Tác giả: Dương Tâm Tâm
“ Vậy một lời đã định “, Tạo được mối quan hệ tốt với mấy cậu nhóc Khúc Dương cảm thấy rất mỹ mãn.
“ Thời gian không còn sớm chúng ta phải về thôi “, Lăng Hình Chiến không muốn dây dưa với Khúc Dương nữa.
“ Để tôi đưa mọi người đi, lâu rồi tôi chưa được thỉnh cờ với bác Lăng, đằng nào hôm nay cũng không có việc gì “. Làm sao Khúc Dương cam lòng bị rơi lại được. Nếu câu nói này để trợ lý của Khúc Dương biết được sẽ cảm thấy cấp trên của mình khi nào thì nói dối trắng trợn như vậy. Thật ra mấy ngày này Khúc thị đang có một dự án quan trọng liên quan đến mảnh đất mới thu mua, nếu không vì bà Khúc uy hiếp cả một ngày thì Khúc Dương giờ đang còn nhập trong biển công việc không thoát ra được.
“ Rất cảm ơn nhưng chúng tôi có xe đến đón rồi “, Lăng Hình Chiến làm sao có thể đi chung xe với kẻ đáng ghét này được, nhìn lại chị cậu im lặng có nghĩa là đồng ý. Không để ý đến Khúc Dương, Lăng Hình Chiến đưa tay giành lại Doãn Doãn rồi bọn người họ cùng đi ra khỏi sân bay, Khi đi Lăng Hình Chiến còn cười khiêu khích với Khúc Dương, nhưng khi ra ngoài xe cậu không cười nổi nữa.
Vì Lăng Khả Hân và Lăng Hình Chiến chưa kể với cha mẹ mình về các bảo bảo nên chỉ chuẩn bị một chiếc xe đến đón thôi, mà họ có tới 7 người không thể cùng vào một xe được. Lăng Hình Chiến định bắt xe để cậu tự trở về thì xe của Khúc Dương đến sát bọn họ, đã thế Doãn Doãn còn chạy lại đòi đi cùng xe với Khúc Dương nữa, cậu cảm thấy cháu gái mình sao có thể mê trai như vậy được chứ.
“ Mami con có thể đi cùng xe với chú này được không “, nói xong thấy mẹ mình chưa có hành động gì thì lại giở chiêu làm nũng “ mami~ ~ “ “ Được rồi con sẽ ngồi xe với chú Khúc “, Lăng Khả Hân không chịu được sự làm nũng của Doãn Doãn đành phải đồng ý.
Thấy Doãn Doãn lên xe thì bốn anh em nhìn nhau rồi cùng lên theo, Lăng Khả Hân suy nghĩ gì đó cũng lên theo để lại Lăng Hình Chiến đang không biết làm thế nào và tài xế đang kinh ngạc hết sức, ai có thể nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra, khi nào cô chủ lại có tới năm đứa con vậy.
Ở trên xe năm đứa bé ngồi ở đằng sau còn Lăng Khả Hân thì ngồi đằng trước, Khúc Dương không thể tin nổi có người mẹ nào lại để con còn nhỏ ngồi một mình đằng sau chứ, đã vậy còn tận năm đứa, thật không thể hiểu nổi mẹ con nhà này. Nhìn thấy sự lắng của Khúc Dương, Lăng Khả Hân cũng không lên tiếng, trong lòng thì nghĩ mấy đứa đang giả trư ăn cọp đây mà.
................................................................................................................................................................
Trong biệt thự đơn giản ở ngoại ô, người phụ nữ cứ đi qua đi lại còn người đàn ông ngồi thản nhiên trên ghế nhưng lông mày chau lại.
“ Ông nói xem sao giờ này chúng còn chưa về chứ, còn không liên lạc được.................” Ngô Mẫn không nhịn được, từ sáng bà đã dậy sớm chuẩn bị để đón các con nhưng giờ này chưa thấy có liên lạc đâu, bà làm sao mà không sốt ruột được cơ chứ.
“ Bà cứ ngồi yên đi, lòng vòng làm gì “ “ Ông có quan tâm gì đâu mà lo lắng, tôi đây không thể “ Bà cứ cằn nhằn với chồng một lúc thì nghe thấy tiếng động cơ xe rồi vội chạy ra. Bà thấy người đầu tiên bước xuống xe là Khúc Dương thì ngẩn người, đến khi cô gái trẻ bước xuống bà đã không cầm nổi nước mắt, bao nhiêu năm xa cách giờ gặp lại bảo sao bà chịu nổi được.Lăng Khả Hân vừa thấy mẹ thì vành mắt cũng đỏ lên, hai mẹ con không còn quan tâm được hoàn cảnh nữa ôm nhau mà khóc. Lăng Hình Chiến không nhịn được chạy lại ôm mẹ và chị, Lăng Thúc Vân tuy xúc động nhưng không khoa trương như vợ con mình, nhưng nhìn hoàn cảnh này còn có Khúc tổng ở đây ông đang định nói mọi người vào nhà trước thì nghe thấy tiếng hô đồng thanh làm ông ngớ người ra.
“ Mami~~”
“................”
“.................”
Ngay cả Ngô Mẫn lúc này cũng trợn tròn mắt lên, bà nhìn thấy gì vậy, năm đứa trẻ giống nhau như đúc và giống con gái bà lại còn gọi mẹ nữa chứ. Nhất thời cả Lăng Thúc Vân và Ngô Mẫn không biết phải phản ứng làm sao nữa, còn năm đứa bé nhìn phản ứng của ông bà ngoại thì tưởng mình không được chào đón, bất chợt năm cái đầu nhỏ cúi xuống ủ rũ. Thấy tình hình như vậy Khúc Dương là người ngoài lại lên tiếng đầu tiên.
“ Có gì mọi người vào nhà nói chuyện, ở ngoài không tiện cho lắm. Giờ cháu có việc bận cần đi trước, có dịp cháu sẽ đến nhà chơi “ Tuy muốn đi vào nhưng nhìn tình hình có lẽ việc Lăng Khả Hân sinh con chưa có ai biết, hắn không muốn làm phiền đến việc nhà người cho nên chọn việc rời đi.
“ Thật ngại, nếu Khúc tổng lần sau đến chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo, lần này thật không thể tiếp được “, Đứng trước mặt ông là một trong những người nắm trọng yếu của thành phố, nói thế nào cũng hợp lễ một chút mới được.
“ Chú Lăng nói gì vậy, đừng gọi cháu là Khúc tổng này Khúc tổng nọ, cứ gọi cháu là tiểu Dương cho thân thiết “, Nói xong còn kèm theo nụ cười lấy lòng trưởng bối, Lăng Khả Hân và Lăng Hình Chiến cùng khinh bỉ sao da mặt người này có thể dày vậy chứ, Doãn Doãn thấy vậy chạy lại gần Khúc Dương túm góc quần lưu luyến.
“ Chú đã hứa cho chúng cháu đi chơi cơ mà “
“ Đúng vậy, chú không giữ lời hứa sao?”
Bất giác cả năm đứa bé đều vây quanh Khúc Dương, thấy vậy hắn nở nụ cười trấn an “ Ai bảo chú không giữ lời đâu, giờ chú có việc đột xuất cần phải giải quyết, chú đã nói chắc chắn làm được”, xong lại ôm Doãn Doãn lên đặt nụ hôn lên trán bé, tay xoa bốn cái đầu nhỏ còn lại. Lúc này Lăng Khả Hân cũng biết phải vào nhà giải quyết trước đã, tiếp lấy Doãn Doãn an ủi. Khúc Dương thấy vậy cũng chào hỏi rồi lên xe đi, trước khi vào xe còn liếc nhìn Lăng Khả Hân thật sâu.
Xong Lăng Thúc Vân kéo vợ mình đang còn ngẩn ngơ vào nhà, phía sau Lăng Khả Hân, Lăng Hình Chiến Và năm đứa bé cùng vào. Người giúp việc bưng đồ lên nhìn thấy năm đứa bé cũng ngẩn ra rồi im lặng lui xuống. Trên ghế Lăng Thúc Vân cùng Ngô Mẫn hết nhìn Lăng Khả Hân rồi lại nhìn năm đứa bé không nói gì. Lăng Hình Chiến đang định giải thích thì Lăng Khả Hân đã lên tiếng trước
“ Con xin lỗi vì chuyện này không nói với cha mẹ, mọi người muốn trách con cũng được nhưng các bảo bảo không có lỗi gì, nếu cha mẹ không thể chấp nhận con có thể đưa các bảo bảo ra ngoài sống, việc này sẽ không ảnh hưởng đến danh dự gia đình chúng ta đâu “, thấy mẹ nói vậy Lăng Doãn Triết cùng Lăng Doãn Khải cùng nói
” Ông bà ngoại thật không thích chúng cháu như vậy sao? “ Nói xong cả năm đầu ủ rũ, nhất là Doãn Doãn vành mắt còn hồng lên, bé đã hi vọng lần gặp đầu tiên bao nhiêu lần cũng không tưởng tượng nổi thế này. Không khí trong biệt thự thoáng chốc yên lặng, một lát sau Ngô Mẫn là người phá vỡ không khí này.
“ Con nói gì vậy, con không ở đây thì còn ở đâu nữa, còn các con của con không phải cháu mẹ sao? “, Hiền lành vẫy vẫy mấy đứa bé, “ Ôi các bảo bảo của bà mau lại đây, để bà nhìn xem các cháu ngoan của bà nào “ Nói xong còn mở rộng hai tay chờ mấy đứa bé, lúc trước năm đứa bé còn ủ rũ giờ chúng đều quay lại nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu thì cả năm nhào vào lòng bà ngoại. Một vòng tay của Ngô Mẫn sao ôm xuể được quay lại nhìn chồng “ Ông còn ngồi đó làm gì, không mau ôm bảo bảo lên “. Lăng Doãn KHiếu và Lăng Doãn Khải đứng ở gần Lăng Thúc Vân nhất cùng ngước mắt lên nhìn ông ngoai.
Thực ra ở ngoài cửa Lăng Thúc Vân đã hiểu được đại khái tình hình, nên giờ trong lòng ông đang nhũn ra đây, nhất là cả hai bé nũng gọi “ Ông~~”, Ông giơ hai tay ra mỗi bên một một bé ôm vào lòng, bây giờ ông con cháu sum vầy ông không còn mong gì nữa.
Lăng Khả Hân lúc này đang ngồi xem thiết kế ngôi nhà, từ mấy năm nay cô đều nhắc nhở Lăng Hình chiến trở về gia cố tất cả. Việc tận thế cô không tiết lộ cho Lăng Hình Chiến và gia đình, ngay cả việc các bảo bảo có dị năng cũng không biết. Cô không muốn cậu lo lắng và cô đã đủ năng lực để bảo vệ tất cả mọi người nên không tiết lộ, giờ cô đã yên tâm hơn rồi.
Đến giờ cơm tối là bữa cơm đoàn viên, cả gia đình ngập trong không khí hạnh phúc. Các bảo bảo vận dụng tài năng ăn nói của mình làm Lăng Thúc Vân và Ngô Mẫn rất vui vẻ, bất giác các bảo bảo trở thành đầu qua tim của hai vợ chồng, khiến cho Lăng Hình Chiến là người vốn được sủng ái nhất nhà cũng phải ghen tị. Lăng Khả Hân nhìn như vậy thấy tất cả bỏ ra đều xứng đáng, cho dù trời có sập cô cũng không muốn bất cứ ai trong gia đình bị tổn thương nữa.