- Trang chủ
- Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?
- Chương 56: Tu tiên thất bại
Tác giả: Phong Vân
Bên ngoài sấm vẫn rền vang, mưa rơi không ngớt, chốc chốc lại có vài tia sét chớp loáng rọi vào qua ô cửa giấy mỏng manh, không gian bên trong đốt đèn sáng trưng, phủ lên thứ yên tĩnh trầm mặc lạ lùng. Ta cảm thấy đầu hơi váng, gọi Ly Tâm pha một ấm trà an thần đưa vào.
Hách Liên Diệp nhận lấy chum trà vừa được mang lên, gật đầu có ý cảm tạ. Ta cười đáp lễ, nâng chum hít một hơi thật sâu, trà an thần này có thảo dược giúp thư giãn đầu óc, những lúc căng thẳng uống vào một chút rất có tác dụng. Cảm nhận được hương vị nhàn nhạt thanh mát đem theo cảm giác thư thái ngấm sâu vào từng mạch máu, ta thoáng thả lỏng cơ thể, đầu cũng bớt đau.
"Thanh Vũ cô nương, sắc mặt cô nương có vẻ không được tốt lắm?"
Ta nhấp một ngụm trà, nước trà nóng khiến đầu lưỡi có chút tê dại.
Đặt chum trà xuống, ta đáp: "Không sao, mấy ngày này ta mới bình phục, đau đầu một chút cũng là chuyện bình thường."
Hách Liên Diệp đan tay đặt trước đùi: "Tình hình này, nếu nói để ngày mai lập tức lên đường đúng là có chút đáng ngại."
"Cũng chỉ có thể cố gắng, mười hai ngày là khoảng thời gian thế nào chứ, hiện tại từng giờ từng khắc đều đáng quý, ngày mai lúc đi ta chuẩn bị thảo được đem theo, sẽ ổn thôi."
Hắn đưa đôi mắt trong vắt nhìn ta, bờ mi trắng khẽ rung, trên khóe môi ẩn hiện nét cười nhàn nhạt.
"Hách Liên tiên sinh, ta lại muốn hỏi ngài, chuyện ta trùng sinh rốt cục là thế nào?"
Hắn cười thành tiếng, dựa lưng vào thành ghế: "Cô nương nghĩ không sai, là ta giúp cô nương trùng sinh."
Nghe được lời này, ta cũng không mấy bất ngờ, ủ chum trà trong lòng bàn tay, hơi ấm lan tỏa khiến cơ thể trở nên thật thư thái: "Lý do là gì, và bằng cách nào?"
"Nếu cô nương đã muốn nghe, vậy để Hách Liên kể cho cô nương nghe một câu chuyện."
Ta không đáp, im lặng chờ đợi hắn bắt đầu.
Hắn ngừng lại một chút, từ tốn nhấp một ngụm trà, thở ra một hơi thật dài, làn mi trắng như đọng tuyết rũ xuống che đi con ngươi đen bóng. Giọng hắn hòa với hơi thở, nghe êm ái mà mơ hồ: "Cô nương cũng biết, con người có kiếp trước kiếp sau, có sinh tử luân hồi, dĩ nhiên, ta cũng thế, cô nương cũng thế, không có ai là ngoại lệ. Nhưng cũng chính vì thế, ta lại muốn mãi mãi ở lại kiếp này, mãi mãi không muốn chết đi, cũng không muốn đầu thai chuyển thế."
Ta hơi nghiêng đầu ngả vào thành ghế sau lưng, suy nghĩ tại sao Hách Liên Diệp lại không muốn luân hồi.
Vài sợi tóc trắng muốt trượt xuống trên vai, hắn nói tiếp: "Bởi vì đầu thai sẽ phải rũ bỏ kí ức của kiếp trước, mà ta lại có phần kí ức mà bản thân mãi mãi không muốn quên đi, vì thế, ta quyết định tu tiên."
Tu tiên cầu trường sinh bất lão, chấp niệm nào khiến hắn một mực muốn làm như thế?
"Thật ra trước đây Hách Liên gia không sống ở Tu Nhân Trang mà sống ở nơi khác, lâu quá rồi, ta cũng không còn nhớ rõ được, chỉ mang máng hình như chỗ đó gọi là Lượng Thành, huyện Lăng Vân, nhưng không phải ở Đại Khuynh mà ở nơi khác... Thanh Vũ cô nương, cô nương có biết không?"
"Ta biết, Thành Lượng thuộc lãnh thổ nước Danh, cách Đại Khuynh một sa mạc rộng lớn."
Hách Liên Diệp cười nhẹ: "À, thì ra cố hương của Hách Liên gia lại xa xôi đến vậy." Ngưng một chút, hắn kể tiếp: "Lúc đó ta còn rất nhỏ, ba hay bốn tuổi gì đó, Lượng Thành bị đánh chiếm, ta cùng cha mẹ chạy chốn, chỉ là trên đường đi, cha và mẹ ta cuối cùng đều vong mạng. Nói chung là cũng chẳng có gì to tát, chuyện đã lâu, hiện tại ta nhớ lại cũng chẳng cảm thấy gì nữa rồi" Nói vậy, nhưng giọng nói của hắn lại mang thêm tư vị cô đơn không sao tả siết, lạnh giá như những giọt mưa đang đổ ngoài thềm, tịch mịnh như tuyết trắng rơi không hồi kết.
"Sau đó, ta cứ đi, đi mãi, cũng không biết đã đi được bao lâu, đã đi đến đâu, chỉ biết sau khi ngất đi, lúc tỉnh lại ta đã gặp nàng. Nàng lúc đó là một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu, đôi má bánh bao hồng hồng, làn da trắng lem luốc như mèo con ăn vụng, đôi mắt đen láy to tròn lanh lợi đáng yêu, tên nàng lúc đó là gì nhỉ? À... phải rồi, Vẫn Nhi... Vẫn Nhi..."
Hách Liên Diệp ngâm nga cái tên ấy như kẻ say, khóe môi chợt nở nụ cười ấm áp, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn như thế.
"Lúc đó Vẫn Nhi và ta đều là trẻ mồ côi, chúng ta nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày, áo mặc chẳng đủ ấm, cơm ăn không đủ no, cuộc sống cơ cực cứ thấm thoát trôi đi. Chúng ta lang thang khắp nơi, cũng chẳng biết từ lúc nào đã đặt chân lên đất Khuynh... Năm đó chiến sự kéo dài, hạn hán liên miên, Đại Khuynh đâu có phồn hoa giàu có như bây giờ. Dừng chân bên biên giới phía Bắc, vị tướng quân trấn giữ thành năm đó nhét vào tay ta một bức thư, cầu ta mang đến kinh thành xin cứu viện. Quả thực, tình hình chiến sự lúc đó rất xấu, nhân dân Bắc Thành bị bao vây bên trong, không ai có thể lọt ra ngoài, ta có vài năm làm trộm cắp vặt cũng biết được mấy món nghề, nhận được ủy thác liền dẫn Vẫn Nhi tiến về Kinh thành.
Hai người chúng ta cực khổ suốt ba bốn ngày, cuối cùng đến nơi qua mắt được quan binh trốn vào kinh, theo lời vị tướng quân kia giao thư đến một tòa phủ đệ nằm sát Hoàng cung. Đến khi giao thư xong, trên người đã chẳng còn bao nhiêu tiền, ta và Vẫn Nhi đành lưu lại Kinh thành. Thấm thoát cũng vài tháng trôi qua. Ngày Đại Khuynh toàn thắng, quân đội khải hoàn trở về, cho dù chúng ta chẳng phải người ở nơi này cũng cảm thấy hân hoan vui mừng. Chỉ là... Sau mười ngày ăn mừng chiến trận, kinh thành mở cuộc rà soát, những người không danh không tính như chúng ta đều bị bắt lại.
Thật ra những chuyện như vậy ta cũng không quá lo lắng, chẳng qua bị giam vài ngày là sẽ được thả ra thôi... nhưng... trong thời gian đó, Vẫn Nhi lại bị bệnh. Đến khi muội ấy lên cơn sốt cao, ta mới nhận ra muội ấy không ổn, khản cổ cầu xin lính canh thả chúng ta ra, giúp chúng ta tìm đại phu, giúp ta cứu Vẫn Nhi... Nhưng chẳng có ai đáp lại...
Ngày thứ nhất muội ấy ho khan...
Ngày thứ hai muội ấy đau đầu...
Ngày thứ ba thì sốt nặng...
Đến ngày thứ tư, muội ấy nôn ra máu...
Vẫn không có ai đáp lại lời cầu xin của ta.
Tuyệt vọng, sợ hãi, ta chợt nhận ra bản thân vô dụng biết mấy...
Đêm ngày thứ năm, ta quyết định vượt ngục. Nhưng kẻ chỉ có bản lĩnh mèo cào như ta mà nói, làm sao có thể đưa Vẫn Nhi thoát ra an toàn chứ? Cuối cùng... ta lại hại muội ấy đỡ thay một thương của lính gác... Kết cục, cô nương cũng đoán ra được, muội ấy chết."
Hách Liên Diệp kể, Vẫn Nhi đã chết, bóng dáng hắn theo ánh nến hắt lên tấm rèm phủ đằng sau tĩnh lặng như một cái xác không hồn.
Hắn cười nhạt, như oán như than: "Giá mà cái ngày ấy chúng ta không nhận lời đưa lá thư kia đến kinh thành thì Vẫn Nhi đã không phải chết, có trách thì cũng là trách chúng ta quá tốt, quá lương thiện."
Ta rất cảm thông với hắn. "Hách Liên tiên sinh, Đại Khuynh nợ tiên sinh."
"Đúng, nơi này nợ ta, cũng nợ Vẫn Nhi. Sau cái ngày ấy ta bị bắt lại, giam giữ nửa tháng cũng được thả ra. Nhưng cuối cùng, đến cả xác Vẫn Nhi, ta cũng không giữ được. Tình cảm của ta cùng Vẫn Nhi nói ra thì chẳng sâu đậm, chẳng mãnh liệt, nhưng chúng ta lớn lên bên nhau, trưởng thành cùng nhau, hai người chỉ có duy nhất đối phương là người thân. Thiên hạ rộng lớn, chỉ cần chúng ta có nhau, đi đến nơi nào cũng sẽ tìm được hơi ấm. Nhưng mất nàng ấy, ta cũng chẳng khác gì kẻ đã chết, mất đi tất cả, sống cũng vô dụng."
Nghe hắn kể, ta lại nhớ đến Trường Nguyên. Ngày ấy chàng ôm ta, nói: "Còn nàng, còn ta, còn chúng ta."
Đúng vậy, còn chàng, còn ta, còn chúng ta. Mất đi một, nghĩa là mất tất cả.
Hách Liên Diệp cũng vậy.
"Nhưng ta không thể chết được, cô nương biết không, trước khi chết, Vẫn Nhi nói với ta, nói rằng ta nhất định phải sống, chỉ cần ta sống, nàng ấy cũng sẽ mãi mãi sống trong kí ức của ta. Nàng ấy nói, nàng ấy không sợ chết, chỉ sợ bị lãng quên. Trên đời này, ta là người thân duy nhất của nàng ấy, nếu ta cũng chết, nàng ấy sẽ thực sự không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Ta sống, để nàng ấy mãi mãi được ghi nhớ."
Nhưng Vẫn Nhi không biết, ngày nàng ấy chết, chính Hách Liên Diệp đã không còn tồn tại nữa. Không, có lẽ Vẫn Nhi biết, nhưng nàng ấy vẫn nói vậy để hắn sống. Yêu, bởi vì yêu nên cho dù có chết, bản thân vẫn hy vọng đối phương có thể sống tốt.
Ngày đó Trường Nguyên ra đi, lựa chọn tự vẫn, có phải ta đã sai không?
"Vì thế tiên sinh muốn tu tiên đề cầu trường sinh bất lão?"
Hách Liên Diệp nâng chum trà, không đáp.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Hách Liên Diệp từng nói, hắn là kẻ tu tiên thất bại.
Hách Liên Diệp đặt chén trà xuống, nhắm hờ đôi mắt: "Ta quả thực muốn tu tiên, hỏi thăm khắp nơi cũng biết được chút ít thông tin của Tu Nhân Trang trên núi Vạn Kim, sau cùng tìm đến đó bái sư. Sư phụ của ta cũng là người tu tiên, trải qua chín mươi chín kiếp nạn, đến cuối cùng lại thất bại, bị phép thuật phản phệ rồi ra đi. Ta không ngờ chính mình cũng dẫm vào vết xe đổ ấy, thất bại, bị phản phệ, nhưng chính lúc hấp hối còn có thể gặp được một linh hồn lang thang, linh hồn đó đồng ý để ta dùng hết ba phách để trị thương, sau cùng ta cũng qua được, trở thành kẻ nửa người nửa tiên, bất lão nhưng không bất tử. Tính ra thì có lẽ sinh mạng ta cũng chỉ còn vài năm mà thôi... Thanh Vũ cô nương, cô nương có biết kiếp nạn cuối cùng đó là gì không?"
Ta lắc đầu, chờ hắn nói tiếp.
"Tình kiếp."
Tình kiếp, phàm là sinh mệnh đều có tình cảm, chung quy cũng không thể thoát khỏi một chữ "tình". Hách Liên Diệp vì "tình" mà tu tiên, hắn dĩ nhiên không thể độ thành công kiếp nạn này.
"Rất đơn giản, chỉ cần ta uống vong tình thủy, quên đi Vẫn Nhi, ta sẽ độ kiếp thành công. Nhưng quên đi nàng ấy, ta tu tiên còn có ý nghĩa gì, so với việc chết đi, cuối cùng cũng chẳng có gì khác biệt. Ta mang ơn linh hồn kia, vì vậy nhận lời giúp nàng hoàn thành hai tâm nguyện."
"Giúp ta trùng sinh?" Linh hồn kia, rốt cuộc là ai... lại sao ta lại cảm thấy một nỗi lo sợ bồn chồn không yên đang dâng lên?
Hắn nhún vai: "Gần như thế, nàng muốn ta đến giúp cô nương sống một cuộc sống thật hạnh phúc, mà lúc ta đến nơi, cô nương đã muốn chết rồi. Lúc đó ta cũng chỉ đành dùng vài năm tuổi thọ rạch vào thời không một đường, ném linh hồn cô nương trở lại năm năm trước."
"Người đó... là ai?" Giọng ta run rẩy ngắt quãng, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt cùng ánh mắt hiền từ ấm áp.
"Nói ra thì, cô nương hiện tại rất giống nàng ấy. Lúc gặp mặt trong Đông cung cô nương đã dịch dung phải không? Nàng ấy nói nàng ấy là mẫu thân của cô nương."
Mẫu... thân?