- Trang chủ
- Mùa Thu Màu Hạt Dẻ
- Chương 1
Tác giả: Trúc Quân
Tim Nhật Phương đập hỗn loạn trong lồng ngực chẳng khác nào chú bướm con bị vướng vào vợt khi thêm lần nữa mắt cô chạm phải cái nhìn cháy bỏng của người đàn ông mặc vét trắng.
Cô từng để ý người đó từ lúc còn bé. Ngày ấy Nhật Phượng là một đứa trẻ con nhưng cô đã biết...thích và thương quan tâm đến đôi mắt luôn luôn ánh một nụ cười bên trong của Nhã. Tám chín năm ròng Phượng mới gặp lại " Nụ cười trong mắt " ấy và rõ ràng ký ức đã không nói nói được hết những cái riêng của Nhã, mà suốt thời gian dài, có nhiều lần cô đã tưởng tượng khi chợt nghĩ tới anh.
Len lén nhìn về phía Nhã lân nữa, Phượng bồi hồi. Có một nét gì rất riêng trong từng cử chỉ của anh. Phóng khoáng, tao nhã và duyên dáng một cách tự nhiên. Khuôn mặt anh với chiếc cằm hơi bướng, chiếc mũi thẳng như bị lu mờ bởi đôi mắt sau đen và đôi mi rậm cong. Ngày xưa cô chỉ cảm nhận đơn thuần là: "Anh Nhã có đôi mắt đẹp". Còn bây giờ thì...
Phượng tự thấy mà mình nóng bừng, hồn chợt trào lên nỗi xôn xao rất lạ.
Sự cảm nhân cái đẹp của đứa trẻ con ngây thơ hồi nào được nhân lên gấp bội, biến thành cơn cuồng phong xúc cảm mà Phương đã hoàn toàn bị sức mạnh giông gió của nó chế ngự, để hầu như suốt buổi tối nay cô cứ phải luôn nghĩ tới và luôn để ý tới Nhã.
Như muốn trấn an trái tim mình, Phượng đứng dậy bước ra vườn. Cô tựa vào bức tường sần sùi bằng đá rửa, để mặc gió đêm làm dịu bớt cơn sốc bất ngờ.
Phượng miên man suy nghĩ: "Anh ấy có nhận ra ta không? Hay đôi mắt đó chỉ nhìn ta như nhìn mọi người?"
Ngồi xuống chiếc xích đu và đưa tay kéo tà áo, đột nhiên Phượng thấy mình quê mùa trong chiếc áo dài màu thiên thanh mờ nhạt không gây được sự chú ý nào đối với người khác phái.
Chợt cô nghẹn ở ngực khi nghe giọng đàn ông mạnh mẽ vang lên rành rọt:
- Mới đây mà đã ra tới đây. Cô bé không thích ồn ào sao?
Phượng bối rối vì bất ngờ. Nhìn đôi mắt da tình kia bao nhiêu nét lém lỉnh phá phách thường ngày của cô bay đâu mất. Phượng ấp úng:
- Tại... ở đây mát... và thơm nữa.
Làm như không để ý tới câu trả lời lộn xộn của cô, Nhã dừng ánh mắt mình trên mặt Phượng hơi lâu. Khẽ nhíu mày một cái, anh thân mật:
- Không thể nào là Nhật Uyên rồi... Nhật Linh phải không?
Khổ sở vì Nhã không nhận ra mình nhiều hơn là giận dỗi, Phượng phụng phịu lắc đầu. Cứ chỉ trẻ con của cô làm Nhã cười:
- Nhưng chắc chắn em thuộc gia đình... Nhật.
Nghiêng đầu nghịch ngơm, anh nhìn cô rồi cao giọng:
- Xem nào! Bắt đầu là Nhật Vi, Nhật Thu, Nhật Linh, Nhật Uyên, Nhật Minh, Nhật Trung rồi Nhật gì... gì nữa. Anh chẳng tài nào nhớ nổi, đành xin lỗi vậy. Nói đi cô bé, em là Nhật... gì?
Phượng càng ức lòng dữ, vì hầu như tên anh chị cô, Nhã đều nhớ kế ra gần hết, thế mà chỉ riêng tên cô anh lại quên. Sụ mặt xuống, Phượng bặm môi. Rồi như nhận ra mình làm vậy là hơi quá, cô cố nhỏ nhẹ mà vẫn nghe cộc lốc:
- Nhật Phượng!
Nhã vui mừng kêu lên:
- A! Con bé gầy nhom có hai chiếc răng cửa to như hai cái tấm thớt ấy phải không? Trời ơi! Quả là anh chắng tượng tượng nổi mấy năm gặp ại, em lại nhìn như thế này.
Tránh ánh măt... chiêm ngưỡng một cách hết sức tự nhiên của Nhã, Phượng bắt bẻ:
- Em" xí" đến mức vượt sức tưởng tượng của anh sao anh Nhã?
Búng mẩu tàn thuốc bay vèo ra bãi cỏ, bằng một cử chỉ hết sức lịch lãm Nhã nghiêng người khẽ nói:
- Ngược lại hoàn toàn! Em làm anh chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em tin điều đó không Nhật Phượng?
Cách bày tỏ ý nghĩ thắng thắn và phong thái điệu đàng tự nhiên của Nhã làm cô bối rối, vì vừa rồi trong sự đánh giá của bạn thân, Phượng thấy mình vụng về xấu xí mà.
Cố kềm chế sự xúc động đang trào dâng, Phượng đáp trả khá tỉnh táo:
- Dĩ nhiên là em chắng tin. Vì tin làm sao cho được khi một người... quen cũ đã không hề nhớ đến cả cái tên của mình.
Nhã cười ròn rã, Phượng thấy rõ anh không bối rối trước câu trả lời của mình, trái lại anh còn thích thú trêu cô:
- Sai rồi " Đuôi gà xước". Anh chẳng phải là người quen cũ của em đâu, vì hồi đó em còn bé xíu xiu. Bé đến mức cả chục năm nay anh không hề nhớ rằng mình từng biết một cô bé có mái tóc đuôi gà xước.
Nhìn cái miệng cười rất gợi tình của Nhã, tự dưng Phượng tủm tỉm cười theo.
Nhã không biết cô là Nhật... gì trong cái đám Nhật của anh em nhà cô cũng phải thôi vì hồi đó mọi người luôn gọi con bé lóc chóc còm nhom như que củi khô là " Gà xước " mà
Nhã bâng khuâng:
- " Gà xước" ngày nào bây giờ biến thành chim Thiên đường rồi. Nhanh thật! Quả là "Thời gian tựa cánh chim bay".
Nghe giọng trầm trầm nhẹ như khói sương của Nhã, Phượng ngỡ ngàng nhìn lên. Nhã đang đấy đẩy chiếc xích đu. Đôi mắt đen xa xôi như nhớ về một kỷ niệm nào đó. Anh nhìn cô nhưng nghĩ đến điều gì khác thì phải. Đôi mắt ấy hồi xưa đã một lần... Mà thôi. Anh ấy chẳng hề biết đôi mắt ảnh đã theo suốt thời niên thiếu vụng dài của mình ra sao đâu, đừng nhớ lại nữa cô bé lãng mạn nhưng khù khờ kia!
- Bây giờ em làm gì rồi " Gà xước"?
Kéo vặt áo dài lại cho ngay ngắn, Phượng tinh nghịch hỏi lại:
- Vậy... anh nghĩ em làm tới... gì rồi?
Nhã chống tay vào chân xích đu, gật gù phán đoán:
- Dáng vẻ em thích hợp với những công việc nhẹ nhàng, có tính cách trình diễn. Anh nhớ hình như em thích làm ca sĩ hay người mẫu gì đó, phải không?
Phượng thảng thốt:
- Ủa! Sao anh nhớ tài vậy?
Nhún vai, Nhã nói:
- Anh cũng không biết nữa. Trong đời có những cát bất ngờ thoáng qua mà người ta lại nhớ, còn có những cái rất quan trọng, như tên em chẳng hạn thì anh lại... nỡ quên, quên tuốt. Hình như anh chỉ cảm nhận và giữ lại những gì anh thật sự thích mà thôi. Mà nè Bây giờ em đang lam người mầu hay hướng dẫn viên du lịch vậy " Gà xước "?
Im lặng một chút, Phượng gượng cười:
- Em còn học năm cuối Tổng hợp.
- Em vẫn còn đi học. Sướng nhé? Cỡ tuổi em ngày xưa, anh đã vào đời rồi. Cực lắm!
- Em biết, anh Vi cũng thường... phân bì như vậy với em.
Nhã cười:
- Anh không phân bì đâu. Biết em là sinh viên bỗng dưng anh ao ước mình được trở lại thhời cắp sách tới trường, ham chơi hơn ham học, vô lo trước mọi thách đố cúa cuộc đời.
Bước tới cây dạ lý hương gần đó, Nhã hái một chùm hoa. Anh đưa Phượng với nụ cười trong mắt:
- Em là một bất chợt của ký ức với cái tên anh chẳng nhớ ra. Em lại là một bất chợt làm anh choáng ngợp trong đêm nay. Anh không hiếu nối anh nữa rồi Phượng ạ!
Phượng lơ ngơ cầm chùm hoa trắng trong tay và nhìn theo dáng Nhã vừa bước vào nhà. Ai đó vừa gọi anh, tiếng gọi đó làm tỉnh cơn mộng của cô. Những lời Nhã vừa nói có thật không, hay đó là tiếng gió rì rào trò chuyện với những loài hoa nở về đêm.
Đưa chùm hoa dạ lý hương lên môi và khép hờ bờ mi, Phượng nghe thoang thoảng mùi hoa quanh cô mênh mông, mênh mông.
Đêm nay rằm, trăng lung linh trên ngàn cành lá đen. Người ta haynguyện cầu vào những đêm rằm. Phượng đứng dậy, cô ngước mặt nhìn trăng và lặng lẽ với nhịp đập trái tim mình.
- Anh sẽ tìm đến gặp em phải không Nhã? Em sẽ chờ như từ bao lâu em chờ trong hoài vọng. Em chưa biết mình phải nguyện cầu ra sao đây hở anh, màu mắt của tuổi thơ em.