Tác giả: An Thiển Yên
Ngày đầu tiên.
Thời gian: 11:00 sáng ┃ Địa điểm: Không rõ.
Hàn Chiếu cảm giác mình đã đến thiên đường.
Một giây trước chiếc máy bay trực thăng hắn ngồi phát nổ trên không trung, hắn dùng dù để đáp xuống. Một giây tiếp theo hắn tỉnh lại bên trong một tòa lâu đài.
Tấm màn che màu tím làm từ lụa mỏng, chiếc giường lớn được chạm trổ theo phong cách Châu Âu, vách tường sơn màu xanh nhạt, chiếc đèn chùm lộng lẫy và hoa lệ phát ra ánh sáng mơ hồ, rèm cửa sổ màu đỏ tươi che kín ánh sáng bên ngoài, hương thơm nhàn nhạt hòa quyện vào không khí, hắn nhìn thấy đối diện là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt hơi trắng bệt của mình trên chiếc gương bàn trang điểm, hoa văn phức tạp kiểu Trung Quốc, phía trước chiếc gương có một cái ghế xinh xắn đầy tinh xảo, đồng hồ báo thức đặt trên bàn từng chút từng chút gõ một tiếng, chữ số La Mã một màu đen thuần túy, mặt đồng hồ màu trắng hiện rõ —— mười một giờ, chỉ là không biết là sáng hay tối.
Chính giữa căn phòng bày một cái bàn, trên bàn chồng chất hoa quả, kẹo, điểm tâm ngọt, đồ ăn vặt —— xem ra chủ nhân căn phòng này vẫn còn là một đứa trẻ.
Hàn Chiếu có cảm giác mình đi tới tòa lâu đài của công chúa trong câu chuyện cổ tích, chỉ tiếc hắn không bao giờ thích cái gì gọi là công chúa, ngay cả con gái cũng không thích. Đúng vậy, hắn là gay, hắn đã biết điều này vào năm hắn mười bốn tuổi và người nào đã từng lên giường với hắn thì cũng sẽ biết, có lẽ sớm hơn một chút, từ năm mười hai tuổi hắn đã thích một cậu bé nhỏ tuổi hơn mình.
Hắn, Hàn Chiếu, 22 tuổi, độc thân, trên danh nghĩa là người thừa kế công ty của gia tộc, cũng là người lãnh đạo giấu mặt của tổ chức thần bí F. Ba ngày trước hắn bị người ám sát ở nước G, sau khi tránh thoát một kiếp thì lại gặp phải tai nạn máy bay, hắn đeo dù đáp xuống ở một nơi lạ lẫm. Bên cạnh hắn không có điện thoại, không có máy tính, không có bất kì một phương tiện liên lạc nào, vì thế hắn không cách nào liên lạc với bên ngoài, hắn cũng không biết là ai cứu mình, có lẽ nên nói đối với tình trạng của mình hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn xốc cái cái chăn màu hồng lên sau đó giật giật bả vai mình, rất tốt, vết thương trên vai do đạn bắn đã được xử lí qua hơn nữa còn rất chuyên nghiệp, băng vải được quấn không quá chặt hay quá lỏng, cũng không quá dài hay quá ngắn, làm cho người luôn cầu kì như hắn rất hài lòng đối với việc làm này.
Hắn xuống giường, tuy rằng chỗ bị thương vẫn còn hơi đau nhức nhưng may mắn là cũng không đáng lo ngại. Hắn xem qua vài lần thì khẳng định không quá vài ngày là có thể khôi phục như ban đầu.
Hắn đi tới kéo hai tấm màn cửa sổ thì liền tiếp xúc với ánh nắng chói mắt.
Ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh làm người khác mê muội, xa xa là tầng tầng dãy núi xanh biếc, gần bên cạnh, mà cũng không tính là gần, một hàng tường vây kéo dài không thấy kết thúc. Đài phun nước rất cao, nước trong suốt dưới ánh nắng mặt trời phản xạ tạo ra cầu vồng rực rỡ. Tính từ vị trí bản thân đang đứng thì độ cao ít nhất là hơn mười mét.
Hắn không đoán được mình đang ở trong một tòa kiến trúc như thế nào, nhưng hắn xác định nơi đây chính là chỗ ở riêng, hơn nữa, chủ nhân của tòa nhà này nhất định là không phải tầm thường.