- Trang chủ
- Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh
- Chương 16-3: Sen đá 3
Tác giả: Lâm Địch Nhi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng thời gian tiếp đó, bọn họ ở bên nhau hết mực hài hòa, hài hòa một cách cố tình cố ý. Bữa trưa rất đầy đặn, Minh Tịnh đã chuẩn bị bốn món mặn một món canh. Có thể là tại mới ăn sáng xong chưa lâu nên cả hai người đều không ăn nhiều lắm. Cơm nước xong xuôi, họ cùng tản bộ quanh rừng cây nhỏ gần đấy. Trong rừng có một cái hồ, băng vẫn còn chưa tan hết, vài phiến băng lờ lững trôi trên mặt nước, trở thành nơi dừng chân của một chú chim bay ngang.
Minh Tịnh ho lớn một tiếng, con chim kia giật mình quay đầu lại, đập cánh phình phịch hai cái rồi lại tự tại rong ruổi ở trên những mảnh băng trôi.
“Xem nó ngạo mạn chưa kìa!” Minh Tịnh tức mình lấy một mẩu đá ném về phía ấy. Lần này chim nhỏ quác lên một tiếng rồi bay vụt mất. Cô vui vẻ nhảy chân sáo, lại còn vừa đi vừa huýt sáo nữa.
Nghiêm Hạo đứng ở một bên, khóe môi khẽ cong lên. Cô vẫn giống một đứa trẻ, chỉ xíu chuyện nhỏ cũng có thể dễ dàng khiến cô vui sướng. Trái tim đã cứng ngắc hơn một giờ trước của anh lại một lần nữa tan chảy. Ầy, anh đánh giá chính mình quả thực khách quan hết sức, cho dù có giận dỗi cô thì cũng chỉ là chuyện phút chốc mà thôi.
Ánh nắng dần dần tan biến, bầu trời sầm sì, từng cơn gió mang hơi ẩm thổi qua khiến cho cành lá đung đưa, lá khô rụng rơi đầy đất.
Nghiêm Hạo cũng không nói dối, anh quả thật là chỉ biết một chút tiếng Đức, giao tiếp cơ bản mấy câu còn được chứ đọc sách, đặc biệt là các loại sách chuyên ngành, thì thực sự là không thể.
“Hay em đọc cho anh nghe đi, dùng tiếng Trung ấy.” Anh trả bản thảo lại cho Minh Tịnh.
Tên sách của Minh Tịnh rất ngắn gọn thẳng thắn, gọi là “Hái thuốc”. Chương đầu tiên cô không hề viết về cỏ cây, chỉ đề cập đến mỗi văn hóa “hái”. Thì ra khi hái thuốc lại cần chú ý tới nhiều thứ như vậy, không phải chỉ xách dao với rổ đi là xong. Chẳng hạn hái những loại thuốc quý như nhân sâm hay gừng dại thì phải lên núi sống chừng một tháng, đi theo nhóm năm hoặc ba người, số người không thể là số chẵn. Người hái thuốc cần hết lòng trân trọng dược liệu, coi dược liệu như một sinh mạng, như vậy lúc mang thuốc về thì cũng vừa vặn có đôi có cặp, rất cát tường cát lợi. Sự sống tự nhiên cũng trân quý như mạng người, chỉ khi bạn tôn trọng nó thì nó mới có thể báo đáp lại bạn.
“Học trưởng có thấy thế là quá duy tâm không?” Minh Tịnh thấp thỏm nhìn Nghiêm Hạo.
“Đây không phải là duy tâm mà là kinh nghiệm những người hái thuốc truyền lại cho nhau từ đời này qua đời khác, nó tồn tại được là có lý do của nó. Anh nghĩ là người Đức nhất định sẽ rất thích bộ sách này. Một là các loại dược thảo khiến họ cảm thấy kỳ diệu, hai là khái niệm thực vật trong sách rất phù hợp với họ, và ba là cách diễn giải của em, vừa nhẹ nhàng vừa lôi cuốn.”
“Cô Hailey đọc xong vài chương cũng nhận xét như thế, cứ giục bản thảo mãi thôi, chỉ có điều em bận quá.”
“Hôm nay em nghỉ làm không có vấn đề gì chứ?” Nghiêm Hạo thấy Minh Tịnh không có điện thoại gọi tới, cũng không giống như những con người bận rộn khác thường xuyên liếc nhìn di động, sợ bỏ lỡ tin tức gì quan trọng.
“Không sao đâu. Hơn nữa vẫn còn có lão Vi mà, anh ta to con như vậy, nếu không chăm chỉ làm lụng thì cơ bắp sẽ thành thịt mỡ hết cho xem.”
Nghiêm Hạo bật cười: “Nếu để lão Vi nghe được lời này thì coi chừng anh ta đào hố chôn em!”
“Anh ta sẽ phải cắn răng nhịn thôi, tìm đâu ra được cấp dưới tốt như em chứ, gọi đến là đến, bảo đi hướng Đông không dám rẽ sang hướng Tây, còn phải chịu đựng cái tính tình thúi hoắc đó. Anh ta trốn việc, em phải làm giúp. Anh ta muốn nhảy “Quả táo nhỏ”, em cũng liều mình phụ trợ.” Minh Tịnh bấm đầu ngón tay đếm đếm ưu điểm của mình, cảm đếm càng thấy mình tuyệt vời không tả nổi.
“Công nhận là em nhảy “Quả táo nhỏ” rất đẹp!” Nghiêm Hạo thong thả đáp.
“Làm gì đẹp chứ… Ơ mà sao học trưởng biết?”
“Trạm trưởng Hoàng gửi anh xem!”
Minh Tịnh nhớ tới ngày đó trạm trưởng Hoàng cười đến run bần bật, vậy mà vẫn không quên quay video. Cô úp mặt vào hai tay: “Trời đất ơi, hãy để con bốc hơi đi.” Cô thật sự chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.
Nghiêm Hạo duỗi tay xoa xoa đầu cô, mái tóc của cô đen nhánh, mềm mại vô cùng: “Đừng lo, anh không gửi cho ai khác coi đâu.”
Thời tiết vẫn cứ đáng chán như vậy, mưa lất phất bay bay, tuy nhỏ nhưng dày hạt, chẳng mấy chốc đã nhuốm ướt mặt đường, khiến cả nắp cống cũng trông tối tăm đến lạ. Có vài người mở ô, cũng có những người cúi đầu chạy vội. Minh Tịnh và Nghiêm Hạo đi chung một chiếc ô, cô nhất quyết đưa anh ra trạm xe điện. Ngày mai anh bay chuyến sớm, cô không thể ra sân bay tiễn được, giờ đã là lúc phải từ biệt rồi.
“Em nghe lão Vi nói tầm khoảng tháng Năm tháng Sáu siêu thị bên này sẽ bán một loại rau gọi là măng tây trắng, ăn ngon cực kỳ luôn ấy. Tiếc là giờ chưa đến mùa, học trưởng không thể nếm thử được rồi.” Minh Tịnh đưa tay ra khỏi ô, trời mưa quá nhỏ, cô cứ tưởng là đã tạnh.
“Ngoài măng tây trắng ra, em không có chuyện gì khác muốn nói với anh à?” Có một chiếc xe điện vừa đến trạm, song Nghiêm Hạo còn chẳng buồn quay đầu lại.
“Có chứ, hôm nay tiếp đón sơ sài, mong anh thông cảm,” Minh Tịnh nói giỡn.
“Em thật là…” Rõ ràng cô rất để tâm nhưng lại luôn dùng thái độ đùa cợt che giấu, tiến lên một bước thực sự khó khăn vậy sao? Hai người hiện tại vẫn cách nhau một tấm màn mỏng, rồi sau đó sẽ là chênh lệch múi giờ, phải đến khi nào mới có thể đồng điệu được chứ? Hầy!
Nghiêm Hạo đưa ô cho Minh Tịnh cầm: “Nơi này là Berlin, chi bằng chúng ta hãy tạm biệt theo kiểu của Berlin đi!” Anh dang hai tay, ôm cô vào trong lồng ngực.
Một tia chớp bất chợt lóe lên sau lưng anh. Dưới cơn mưa phùn ngày càng nặng hạt, đôi mắt Minh Tịnh mở to tựa một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ. Cả người cô như đang lơ lửng giữa không trung, chân tay hoàn toàn không nghe theo sự chỉ đạo của cơ thể nữa.
“Tạm biệt!” Nghiêm Hạo buông tay, lặng lẽ nhìn Minh Tịnh, thoáng chút do dự, dường như muốn nói thêm điều gì đó, hoặc là nắm lấy tay cô, vuốt ve khuôn mặt của cô. Nhưng cuối cùng, anh lại chẳng làm gì cả.
Minh Tịnh nhìn anh bước lên xe điện. Mưa càng lúc càng tầm tã, bồm bộp rơi trên tán ô. Cho dù ánh đèn thành thị có rực rỡ đến cỡ nào thì cũng chẳng thể soi tỏ bóng đêm. Chiếc xe điện đã biến mất mà cô vẫn còn đứng đó, như thể phút giây nào đấy, nó sẽ đột ngột quay đầu trở lại.
…
Cuộc sống bận rộn tới mức chẳng còn thời gian mà điều chỉnh lại tâm tình. Tháng Tư tựa mây trên trời, loáng cái đã bay đi mất. Tháng Năm cũng trôi qua nhanh với khí hậu ấm áp hơn và nhiều khách du lịch trên đường hơn trước. Có những cuộc triển lãm mới tại một số viện bảo tàng, đồng thời cũng có một tuần lễ thời trang. Trong mấy ngày lão Vi đến Paris tham dự cuộc họp của tổng trạm Châu Âu, ai đấy đã gửi hai túi trứng gà đỏ(6) đến văn phòng của bọn họ, còn kèm theo một tấm thiệp, trên đó có ghi dòng chữ: “Là một công chúa nhỏ nhé.” Chắc chỗ trứng này là của nữ chính kia gửi qua, Minh Tịnh không biết hiện giờ cô ấy ở đâu, nói vậy là cô ấy cũng không muốn cô đến thăm mình. Minh Tịnh đem trứng về nhà, bóc vỏ, mang đi kho với thịt, sau đó chia cho lão Vi một nửa.
Nick quả thực là một anh chàng tốt tính. Sau khi giận dỗi Minh Tịnh chừng một tháng, anh ta lại đưa Bò Sữa đến thăm cô.
Bà Bonnie nhiệt tình chào hỏi Nick, song lại ngó lơ Minh Tịnh. Bà cụ tuổi đã lớn, tính tình có phần cao ngạo. Minh Tịnh thực sự không biết nên làm thế nào với bà. Cuối tuần, khi những đứa cháu của bà Bonnie tới chơi, cô bé út nhỏ tuổi nhất đã lon ton chạy sang gõ gõ cửa nhà Minh Tịnh, đưa cô một đĩa bánh quy, nói là bà ngoại để phần.
Minh Tịnh ngồi xuống, thơm lên má cô bé, nhoẻn cười.
Bò Sữa lại lớn thêm một chút, cái giỏ kia đã chẳng còn chứa nổi nó nữa rồi. Nó đi đường không nghiêm chỉnh mà cứ tung ta tung tăng chạy nhảy. Nick bảo muốn đưa nó tới chỗ huấn luyện viên chuyên nghiệp để dạy dỗ, Minh Tịnh lại hỏi có phải anh ta muốn Bò Sữa đi săn thú giúp mình không.
Nick nói: “Không phải, nhưng ít nhất nó cũng nên quy củ, hiểu biết phép tắc một chút.”
Đây chính là sự nền nếp của người Đức, Minh Tịnh thầm nghĩ trong bụng.
“Trọc Đầu này.” Hôm nay trời nắng gắt nên Nick đeo một cặp kính râm. Anh ta dùng tay kéo gọng kính xuống.
Mỗi lần Nick gọi như vậy, Minh Tịnh đều cảm thấy rợn tóc gáy. Nick thuộc tuýp người rất cứng nhắc, một khi đã nhận định chuyện gì rồi thì sẽ rất khó sửa lại.
“Sao thế?”
“Tình cảm tôi dành cho cô cũng không phải là tình yêu, nhưng tôi rất thích cảm giác khi ở cạnh cô. Tuy cô không hoạt ngôn lắm nhưng lại đối xử bình đẳng với tôi, không coi tôi là đồ quái vật dị hợm giống như phần lớn mọi người. Dù là ở trường học hay ở bệnh viện, tôi đều không có bạn bè, bởi vì tôi nhỏ tuổi hơn mà lại giỏi giang hơn họ. Hôm ấy cô không đến dự vũ hội cùng tôi, tôi chỉ có thể một mình ngồi ở trong góc suốt cả buổi. Có rất nhiều cô gái đưa mắt nhìn tôi, song chẳng có ai chịu khiêu vũ cùng tôi hết.”
Minh Tịnh im lặng nhìn Nick, vẻ u sầu của anh hoàn toàn không phải giả bộ. Đây chính là nỗi phiền não của thiên tài trong truyền thuyết ư? Đúng là đáng giận quá mà, ông trời cho anh một cánh cửa lớn như vậy mà chỉ lấy đi vài cánh cửa nhỏ, anh còn lải nhà lải nhải, bộ không muốn để cho người khác sống nữa hay sao?
“Nick, Thượng đế của các anh luôn công bằng khi tạo người, nhưng tại sao sau đó con người vẫn phân ra thành ba bảy kiểu khác nhau? Chẳng hạn như, anh dồn toàn bộ sức lực của mình vào học tập và công việc, còn người khác lại chỉ dùng có một nửa thôi, nửa còn lại để dành cho việc tán tỉnh các cô nàng và tiệc tùng với bạn bè, như thế có thể giống nhau được sao?”
Minh Tịnh an ủi vừa đơn giản vừa phũ phàng, nhưng lại hiệu quả với Nick.
Sau khi lặng yên một thoáng, anh ta chợt hạ quyết tâm: “Tôi cảm thấy mình vẫn nên sống như trước thì hơn, dùng thời gian của mình để tán gái và đàn đúm thì quả thực quá lãng phí.”
Minh Tịnh vỗ vỗ Nick tựa như đang vỗ Bò Sữa: “Ai có chí nấy, cứ thuận theo tự nhiên đi!”
“Ừ, tôi cũng đâu có đáng thương, tôi vẫn còn Trọc Đầu mà! Cô sẽ không rời bỏ tôi đấy chứ?”
“Rời bỏ kiểu gì cơ?”
Nick ủ rũ cụp mắt: “Tôi quên mất, Trọc Đầu còn phải về Trung Quốc. Trọc Đầu, nếu sau này có một ngày cô muốn định cư tại Đức nhưng không cách nào lấy được thẻ xanh thì cứ đến tìm tôi nhé, tôi sẽ kết hôn với cô.”
“Muốn tôi cảm ơn anh à?” Làm sao bây giờ, cô chỉ muốn đánh người thôi.
“Không cần đâu, như kiểu người Trung Quốc các cô hay nói vậy đó, xả thân giúp bạn không màng tính mạng, đao cắm sườn cũng chẳng từ. Mà sao lại có kiểu so sánh dã man như thế được nhỉ? Bị đao cắm vào phần sườn, kiểu gì cũng chết vì mất quá nhiều máu đấy.” Nick tưởng tượng ra cảnh ấy, tự nhiên thấy xương sườn mình cũng đau nhức hết cả lên.
Minh Tịnh lạnh mặt bỏ đi. Nick ở phía sau gọi to tên cô, Bò Sữa cũng ăng ẳng ăng ẳng không ngừng, nhưng cô chẳng nghe lọt tai. Cô muốn cả đời này không qua lại với Nick nữa, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày cô bị anh ta chọc cho tức chết.
…
Tháng Sáu vừa mới bắt đầu, trạm Berlin đã trở nên náo nhiệt. Lúc trước Minh Tịnh vẫn còn lo lắng không thôi. Đối với bóng đá, cô chỉ hiểu sơ sơ mỗi việc ghi bàn, còn lại hoàn toàn mù tịt. Đưa tin một giải đấu lớn như cúp vô địch Châu Âu, cô chắc chắn không gánh nổi. Nhưng khi cô tìm lão Vi nhờ hỗ trợ, anh ta lại thoải mái nói: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Người đầu tiên tới Berlin chính là trạm trưởng Hoàng trạm Paris, người thứ hai là phóng viên Từ thuộc trụ sở chính tại Trung Quốc, còn người cuối cùng là phóng viên Ngô từ trạm London ở Anh. Giải vô địch Châu Âu lớn như vậy, đương nhiên là chuyện chung của cả tổng trạm, các trạm lớn đều kề vai tác chiến. Phóng viên Từ rất có tiếng trong giới phóng viên bóng đá trong nước, trạm trưởng Hoàng cũng có kinh nghiệm đưa tin về các giải đấu thể thao, hai người bọn họ cùng nhau phụ trách viết bài. Phóng viên Ngô lo phần chụp ảnh, lão Vi lưu lạc thành tài xế, còn Minh Tịnh đảm nhận công tác hậu cần, thỉnh thoảng cũng viết vài câu chuyện đời tư của các cầu thủ. Toàn bộ kinh phí đều do tổng trạm Châu Âu chi trả.
Có những vị đại thần như thế trợ trận, việc đưa tin giải đấu tự nhiên cũng rất suôn sẻ. Người Berlin hiện tại đã không còn phân rõ ngày đêm, có trận đấu thì xem, không có thì tán gẫu hoặc cá cược, nhiều người thậm chí còn phấn khích như muốn phát cuồng. Những người không thích xem bóng ở nhà thì tụ tập lại thành nhóm trong quán bar hoặc quán café, ra vẻ phải xem như vậy thì mới càng có không khí. Minh Tịnh cuối cùng cũng hiểu “bia không phải rượu” có nghĩa là gì. Có những người nốc bia ừng ực, chỉ một ngụm đã hết cốc, nhìn bằng mắt thường cũng thấy bụng bọn họ phình to lên. Minh Tịnh trông thấy cảnh tượng ấy thì không khỏi cười toe toét. Cô vốn tính uống một cốc, nhưng rồi nghĩ lại lại thôi.
Minh Tịnh tìm cho bà Bonnie một cặp vé xem đội tuyển Đức thi đấu ở trên sân nhà. Bà còn lên đồ lộng lẫy để đi xem bóng với cô, hai người bọn họ coi như biến chiến tranh thành tơ lụa.
Minh Tịnh tự nhận rằng mình không hiểu bóng đá, thế nhưng khi ngồi ở giữa khán đài, bốn phía xung quanh đều là biển người phất cờ hò reo thì không thể không xúc động. Ngài Haruki Murakami(7) đã từng nói, chỉ khi đất nước bạn không tham gia thi đấu, bạn mới có thể cảm nhận sức hút của trận đấu một cách chân thực nhất. Khi ấy trái tim bạn không thiên vị, và sự thay đổi điểm số cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bạn. Lúc đội tuyển Đức chọc thủng lưới đối phương, vượt lên dẫn trước, bà Bonnie kích động đến trào nước mắt, vừa rối rít hôn gió vừa vặn hông lắc mông các kiểu. Sau đó đội khách san bằng tỉ số, rồi lại ghi thêm bàn nữa, bà cụ quả thực trông như đang nhìn hung thủ giết cha, hai mắt đỏ ngầu, chỉ hận không thể tự mình xông ra tàn sát kẻ thù.
May mà cuối cùng đội Đức vẫn giành chiến thắng.
Bà Bonnie không ngồi xe mà theo đoàn quân khán giả ca khúc khải hoàn trở về. Minh Tịnh thực sự khâm phục thể lực của bà. Trên đường về, bà hỏi cô: “Các chàng trai của nước ta có đẹp trai không?”
Minh Tịnh gật gù: “Đẹp ạ, cầu thủ đẹp, huấn luyện viên cũng đẹp.” Chỉ có điều người Châu Âu đều sàn sàn nhau, đội bên kia cũng chẳng hề kém cạnh. Thế nhưng hai câu này Minh Tịnh không dám nói ra, cô sợ cụ bà lại giận.
Cả thế giới cuồng điên, ai nấy đều như được tiêm thêm chất kích thích, cắm cọng lông chim lên đầu mà cứ ngỡ mình đã bay đến tận trời cao. Họ nói năng lộn xộn hết mức, hát hò vô cùng khó nghe, ngay cả đi đường cũng cứ xiên xiên xẹo xẹo. Thế nên khi nhìn thấy một bóng người lẳng lặng đứng trước chung cư, áo quần sạch sẽ, trên tay xách cặp tài liệu, Minh Tịnh liền cảm giác như anh là khách từ cõi khác lạc vào.
“Minh Tịnh, bây giờ có còn măng tây trắng để ăn không?” Nghiêm Hạo cười hỏi.
(6) Trứng gà đỏ: Trứng được luộc chín rồi dùng giấy viết thư pháp ướt lau lên để có màu đỏ. Trứng gà đỏ tượng trưng cho niềm vui và cuộc sống mới, thường được làm để thắp hương và tặng cho người thân trong dịp đầy tháng hoặc sinh nhật các cháu bé.
(7) Haruki Murakami: Nhà văn nổi tiếng Nhật Bản, tác giả cuốn tiểu thuyết “Rừng Na Uy”.