Tác giả: Shirley
Phỏng chừng đã biết người mang Trình Kiến đi là Hứa Úy nên tuy bên viện nghiên cứu có phái người sang mấy lần nhưng cũng không hạ tử lệnh bắt Trình Kiến phải về viện bằng được.
Hiện giờ họ có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đã đến lúc rồi, chất dung hợp sinh học của Quý Thanh Hòa đã sắp chính thức ra đời, nhóm người thí nghiệm đầu tiên sẽ sinh ra trong phòng thí nghiệm của anh, hội nghị công khai sẽ được mở ngay trong tuần tới. Đến lúc đó, anh sẽ triển lãm điểm mạnh của chất dung hợp sinh học, hình ảnh quay được tại hiện trường cũng sẽ được dùng làm tài liệu quảng cáo, thu hút nhiều người tham gia hơn.
Trình Kiến có nhận được thư mời, Hứa Úy là chủ lực không thể xem nhẹ trong quân đội nên đương nhiên cũng được mời.
Lúc Hứa Úy kiểm tra phong thư, Trình Kiến đang rèn luyện cùng lính đặc chủng.
Ban đầu cô không hề nghĩ đến Hứa Úy sẽ ném mình vào trại lính đặc chủng để rèn luyện, nói cho cùng sau khi tốt nghiệp, ngoài cái đợt từng chạy vào Dahl ra, Trình Kiến không còn rờ đến bất kì một hạng mục thể dục nào khác. Loại thể lực có cũng như không của cô có làm thế nào cũng chỉ đủ vào trại tân binh dạo hai vòng.
Kết quả, vừa vào quân khu Hứa Úy đã bị xếp lớp, Trình Kiến rất nhanh trợn tròn mắt, trong số những người tham gia rèn luyện lần này, trình độ của cô là kém cỏi nhất, xếp cô vào chung với mấy người mang nặng mấy chục cân vẫn còn sức để chạy việt dã mấy trăm cây, quả thật là coi trọng cô quá rồi.
Không chỉ mình cô sững sờ, huấn luyện viên đứng lớp thấy Hứa Úy đích thân dẫn người đến cũng sững sờ.
Huấn luyện viên alpha bình thường uy phong lẫm liệt thô bạo hùng hổ, lúc đối mặt với Hứa Úy lại rụt rè hết sức, thầm than sao mà đen thế, chẳng những bị nhét cho một nữ beta như gà con vào mà còn bị thượng tá Hứa giám sát như ôn thần.
Nếu anh ta không phát huy được chút ít bản lĩnh xuất thần thì lại chẳng bẽ mặt hết sức trong mắt thượng tá?
Làm anh ta sầu đến tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối.
Kết quả, buổi tối trước ngày huấn luyện, lúc ăn cơm, Hứa Úy gọi thiếu tá Hầu Hưởng lại ăn chung, chỉ có hai người họ.
Ban ngày lúc Trình Kiến mắt như nai con chào hỏi với anh ta, Hầu Hưởng vốn rất coi thường cô, ngoại hình cũng được đấy, làm thượng tá Hứa Úy mê muội đến vậy kể cũng có bản lĩnh, nhưng đừng hòng sử dụng bản lĩnh đó với anh ta!
Lúc ấy Hầu Hưởng thầm nhủ, không giày vò cô nhóc này thành tượng đất, anh ta sẽ đổi sang họ cô. Chẳng ngờ Hứa Úy không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến anh kinh hãi suýt rớt cằm.
Anh nói, cô gái tới đây ban ngày đó là thiếu tá Trình Kiến, người sáng chế ra Kích Việt 15, bom mìn ở Greenfield và Noah lần này cũng do cô dẫn người đi phá.
Hầu Hưởng cảm thấy may mắn là miệng mình không ngậm nước, bằng không đã phun hết vào mặt thủ trưởng rồi.
Hứa Úy vẫn đang nói: “Do gặp phải một tai nạn nghiên cứu nên sức khỏe của thiếu tá Trình Kiến trở nên rất yếu ớt, tuy là beta nhưng thể chất của cô ấy chỉ bằng omega, lần này phá hủy bom đạn suốt tám ngày, xong việc được mang thẳng vào bệnh viện ở gần nửa tháng.”
Hầu Hưởng nhíu mày, cái khác anh ta không biết, nhưng Kích Việt 15 thì đích xác là bảo bối mà mọi quân nhân đều chỉ hận không thể giấu hết vào quần, đến lúc nguy hiểm thì lôi ra bắn một phát, bất kể là ông giời ông đất gì cũng có thể siêu độ tức khắc bằng vật lí.
Càng đừng nói đến người sáng chế ra nó lại chính là Trình Kiến đã thành công rà phá bom mìn lần này, Hầu Hưởng hoàn toàn không coi cô là người ngoài, hỏi rất ư sầu lo: “Vậy phải làm sao ạ?”
“Huấn luyện cô ấy cho tử tế, cứ từ từ thôi, tôi không chọn thao luyện cô ấy trong trại lính thông thường cũng là bởi nơi đó không an toàn bằng trong này. Tên cô ấy đã được cấp trên xóa sạch để bảo trì tính cơ mật, không thích hợp xuất hiện ở chỗ khác.
“Rõ.” Hầu Hưởng dõng dạc đáp lời, tối đó ăn cơm xong lập tức định đi tìm thiếu tá Trình Kiến xin lỗi, chủ yếu vẫn là muốn xem kĩ lại xem nữ thần sáng chế ra Kích Việt 15 rốt cuộc trông ra làm sao, vỗ về con tim bé nhỏ đang tung tăng kích động của mình.
Kết quả, loanh quanh bên ngoài một vòng mà chẳng thấy người đâu, hơi thẹn thùng định tạt ngang qua kí túc xá của cô xem xem có thể làm bữa tình cờ chạm mặt gì đó được không, cuối cùng, đúng là tình cờ thật nhưng chạm không đến mặt, trái lại nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng khóc như mèo con của cô.
Tiếng kêu rên làm anh ta mới nghe mấy câu đã cương cứng thân dưới, ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng tuyết lại giội anh ta rét run trong tích tắc.
“Bên ngoài có người nghe mà còn dám kêu?”
Đuổi sát theo sau là tiếng thể xác va chạm kịch kiệt mơ hồ lọt vào tai.
Tiếng rên rỉ phóng đãng mềm mại không còn nữa, thay vào đó là tiếng nghẹn ngào do cô vùi vào gối, còn có “Ba, nhẹ chút, bên dưới đau… Xin ba mà…” nghe rất đáng thương.
Hầu Hưởng nghe mà mặt đỏ đến tận mang tai như bị sét đánh giữa trời quang. Anh ta chạy mất dép như bị ma đuổi, hít đất hai ngàn cái giữa đêm chỉ nhờ vào câu khóc lóc gọi ba như mèo của cô, một mặt thừa nhận sức uy hiếp như lưỡi đao sắc bén của alpha hùng mạnh, một mặt lại thật sự không chịu nổi… tiếng kêu giường của ai kia, quá cám dỗ.
Nhưng có cho anh ta một trăm lá gan anh ta cũng không dám, người của Hứa Úy ai dám động vào? Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, sau lưng như toát ra sát khí vô hình.
Tuyệt đối là người nọ cố ý, anh dùng cách này để cho tất cả mọi người biết rằng Trình Kiến là của anh, chỗ nào cũng là của anh.
Trình Kiến cũng thấy tuyệt vọng, cô nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu rèn luyện, theo lịch trình thì phải dậy từ năm rưỡi, dọa cô định nghỉ ngơi sớm, lo mình không kham nổi không cách nào chứng minh được cho Hứa Úy xem.
Kết quả thì hay rồi, cô không suy nghĩ chuyện nghiên cứu, đang nửa mê nửa tỉnh thì bị Hứa Úy hôn đánh thức. Mở mắt ra, quần áo đã bị lột mất hơn nửa, cúi đầu là có thể trông thấy hai bầu vú lõa lồ và eo bụng phẳng phiu của mình, chỗ quần lót che vị trí riêng tư bị anh gạt sang một bên, ngón tay anh đang khảm ở bên trong trêu chọc âm môi và mắt lỗ của cô.
Trình Kiến ngơ ngác ngước mắt nhìn anh, đôi môi dày bị anh hôn từng cái.
“Sao anh lại tới đây?” Cô ngái ngủ hỏi anh, giữa lúc nói môi còn cọ phải môi anh. Hơi thở của hai người đan vào nhau, tuy còn chưa cắm vào nhưng bây giờ đã thân mật khắng khít lắm rồi.
Thật ra hãy còn sớm, vừa qua mười giờ, nhưng vì Trình Kiến đã ngủ được một giấc rồi nên đồng hồ sinh học không đúng lắm, cảm giác bây giờ đã phải hai, ba giờ sáng rồi.
Hứa Úy đè cô dưới thân, nhìn cô trong ánh đèn vàng mờ, trong đôi mắt lạnh nhạt xưa nay lấp ló thần sắc dịu dàng, sưởi ấm trái tim Trình Kiến. Cô cảm nhận được ngón tay anh đang vuốt ve vùng kín của mình, nơi đó tựa hồ đã chảy nước.
Cô động lòng, giơ tay lên ôm cổ Hứa Úy, rướn người hôn anh càng dịu dàng hơn. Bụng ngón tay hơi nhám ráp kia ma sát với thân dưới non mềm của cô, dụ cô chủ động dạng chân đón vật đã cương cứng hoàn toàn của anh trong vô thức, phơi bày lối kín hồng hào ướt sũng trước ngón tay anh.
“A Kiến, ở đây chúng ta ngủ chung.”
Trình Kiến hãy còn mơ màng, giọng mang từ tính vừa tỉnh ngủ, bị anh sờ đã lên được vào phần cảm giác, cảm giác điện giật lên đỉnh mơ hồ tích tụ qua lại ở thân dưới cô, rất muốn anh nhét lút vật cứng vào.
“Sao lại phải ngủ chung?” Trình Kiến hỏi, Hứa Úy nhẹ nhàng hôn cô một hồi, đáp: “Như vậy mới không ai cưỡng hiếp em.”
Trình Kiến tỉnh ngủ, cô nhìn Hứa Úy vẻ kinh ngạc, sau đó lưỡi đã bị anh cắn khẽ. Còn chưa kịp thấy đau, anh đã liếm xuống vú cô, ngón tay cũng cắm vào trong cô, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.
Trình Kiến bị cắm rên nho nhỏ, ngón trỏ và ngón giữa của anh cắm trong lối kín, ngón cái xoa âm vật của cô. Trình Kiến tê dại toàn thân, bắt đầu ngọ nguậy trên giường.
Hứa Úy tăng tốc độ ngón tay, xác nhận cô đã đủ ướt rồi thì cúi đầu đeo bao lên ngọc hành cương cứng của mình, sau đó nâng chân cô lên, điều chỉnh góc độ mắt lỗ đến vị trí cao nhất, đặt quy đầu vào khe nhỏ ướt rượt nước nhờn giữa âm môi cô, cạ mấy cái rồi không nhanh không chậm tiến vào bên trong cô.
Vật cứng tiến vào được hai phần ba, anh bắt đầu đưa đẩy trước sau, đ*t lối kín của cô phát ra tiếng nước dính nhớp, vừa mập mờ vừa nhục dục. Trình Kiến bị cắm tê rần cả gốc đùi lẫn xương cụt, cố gắng ưỡn cao người hùa theo động tác của anh.
Dần dần, tốc độ của Hứa Úy càng lúc càng nhanh. Anh như đâm cô vào vách tường vậy, Trình Kiến quờ quạng thế nào cũng vô dụng.
Bên trong càng lúc càng tê dại, cô lo mình sẽ bị đ*t phun nước tồ tồ như lần trước, trong lòng khẩn trương muốn chết.
Lúc ngoài phòng vang tiếng bước chân lần đầu, Trình Kiến hoảng loạn, nhưng càng vào thời điểm như vậy, Hứa Úy lại càng dùng sức hơn, đ*t cô không thể không làm nũng gọi ba nhận thua.
Quả thật rất thoải mái, lúc anh vừa làm vừa xoa âm vật của cô, khoái cảm như bị điện giật trên cơ thể cô có thể kéo dài rất lâu.