Tác giả: Khương Chi Ngư
“Tí tách.”
Ninh Mông mở to mắt từ trong bóng đêm, bên tai là tiếng nước, chung quanh một khoảng không yên tĩnh.
Cô đột nhiên nhớ tới tình trạng hiện tại của bản thân, cúi đầu vừa nhìn, toàn thân yếu ớt, Cố Nam Tây còn đang nằm ở một bên khác.
Sợ là có người đã làm gì với cô, nếu không sẽ không phải cả người không có sức như vậy.
Trong khoảng thời gian này cô chưa từng đắc tội với ai, chẳng lẽ là người Mạnh Ninh có lỗi trước kia?
Ninh Mông tìm tòi một chút ký ức, thật sự không phát hiện ra có người như vậy, đủ để tới nỗi phải bắt cóc cô.
“Ư…”
Cố Nam Tây “ưm” một tiếng rồi tỉnh lại, mắt cô ta nhìn chung quanh, bỗng nhiên khẽ gọi: “Đây là nơi nào?”
Ninh Mông nói: “Hồ bơi trong nhà.”
Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện chỗ này là hồ bơi trong nhà, chỉ là chỗ bọn họ cách bể bơi còn một khoảng nữa, là trong phòng thay quần áo.
Cố Nam Tây trắng mặt, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, “Sao mình lại ở đây… Là ai đánh ngất mình?”
Cô ta nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, hoang mãng nghĩ đến, không phải là tên sát nhân điên cuồng biến thái đó chứ?
Ninh Mông nghi ngờ nhìn cô ta, “Người của cậu không bủn rủn mệt mỏi?”
Cố Nam Tây ngập ngừng trả lời: “Không có.”
Cô ta đứng dậy muốn đi, cẩn thận nhìn cảnh tượng chung quanh, còn cầm một cái chổi ra từ một góc của phòng thay đồ.
Lúc gần đi, cô ta liếc mắt nhìn Ninh Mông ở đó, đoán được một chút.
Lời dò hỏi vừa rồi, chỉ sợ là trên người cô không còn sức lực.
Cố Nam Tây đứng ở đó do dự vô cùng, trong đầu nghĩ tới vô số suy nghĩ, cuối cùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Chớ trách tôi…”
Cô ta vặn mở cửa, biến mất trong bóng tối.
Biểu cảm của Ninh Mông cũng không thay đổi.
Từ sau khi cô biết cơ thể của Cố Nam Tây bình thường đã đoán được điểm này, lấy tính cách của cô ta, còn có trạng thái hiện tại của bản thân, là ai cũng sẽ không dẫn theo cô.
Cửa không đóng chặt, lộ ra khung cảnh bên ngoài giống như một cái động đen xì.
Trong lòng Ninh Mông hoang mang rối loạn, quay mặt đi, hỏi hệ thống: “Bây giờ ta có ổn không? Ai đánh ngất ta?”
Hệ thống nói: “Là một người đàn ông.”
Ninh Mông mím môi, hẳn là người đàn ông kia cũng không cách xa cô.
Cánh cửa khép hờ tựa như một con quái thú, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn cô luôn, Ninh Mông thót tim cùng cực, hai mắt nhìn chằm chằm ở đó.
Trên người cô không có sức, ngay cả lấy điện thoại trong túi cũng rất phí sức.
Có lẽ không nhận ra cô có điện thoại, cho nên người đó cũng không lấy đi, cho Ninh Mông một chút hi vọng.
Cô giãy giụa một lúc lâu, rốt cuộc di động cũng rơi xuống, phát ra một tiếng giòn giã.
Trái tim của Ninh Mông đã nhấc lên tới cổ họng, dùng điện thoại chọc chọc, phí sức cả nửa ngày, cuối cùng cũng bấm mở được.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Hệ thống nhắc nhở: “Gã tới rồi.”
Ninh Mông hoảng hốt, đẩy điện thoại giấu ra phía sau, cũng bất chấp chính mình vừa mới ấn vào chỗ nào, bị cô đá vào khe hở.
Mà dưới tình huống cô không ý thức được, đã ấn được một dãy số.
Phòng thay đồ không bật đèn, Ninh Mông không nhìn được người đi vào là ai, chỉ nhận được thoang thoảng một mùi máu tươi rõ ràng.
Phía trên phòng thay đồ có một cái cửa sổ nhỏ, bên ngoài cũng là một vùng đen như mực.
Lòng Ninh Mông chìm xuống, e là hiện giờ đã tối.
Giữa trưa cô bị cảnh sát thẩm vấn, khi rời đi thì bị bắt lại, lại hôn mê suốt một thời gian dài của bữa trưa.
Ánh trắng xuyên thấu từ phía trên chiếu vào, chiếu sáng mặt người phía trước.
Lại là Cố Nam Tây.
Ninh Mông cảm thấy không thể tin được, sao Cố Nam Tây lại chạy về, chẳng lẽ là cứu cô?
Suy nghĩ mới thoáng qua đầu, cô liền biết bản thân đã hoàn toàn sai rồi.
Bởi vì Cố Nam Tây lại đột nhiên dùng chổi đánh lên người cô.
Ninh Mông lộn qua một bên, tránh thoát một kiếp, lòng còn sợ hãi mà kêu lên với cô ta: “Cố Nam Tây, cậu phát điên cái gì thế?”
Cố Nam Tây mắt điếc tai ngơ, lại tới một lần nữa.
Cái chổi đột nhiên đánh về phía cô, lại lập tức bị văng ra, dừng ở một chỗ cách đó không xa, phát ra âm thanh nặng nề.
Ninh Mông thở hổn hển.
Hình ảnh không khoa học vừa rồi nhất định là có liên quan đến Thời Thích, lúc trước cô đến gần anh vài lần, không ngờ được là Thời Thích còn để lại đồ trên người cô.
May mắn, bằng không lần này bản thân cô sẽ chết oan chết uổng.
Rất nhanh Cố Nam Tây đã lấy cái chổi qua, đánh về phía này, lần này đụng phải cơ thể của cô, cánh tay Ninh Mông chắn ngang, nhưng vẫn bị đánh lên mặt, nửa bên mặt bị đánh đau điếng như muốn nổ.
Trong miệng có vị sắt gỉ, khó chịu muốn chết.
Cơ thể hơi bủn rủn, cô giãy giụa bò dậy, nhân lúc Cố Nam Tây ngẩng lên, đột nhiên đẩy cô ta một cái, ngã đụng phải rồi chạy ra ngoài từ phòng thay đồ.
Nếu dừng lại lâu nữa, dám chắc cô sẽ bị Cố Nam Tây giết chết.
Ban đêm hồ bơi cực kì yên tĩnh.
Ninh Mông cởi giày chạy, rẽ trái quẹo phải, cũng không biết bản thân mình đã chạy tới đâu, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa, sau khi đi vào trực tiếp khoá trái.
Tốc độ của cô không nhanh, tiếng bước chân của Cố Nam Tây đã đi theo đến rất nhanh.
Thanh chổi làm bằng sắt, đánh lên cửa đặc biệt vang, mang theo từng đợt tiếng vọng, u ám không hiểu nổi.
Cố Nam Tây toét miệng, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười.
Cô ta hé miệng, không ngừng nói: “Cậu ra đây đi nào… Ra đi nào…”
Ninh Mông trốn bên trong, trái tim theo tiếng phá cửa mà nhảy cà tưng, nơi này chỉ sợ là nơi để cho người lao công dùng, không gian không lớn.
“Đi ra… Đi ra… Đi ra…” Cố Nam Tây lặp lại hai chữ này, không ngừng nói, như một con robot.
Ninh Mông nhịn không được hỏi: “Cố Nam Tây sao vậy?”
Hệ thống nói: “Xem ra hẳn là đã bị khống chế.”
Cô nghĩ không ra, nếu muốn giết người, vì sao lại muốn mượn tay của Cố Nam Tây, dứt khoát giải quyết ở nơi trói cô, trực tiếp giết chết không phải càng tốt sao?
Cố Nam Tây không biết mệt mà đấm vào cửa.
Cái chổi đã bị toẽ ra, chỉ còn lại cái thanh gậy sắt được cô ta nắm trong tay, cô ta còn hoàn toàn không biết gì cả, đồng tử có hơi tan rã.
Miệng khép khép mở mở: “Mau ra đây… Mau ra đây…”
Từ đầu tới đuôi chỉ có mấy chữ này, không hề thay đổi chút nào.
Ninh Mông lấy đồ chặn cửa, nhẹ nhàng thở gấp.
Di động bị ném ở chỗ phòng thay quần áo, bây giờ cái gì cô cũng không tìm được, chỉ có thể cầm lấy một ít công cụ ở chỗ này, trốn bên trong.
Có lẽ chờ sau khi Cố Nam Tây đi vào, còn có thể vật lộn một phen.
Cô xoa xoa vết máu trên mặt, lại gần nghe động tĩnh.
Tiếng phá cửa ngoài cửa đột nhiên ngừng lại, tiếng vang lên ngược lại lại là tiếng hét sắc nhọn của Cố Nam Tây, thảm thiết chói tai, cực kì đáng sợ.
Ninh Mông hơi co rúm lại, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
…
Vào lúc Cố Nam Tây mở mắt ra đã nhìn thấy ngón tay của mình lần lượt bị đập.
Tay đứt ruột xót, cơn đau truyền khắp tứ chi, cô ta khống chế không được mà hét chói tai như chọc tiết lợn, quanh quẩn phía trên hồ bơi trong nhà.
Cô ta khóc không thành tiếng: “Đừng… Không, đừng…”
Thời Thích như không nghe thấy, mặt không cảm xúc, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh băng, như đang nói thầm: “Vừa rồi là ngón tay này?”
Cố Nam Tây lắc đầu, giọng nói bị nghẹn trong cổ.
Trong mắt anh đều là sự chán ghét.
Cố Nam Tây cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, hoàn toàn không kịp phản ứng, tỉnh lại cô ta đã nhìn thấy mình nằm trên đất, mà đàn anh trước mặt máu lạnh mà đối xử như vậy với cô ta.
Một cây dao găm đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ta.
Cố Nam Tây cắn môi, cơn khủng hoảng trong lòng nổi lên, liên hệ anh với tên sát nhân điên cuồng biến thái, “… Đừng…. Đừng… Đừng giết tôi…”
Thời Thích nhíu mày, thuận tay cử động.
Cố Nam Tây còn chưa quan sát kĩ, cổ đã rất đau.
Cô ta không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt đang thong thả ung dung lau vết máu trên thanh dao, đôi tay kia trắng nõn tinh xảo, thon dài hoàn mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô ta bừng tỉnh, duỗi tay sờ lên cổ, một cơn đau đớn truyền đến, kéo suy nghĩ của cô ta về, cúi đầu nhìn, máu chảy đầy tay.
“A ––––” Cố Nam Tây nhịn không được hét ra tiếng.
Động tác mạnh bạo kia liên luỵ đến miệng vết thương, còn có cơn đau nơi ngón tay, làm cô ta muốn chết đi sống lại, cuộn tròn trên đất, trán và sau lưng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô ta không ngờ được đàn anh đẹp trai này lại động thủ, trực tiếp cắt qua cổ cô ta, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi chút nào.
Trong phòng bên có tiếng động truyền ra.
Động tác của Thời Thích dừng lại, đứng lên, đi về hướng bên kia.
Chưa được vài bước, anh không hề để ý mà quay đầu, nhăn mày đẹp, trong ánh mắt nhiễm khí lạnh, ý không cần nói cũng biết.
Cố Nam Tây ngơ ngác nhìn anh, đầu óc đần độn.
“… Tôi, tôi đi ngay lập tức…” Cô ta nhanh chóng bò dậy từ trên đất, cũng bất chấp vết thương trên cổ cùng những vệt máu đó, khắp người thảm hại.
Sau lưng bỗng nhiên lại vang lên tiếng nói: “Chờ một chút.”
Cả người Cố Nam Tây cứng đờ, không dám quay người, rồi lại không thể không quay,
cứng nhắc nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó không xa, cơ thể bắt đầu run rẩy theo bản năng.
Hàm răng của cô ta gần như cũng muốn run lên, chỉ có thể bất động đứng đó.
Chuyện vừa rồi đã hoàn toàn thể hiện rằng người trước mặt này không nể tình chút nào, nếu cô ta lại chạy nữa, đoán rằng sẽ lập tức chết ở đây.
Cô ta còn chưa muốn chết, cũng không muốn bị thương nữa, miệng vết thương trên cổ đang rõ ràng mà nhắc nhở cô ta về tất cả chuyện xảy ra.
Thời Thích lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt Mạnh Ninh nữa, từ giờ trở đi.”
Cố Nam Tây trắng cả mặt, gật đầu.
Thời Thích khinh bỉ quay mặt đi.
Cố Nam Tây hiểu rằng, cô ta có thể đi rồi.
Gần như cô ta gấp không chờ nổi mà xoay người nhấc chân, sau đó xém tí nữa đã mềm nhũn mà ngã xuống đất, cô ta ngu ngốc ra sức chạy khỏi hồ bơi trong nhà, lấy hết sức bình sinh ra, không quay đầu mà chạy về phía trước.
Giọng nói của Thời Thích hồi nãy như còn quanh quẩn bên tai cô ta.
Từng tiếng, giống như bùa đòi mạng.
Cho đến khi trở về ký túc xá, tới bên bàn của mình, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, tê liệt ngã lên ghế, lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tim đập như trống gõ, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tên đó là một con ác quỷ.
Cố Nam Tây không nén được nghĩ thầm… Trong đầu cô đều là chuyện xảy ra ở hồ bơi hồi nãy, cả người đều còn đang trong cơn run rẩy.
Bạn cùng phòng đẩy cửa đi vào, nhìn cô như vậy, nhịn không được lên tiếng: “Cậu bị sao vậy? Trên cổ còn đang chảy máu kìa?”
Cố Nam Tây tê liệt sờ sờ cổ, sự đau đớn của vết thương kích thích thần kinh cô, làm ý thức của cô khôi phục lại một chút.
Ngón tay tựa như mất đi tính linh hoạt, yếu ớt phủ lên chỗ đó.
Gần như trong nháy mắt cô đã nhớ tới hình ảnh không lâu trước đây, cả người nhịn không được mà run rẩy, kéo ra một nụ cười khó coi, “Không… Không sao.”
“Tay cậu cũng bị sao vậy?” Đôi mắt của bạn cùng phòng rất tinh, dễ dàng là có thể nhìn ra được chỗ không giống chỗ còn lại, hỏi.
Cố Nam Tây che đậy phía sau, mặt mày trắng bệch, tóc ẩm ướt dán lên mặt, “Không có gì… Không cẩn thận bị cửa kẹp…”
Bạn cùng phòng có hơi không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng này của cô đoán là cũng không hỏi ra được, nhìn dáng vẻ như bị đánh của cô, cũng không quan tâm nữa.
Cố Nam Tây lê bước chân nặng nề vào nhà vệ sinh, từ trong gương thấy được một đường ngang trên cổ mình, loang lổ máu.
Một chút anh cũng không thèm nể nang, sâu một chút nữa thôi là trực tiếp mất mạng.
Ngón tay như bị cắt đứt hoàn toàn, một chút cảm giác cũng không còn, đây là bộ phận trên cơ thể mà cô thích nhất, hiện tại đã không còn…
Cô thở dốc dữ dội, lại có vết máu chảy ra từ giữa miệng vết thương, cảm giác hoảng loạn này nhanh chóng quấn lấy toàn thân, cơ thể không dằn được mà run rẩy.
Mạnh Ninh dựa vào cái gì mà được anh coi trọng chứ?
…
Thời Thích lau khô vết máu trên tay.
Anh đứng ở cửa, dáng người thẳng đứng, cao quý cẩn thận, giống như quỷ hút máu trong đêm đen, tao nhã, thần bí.
Sau đó anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Một cây gậy sắt vung ra, bị anh nắm lấy, “Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ninh Mông ló đầu ra, lòng dạ thắt chặt thả lỏng, cả người nháy mắt được sự yên lòng bao bọc.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài không có người sao?”
Thời Thích đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nói: “Không có người, tôi tới đón em.”
Ninh Mông sửa sang lại quần áo lộn xộn, bụm má.
Cứ cảm giác bên này đau quá, còn có mùi máu tươi, nếu không phải đã hơi tê rần, bây giờ dám chắc là cô sẽ thẳng thừng khóc lóc.
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Thời Thích trực tiếp tiến lên, cài quần áo cô xong, thấp giọng dặn dò: “Sau này đừng chạy lung tung.”
Ninh Mông buông tay ra, gật đầu.
Thấy Thời Thích nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao cô có hơi xấu hổ, thật sự là từ trước tới nay chuyện xấu hổ gì cũng đều bị anh nhìn thấy, đành phải cười với anh.
Không ngờ tới, trong miệng có thứ gì đó rơi xuống.
Thời Thích giật mình sửng sốt, ánh mắt từ mặt cô chuyển xuống mặt đất, một đoạn răng nằm trên mặt đất, bị bao bằng vài vết máu.
Ninh Mông: “…”
Hình như cô đã rớt một cái răng.
Chuyện này thật đúng là một minh chứng sống cho câu cười đến rụng răng.
“Em…” Thời Thích do dự, không biết nên nói gì mới ổn, im lặng nhặt cái răng lên, “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
Ninh Mông ngu người gật gật đầu.
Cô cướp lấy cái răng trong tay anh, một phát ném vào thùng rác… Đúng là hình tượng hôm nay đã bị huỷ hoại hết.
Thời Thích bị động tác của cô chọc cười, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên sống động, đôi mắt xanh ngắt giống như rừng rậm, mang theo sức sống dạt dào.
Thấy mặt cô đỏ ửng, chắc là xấu hổ.
Anh đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, nhắc nhở nói: “Mấy ngày này đừng mở miệng, cũng đừng cười.”
Ninh Mông: “…” Tủi thân.
Thời Thích duỗi tay, lau vết máu nơi khoé miệng cô, giọng nói dịu dàng nói: “Chờ bác sĩ sửa răng cho em xong, cười nữa cũng không muộn.”
Lòng bàn tay anh mang theo vết chai mỏng, nhẹ nhàng ma xát ở khoé môi cô, một luồng khí nóng phát ra ở giữa, từ từ tràn lên gương mặt.
Ninh Mông có hơi không được tự nhiên, lấy tay anh ra, ậm ừ không nói lời nào.
Thật là xấu hồ mà, cười rớt răng trước mặt anh, đây đúng là lịch sử đen tối của cả cuộc đời, sợ là sẽ khó mà quên đi.
Vẻ mặt Thời Thích không đổi, nhìn đến vết thương trên mặt cô, mắt chớp loé.
Duỗi tay vén tóc cô ra phía sau, tiện tay cột lên, vòng lấy khuỷu tay cô, dẫn cô ra ngoài.
Ninh Mông ngơ ngác đi bên cạnh anh.
Lại không biết anh móc một cái khẩu trang từ đâu ra, đeo lên cho cô, trong mắt nhuốm ý cười, cười nhẹ, “Người khác không nhìn thấy.”
Ninh Mông: “…”
Đây đúng là ý kiến hay.
Đi được một lát, cô lại nhớ ra, yếu ớt nói: “… Điện thoại của em còn ở trong phòng thay quần áo.”
Cái điện thoại thông minh đó xem như là tài sản quý giá nhất của Mạnh Ninh, cứ vứt như vậy, sau này cũng không có tiền mua điện thoại.
Thời Thích bỗng xoay người, bàn tay đặt ngang trước mặt cô.
Điện thoại đúng lúc nằm trên đó.
Nhìn thấy thứ này, mặt Ninh Mông lộ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ, muốn duỗi tay lấy đi, còn không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy.”
Thời Thích lại rút về phía sau, làm cô tóm vào không khí.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút mập mờ, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Em có muốn giải thích một chút không, cái này là có ý gì?”
Ninh Mông nhìn theo hướng ngón tay anh.
Trong lòng rơi lộp bộp một tiếng.
Là ghi chú phía trước: Cháu trai cả.