- Trang chủ
- Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên
- Chương 31
Tác giả: A Đào Đào
31. Ở lại
Lâm Viễn đánh giá khẩu súng trên tay, đây là thứ hắn nhặt được khi lần đầu tiên lục soát tiểu lâu từ bên cạnh một khối thi thể của binh lính bị tang thi nhai gặm chỉ còn nửa thân mình. Tuy rằng hắn không biết cách nổ súng, nhưng vì là đàn ông nên có một loại cuồng nhiệt và mẫn cảm trời sinh đối với vũ khí, đặc biệt là hiện tại, trong thời mạt thế này, có lẽ ngày nào đó đây là thứ cứu mình một mạng. Lúc ấy hắn hưng phấn cực kỳ, bất chấp mùi hôi thối của thi thể mà nhặt khẩu súng lên, sau đó hắn nghe được thanh âm bọn Trần thúc, lập tức giấu khẩu súng đi, chính mình cũng không hiểu vì sao không muốn cho người khác biết trên người hắn có súng, Lâm Viên nhìn xuống, ngón tay chậm rãi vuốt qua thân súng.
Chính là có thứ này khiến cho ánh mắt người đàn ông kia tràn ngập tự tin đúng không?
Lúc này cửa gỗ bị gõ nhẹ nhàng, thanh âm sợ hãi của Lâm Linh truyền đến:
"Anh, em để lại cho anh nửa bát canh rắn này, còn nóng."
Lâm Viễn nhíu mày, nhanh chóng thu hồi súng trên tay lại, bỏ vào chỗ cũ, sau đó bình tĩnh nói:
"Vào đi!"
Ngày hôm sau, Cường Tử bắt đầu đặt toàn bộ thể xác và tinh thần vào việc sửa chữa máy truyền tin, nhưng khi cắm điện vào thì bất luận dò tìm kênh nào vĩnh viễn chỉ thu được những tiếng tạp âm rè rè. Cường Tử cau mày lại, chuẩn bị kiểm tra lại xem mình có nối nhầm chỗ nào không, Trần Tĩnh ngồi xổm ở một bên đưa công cụ thì không cho là đúng lắc đầu:
"Không nhất định là anh không sửa tốt, thời điểm chúng ta chạy đến đây, bên ngoài đã loạn thành bộ dáng gì? Virus lan tràn quá nhanh, các nơi muốn thành lập an toàn khu chân chính cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy."
"Tiểu Tĩnh nói rất đúng"
Lương Nhiên đi đến, cười cười với Trần Tĩnh, đúng là như vậy, virus không phải quân địch, có thể dùng đạn thật súng thật mà so ra thì càng đáng sợ hơn. Mặc dù các cơ quan khổng lồ của quốc gia có chính sách ứng đối với nguy cơ, nhưng vào giờ phút này chỉ sợ không rảnh lo cho dân chúng bình thường đang giãy giụa trong miệng tang thi, mà là tập kết tất cả binh lực tán loạn khắp nơi để cùng tìm ra phương pháp giải quyết virus.
"Chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi."
Làm dân chúng, bọn họ chỉ có thể hy vọng sẽ không bị quốc gia vứt bỏ.
"Có tang thi!"
Đột nhiên thanh âm Lâm Viễn ở bên nhà gỗ truyền đến.
Lập tức thân thể của tất cả mọi người trở nên căng thẳng! Cường Tử ném xuống công cụ trong tay, cùng với Hắc Tử lao ra chạy hướng nhà gỗ bên kia.
Đứng ở đài quan sát trước nhà gỗ, hai người thấy xa xa ở chỗ đất hoang ngoài sơn cốc, có hai ba thân ảnh đang lung lay đi đến, là tang thi! Nhưng số lượng rất ít, Hắc Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tang thi trong rừng ngửi được hương vị của chúng ta nên tìm tới." Lương Nhiên đứng bên cạnh nói
Xem ra ngày đó lời cô nói không sai, những người lính kia lái xe chạy khỏi đàn tang thi vây quanh, mà tang thi đuổi theo xe chạy ra ngoài sơn cốc, rơi rụng trong rừng rậm, hiện tại bị hương vị người sống hấp dẫn nên đi lại đây.
"Đi thôi, chúng ta đi luyện cách bắn súng đi!"
Ngữ khí nhẹ nhàng của Hắc Tử làm mọi người nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lương Nhiên xoay chuyển khẩu súng trong tay:
"Đã sớm chuẩn bị tốt!"
Hai người nhìn nhau cười, sau đó xoay người đi đến cửa cốc, tự nhiên Cường tử cũng đuổi kịp, ánh mắt Lâm Viễn lóe lóe cũng đi theo cùng.
Mấy người không nhanh không chậm đi xuyên qua khu đất trống, đến cổng lớn, tang thi ở bên ngoài cánh cửa sắt thật dày, thật lớn ngửi thấy hương vị huyết nhục thơm ngọt bắt đầu phát ra tiếng hô đồng thời sử dụng thân thể va chạm vào cửa sắt. Hắc Tử nhìn bốn phía, lôi kéo Lương Nhiên lên cầu thang tiểu lâu gần cửa nhất rồi bò lên mái nhà.
Lương Nhiên đứng trên mái nhà, nhìn rõ ràng thấy có ba con tang thi đang không ngừng đảo loạn ở ngoài cửa sắt muốn tìm cửa đi vào, Hắc Tử báo Lương Nhiên đến gần anh, sau đó đem khẩu súng trên tay cô cầm lại, làm mẫu một lần tất cả động tác, nói:
"Tay em còn chưa đủ ổn định, phản lực của súng sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của viên đạn mà em bắn ra."
Anh cũng mặc kệ hai người đi theo phía sau, duỗi tay kéo Lương Nhiên đến trước người, cầm tay cô dạy cô đè ép nòng súng như thế nào, dùng tay nắm phía trước khống chế họng súng như thế nào sau đó nhắm bắn ra sao, anh vòng ôm lấy Lương Nhiên, kéo chốt an toàn, sau đó nhằm chuẩn.
"Đoàng!" Một tiếng, phần đầu của một con tang thi ở cửa bị đạn bắn trúng nổ tung, ngã xuống mặt đất.
Cường Tử ở một bên hận không thể lấy tay bịt hai mắt mình lại. Này rõ ràng là lão đại đang tìm cơ hội để thân thiết nha, mình như thế nào ngu ngốc đi theo lên. Cậu ai oán cực độ nhìn hai người ở phía trước giết tang thi cũng có thể trở thành hẹn hò được sa.
Cậu xoay người chuẩn bị rời đi, loại thời điểm này, cậu không đi buổi tối thật sự bị lão đại chọc mù hai mắt đấy!
Sau đó cậu nhìn Lâm Viễn ở phía sau mắt cũng không thèm nháy một chút nhìn hai người lão đại, không khỏi khụ một cái nói:
"Nơi này đã không có chuyện của chúng ta rồi!"
Lâm Viễn thu hồi ánh mắt, mặt không có biểu tình liếc cậu một cái, xoay người đi xuống lầu trước. Cường Tử nhướng mày, bộ dạng tiểu bạch kiểm này suốt ngày giống như người khác thiếu tiền hắn, nhìn khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng mà chị dâu và lão đại rõ ràng như vậy, hắn ta có khó chịu cũng vô dụng thôi! Cường Tử đắc ý đi theo Lâm Viễn xuống lầu.
"Những người chán ghét đều đi cả rồi!"
Hắc Tử nỉ non bên tai Lương Nhiên, cô bị thân thể nóng hừng hực của anh vây quanh, còn phải cẩn thận nhằm chuẩn tang thi bên ngoài, bực đến mặt đỏ lên, trước đó sao cô không phát hiện người này da mặt lại dày như vậy! Cô xụ mặt.
"Anh như vậy em làm như thế nào có thể nhằm chuẩn?"
Hắc Tử nhẹ nhàng cười rộ lên, môi anh lướt qua má cô, nghiêm trang nói:
"Đây không phải là anh đang dạy em sao? Nhưng em phải trả học phí cho anh nha?"
Vì để bắn chết ba con tang thi Lương Nhiên không thể không giao học phí nửa ngày này, bị hôn đến choáng váng khi quay về chỗ ở.
-----------
Mấy tháng sau, máy truyền tin của Cường Tử đang dò tìm một kênh nào đó thì lần đầu tiên thu được tin tức từ ngoại giới, vì đứt dây anten nên tin hiệu thu được có chút đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe được một số tin tức:
<<Đây là khu an toàn... vị trí ở tây nam... thành phố J, ở nơi này... có đồ ăn ...và cung cấp ....chỗ ở. Nếu các bạn nghe được tin tức này.... xin nhanh chóng ....>>
Mọi người như ngừng thở để nghe xong tin tức đứt quãng kia, sơn cốc này cơ hồ ngăn cách với bên ngoài. Đột nhiên nghe được tin tức từ như vậy, không thể nói sự hưng phấn như thế nào, cơ hồ mọi người đều kích động đến nỗi ôm nhau. Trần Sương Sương và Lâm Linh hai cô gái trẻ thậm chí không khống chế được kích động mà khóc lên, nhưng Hắc Tử phát hiện khi Lương Nhiên nghe được lời quảng bá đó không có chút hưng phấn nào, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt tựa hồ còn có chút bi ai nhàn nhạt và trào phúng.
"Làm sao vậy?"
Hắc Tử nhẹ giọng hỏi, tâm tình vốn dĩ có chút kích động của anh bị ánh mắt của Lương Nhiên cảm nhiễm, cũng trở nên bình tĩnh:
"Không có gì, chỉ là đối với nơi khu an toàn tự thành lập này có chút không tin tưởng mà thôi." Lương Nhiên trả lời.
Chính khu an toàn này.
Những người sống sót từ các thành thị chạy tứ tán khắp nơi trong mấy tháng thu được quảng bá của nơi này, mọi người đã từng vạn phần kích động, ôm đầu khóc rống. Sau đó mang theo người nhà sôi nổi trốn tránh hướng về nơi đó, nhóm người các cô từ thành phố Z thoát ra cũng giống vậy, nhưng sau đó bọn Trần thúc đều từng người từng người chết trên đường. Mà cô, cuối cùng đến được nơi đó, mới phát hiện, ở đó có lẽ thiếu đi sự uy hiếp tử vong từ tang thi nhưng lại nhiều lên sự áp bách cùng bóc lột đến từ đồng loại, rất nhiều người không chết ở trên đường chạy trốn mà lại bị đói chết khát chết ở các góc trong cái gọi là an toàn khu.
Nơi đó, chỉ dựa vào năng lực để nói chuyện, không phải nơi để mọi người cho đó là chỗ tránh nạn.
Mọi người đang kích động đều không tự chủ nhìn về phía Hắc Tử và Lương Nhiên, Lương Nhiên cười cười với mọi người, sau đó nói.
"Thành phố J cách nơi này của chúng ta không phải quá xa, nếu mọi người muốn đi, hẳn là ba ngày có thể đến, nhưng mà..."
Cô im lặng một chút, thấp giọng nói:
"Đường đi phải cẩn thận."
Nếu bọn Trần thúc thật sự muốn rời đi, cô cũng không giúp được, chỉ có thể cầu nguyện đời này vận khí bọn họ tốt hơn so với đời trước một chút.
"Vậy mọi người thì sao?"
Trần thúc cũng bình tĩnh lại, có chút nghi hoặc nhìn Lương Nhiên.
"Cháu tạm thời không muốn rời đi, cháu muốn chờ thành lập khu an toàn càng tốt hơn so với nơi đó sau đó mới đi ra ngoài."
Lương Nhiên lắc đầu giải thích, nơi đó là nơi kiếp trước cô chết, cô có chút kháng cự, cũng không muốn gặp lại đám người Thẩm Tiến và An Giai. Hơn nữa cô có bí mật về không gian này, càng không muốn đi tới nơi có nhiều người, không bằng chờ đến thành lập khu an toàn chân chính lại xuất phát, lúc này cần gì phải làm điều thừa.
Hắc Tử chỉ lẳng lặng ngồi ở phía sau Lương Nhiên, cũng không lên tiếng, dù sao Lương Nhiên đã quyết định anh làm theo là được, thái độ của Cường Tử và Trần Tĩnh càng theo Lương Nhiên nói cái gì thì là cái đó.
Trần thúc trầm mặc suy nghĩ một lúc, bàn tay vung lên:
"Được, nghe theo cháu, chúng ta vẫn ở chỗ này, mọi người quyết định đi đâu chúng tôi sẽ đi theo đó."
Tất cả nhà họ Trần đều nghe theo Trần thúc làm chủ, nếu Trần thúc đã nói như vậy, người nhà cũng không có ý kiến. Khi hỏi Lâm Viên, hắn thấy tất cả mọi người tạm thời đều không muốn rời đi, cũng chỉ cười cười nói.
"Nếu mọi người đều ở lại, chúng tôi đương nhiên cũng ở lại."
Vì thế mấy nhà đều lựa chọn tiếp tục ở tại nơi này. Cứ như vậy ở trong sơn cốc tiếp tục qua những ngày tháng bình đạm. Ngẫu nhiên bên ngoài cửa lớn sẽ có mấy con tang thi tìm đến cửa, bị Lương Nhiên và Trần Tĩnh lấy làm bia tập bắn, vết thương trên tay Trần Tĩnh đã khỏi hẳn. Cô bắt đầu đi theo Cường Tử học sử dụng súng, một người dụng tâm học, một người có tâm dạy, việc bắn súng càng ngày càng thuận tay, có lúc thấy Cường Tử tập luyện, mấy người nhà Trần thúc cũng đi theo học mấy chiêu, nhưng phần lớn bọn họ luyện tập chạy bộ leo thang ở bãi đất trống, theo lời của Trần thúc thì, ông cho rằng khi gặp tang thi có thể lực để chạy trốn mới là điều quan trọng nhất.
Có khi Lâm Viễn cũng theo mấy người nhà Trần thúc vận động ở trên sân huấn luyện, đem dáng người đơn bạc luyện được rắn chắc hơn một chút.
Còn Tiểu Tiệp có lúc đi theo mẹ Lương học tập viết chữ đọc sách, có lúc đi theo sau mông mấy thúc thúc chạy khắp sơn cốc cũng chắc nịch hơn không ít.
Hắc Tử trừ bỏ khi nhàm chán thì bắt Cường Tử đến tập luyện, thời gian khác thì ở bên người Lương Nhiên. Vì ngại ngùng ở trong sơn động nhiều người, muốn kéo Lương Nhiên vào bên trong động thì lại quá mức rõ ràng, chỉ có thể thỉnh thoảng tìm cơ hội nho nhỏ ngọt ngào một chút. Sau đó lại lôi kéo Cường Tử đi xuống sân huấn luyện luyện đối chiến, đem thể lực không có chỗ phát tiết toàn dùng để rèn luyện thân thể.
----
Ngày này, hai người Hắc Tử vẫn tập luyện vật lộn tại sân huấn luyện gần tảng đá lớn ở vách tường bên kia như cũ, Trần Tĩnh ngồi một bên tập trung quan khán, hai người luyện đến hứng khởi thì đem áo trên người cởi ra, lộ một thân cơ bắp xốc vác. Hai người ngươi đến ta đi đánh đến cực kỳ xuất sắc, làm cho mấy người nhà Trần thúc bị hấp dẫn đều đến khu đất trống, ngay cả dì Bình cũng hứng thú bừng bừng lôi kéo mẹ Lương xuống sườn núi để quan khán, chỉ có Lương Nhiên dỗ Tiểu Tiệp ngủ trưa ở trong sơn động.
Lâm Linh bị nắng chiếu đến hoa mắt, dứt khoát vòng đến chỗ râm dưới vách đá dựa vào vách tường nhìn, bỗng nhiên Hắc Tử quét chân một cái khiến Cường Tử ngã xuống mặt đất, Cường Tử chống một tay nhảy lên, hưng phấn kêu lớn:
"Lại đến!"
Hắc Tử vẫn đứng ở đó, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn phía Lâm Linh bên kia.
"Lão đại anh nhìn gì vậy?"
Cường Tử thở phì phò đi qua, thân thể rắn chắc toàn bộ đều là mồ hôi, không ngừng dọc theo đường cong thân thể cường tráng trượt xuống.
"Cậu có cảm thấy... hay không?"
Hắc Tử nhíu mày, nhìn vào vách đá lớn mà Lâm Linh đang dựa vào, nói.
"Cô ta đứng ở nơi đó, có cảm giác hai bên rất đối xứng hay không?"
--------------------------