Tác giả: Dương Tâm Tâm
“mami~...”
Vừa nhìn thấy mẹ đến cả 5 đều không giữ được bình tĩnh, Doãn Doãn nhào vào lòng mẹ nũng nịu, bốn đứa còn lại vây kín lấy Khả Hân.
“Cô Lăng đến đón các bảo bảo rồi sao “. Cô giáo tóc vàng dịu dàng vội đến chào hỏi lăng Khả Hân. Cô biết cô gái phương đông này có con mà chưa lấy chồng, lúc đầu cô rất khinh bỉ nhưng khi biết nhà tài trợ chính của nhà trẻ chính là người trước mắt này, cô luôn tự mình trông năm đứa trẻ và ở đây đến khi mẹ chúng tới đón. Nhờ việc này cô ở nhà trẻ rất được coi trọng.
Tiếp tục động tác tươi cười cô giáo chuyên nghiệp xoa đầu Doãn Khải. “ tôi chưa bao giờ nhìn thấy những đứa trẻ nào mà thông minh như các em đây, các em rất ngoan, hiểu chuyện nhất, vv......vv............”
“...........”
“...........“.
Doãn Khải khó chịu lùi ra khỏi phạm vi phiền phức kia, ngày nào cũng nói những thứ vô bổ này, cô giáo không thấy phiền thì mấy mẹ con các cô cũng không chịu được.
“Làm phiền cô giáo nhiều rồi, bây giờ chúng tôi có việc phải đi trước “, nói xong không chờ cô giáo kịp phản ứng Lăng Khả Hân lạnh lùng đưa các con đi tới xe. Sau khi chiếc xe lăn bánh đi cô giáo tóc vàng không vì thế không vui mà còn mỉm cười vẫy tay. Các cô giáo còn lại xung quanh đều đến chào hỏi cô giáo tóc vàng này, người ta bây giờ có liên quan đến người có tiếng nói nhất nhà trẻ thì phải làm thân thôi
Trên xe mẹ con Lăng Khả Hân vui vẻ trao đổi về việc trở về quê hương, nghe nói bà ngoại nấu ăn rất ngon và rất dịu dàng nên cả năm rất hưng phấn mong đợi chuyến đi này. Bình thường mẹ rất tốt với chúng nhưng quá nghiêm khắc, chúng tài năng nhất suất nhất mà mẹ cứ bắt phải khiêm tốn khiến chúng không có khả năng phát huy, vì vậy chúng không những không sợ bà ngoại chưa biết mặt này mà còn vô cùng mong đợi đấy.
Lưu Thi Thi đang tưới hoa trước sân thấy mẹ con Lăng Khả hân về thì tiến lên chào đón. Những năm này hai anh em họ rất biết ơn Lăng Khả Hân, tuy cô ấy không tiếp nhận sự biết ơn của họ nhưng họ luôn ghi nhớ trong lòng.
“Nào các bảo bảo của cô đã về rồi, nhanh đi rửa tay cô chuẩn bị những món các cháu thích rồi“. Gật đầu cười với Lăng Khả Hân xong thì vội vào nhà dọn đồ ăn ra. năm bảo bảo tự mình vào nhà thay đồ để chuẩn bị ăn tối, tuy chúng mới 5 tuổi thôi nhưng tính tự lập rất cao tất cả việc vệ sinh cá nhân hay mặc quần áo chúng có thể tự mình làm được.
Lăng Hình Chiến và Lưu Bằng Trác không có nhà vì cả hai đang đi lo các thủ tục tại trường, tại viện nghiên cứu để trở về nước. Lăng Hình Chiến tuy có học giỏi nhưng có rời trường đi cũng không sao nhưng Lưu Bằng Trác là một tiến sĩ khoa học có tài năng vô cùng, do đó viện nghiên cứu cũng như thị trưởng bang này không mong muốn Lưu Bằng Trác chuyển đi, tuy vậy cũng không ngăn được việc Lưu Bằng Trác phải về nước.
Đến tối cả hai người đều làm xong mọi thủ tục, tất cả mọi người chuẩn bị hết mọi thứ ngày mai lên đường. Lăng Hình Chiến còn gọi điện trở về để thông báo cho bố mẹ mình, hai vợ chồng Lăng Thúc Vân rất nhớ các con mình nhất là Lăng Khả Hân đi năm năm chưa gặp mặt, Lăng Hình Chiến một năm có thể về thăm nhà vài lần nhưng Lăng Khả Hân luôn lấy cớ bận học không về.
Một đêm này tất cả mọi người ở bên mỹ rất hưng phấn về chuyến đi ngày mai, còn ở nước Z quê hương của họ Vũ Như Tâm đang buồn bực đến cực điểm.
“ Thân phận của tôi là sai sao, tại sao... tại sao....” Cô ta một lòng muốn bấu vứu lấy cái cây cổ thụ Dương Thiên Hàn cảm thấy chỉ có mình mới có được hắn ta, vậy mà bao nhiêu năm rồi cô ta luôn theo đằng sau hắn là người quan tâm hắn đầu tiên, rồi sao, cô không những không bước vào nhà họ Dương được mà Dương Thiên Hàn vẫn lạnh nhạt với cô, tuy hắn không tỏ thái độ gì việc cô luôn bám lấy hắn nhưng lại không quá thân cận với cô. Ngay hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập Dương Thị, cô cố ý ăn mặc trong sáng thanh cao mà hắn làm như không thấy cô, còn thân thiết với con gái thị trưởng thành phố làm cô trở thành trò cười trước bao nhiêu người. Cô ta không can tâm, nhất định phải nghĩ cách để giúp mình mới được.