- Trang chủ
- Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?
- Chương 15: Tặng y phục
Tác giả: Phong Vân
Cứ ngồi ngẩn ngơ với đống suy nghĩ lằng nhằng phức tạp, ta chẳng thèm để ý đến thời gian, không bận tâm mặt trời đã bắt đầu nhích sang phía Tây từ lúc nào.
Ly Tâm cũng vừa bị người của Phục viện sai đi giặt đồ, vừa mới trở về, vừa nhìn thấy ta ngồi trên sạp đã nhào tới: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Nhìn ánh mắt lấp lánh chói lọi của Ly Tâm, ta nhướn mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Ly Tâm vẫn giữ nụ cười tít cả mắt: "Nô tì vừa rồi ở Phục viện trông thấy Đại phu nhân đi lấy một bộ y phục bằng lụa Vân Sa vô cùng quý giá, nói là muốn tặng cho tiểu thư mặc đến Tiệc sinh thần Trường Minh Vương gia."
À, phải rồi, lụa Vân Sa. Ta vẫn giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật sao? Mẫu thân cho ta đi dự Tiệc sinh thời Trường Minh Vương?"
Ly Tâm gật đầu thật mạnh mấy cái: "Đúng vậy, chính Đại phu nhân vừa rồi đã nói thế."
Kiếp trước, việc được tham dự Yến tiệc sinh thời của Trường Minh Vương là chuyện khiến ta vô cùng vui vẻ. Vì từ nhỏ đến lớn, ngoài Yến tiệc trong hoàng cung cần đầy đủ thành viên gia đình đến ra, ta gần như chưa bao giờ được đi dự các yến hội khác, vì thế, cơ hội có thể gặp ngoại tổ phụ vô cùng ít ỏi.
Đúng vậy, mục đích đi dự Yến hàng năm của ta chẳng qua chỉ là có thể có cơ hội hỏi thăm sức khỏe ngoại tổ phụ, có thể gặp được mọi người trong Dương gia. Dù sao, so với Bạch Lưu gia, Dương gia đối với ta còn giống một gia đình hơn nhiều. Ngoại tổ phụ rất yêu thương mẫu thân, bây giờ mẫu thân đã sớm không còn, nhưng vẫn chưa bao giờ quên rằng người còn có một đứa cháu ngoại là ta. Cho dù ta và người chẳng thường gặp mặt, hằng năm các dịp lễ tết người đều đích thân đến thăm, còn mang cho ta rất nhiều quà tặng. Ngoại tổ phụ, thực sự rất quan tâm đến ta.
Ngoài ra, yến tiệc ở Đại Vương phủ, ta còn có thể gặp một người.
Nhưng hiện tại ta với cái Yến tiệc ấy quả thực không có nhiều nhiệt tình, bởi vì kiếp trước, vốn dĩ ta chưa từng được đến Yến tiệc sinh thời nào cả.
Ta vẫn giữ vẻ hoan hỉ vừa rồi đứng dậy vào trong phòng, Ly Tâm vừa chạy theo lại vừa huyên thuyên đủ chuyện: "Tiểu thư, tiểu thư, yến tiệc lần này là mừng Đại vương gia vừa tròn hai mươi lăm tuổi, tất cả các danh môn thế gia trong kinh thành đều nhận được thiệp mời, hơn nữa Hoàng thượng và các vị nương nương chủ cung cũng sẽ đến Đại vương phủ, phải rồi, còn có Dương gia nữa, Dương Quốc công đại nhân chắc cũng sẽ đến!"
Ta gật đầu vài cái, đến bên giá sách bắt đầu lục tìm. Ly Tâm vẫn cứ như chú chim sẻ hót vang không ngớt: "Tiểu thư, lần này đến dự Yến, có thể mặc y phục lụa Vân Sa thượng hạng, với tư sắc của tiểu thư chắc chắn sẽ nổi bật hơn người, ở yến tiệc đó có rất nhiều công tử hào môn, hay tiểu thư cũng thử chọn một người rồi ngỏ ý với Đại phu nhân xem sao?"
Nghe được lời này của Ly Tâm, ta cũng cười cười, chợt nghĩ có lẽ Trường Nguyên cũng sẽ đến Đại Vương Phủ, nhưng hôn sự của chúng ta không thể mang đi hỏi Đại phu nhân được, người mà ta cần cầu, hừm... là Hoàng thượng kia.
Kiếp trước ta không thể đến Đại Vương phủ, nhưng kiếp này ta nhất định phải đi bằng được! Bởi vì ở đó ta có vài chuyện quan trọng nhất định phải giải quyết, hơn nữa Ly Tâm nói đúng, một yến tiệc lớn như thế vô cùng phù hợp để cầu được lương duyên.
Cuối cùng cũng tìm được cuốn sách mình cần, ta rút ra khỏi giá, đi đến bên án thư ngồi đọc. Ly Tâm nói nhiều cũng mệt, mà thấy ta chẳng có nhiều hứng thú thì cụt hứng, chạy đi làm việc khác. Ta còn một mình trong phòng, tập chung đọc nội dung trong cuốn sách cũ giấy đã ố vàng: "Thiên Phấn Tập."
Đọc được một lúc, qua thời gian khoảng hai nén hương lại thấy Ly Tâm vội vàng chạy vào: "Tiểu thư, Đại phu nhân mang y phục đến."
À, đến rồi sao. Ta gật đầu với Ly Tâm một cái, gấp cuốn sách đang đọc dở lại, đứng dậy đi ra gian ngoài.
Đại phu nhân tối nay mặc y phục Tây Xuyên màu vàng đậm, trang điểm nhẹ nhàng, tóc vấn kiểu thanh quan đơn giản nhưng trông vẫn vô cùng thu hút. Bà ta ngồi bên bàn thư thả uống trà, nghe thấy tiếng bước chân của ta thì mỉm cười dịu dàng, đặt tách trà xuống: "Tiểu Vũ."
Nụ cười từ ái này quả thực rất đẹp, ta cảm thán trong lòng, đáng tiếc lại là một thứ giả dối đáng kinh bỉ.
Nhìn người phụ nữ dáng vẻ phu nhân khí chất cao quý trước mặt, ta không hiểu vì sao bản thân lại mỉm cười vui vẻ bước đến, cho dù trong lòng một chút ý cười cũng không có.
Là người phụ nữ này, hại chết mẫu thân ta, lừa dối phụ thân ta, hủy hoại cuộc đời ta.
Ta hận bà ta, hận đến tận xương tủy, hận đến tận từng tấc thịt, từng giọt máu, hận, hận đến mức bình thản.
Phải, chính là bình thản, bình thản mà đối diện, bởi vì hận, hận nên tâm không loạn, hận nên mới bình thản.
Ta cúi đầu hành lễ: "Mẫu thân, hôm nay mẫu thân lại đến thăm nữ nhi ư?"
Hà Hinh vẫn giữ nét cười nhàn nhạt nơi khóe môi, giọng mềm mại như nước: "Con ngồi đi. Hôm nay ngoài đến thăm con, ta còn mang đến cho con một bộ y phục."
Ta vừa dặn Ly Tâm đi lấy một ấm trà, vừa nghe Hà Hinh nói, lại tỏ vẻ ngạc nhiên, đáp: "Y phục? mẫu thân mang y phục gì đến cho con vậy?"
Hà Hinh mở chiếc hộp gỗ lớn trên bàn ra, phía sau lớp giấy lót mỏng ẩn hiện lớp lụa màu xanh lam mà ta thích nhất, cùng với đó là đường thêu chim họa mi tuyệt đẹp.
Lụa trong hộp vừa nhìn đã thấy mặt ngoài trơn bóng mềm mượt, khẳng định là thượng phẩm, vật quý giá như vậy mà Đại phu nhân lại đem đến chỗ ta, đúng là khiến cho người ta bất ngờ.
Ta ít nhiều cũng là tiểu thư xuất thân thế gia, cho dù chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng không có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy, vải may y phục của ta đều là loại lụa hạng ba tầm thường, so sánh với lụa Vân Sa thượng đẳng thực sự là cách xa cả mười vạn tám ngàn dặm.
"Lụa Vân Sa? Nữ nhi nghe nói thứ lụa này vô cùng trân quý."
Hà Hinh đắc ý lật tấm giấy phủ ra, bên trong qua thực là một bộ lễ phục màu lam vô cùng tinh sảo, giá trị liên thành. Bà ta dùng bàn tay đẹp đẽ đã gần hai chục năm chưa đụng lới việc nặng chạm lên tấm phần y phục thêu chim họa mi: "Đúng vậy, tiểu thư quả vẫn là tiểu thư, cho dù cuộc sống như vậy nhưng vẫn còn nhận ra được loại lụa quý này. Con xem, đúng là loại lụa tốt, lại may thành bộ lễ phục diễm lệ thế này, đúng là chỉ có khí chất thanh tao như Tiểu Vũ mới xứng đáng được mặc."
Y phục này đúng là đẹp khiến người ta say mê, nhưng kiếp trước ta đã từng thấy nhiều bộ y phục còn tinh tế hơn thế này nhiều, trong hoàng cung chẳng thiếu thứ gì, hơn nữa tất cả mọi thứ đều là thượng phẩm.
"Mẫu thân, thứ đồ quý giá đến vậy, con làm sao dám nhận?"
Ta quả thực đúng là làm gì có phúc được mặc bộ y phục tốt đến vậy?
Hà Hinh nhướn đôi mày liễu được vẽ vô cùng uyển chuyển, giọng nói mang vài phần trách móc: "Con nói gì thế, đây là y phục ta đặc biệt chuẩn bị cho con mặc đến Yến tiệc sinh thần của Trường Minh Vương gia vào đầu tháng sau, ngoài con ra, làm gì còn ai hợp với nó hơn?"
Ồ, chẳng lẽ người quên nữ nhi xinh đẹp khuynh thành của người rồi sao?
"Mẫu thân muốn con đến dự Yến tiệc mừng sinh thần của Đại vương gia?"
Hà Hinh gật đầu đáp phải, lại phủ tấm giấy lót lên, đóng nắp hộp lại: "Y phục này để ở chỗ con. Yến tiệc sinh thần đó ta còn muốn nhờ con một việc."
"Mẫu thân có gì dặn dò?"
"Ta muốn con dạy cho Thanh Uyển một khúc nhạc để nó diễn nghệ chúc mừng Trường Minh vương, con thấy sao?"
Yến tiệc lớn nào cũng thế, luôn có màn các tiểu thư danh môn trăm người trăm vẻ lên đài diễn nghệ thể hiện tài năng để nhận được sự tán thưởng, nếu may mắn, còn có thể lọt vào mắt xanh của vị hoàng tử nào đó... Mà Đại phu nhân, kiếp trước chính là cố chấp muốn gả Bạch Lưu Thanh Uyển vào phủ Đại vương gia.
Bạch Lưu Thanh Uyển, nàng ta thực ra cũng chẳng đến nỗi một khúc nhạc cũng không biết tấu. là tiểu thư thế gia, ai mà chẳng phải học lễ nghi chữ nghĩa, cầm kì thi họa từ nhỏ, đến lúc thành niên đã có thể thông tường âm luật, am hiểu ca từ thi phú rồi. Nhưng kì nghệ của ta là do chính mẫu thân dạy, năm đó kì nghệ của Đại tiểu thư Dương gia phủ Hộ quốc công nổi tiếng khắp kinh thành, đến cả Hoàng thượng cũng không tiếc lời khen ngợi, cho dù lúc học ta còn rất nhỏ, nhưng có lẽ cũng có chút năng khiếu, học rất nhanh. Sau khi mẫu thân qua đời, ta vẫn giữ ngọcj kì đàn của mẫu thân, rảnh rỗi thì đánh chơi vài khúc, đến bây giờ cũng miễn cưỡng được cho là có chút tài mọn, Đại phu nhân muốn ta dạy Bạch Lưu Thanh Uyển cũng không phải là không có lý.
Mà dạy nàng ta, bất luận là kiếp này hay kiếp trước ta đều cảm thấy chẳng có vấn đề gì: "Được, con sẽ dạy cho muội ấy."
Đại phu nhân mỉm cười hài lòng: "Vậy ngày mai ta sẽ dặn Uyển nhi qua đây."
"Vâng, vậy về diễn nghệ mừng sinh thần Vương gia, con chắc cũng cần chuẩn bị chứ ạ?"
Ánh mắt Hà Hinh ánh lên vài tia lạnh lẽo, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. "Đúng, con cũng cần chuẩn bị một chút."
"Vâng, nữ nhi đã biết."
Sau đó Đại phu nhân cũng chỉ ở lại một lúc dặn dò vài câu, nói ta phải biết giữ gìn sức khỏe rồi dời đi.
Ta mang hộp y phục lụa Vân Sa vào hậu viện, nhét xuống gầm gường.
Đêm ấy, ta ngủ không được ngon. Dù sao, hôm nay phải gọi Hà Hinh trái một câu "mẫu thân", phải một câu "mẫu thân", không khỏi làm ta thấy khó chịu trong người. Ngày mai còn phải gặp Bạch Lưu Thanh Uyển. Về chuyện của Lâm Viên Kiều, ta cũng phải suy nghĩ thêm.
Yến tiệc ở Đại vương phủ đầu tháng sau, khẳng định sẽ rất náo nhiệt!