- Trang chủ
- Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?
- Chương 52: Hoa tàn rồi, có nở lại được không?
Tác giả: Phong Vân
Buổi sáng hôm nay tiết trời dịu mát, ta ra ngoài hoa viên của vương phủ dạo quanh một hồi để thay đổi không khí. Vết thương gần đây lành rất nhanh, đi lại cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Từ lúc được đưa đến đây ta đều ở trong Trữ Tú Viện, thành thử cũng không rõ đường lối lắm, may có Ly Tâm đã sớm quen thuộc, đi bên cạnh đỡ tay đưa ta đến hoa viên bên hồ Kính Thủy ngắm sen.
Giờ đang ở giữa tháng năm, sen nở thơm ngát, gió đưa hương trải đầy đình viện bên hồ, nhè nhẹ lan tỏa vào khứu giác, thanh ngọt, dễ chịu, ta bất giác nở nụ cười nhẹ, tâm trạng thoải mái vô cùng.
Dảo bước trên hành lang nhìn xuống có thể thấy được nước hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn phía dưới, một nửa phía Bắc hồ trồng sen trắng tinh khôi thanh khiết, nửa mặt hồ phía Nam còn lại xanh ngắt trong suốt như một tấm gương in bóng mây trời bàng bạc, phản chiếu nghiêng nghiêng thứ ánh nắng dịu nhẹ của buổi ban mai lấp lánh đẹp mắt.
Đi hết hành lang ra ngoài là bậc thềm lát đá khối xen lẫn màu rêu xanh cổ kính, ta hơi nhấc tà váy, nhón chân bước xuống. Đêm qua trời vừa đổ mưa to, đến sáng nay cỏ mọc trong hoa viên vẫn còn đọng nước, không cẩn thận sẽ làm bẩn y phục. Ly Tâm vừa đi bên cạnh đỡ ta vừa luôn miệng nhắc phải chú ý kẻo đạp vào đá cuội trơn dễ bị trượt chân. Ta khẽ gật đầu, vừa rủ mắt nhìn lối đi đắp đá nổi bật giữa thảm cỏ xanh ngắt vừa hít một hơi thật sâu. Mùi cỏ thấm hơi sương lành lạnh cùng với vị mằn mặn của đất ẩm len lỏi vào khứu giác khiến ta cảm thấy rất thoải mái, đầu óc thanh tỉnh sảng khoái.
Nhẹ chân đạp lên những viên sỏi trải đầy dưới đất, phóng tầm mắt ra xa còn có thể thấy trước mặt một bên là hàng trúc xanh ngắt rì rào ngâm nga theo gió, một bên còn lại là những rặng đào chập chùng mới vừa kết trái, quả xanh trĩu nặng cả cành. Cảnh vật xung quanh là một bức tranh pha trộn giữa những sắc xanh trùng điệp, xanh lam trong vắt của bầu trời cao cao hòa lẫn với xanh lục mơn mởn của cỏ cây tạo nên một tác phẩm thật hài hòa, yên bình mà thanh mát giữa ngày hè đã có chút nắng noi ả.
Cảnh sắc thiên nhiên trong sáng tươi mát khiến cho bản thân ta như được gột rửa qua một trận mưa rào, tâm hồn được rửa trôi khỏi những bụi bẩn đất cát đen đúa trở nên thanh khiết như tấm giương trong suốt không biết nói dối, càng không biết đến những thói lời lạnh bạc, những tranh quyền đoạt vị phút chốc bị gạt lại phía sau lưng.
Đứng trước rừng trúc thơm ngát mùi lá đặc trưng, ta khẽ nhắm mắt tĩnh thần, cảm nhận từng đợt gió nhè nhẹ như những làn nước mát chạm nhẹ qua gò má, mang theo lời thầm thì của thiên nhiên cây cỏ, lấy đi hết tất cả những muộn phiền lo lắng trong lòng ta. Cảm giác thanh thản lạ lùng, ta mỉm cười thật mãn nguyện, chưa bao giờ bản thân lại có được sự giao tiếp gần gũi với thiên nhiên như vậy, điều này khiến ta rất thích thú.
Ta nhớ, Trường Nguyên rất thích trúc, đến cả y phục hay thân thể chàng cũng đọng lại hương trúc nhàn nhạt rất dễ chịu, còn ta lại rất thích đào, hoa đào nở trong gió xuân tươi mới tràn đầy sức sống, xinh đẹp như một người con gái trong độ tuổi trăng tròn, vì thế mà chàng nói, sau này nơi chúng ta ở chàng sẽ trồng một bên là Trúc, một bên là đào. Trúc xanh quanh năm, xuân về đào nở, chàng hy vọng ta cùng chàng cũng giống như trúc và đào, mãi mãi bên nhau, một đời vui vẻ không phiền lo đến già.
Nghĩ đến chàng, chợt một mảnh khí ức mơ hồ hiện về, trời cuối xuân mưa phùn răng khắp không gian, gió lạnh ùa đến khiến ta rùng mình.
Trường Nguyên đứng phía sau lưng, giúp ta chỉnh lại áo choàng, kéo chiếc mũ rộng xuống, hai tay quàng qua vai kéo ta vào lòng, giọng nói dịu dàng như tiếng đàn cầm êm ái vang lên bên tai: "Tiểu Vũ, ấm không?"
Vóc người ta vốn không cao, bị chàng ôm vào giống như được một chiếc áo lông thật dày bao bọc lấy, hơi ấm mang theo hương trúc thanh dịu phủ lên người ta, lên lỏi tận sâu trong tâm thức, dịu dàng tỉ mỉ vuốt ve trái tim nhỏ nhắn đang đập lên từng hồi trong lồng ngực.
Ta khẽ cười, tựa đầu vào ngực chàng, giọng nói phát ra chỉ lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Ấm lắm."
"Ừm." Chất giọng trầm ấm mềm mại của chàng mang theo một tia vui vẻ an lòng truyền đến bên tai, ta chợt có cảm giác muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.
Một trận gió lớn thổi qua, cuốn theo những cánh đào tàn bay lên tan tác trong không trung, màu trời hoen xám cùng với sắc hồng phai hòa lẫn tạo nên một cảnh tượng thật lạnh lẽo thê lương.
Ta thoáng thở dài, nghĩ đến bao nhiêu sóng gió bản thân đã trải qua trong suốt ba năm qua, hiện giờ lại được bao bọc trong vòng tay ấm áp của chàng khiến ta bất chợt cảm thấy mọi thứ dường như không chân thực.
"Trường Nguyên."
"Ừ?"
Nghĩ đến những đóa hoa đào đã từng rực rỡ khoe sắc giờ lại tàn lụi trong cảnh cô tịch thế này, ta chợt hỏi chàng một câu vu vơ: "Trường Nguyên, hoa tàn rồi, có nở lại được không?"
Vòng tay ấm áp dường như siết lại chặt hơn, gương mặt của chàng trong gang tấc kề đến bên tai, tựa cằm lên vai ta, giọng chàng mang theo hơi thở nóng ran phả đến bên gò má mềm mại: "Chỉ cần là đóa hoa mà ta nâng niu trong lòng, cho dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng sẽ khiến thứ đã tàn lụi lại một lần nở rộ."
Không biết tại sao sau khi nghe được câu trả lời này từ chàng, đáy lòng ta chợt run rẩy.
"Tiểu Vũ, nàng chính là ngọn phù dung héo tàn trong Thượng thư phủ hiện tại đã trở thành Thịnh Đế Liên nở trong giông bão, thế sự xoay vần, không ai có thể đoán trước. Còn ta, còn nàng, còn chúng ta."
Ta khẽ mím môi, vòm họng nghèn nghẹn nén lại những cảm xúc đang dâng lên sâu thẳm trong đáy lòng, hốc mắt bắt đầu căng rát, cay cay.
"Ngọn phù dung héo tàn trong Thượng thư phủ" tưởng như đã chết, đã chấm hết, còn có thể được người như chàng bất chấp tính mạng đem về, không quản khó khăn đen nó biến thành một đóa Thịnh Đế Liên nở rộ đầy kiêu hãnh trong giông bão thời cuộc.
Trường Nguyên, trái tim vỡ nát rơi đầy đất của ta lại được chàng dùng đôi tay trần đầy ấm áp gom về, bất chấp những mảnh vỡ cứa vào da thịt đến chảy máu, chàng vẫn tỉ mỉ cẩn thận ghép lại cho ta một trái tim hoàn chỉnh.
Trường Nguyên, ta nợ chàng, nợ chàng nhiều lắm.
Còn chàng, còn ta, còn chúng ta.
Nước mặt lặng lẽ men theo gò má chảy xuống, chậm rãi như khắc sâu thêm nỗi dằn vặt không thể gọi tên.
"Tiểu Vũ." Giọng chàng như khàn đi, nghe mà xa xăm.
Chàng nhẹ nhàng xoay người ta lại. Đứng đối diện nhau, nhìn sâu vào trong đôi mắt đen láy trong suốt như giương của chàng, ta nhìn thấy chính mình, là ta, nhưng cũng không phải ta.
"Không sao, Tiểu Vũ." Chàng gọi tên ta, dịu dàng, cẩn thận, khe khẽ đặt lên bờ môi run rẩy của ta một nụ hôn nhẹ nhàng. Môi ta lạnh cóng, chạm phải hơi nóng từ miệng chàng bắt đầu tê dại. Chàng tỉ mỉ từng chút an ủi vỗ về ta, chậm rãi, ướt át.
Bàn tay có phần thô ráp của chàng chạm vào làn da nhạy cảm của ta, đầu óc trống rỗng, giác quan dường như lại nhạy bén hơn nhiều, cảm nhận được rất rõ ràng từng lần va chạm lưu luyến, gạt đi tất cả nước mắt mà ta kìm nén bấy lâu.
Trong hơi thở nóng ran dồn dập, giọng chàn mờ đục đầy từ tính kề sát bên tai: "Tiểu Vũ, nàng chính là đóa hoa của ta. Cho dù có đánh đổi cả mạng sống, ta cũng phải bảo vệ nàng."
---
Một đợt gió thổi qua khiến cho mái tóc buộc hờ tung bay tán loạn, đứng dưới bầu trời ngập nắng của mùa hè mà ta lại thoáng run rẩy.
"Ly Tâm, dìu ta đến dưới đình kia."
Ly Tâm đáp dạ, cẩn thận đỡ ta đi từng bước dời đến phía đình viện bên hồ Kính Thủy.
Cổ họng ta nghẹn lại, chàng đã nói như vậy, nói như vậy... Cuối cùng, chàng thực sự dùng tính mạng của mình để đổi...
Ta rốt cuộc có gì tốt? Tại sao chàng lại vì ta mà hy sinh nhiều như thế?
"Tiểu thư, sắc mặt của tiểu thư rất kém, hay là chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi đi."
Ta lắc đầu::"Không cần." Vịn tay vào vách gỗ, ta ngồi xuống bên bàn trà bày trong đình, hướng tầm mắt ra xa xăm mà dường như chính mình cũng không biết bản thân đang nhìn thứ gì.
Chợt một tiếng đạp gió rất lớn vang lên, kéo theo tiếng y phục phần phật, một bóng người mặc áo ngắn màu đen quỳ xuống trước mặt ta, ôm quyền hành lễ: "Chủ nhân, Tu Hoa bái kiến chủ nhân."
Ta khôi phục lại chút thần chí, gật đầu khẽ nói: "Đứng lên đi, có chuyện gì?"
Tu Hoa tạ ơn, khom gối đứng dậy, giọng nói của nàng rõ ràng đúng mực nhưng vẫn không giấu diếm được tia khẩn trương: "Chủ nhân, trong cung xảy ra chuyện rồi."
Ta nhíu chặt mày, bàn tay vô thức siết lấy mép áo: "Chuyện gì?"
Tu Hoa cúi thấp đầu hơn: "Chủ nhân, Hoàng thượng đột nhiên đổ bệnh không rõ lý do, tuy Thái y nói chỉ là suy nhược cơ thể nhưng sức khỏe của người cứ càng ngày càng sa sút."
Đáy mắt ta lắng xuống: "Đã bao lâu rồi?"
"Mới được ba ngày."
Ta chợt nhớ đến Thủy Dạ và Đào Hoa Tiếu Đông Phong, thế nhưng trong cung không cho phép trồng Thủy Dạ, loại trà dùng bình thường cũng là trà Thế Loan thượng đẳng, chuyện này có điểm không đúng.
Nếu Thái y trong cung đều không khám ra bệnh, may mắn thì có lẽ là do người thực sự bị suy nhược cơ thể, bồi bổ nghỉ ngơi vài hôm sẽ không sao. Nhưng khả năng này không cao, đúng lúc này lại đổ bệnh, đến tám chín phần là bị người khác hạ độc.
Hiện tại ngoài Mộ Trường Vũ ra, kẻ có thể xuống tay chỉ còn Hoàng hậu nương nương, thế nhưng lúc này làm thế đối với bà ta chẳng có chút lợi ích gì, trừ phi...
Ta khoát tay áo: "Ngươi tiếp tục quay về Cung giám sát chặt chẽ động tĩnh, bất cứ lúc nào phát hiện ra điểm bất thường cũng phải đến báo cho ta."
Tu Hoa đáp vâng một tiếng dứt khoát, đứng dậy ôm quyền hành lễ rồi đạp lên thành đình rời đi.
Ta nheo mắt, Sát Long cũng đã đi được gần bốn ngày rồi, nếu tính toán chặng đường, sớm nhất là đêm nay sẽ về tới nơi.
"Ly Tâm, chúng ta trở về thôi."
"Vâng."