- Trang chủ
- Người Yêu Tôi Là Avatar
- Chương 44: Giận hờn qua đi, yêu thương ở lại
Tác giả: T/H12
Nghe lão Tô kể lại chi tiết, cô thư kí Khánh Linh thường ngày vui vẻ, hòa đồng, tấm lòng luôn trải rộng như bầu trời xanh tháng Tám, đứng lên nói với Hàn Lâm: “Anh chỉnh đốn bà xã anh sau. Để em gặp cô ta tí đã!”
Khánh Linh theo lão Tô đến phòng nhân sự. Cúi đầu lễ phép chào các anh chị ở phòng. Rồi nhìn sang bà thím Mỹ Mỹ của thằng học sinh. Bà thím đang khóc. Khóc sưng cả mắt nhưng cô đếch quan tâm.
"Bà thím! Tôi với thím không quen, không biết. Tôi cũng chẳng động đến cái gì của thím sao thím biết tôi làm nhà hàng lén bỏ bùa mê thuốc lú hả?
Tôi con nhà nghèo, có làm nhà hàng cũng vì miếng cơm! Tôi không rảnh hơi như thím! Lần này nể mặt bác Tô, nể mặt các anh chị ở đây, tôi tha cho thím. Lần sau thím còn ăn nói xà lơ là tôi cho môi trên thím hôn lỗ mũi!
Còn nữa! Tôi với bạch tuộc già yêu nhau qua mạng, không có chuyện tôi biến thành yêu tinh hớp hồn câu dẫn ảnh nha! Thím tem tém cái miệng lại giùm tôi cái. Chứ tay tôi từ nhỏ cuốc ruộng, đánh bò quen dùng sức mạnh á!"
Khánh Linh nói xong lại cúi đầu chào lão Tô và các nhân viên phòng nhân sự. Rồi thẳng lưng đi luôn ra cổng. Đến giờ tan ca, cô về lo đi dạy kèm không rảnh đôi co với thanh mai trúc mã của bạch tuộc già.
Vậy mà, bạch tuộc cái đâu có tha. Ả chạy theo cô: “Ê con nhỏ nhà quê kia! Mày là cái thá gì mà ngông nghênh đòi đánh tao? Ỷ Hàn Lâm thương mày hả? Tao nói cho mày thức tỉnh, ảnh chỉ nhất thời lạc lối thôi! Đó là lúc không có tao, nay tao về. Mày chóng mắt lên xem, ảnh đá mày như đá một vật cản!”
Khánh Linh tự nhiên ghét lây sang Hàn Lâm. Cô bực bội: “Chưa biết ai đá ai nha! Đồ bạch tuộc già ba tim yêu đương lăng nhăng như mấy thằng họ Sở!”
Lúc cô nói câu này vừa khi Hàn Lâm chạy đến nơi. Anh quét cho bà thím Mỹ Mỹ ánh mắt lạnh tanh. Rồi hớt hải chạy theo năn nỉ người yêu: “Ô hay! Anh có yêu đương ai lăng nhăng đâu? Anh chỉ có một trái tim yêu em thôi! Bọt biển, em đừng giận cá chém thớt được không? Tội anh mà!”
“Không có lửa sao có khói?”
Nếu có thể, Hàn Lâm thật sự muốn kéo hết đống quạt có ở công ty ra thổi bay đám khói đen xì kia đi. Mịa chứ!
“Đó là chuyện cũ hồi nhỏ! Hồi mới 15 tuổi, anh chưa có dậy thì!”
“Kệ anh! Vẫn câu nói cũ: Không có lửa làm sao có khói! Anh lo dập lửa xua khói đi ha! Cấm đi theo em!”
Hàn Lâm nào dám đôi co. Mẹ anh từng dạy anh trai: Vợ giận thì phải lặng lẽ đi theo. Thấy có cơ hội thì quỳ gối xin tha mạng!
Nên trên con đường đưa nàng về kí túc, giám đốc Lâm lái chiếc Camry lặng lẽ đi theo người yêu. Chờ nàng ban ân đại xá.
Kiểu đi theo đuôi này làm Hàn Lâm nhớ lại những ngày đầu anh chưa dám công khai thân phận. Sợ con bọt biển chê anh già hết xí quách không ưng. Nỗi lo ngày ấy thật trùng khít với nỗi lo hiện tại nên Hàn Lâm quyết định xuống xe quỳ gối luôn cho chắc ăn.
“Bọt biển! Em đừng giận nữa mà! Lên xe anh đưa em về kẻo đi bộ tối về đau chân anh xót lắm!” Anh miệng xin xỏ, hai tay thực thi nhiệm vụ bế người đưa lên xe.
Khánh Linh còn giận nên dễ gì tha. Cô hả miệng ngoạm luôn vào cổ anh. Miếng thịt tươi này cô quyết ăn cho bằng được do đó lực răng không hề nhẹ. Vậy mà lão bồ già không một chút mảy may than nửa tiếng. Khánh Linh bèn nghiến thêm hai hàm răng.
Kết quả, trong khoang miệng cô có vị tanh tanh mằn mặn. Lúc này cô mới biết, mình cắn quá đà xin luôn cả máu anh.
“Bộ anh chai cảm giác không biết đau hả?” Cơn giận qua đi chỉ còn sự áy náy và yêu thương ở lại. Khánh Linh thấy xót cho cần cổ trắng trẻo của nam thần.
Hàn Lâm cười. Đôi mắt dịu dàng nuông chiều người yêu: “Không đau! Như thế này càng tốt! Em đã đóng dấu chủ quyền lên đó thì phải chịu trách nhiệm! Cả đời này, em đừng mơ phủi tay đá anh!”
Cô cười.
Lạ thay! Bao giận hờn vu vơ chợt tan biến! Bởi Khánh Linh nhận ra, ông bồ già của mình rất đáng yêu.
Nên thay vì giãy đạp đòi xuống như lúc đầu, cô quấn luôn hai tay lên cổ anh, ánh mắt xót xa nhìn chằm chằm vào dấu răng: “Anh, còn rịn máu á, răng em rất độc lỡ nhiễm trùng thì biết làm sao?”
“Sao trăng gì, em phải theo anh vào viện chăm chồng thôi!” Anh cười ha hả, tranh thủ hôn một cái cho đỡ đau.
“Đáng ghét!”
“Đáng ghét! Sao còn chu mỏ cho người ta hôn? Con gái con lứa không biết giữ thân ngọc ngà gì cả? Uổng công ba mẹ sinh thành dưỡng dục!”
Tiếng ai sao giống tiếng…
“Baaaaa!”
Một tiếng ba giữa lòng thành phố xa hoa vang lên từ miệng Khánh Linh làm Hàn Lâm giật mình.
Anh đơ cả người. Mắt nhìn sững vào người đàn ông trung niên trước mặt.
“Ba vợơơơ…! Con chàooooo baaaaaa!” Như một đứa nhỏ mới tập nói! Hàn Lâm ríu luôn cả lưỡi. Nhạc phụ đại nhân giá lâm ngay lúc anh ăn sống con gái rượu của ngài, anh mà không nhanh miệng nhận ba vợ là ăn chiếc dép lào dưới chân ổng như chơi.