- Trang chủ
- Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu
- Chương 17: [h+++] đồng điệu tâm hồn
Tác giả: Hynh Yên
Ân Tú ôm ngang eo của Minh Tuệ kéo cô nằm xuống giường, hơi thở cửa chị đã dần ổn định lại, không khí trong phòng vẫn còn nóng bức lắm. Cả hai chỉ im lặng nhìn nhau không nói gì.
Minh Tuệ nhìn thấy trong mắt chị là chất chứa bao yêu thương dành cho cô. Cô cũng đáp lại ánh mắt nồng nhiệt đó bằng một nụ cười nhẹ. Nhưng chứa đựng trong đó là biết bao tình cảm của cô, không thể nào nói hết trong một lời.
Ân Tú chậm rãi đặt môi mềm lên đôi môi hồng của Minh Tuệ. Một tay chống xuống giường, một tay bận rộn lột phăng áo của cô, chiếc áo con nho nhỏ cũng mau chóng bị quăng ra xa.
Áp ngực lớn của chị vào bầu ngực trắng của Minh Tuệ, cảm nhận được chúng đang "hôn nhau", bất giác cả người của Minh Tuệ lẫn Ân Tú run lên. Tiếp xúc da thịt như thế này thật là thích thú.
Cả hai cảm giác được họ đang hòa quyện vào nhau để làm một.
Ân Tú ngậm lấy môi dưới của Minh Tuệ mà chậm rãi thưởng thức, chiếc lưỡi cũng dần tiếng vào trong miệng Minh Tuệ mà khuấy động. Chị dừng lại một giây lát, rồi tiếp tục càng quét khắp nơi trong chiếc miệng thơm tho với đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ.
Ân Tú cảm giác cô bé của mình đang căng cứng, đau nhức. Cảm giác bức bối, khó chịu muốn mau chóng giải tỏa.
Ở bên dưới Minh Tuệ cũng thở gấp, tim cô đập liên hồi, nơi tư mật cũng dường như đang đòi hỏi, muốn được đáp ứng lập tức. Mạch máu lớn quanh háng đập nhanh và mạnh đến mức Ân Tú nằm bên trên cũng cảm nhận được.
Sau khi đã lột sạch phần trên, chị tiếp tục di chuyển xuống dưới, cởi phăng chiếc quần sort jean của Minh Tuệ bị vướng víu từ nãy đến giờ.
Lưu luyến rời đôi môi của Minh Tuệ. Ân Tú di chuyển môi xuống dọc với bụng đi thẳng xuống nơi bí mật mà không dừng lại lúc nào. Hít một hơi thật sâu, chị đặt môi lên chiếc quần con con màu trắng, nhẹ hôn.
Cảm nhận em bé đằng sau chiếc quần mỏng tăng kia đang đập liên hồi. Nhẹ thè lưỡi ra chạm vào chiếc quần, nước bọt thấm vào bên trong, Minh Tuệ cảm giác được hơi ấm nóng vừa len lỏi vào quần nhỏ.
Ân Tú đưa ngón giữa lên mà day day trân châu, viên trân châu cạ vào trong chiếc quần lót, làm Minh Tuệ cảm nhận được sự đụng chạm nhạy cảm mà ưỡn cong người. Cô thở khe khẽ, hai chân ngọ nguậy, cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể.
Ân Tú thích thú thôi chọc ghẹo Minh Tuệ, chị cởi chiếc quần con ra, đẩy nó vào góc giường. Kê mũi vào cô bé mà hít hà mùi hương đặc biệt này, hai tay vẫn đang bận rộn mà nắn bóp bồng đào, se se đầu ti nhỏ.
Minh Tuệ vẫn im lặng hưởng thụ, kiềm chế không dám lên tiếng, tay nắm chặt ga giường tránh phát ra tiếng kêu xấu hổ.
Ân Tú thu tay về, di chuyển vào giữa cô bé, hai ngón tay chen chúc nhau từ từ di chuyển vào bên trong. Mật ong chảy ra, trơn ướt, giúp đẩy ngón tay vào sâu hơn.
Dường như đã chạm tới đáy, Ân Tú dừng lại, khẽ động ngón tay theo chiều xoay vòng, rồi đưa đẩy ngón tay ra vô theo nhịp nảy mông của Minh Tuệ.
Ân Tú bò lên trên, ngậm lấy đầu ti mà cắn nhẹ. Cảm giác không được thỏa mãn lắm, chị bắt đầu lấy đầu lưỡi chạm nhẹ và đẩy đầu ti qua lại, sau đó nút mạnh, kéo ra vào, tận hưởng món ngon.
Ngón tay bên dưới cũng ra vào kịch liệt, tốc độ nhanh dần theo nhịp độ của Minh Tuệ.
Minh Tuệ chỉ còn biết thở dốc, mồ hôi ướt đẫm người, cảm giác vẫn chưa cực hạn, cô kêu lên mấy tiếng ham muốn:
“A... a... a... a...!!!”
Ân Tú đang "chăm sóc" cho đôi bồng đào, chị ngậm chặt đầu ti và xoa nắn mạnh hơn. Tay còn lại thì ra vào bên trong Minh Tuệ hết tốc lực.
Minh Tuệ với người qua bên hông của mình, di chuyển xuống dưới, đưa hai ngón tay vào cô bé của Ân Tú, phối hợp nhịp nhàng ra vô theo nhịp của chị trong người cô.
Ân Tú rất thích cảm giác này, cả hai đều cũng đạt khoái cảm, cô rướn người đón nhận, giúp ngón tay Minh Tuệ dễ ra vào hơn.
Tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng hai người. Những ngón tay ra vào ngày càng mãnh liệt. Dịch thủy chảy ra nhiều hơn, dường như hai con người kia vẫn chưa có ý định dừng lại.
Ân Tú tiến lên song song với Minh Tuệ, môi kề môi, tay của nhau vẫn ở trong cơ thể của đối phương, ép chặt cơ thế vào nhau, ngón tay dính chặt vào nhau, ngọ nguậy nhè nhẹ. Cảm giác cả hai đã là của nhau, từng cảm giác sung hướng, đầy khoái cảm trào dâng.
Điều đó làm cho họ kích thích nhiều hơn.
Sau hơn nửa tiếng, cả hai người đồng loạt trút ngón tay đã mỏi nhừ ra. Ân Tú nằm vật ra giường song song với Minh Tuệ, thở hổn hển.
Hơi thở vẫn còn dồn dập, nơi tư mật bên dưới vẫn giật liên hồi, mồ hôi đầm đìa, tim vẫn đập mạnh mẽ, mùi ngai ngái hấp dẫn bay khắp căn phòng.
Ân Tú kéo Minh Tuệ qua, nằm đối mặt với mình, lại tiếp tục hôn lên môi em, hôn khắp mắt mũi, trán và hai bên má. Cho đầu em tựa vào ngực mình. Ân Tú choàng tay, siết chặt Minh Tuệ. Hận không thể hòa cả hai làm một.
"Chị thật sự rất sung sướng, rất hạnh phúc. Mọi thứ của em đều rất tuyệt vời. Chị yêu em nhiều lắm Minh Tuệ."
Ân Tú thì thầm nho nhỏ với Minh Tuệ rồi ôm chặt cô hơn. Minh Tuệ áp tai mình vào bầu ngực mềm của chị mà lắng nghe trái tim chị thổn thức. Cô cũng rất yêu Ân Tú.
Thật tốt, khi cả hai người con gái được đồng điệu về tâm hồn lẫn thể xác.
Thật tốt... thật sự rất tốt.
\- HẾT CHƯƠNG 17 \-