18.
“Lâm Niên, cậu muốn đi du học à?” Tô Hiểu Tường hỏi.
“Chưa biết, không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy
ra trong tương lai.” Lâm Niên trả lời: “Mọi người đang bàn liên hoan ăn lẩu cùng
nhau à? Tiếp tục đi nhé.”
"Ồ đúng rồi, Lâm Niên, cậu đi không? Mình vốn định để Lộ
Minh Phi đến hỏi." Tô Hiểu Tường hỏi.
“Nghèo, không có tiền.” Lâm Niên vẫn luôn thẳng thắn.
“Để mình mời.” Nữ thần nhỏ vẫn luôn trực tiếp hào phóng.
“Vậy cậu mời Lộ Minh Phi đi. Cậu ấy đói khát hơn mình.” Lâm
Niên nói.
“Đúng đúng đúng, mình siêu đói khát.” Lộ Minh Phi kịp thời
xuất hiện, gửi một biểu cảm gật đầu như giã tỏi.
“Như cậu không phải đói khát, là đói bụng.” Miểu Miểu lên tiếng
phàn nàn.
"Thật sự không đi à? Dù sao thì đây cũng là hoạt động
nhóm cuối cùng trước khi năm học bắt đầu." Nữ thần vẫn cố gắng thử thêm lần
nữa.
"Không, chỉ còn chục ngày nữa là nhập học rồi. Mình định
đến công trường để chuyển gạch." Lâm Niên nói.
Đoàn người lại rơi vào yên lặng trở lại. Đa số học sinh cấp
ba đều sĩ diện, đi xin học bổng ở trường còn phải giấu tên, cái kiểu thẳng thắn
cả chuyện đến công trường chuyển gạch thế này đúng là bảo bối.
“Chuyển gạch… hại sức khỏe lắm.” Nữ thần nghẹn một hơi, chỉ
có thể nói như vậy: “Mà cậu còn là vị thành niên, công trường có chịu thuê
không?”
“Mình biết người quen, buổi tối không ai báo thì sẽ không có
người kiểm tra.” Lâm Niên rất có kinh nghiệm, xem ra đây không phải là lần đầu
tiên làm chuyện này.
"Bảo sao Lâm thần nhân có thể lấy cây lau nhà lấy 1 địch
10. Sức mạnh đến từ gạch đá mà." Anh trai sinh đôi của Từ Miểu Miểu thở
dài.
“Cậu im đi.” Tô Hiểu Tường nói.
“Vậy nhé, mọi người chơi vui vẻ, phí internet đắt lắm, tôi
tranh thủ chơi game đây, off nhé.” Sau khi Lâm Niên gõ xong dòng này và gửi đi,
cậu tắt QQ.
Học viện Kassel thực sự tồn tại à?
Truyện được dịch tại TruyenTR.com
Điều này khiến Lâm Niên hơi ngạc nhiên. Gia đình của Triệu Mạnh
Hoa cũng có chút địa vị, gặp nhiều biết nhiều. Nếu cậu ấy đã nói là đúng thì quả
thực có một trường học như vậy ở ngoại ô Chicago.
Lâm Niên ngồi trước máy tính suy nghĩ hồi lâu, nghĩ mãi
không ra, rồi liếc nhìn thời gian ở góc bên phải mới nhớ ra mình đang lãng phí
tiền net, thế này vội vàng dùng thời gian còn lại để chơi game.
Rất ít nam sinh ở độ tuổi này không thích game StarCraft hay
World of Warcraft. Những đứa chịu chi hơn thì chơi Truyền Kỳ. Đều là những trò
chơi giả lập, phóng ngựa rong ruổi, chinh chiến sa trường. Lâm Niên cũng thích
chơi game, đặc biệt là CS, cũng là trò mà cậu chơi nhiều nhất ở các quán
Internet.
Vì không có máy tính ở nhà nên cậu rất quý trọng cơ hội lên
mạng. So với chat chit trong group, cậu thà chơi game còn hơn.
Mở CS vào game và tham gia phòng LAN, quán Internet nhỏ này
tuy không lớn nhưng có khá nhiều người chơi CS, đều là người có thâm niên, một
tay cầm chuột một tay cầm thuốc lá, ánh mắt mờ mịt khói súng nơi chiến trường.
Lâm Niên không hút thuốc. Cậu cảm thấy nó sẽ làm chậm tốc độ
phản ứng của mình. Lâm Huyền cũng không cho nhưng ở nhà, Lâm Niên luôn có thể
tìm thấy mẩu thuốc lá nhỏ trong thùng rác. Rõ là của Lâm Huyền để lại.
Một cô gái tuổi 20 mà biết hút thuốc thì không tốt gì cho
cam, nhưng Lâm Niên không bao giờ nói về điều đó, bởi vì Lâm Huyền có lý do
riêng. Vì thế, khi cô cấm cậu hút, cậu không hút là được.
Cầm chuột trên tay, Lâm Niên bước vào trận địa của mình. Cậu
chơi game rất giỏi, vượt trội so với người thường, đặc biệt là game bắn súng. Cậu
gần như bất khả chiến bại trong đám cấp 2 ở Sĩ Lan. Trong game, chỉ cần ai đó lộ
ra chút xíu là cậu đã bắn trúng họ. Cho dù hai bên đồng thời nổ súng thì vẫn là
cậu bắn trúng đầu nhanh hơn.
Trên màn hình, một bóng dáng nhỏ bé thò đầu nhìn ra ngoài, Lâm
Niên đã dùng 1 viên đạn lấy mạng. Đồng đội người nọ lập tức nhảy ra ngoài, một
viên đạn khác trúng đầu luôn. Counter-Strike thắng.
Hiệp tiếp theo chưa bắt đầu, Lâm Niên bỗng bất ngờ bị out. Hệ
thống thông báo cậu bị kick, có vẻ như một trong hai kẻ vừa rồi chính là chủ
phòng, chắc họ tưởng cậu bật hack.
Bị coi là phần mềm hack cũng không phải ngày một ngày hai,
Lâm Niên bình thản tiến vào phòng khác, bắt đầu chiến đấu. Đồng đội cảm thán
anh là cao thủ, đối phương thì mắng chửi cả nhà mình lên. Tất cả đều là một tay
Lâm Niên xử lý đẹp, mỗi phát đạn đều headshot đối thủ gọn gàng, không trượt lấy
một lần.
“Huynh đệ, cậu là chuyên nghiệp à?” Một đồng đội cùng phòng
không khỏi hỏi.
"Chơi cho vui thôi," Lâm Niên nói.
"Làm thế nào mà tay đỉnh thế, wdnmd, bắn nhanh như vậy
luôn, vừa thò đầu ra đã bị pằng rồi!"
Lâm Niên thẳng thắn nói: “Từ nhỏ tôi đã phản ứng rất nhanh.”
Dù là kiếm đạo, trò chơi hay những thứ khác, miễn là liên
quan đến sức mạnh và tốc độ phản ứng, Lâm Niên luôn chiếm vị trí đầu tiên.
Trong các cuộc thi chạy 100 mét, 200 mét và 400 mét ở trường, cậu luôn dễ dàng
về nhất. Cùng một đường đua, Lộ Minh Phi chạy được nửa vòng thì cậu đã về đích
trước. Tốc độ đáng kinh ngạc đến nỗi đội điền kinh còn tới dò hỏi cậu có ý định
vào trại huấn luyện trẻ không. Tuy nhiên, cậu đã từ chối với lý do sức khỏe có
vấn đề.
Về điểm này, Lâm Niên không hề nói dối. Cậu thực sự cảm thấy
trong người có "vấn đề".
Thế giới trong mắt Lâm Niên, mỗi khi cậu tập trung, mọi thứ
đều trở nên rất chậm. Thời gian như trôi chậm lại đối với cậu. Kim giây trên đồng
hồ bị trễ từ một giây đến vài giây mới chuyển động một cái. Do đó, cậu mới làm
được nhiều hơn mọi người trong cùng khoảng thời gian.
Cậu luôn cảm thấy đây là ảo giác sinh lý. Nghe nói một số vận
động viên bẩm sinh có nhịp tim chậm sẽ đạt thành tích tốt hơn trong thi đấu bắn
súng, hơn nữa hàm lượng ôxy trong máu cao hơn người thường rất nhiều, chạy bộ
có thể đem tới kết quả không thể tin được.
Lâm Niên nghĩ là mình cũng tương tự vậy. Dù là kiếm đạo,
game hay thể thao, cậu luôn có thể làm người nhanh nhất, điều này mang lại rất
nhiều lợi ích.
Thiên phú trời ban, cậu là thiên tài. Thiên tài không cần
quan tâm vu oan giá họa. Là thiên tài lại càng phải nỗ lực hết mình. Đây là
nguyên văn lời của Lâm Huyền, cũng trở thành tín ngưỡng của Lâm Niên.
Chơi CS suốt hai tiếng đồng hồ, bị người ta tung hô là cao
thủ vô số lần, bị người ta chửi té tát là bật hack cũng nhiều như lông trâu,
Lâm Niên cảm thấy tạm đủ, quyết định rời khỏi trò chơi. Truyện được dịch tại TruyenTR.com
Đón đọc chương tiếp theo tại TruyenTR.com