- Trang chủ
- Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
- Chương 103: Nghi điểm trùng trùng
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Nếu như người này có vấn đề, như vậy vấn đề của hắn nằm ở chỗ: hắn thật sự là quá thanh liêm rồi, quá sạch sẽ đi mất! Nói tóm lại là hoàn hảo quá giả tạo!
Sở Dương làm việc từ trước đến giờ đều dùng phương pháp luận ngược.
Có một câu mà hắn vẫn nhớ: ngàn dặm làm quan chỉ vì tài. Người không vì mình trời tru đất diệt. Kiếp trước hắn lưu lạc khắp nơi, phiêu bạc nhiều đến mức không khỏi chửi ầm lên khi chứng kiến lòng tham không đáy của đám quan viên.
Cho dù là những quan viên được đánh giá vô cùng tốt thì cũng là ở nhà lớn, ăn sơn hào hải vị. Không một người nào mà lại không có cuộc sống tốt hơn so với đám đại phú gia.
Không có người nào có thể sống thanh liêm nghèo khổ như thế được. Cho dù là dân chúng bình thường thì họ cũng mong đợi đất đai có thể nhiều ra mấy thước, người trong nhà cũng có thể ăn ngon một chút.
Không khách khí mà nói, người được Đường Tâm Thánh cứu tế so với cả nhà hắn còn có cái ăn cái mặc tốt hơn.
"Người này có vấn đề!" Sở Dương trầm tư, một đầu ngón tay nặng nề điểm vào trên tư liệu về Đường tâm thánh
"Tra xét!"
"A?"
Ô Thiến Thiến mặc dù tới Thiết Vân thành không lâu, nhưng cũng biết danh xưng "đổ máu để bảo vệ xã tắc, thanh liêm chỉ vì dân" của Đường Tâm Thánh - Đường đại nhân!
Đường Tâm Thánh thật sự đã trở thành tấm gương đạo đức tiêu biểu cho quan viên Thiết Vân thành noi theo!
Người như vậy mà là nội gian? Sở Dương bị ấm đầu rồi sao?
"Không cần hoài nghi, để cho Thiên Cơ đường lập tức tra xét! Trước lúc xế chiều, ta muốn thấy tư liệu để trước mặt. Nếu trước lúc xế chiều mà tư liệu về Đường Tâm Thánh có một chút sai sót nào, như vậy toàn thể thành viên Thiên Cơ đường sẽ bị phạt đánh bằng roi! Đem nguyên lời của ta mà nói cho Trần Vũ Đồng biết!"
Ô Thiến Thiến nhăn mũi, viết lên một tờ giấy rồi đi ra ngoài.
Nhất thời phía ngoài diễn ra một trận náo loạn, người hô ngựa hý; Thiên Cơ đường tất cả mọi người cơ hồ là lấy tốc độ cứu hoả chạy vội ra ngoài. Quân côn của Sở Diêm Vương chắc chắn không thiên vị một ai đâu a.
Sở Dương mỉm cười, chậm rãi nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, ở trên đời này bất cứ người nào cũng đều có nhược điểm, thánh nhân giống như hắn là không thể nào tồn tại!" Hắn dùng ngón tay chỉ vào tư liệu có tên Đường Tâm Thánh, trong mũi lạnh lùng hừ một tiếng.
Sở Dương trong lòng có một câu nói mà hắn luôn ghi nhớ: "Trên đời này có thánh nhân sao? Trước tiên cứ xem như là có, như vậy thánh nhân có cần cơm ăn áo mặc hay không? Những thứ này có tiêu phí tiền hay không? Thánh nhân có cần tìm vợ không? Cần nam nữ hoan lạc không?... Nếu như một người nào đó nói là cần, thì chắc chắn hắn không phải là thánh nhân! Bởi vì hắn vẫn cần có nhu cầu, cho nên cứ như vậy mà suy đoán ra cõi đời này không có thánh nhân"
Nói những lời này là do Mạc Thiên Cơ nói ra! Sở Dương hiện tại hận Mạc Thiên Cơ thấu xương, nhưng không thể không thừa nhận những lời này của Mạc Thiên Cơ nói vô cùng có lý.
Từ ngày tam đường thành lập cho tới nay, Sở Diêm Vương luôn luôn quản lý rất nghiêm ngặt; nhưng nghiêm nhất trong đó vẫn là Thiên Cơ đường. Đường chủ Thiên Cơ đường cơ hồ hai ba ngày là bị Sở Ngự Tọa gọi đi vào mắng to một trận, sau đó mặt đen xì đi ra ngoài, bắt được thủ hạ dưới trướng của mình lại mắng thêm một chập...
Sở Diêm Vương mắng chửi người tự nhiên là có chứng cớ, người làm sai mới bị mắng chửi. Trần Vũ Đồng bị chửi mắng không có nửa điểm nóng nảy, ngươi mắc phải sai lầm thì ăn mắng là phải thôi. Sở Ngự Tọa là người quản lý lớn nhất đó...
Cho nên Trần Vũ Đồng mỗi lần cũng chỉ có thể đem đám thủ hạ ra bắt nạt, mà không dám giận lây sang Sở Ngự Tọa. Điều này cũng đưa đến tác phong làm việc của Thiên Cơ đường nghiêm cẩn tới cực điểm, về sau căn bản không ai dám phạm sai lầm...
Viết sai một chữ ngay cả Đường chủ cũng bị mắng to, sau đó cả một đám người bên dưới cũng gặp tai ương, thì như thế ai dám phạm sai lầm?
Dĩ nhiên đám người Trần Vũ Đồng không thể biết đến việc bọn họ cực khổ lần này là do câu nói của Mạc Thiên Cơ. Nếu mà họ biết điều đó thì sợ rằng những người này có thể đem Mạc Thiên Cơ nuốt sống...
Không tới xế chiều, tư liệu về Đường Tâm Thánh liền đã rõ ràng rành mạch đặt trên bàn Sở Dương. Các loại tư liệu tăng lên, dày chừng nửa thước. Loại hiệu suất làm việc này khiến Ô Thiến Thiến không khỏi hít hà chắt lưỡi...
Thực vui vẻ a…
Sở Dương mở ra, tinh tế nhìn qua một lần, rốt cục lộ ra nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Những tài liệu này đều đồng dạng rất sạch sẽ, nhưng đám tài liệu khô khốc kia sau rơi vào trong mắt Sở Dương, dưới chủ ý ban đầu của hắn lại phát hiện quá nhiều bất thường.
"Người này mười năm trước bắt đầu làm quan. Khi đó hắn hai mươi bảy tuổi, là một thiếu niên nghèo khó, con của gia đình nông phu, mười tuổi phụ mẫu đều mất, mười hai tuổi thôn xóm bị Đại Triệu cướp bóc, người dân cả thôn không một ai may mắn còn sống sót, chỉ còn lại có chính hắn trốn ở trong hầm ngầm bí ẩn."
Sở Dương dùng một loại khẩu khí chậm chạp, từ từ nói. Ô Thiến Thiến bút lông cầm trong tay, nhanh chóng ghi chú lời của hắn: "Vô luận là người nhà hay là thôn dân cũng đều bị giết quá sạch sẽ, đây là nghi điểm thứ nhất. Hơn nữa, nếu trong nhà hắn có hầm ngầm, như vậy dựa theo phong tục nông thôn, không thể nói mọi nhà đều có hầm ngầm nhưng hẳn là phần lớn đều có, tại sao lại bỏ qua ở nhà hắn? Mọi người đều chết hết, hắn là một đứa bé con núp ở trong hầm ngầm lại không có chuyện gì. Đây là nghi điểm thứ hai."
"Đại Triệu tướng sĩ nếu tàn sát thôn dân, như vậy chắc chắn sẽ có cướp bóc. Sau khi cướp bóc, chỉ cần đốt một mồi lửa là ổn thỏa nhất, cũng là cách làm gọn nhẹ nhất, cho nên dùng hoả thiêu là điều tránh không khỏi. Nếu hắn thật sự ở dưới hầm, cho dù không ai phát hiện ra hắn, cho dù lửa cháy đốt không tới hắn nhưng khói cũng sẽ khiến hắn chết ngạt! Trong hoàn cảnh đó, hắn không thể sống sót nhưng vẫn tồn tại. Đây là nghi điểm thứ ba."
"Sau đó hắn chạy khỏi sơn thôn, đi đến Cẩm Quan thành. Cẩm Quan thành cách sơn thôn cũng không xa, chỉ có năm mươi dặm. Chỉ có điều khoảng cách này đối với một hài tử mười hai tuổi mà nói cũng không coi là gần... Quên đi, nghi điểm này có chút khiên cưỡng, tạm thời không nhắc đến. Ừ…, khi tới Cẩm Quan thành, tiếp theo liền bái một nho sinh Khổng quan nhân có danh tiếng làm môn hạ… Một hài tử sơn thôn có thể tìm người nào tiến cử? Không có ai tiến cử, nho sinh Khổng quan nhân kia sẽ thu một tên khất cái làm đệ tử sao? Hắn thánh nhân như thế sao? Đây là nghi điểm thứ bốn."
"Ừ... Đường Tâm Thánh mười sáu tuổi đậu tú tài, sau đó kết hôn, mười chín tuổi trúng cử, hai mươi sáu tuổi đậu Tiến sĩ; dự khuyết nửa năm, hai mươi bảy tuổi ra làm quan. Ha hả, coi như là Trạng nguyên thiên tài thì cũng cần thời gian rảnh rỗi để học tập đạo làm quan và tham chính chi đạo, trong khi đó hắn chỉ dự khuyết có nửa năm liền đi ra ngoài nhậm chức? Đây là nghi điểm thứ năm."
"Đoạn thời gian này rõ ràng đều có nhân chứng, nhưng một tên xuất thân bần hàn trúng cử làm sĩ tử cũng đã được gọi là đại sự, nơi nơi đều vui mừng. Đằng này Đường Tâm Thánh một đường thuận lợi đậu khoa cử, ở trong tình hình chung chính là thần đồng, thiên tài trời phú. Thế nhưng danh tiếng của hắn lúc đó rất thấp, hầu như không có chút tiếng tăm nào. Đây là điều không phù hợp tâm lý mọi người."
"Tâm lý?" Ô Thiến Thiến thoáng ngừng bút, nghi vấn nói.
"Người như vậy, bất luận ở đâu cũng đều là nhân vật phong vân, cũng là mẫu mực, là một tấm gương hướng đạo cho mọi người noi theo. Hiển nhiên Đường Tâm Thánh lại không muốn trở thành tấm gương này, hắn luôn hạ mình. Thiếu niên đắc chí nhưng không muốn nổi danh, đây là nghi điểm thứ sáu."
Sở Dương nói: "Nếu như hắn có tính cách luôn hạ thấp bản thân, lẽ ra làm chuyện gì cũng sẽ không truyền bá mới đúng. Nhưng kể từ khi hắn làm quan tới nay, bất kể làm chuyện tốt gì cũng sẽ trong thời gian cực ngắn lan truyền ra ngoài. Hơn nữa, hắn chỉ làm quan một địa phương nhỏ, quản lý ít người thì làm sao lan truyền nhanh như vậy được, giống như là có người ở phía sau tận lực tạo thế cho hắn."
"Hắn đi tới Thiết Vân thành, lại càng tuyên dương không kiêng nể, cơ hồ tất cả mọi người đều biết vị Đường đại nhân này chính là thanh quan hàng thật giá thật! Hắn làm quan chỉ có mười năm, chức quan cũng không lớn, nhưng có danh tiếng đến bực này thì thật sự là bất thường, hơn nữa cùng tính cách bản thân không phù hợp. Đây là nghi điểm thứ bảy."
"Đối với mình vô cùng nghiêm khắc, đối ngoại bên ngoài lại khoan dung; hơn nữa hắn làm quan mười năm, thế nhưng lại không hề có một người nào oán thán, không có một cừu gia nào! Tất cả mọi người đều cùng hắn hoà hợp êm thấm... đây là nghi điểm thứ tám!"
Sở Dương nhẹ nhàng cười cười: "Người người ai cũng nói hắn làm tốt, nhưng người ở quan trường cũng giống như người tại giang hồ, đều là thân bất do kỷ. Họ nhất định phải đứng về một phía nào đó, chứ nếu đứng ở giữa sẽ đắc tội cả hai phía. Đây là định số! Triều đình chính là như vậy, hai phe phái đấu tranh cho đến lúc lấy được thăng bằng thì mới đi về phía trước."
"Năng lực siêu quần, lại không tranh công nhưng chiến tích của hắn lại chưa từng thiếu." Sở Dương cười hắc hắc, nói: "Cái thế giới này, cho tới bây giờ cũng chưa từng quá công bình như thế, nhưng ở trên người hắn lại xuất hiện kì tích đó. Hắn không tiền, không thế, không có bối cảnh, tại sao lại nhận được sự công bình như vậy? Đây là nghi điểm thứ chín!"
"Mười mấy năm trước, chính là lúc Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa mới bắt đầu được thế, bắt tay tiến hành áp dụng kế hoạch hoang hóa thợ rèn đối với Thiết Vân thành. Thời gian quá khéo lại trùng hợp! Đây là nghi điểm thứ mười."
"Tuy nói hắn thành tích không nhỏ, chính tích rõ rệt, nhưng trong vòng mười năm từ một vị trí quan cửu phẩm nhỏ bé mà leo lên tứ phẩm... Cơ hồ chính là một năm thăng quan một lần… Loại tốc độ lên chức này quá nhanh, đây là nghi điểm thứ mười một."
"Con có tài nhưng không cho vào làm quan, bề ngoài là tránh miệng lưỡi thế gian trong khi hắn chưa từng làm quan ở Thiết Vân thành trước đó. Vậy hắn muốn tránh thế gian hiềm nghi ở nơi nào? Hơn nữa, chính mình lại trông chừng nhi tử, cùng ngoại giới tiếp xúc không nhiều lắm, cũng rất khó khăn dâng lên bất cứ cái gì gọi là "tâm tư trung thành thà chết chứ không sờn lòng" đối với Thiết Vân thành. Hành vi này là điều khó giải thích nhất, nhưng lại hàm chứa ý nghĩa khá sâu sa. Nhi tử thủy chung làm nông phu canh tác, nhưng lại không ngừng học thi thư… Buồn cười, nếu không muốn làm quan thì học để làm gì? Vì ai mà chuẩn bị?"
Nụ cười của Sở Dương từ từ trở nên lạnh: "Đây là nghi điểm thứ mười hai!"
"Có mười hai nghi điểm này, dù hắn có là thánh nhân thật thì ta cũng muốn giết!" Trong mắt Sở Diêm Vương lộ ra một loại quang thải lập lòe và sắc bén tựa u minh.