Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Muscat
Từ trước tới nay Thời Thích đều nói chuyện rất lạnh lùng, huống chi chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu.
Lưu Huyên thở hổn hển, muốn tin nhưng lại không dám tin, một lúc lâu mới hỏi: “… Tại sao lại nói vậy?”
Kỳ thật bản thân cô đã ngầm suy đoán ra.
Trong khoảng thời gian này bên người cô lúc nào cũng mang theo cái gương nhỏ, gần như mỗi lần soi gương thì trên mặt đều xuất hiện mặt nạ màu đen kia, không phải chỉ thoáng qua như lúc ban đầu nữa.
Thay đổi trong thời gian dài như thế, bản thân cô cũng cảm thấy một khi hoa văn mặt nạ hoàn chỉnh, có thể mạng cô cũng không còn.
Thời Thích nói: “Nói với em thì em cũng sẽ không tin.”
Mặt Lưu Huyên trắng bệch: “Anh không nói làm sao biết em không tin chứ?”
Thời Thích mỉa mai bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Ấn đường chuyển màu đen, chóp mũi và hai tai cũng đều xuất hiện tình trạng giống như vậy, sống không quá ba ngày.”
Những người ở đây đều cảm thấy sửng sốt.
Giống như mấy bọn giang hồ bịp bợm hay nói “Ấn đường chuyển màu đen, có họa đổ máu” những lời này phát ra từ miệng cậu lại có cảm giác kỳ quái.
Ninh Mông dĩ nhiên là tin rồi, nhà họ Thời chính là làm nghề này mà.
Hơn nữa bọn giang hồ bịp bợm dùng những lời này để lừa gạt, cũng chính vì nếu những lời này là thật sự, vậy kết quả cuối cùng chắc chắn là hoạ đổ máu.
Sống không quá ba ngày và họa đổ máu cũng không có gì khác biệt.
Môi Lưu Huyên giật giật, khuôn mặt cứng đơ nói: “Vậy đàn anh… Anh có cách nào không?” Cô còn chưa muốn chết.
Thời Thích cau mày nói: “Tìm cho ra cái mặt nạ kia.”
Lưu Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô cũng có ý này, xem ra là đúng: “Đàn anh, tối nay về nhà em sẽ lập tức liên lạc với bọn họ, ngày mai được nghỉ em sẽ đến đó, nhất định tìm được mặt nạ!”
Cô nói vô cùng gấp gáp, như bắt được cái phao cứu sinh.
Thời Thích gật đầu: “Tôi cũng muốn đi.”
Chuyện như vậy với cậu mà nói đúng lúc có lợi, hơn nữa bác Cả lúc nào cũng nói cần phải rèn luyện, nói cậu dù có năng lực nhưng không vận dụng vào thực tế, sẽ khiến người khác có thể lợi dụng sơ hở.
Lưu Huyên cảm thấy rất vui mừng, nhanh chóng viết trên giấy một dãy số: “Đây là số di động của em, nếu anh chị không ngại thì lưu lại số điện thoại này.”
Đến lúc đó cô sẽ thông báo cho từng người.
Cô lén nhìn thoáng qua người đối diện, cho dù vừa rồi giọng điệu nói chuyện của anh không được tốt, nhưng vẫn không giấu được phong thái của bản thân, khiến trái tim cô rung động.
Thời Thích nhẹ nhàng nói: “Không cần. Tôi sẽ tới.”
Lưu Huyên tuy rằng có chút mất mát, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đàn anh, anh có thể chọn thời gian…” Lời cô dần dần biến mất.
Thời Thích không trả lời cô, mà chuyển hướng sang bên phải: “Cậu có đi không?”
Ninh Mông có chút rối rắm, rốt cuộc cô nên đi hay không.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô nhăn lại, ở dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn, mịn màng, môi anh đào càng căng bóng.
Khâu Khả Khả bên cạnh nhìn chằm chằm cô, ngày thường sao cô ấy không nhìn ra Ninh Ninh xinh đẹp như vậy nhỉ, nói mềm mại thì cũng quá đơn giản rồi.
Thời Thích thấy cô rối rắm, khẽ cười: “Muốn đi thì đi.”
Cậu nói trắng ra như vậy, lại làm cho mặt của Ninh Mông có chút xấu hổ đỏ ửng lên.
Cô nhân cơ hội lén lút hỏi hệ thống: “Ta đi sẽ không có việc gì chứ? Hay là chuyến đi này vô cùng nguy hiểm? Ta có mang phiền phức đến cho bọn họ hay không?”
Hệ thống nói: “Cô sẽ không đột nhiên chết, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, huống hồ đi chỗ này cũng có ích.”
Có ích?
Ninh Mông bỗng dưng nghĩ tới toàn bộ chi tiết trong cuốn tiểu thuyết này.
Đoạn đầu của tiểu thuyết là mười lăm năm sau khi Thời Thích tới nhà họ Thời, khi đó cậu đã thành người đứng đầu nhà họ Thời, mặc kệ là năng lực hay là vật bảo mệnh đều rất nhiều, đã hiếm thấy mà còn hữu dụng.
Đây cũng chỉ là bước đệm, Thời Thích lúc trước có thấy một con dao găm bị gãy, dao găm này là vật để trấn áp một con quỷ, vô cùng hữu ích.
Nhưng điều không ngờ là con dao găm đó lại bị một người khác lấy đi, còn về người đó thì cuốn tiểu thuyết cũng chưa từng miêu tả tới.
Chuyện này được viết nên bởi những ký ức đan xen, Ninh Mông có ấn tượng rất sâu với chuyện này, bởi vì đây là lần duy nhất nam chính của cuốn tiểu thuyết- Thời Thích thất bại.
Mà hình như trong đó có miêu tả sơ qua về địa điểm, một ngôi chùa, ngôi chùa ở giữa sườn núi, dưới chân núi có một cái thôn.
Trong sách số lần Thời Thích sử dụng đạo cụ không nhiều, nhưng năng lực của cậu lúc trước còn chưa phát huy hoàn toàn cho nên vẫn mượn dùng đạo cụ bên ngoài tương đối nhiều.
Ninh Mông gần như ngay lập tức liên tưởng tới điều này.
Cô hỏi hệ thống: “Có phải con dao găm kia hay không?”
Hệ thống nói: “Tôi không rõ lắm, chỉ có cảm giác cô nên đến nơi đó. Có lẽ điều cô nghĩ là đúng đó.”
Nếu thật là như vậy, nếu như một người biết trước cốt truyện như cô mà đi, vậy thì khẳng định xác suất thành công lớn hơn so với việc bây giờ hoàn toàn mù tịt.
Nhưng nghĩ lại, cô còn chưa có di động, Lương Phượng Mai chỉ mua máy tính, nói di động ảnh hưởng học tập, chờ học đại học thì mới mua.
Chỉ tiếc, đứa con gái Ninh Ninh còn chưa kịp thi đại học thì đã mất rồi.
Ninh Mông viết số điện thoại của Lương Phượng Mai cho cô ấy: “Đây là số điện thoại của mẹ chị, bà ấy không dùng WeChat, đến lúc đó trực tiếp nhắn địa chỉ cho chị là được rồi.”
Còn Khâu Khả Khả thì xua tay: “Tớ sẽ không đi.”
Đối với mấy việc này cô cũng không hiểu, đi cũng vô dụng, vẫn là không nên đi, đỡ vướng tay vướng chân mọi người.
Xác định xong lịch trình, thì ai về nhà nấy.
Sáng hôm sau, Ninh Mông vừa mới thức dậy liền nghe thấy Lương Phượng Mai đang hát.
Bài hát thường được bật ở quảng trường, cô đi ra ngoài còn có thể nhìn thấy bà ấy đang lắc mông, tay rửa rau, hiển nhiên là đang rất vui vẻ.
Ninh Mông tò mò hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ có chuyện gì vui hả?”
Lương Phượng Mai mặt mày hớn hở, quay đầu nói: “Vận may của mẹ mày rất tốt, sáng sớm hôm nay thấy di động có tin nhắn, nói mẹ là số điện thoại may mắn, tặng điện thoại mới, lúc đầu mẹ còn cho rằng là lừa đảo, nhưng đúng là đã nhận được điện thoại mới rồi nè.”
Ninh Mông: “……”
Sao cô lại cảm thấy như là lừa đảo vậy, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lương Phượng Mai lau khô tay ra phòng bếp, cầm lấy chiếc túi nhỏ nhắn xinh xắn, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại: “Thấy nói đây là bản mới nhất, mẹ không biết dùng.”
Ninh Mông đi qua đó, lục lọi bên trong túi.
Trong túi cơ bản chỉ có điện thoại và một ít phụ kiện kèm theo, giống như là mua di động mới, không khác là bao.
Cô không rõ về nhãn hiệu này, nhưng cái trên tay của Lương Phượng Mai trông rất đẹp.
Lương Phượng Mai bấm bấm một lúc, đưa qua cho cô rồi nói: “Lần trước thành tích thi thử của con cũng không tệ lắm, cái này coi như khen thưởng. Nhưng không được ham mê trò chơi đâu nhá, con xem con của ông Vương hàng xóm, cả ngày chơi điện thoại, thành tích trong lớp đến từ dưới lên, nói ra rất khó nghe.”
Ninh Mông nhận lấy điện thoại, nhưng cứ cảm thấy kỳ kỳ như thế nào ấy.
Đêm qua cô mới nói không có điện thoại thì hôm nay đã có rồi… Chẳng lẽ là Thời Thích đưa cho? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Yến Kinh từ trước đến nay chú trọng quan hệ quyền thế, với năng lực của nhà họ Thời, không nói một tay che trời, che nửa bầu trời vẫn được, hoàn toàn có thể làm được mọi chuyện.
Lương Phượng Mai chắc chắn không may mắn thế đâu, vì từ trước tới nay bà ấy mua vé số chưa bao giờ trúng dù chỉ một hào, chứ đừng nói tới cái điện thoại xịn như thế này.
Chiều gặp sẽ hỏi xem thế nào.
Lương Phượng Mai lại vào bếp rửa rau.
Ninh Mông còn chưa đụng vào chiếc điện thoại mới, cái điện thoại cũ của Lương Phượng Mai đặt ở trên bàn đã có chuông tin nhắn, là số lạ.
“Đàn chị, em là Lưu Huyên, 10 giờ gặp nhau ở cổng trường.”
Ninh Mông trả lời “Được”, sau đó xóa cả hai tin nhắn đó.
Tối hôm qua cô nói với Lương Phượng Mai muốn đi ra ngoài chơi, bà ấy đã đồng ý, dù sao cô cũng lớn thế này rồi, học lớp 12 áp lực rất lớn, thỉnh thoảng đi chơi cũng không sao.
Hơn 9 giờ, Ninh Mông từ trong tiệm đi ra, quả nhiên thấy Lưu Huyên đứng đợi ở bên kia.
Nhìn thấy cô, Lưu Huyên vẫy tay: “Đàn chị, em ở đây.”
Ninh Mông gật đầu.
Ấn tượng của cô đối với nữ sinh này càng ngày càng mờ nhạt, bây giờ cái mà cô nhìn thấy chính là khuôn mặt đen như mực, tuy rằng đã dần quen nhưng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Ban ngày ban mặt, nhưng cứ giống như mấy con yêu ma quỷ quái trong phim truyền hình.
Lưu Huyên vẻ mặt phức tạp, lấy tờ giấy từ trong túi ra, giải thích: “Em xin được bọn họ địa chỉ chỗ mình cần đến, tải bản đồ ở trên mạng về, chỗ được đánh dấu chính là cái thôn kia, con sông lớn thế, vậy mà lại không có đánh dấu.”
Theo lý mà nói thì chuyện này không thể như vậy được, con sông lớn như vậy, nhân viên có liên quan ở trong thôn đi điều tra, chắc chắn có thể nhìn thấy con sông, tất nhiên cũng sẽ ghi lại.
Cổng trường chỉ có hai người bọn cô, Lưu Huyên làm bộ lơ đãng hỏi: “Đàn chị, chị và đàn anh học chung lớp sao?”
Ninh Mông trả lời: “Đúng vậy.”
Thấy thế, Lưu Huyên còn muốn hỏi thêm gì đó thì tiếng xe vang lên từ phía sau làm ánh mắt hai người tập trung tới nơi cách đó không xa.
Là xe nhà họ Thời, Ninh Mông liếc một cái đã nhìn ra.
Quả nhiên ngay sau đó Thời Thích từ trong xe đi ra, sắc mặt của cậu không tốt lắm, nhìn thấy Ninh Mông đứng đó thì sắc mặt lại tốt lên.
Lưu Huyên thông minh không hỏi thêm nữa.
Tuy rằng đã sớm biết đàn anh có gia thế không bình thường, nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn khiếp sợ, đặc biệt phía sau còn có hai người mặc áo đen.
Sau khi lên xe, tài xế cầm lấy bản đồ, đi thẳng tới địa chỉ cần đến.
Đi qua trung tâm thành phố nhộn nhịp, bắt đầu tiến vào vùng ngoại thành, đi qua vùng ngoại thành, quang cảnh xung quanh trở nên hoang vắng hẳn, dân cư thưa thớt, hầu như không có ai cả.
Ninh Mông đột nhiên nhớ tới chuyện điện thoại, lấy nó ra nhỏ giọng hỏi: “Chuyện số điện thoại may mắn gì đó… Có phải cậu làm hay không?”
Thời Thích cũng không thèm nhìn tới, dứt khoát nói: “Không phải.”
Ninh Mông: “……”
Cô cất điện thoại vào, lẩm bẩm với hệ thống: “Đứa trẻ này học được cách nói dối rồi, bình thường nên hỏi là số điện thoại may mắn gì thì mới đúng… Điều này khiến người làm bà như ta thật thất vọng mà!”
Hệ thống do dự nói: “… Có lẽ là đến thời kỳ nổi loạn rồi.”
Ninh Mông nói: “Ngươi nói rất có lý.”
Cháu trai cả hiện giờ đang ở độ tuổi dậy thì, lại không có cô bạn nhỏ nào làm bạn, này nào cũng học hành còn phải học phong thuỷ bắt quỷ, đúng là áp lực rất lớn… Có nổi loạn cũng là chuyện rất bình thường.
Cô đành thuận theo suy nghĩ của cậu, an ủi tâm hồn thơ dại của cậu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ninh Mông nói chuyện say sưa với hệ thống, không biết đã qua bao lâu, xe đột nhiên dừng lại.
Tài xế quay đầu nói: “Cậu chủ Thích, con đường phía trước không thích hợp để lái xe.”
Ninh Mông nhìn ra phía ngoài, không biết là giờ các cô đang dừng ở đâu, đường tương đối hẹp, mà càng tiến về trước thì càng hẹp vì có nhiều ruộng, ước chừng chỉ có thể đủ cho ba người đi với nhau.
Nơi này thật đúng là hẻo lánh.
Lưu Huyên chủ động lên tiếng: “Không xa, em nhớ rõ em cũng xuống xe ở chỗ này, sau đó đi thêm mười phút thì đến nơi.”
Mấy người xuống xe, còn có hai người mặc áo đen đi theo phía sau.
Ninh Mông sắc mặt phức tạp, cô lại nghĩ đến mấy người lúc trước ở tòa nhà nhỏ, là những người Thời Thiện Cẩn đã sắp xếp để bảo vệ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Mặt của bọn họ rất bặm trợn và cao lớn, giống như xã hội đen.
Sau khi xuống xe tầm nhìn càng rộng, thôn ở đằng xa hiện ra, lấp ló phía sau núi rừng, bên cạnh là ngọn núi không quá cao, đồng ruộng kéo dài mãi sang phía bên kia, còn có khói bếp đang bay.
Nếu không có chuyện mặt nạ, chỗ này đúng chỉ là cảnh nông thôn vô cùng bình thường.
Thời Thích nói: “Đi thôi.”
Cậu đứng bên cạnh Ninh Mông, Lưu Huyên đi ở phía trước, nói là dẫn đường, kỳ thật trong lòng cô rất hoảng loạn, luôn có cảm giác bất an.
Thời Thích thỉnh thoảng quay đầu xem Ninh Mông.
Ninh Mông sờ mặt của mình, tò mò hỏi: “Cậu cứ nhìn mặt tôi làm gì? Trên mặt tôi đâu có nở hoa.”
Thời Thích không nói chuyện, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng, trong đôi mắt màu xanh cuộn trào những cảm xúc không tên.
Con đường yên tĩnh, đến tận khi lối đi trở lên rộng hơn, nhà trong thôn bắt đầu hiện lên rõ ràng, cây cối nhiều hơn, phát triển tươi tốt, còn có cỏ dại cao ngang bắp chân.
Mà phía trước, cuối cùng cũng có người trong thôn xuất hiện.
******
Lần trước cô ở nhà.
Lần này sẽ không biến mất.