- Trang chủ
- Nhập Vai - Chu Nguyên
- Chương 9: Chương 9:
Tác giả: Chu Nguyên
Diêu Phi nán lại Bắc Kinh ba ngày, trả phòng, đóng gói đồ đạc gửi đến Thượng Hải và thuê nhà trọ mới. Ngày cuối cùng, cô đến nhà của cô giáo Địch Á, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, cẩn thận và ngăn nắp hơn cả bảo mẫu, lau đến mức tấm kính không dính một hạt bụi.
Nhà trọ ở Thượng Hải nhỏ hơn nhiều so với hình ảnh bên môi giới gửi đến, vô cùng chật hẹp và gần như chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường. May thay đồ đạc của Diêu Phi không nhiều lắm, toàn bộ sinh hoạt của cô đều có thể tiến hành trên giường được.
Bàn, nồi cơm điện và đồ làm bếp được đặt ở cửa. Vì giữ gìn vóc dáng và làn da nên phần lớn thời gian Diêu Phi chỉ nấu nướng ở nhà, chế biến vài món ít chất béo và giàu protein. Ngoài mỗi ngày chạy bộ năm cây số ra, khoảng thời gian còn lại cô sẽ đọc kịch bản và tập thoại.
Kịch bản của “Giữa Hè” tổng cộng có hai phần. Phần đầu là gặp nhau thời niên thiếu, còn phần sau là trùng phùng khi đã trưởng thành.
Phần trùng phùng chỉ lác đác vài trang, chiếm khoảng một phần ba, có lẽ nó chưa được viết xong, đọc hơi thô ráp. Cảnh vườn trường Summer viết rất tốt. Thiếu niên mười sáu tuổi vừa gay gắt vừa sắc sảo, mâu thuẫn giữa họ từa tựa quả mận chưa chín rơi vào thức uống có ga lạnh lẽo dẫn đến sủi bọt khí. Giữa từng câu chữ là tình yêu trẻ trung và ngây thơ của tuổi dậy thì, cực kì xúc động.
Diêu Phi có lòng mua hết toàn bộ tác phẩm của Summer trên mạng. Tác phẩm của cô ấy luôn lấy bối cảnh học đường làm chủ đạo và có sự liên kết với nhau. Tác phẩm đầu tiên của cô ấy là “Thầm Mến”, cô ấy từng trả lời trong một cuộc phỏng vấn rằng thời niên thiếu mình từng thầm yêu một người, đây xem như một nửa tự truyện. Căn cứ theo suy đoán này, “Giữa Hè” là phần tiếp theo của câu chuyện yêu thầm ấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Câu chuyện có liên quan đến bản thân Summer, vì vậy Diêu Phi cố ý đi tìm tư liệu về Summer. Nửa năm trước Summer và Tư Dĩ Hàn quen nhau qua một chương trình tạp kĩ tình yêu, thế nên Diêu Phi tìm kiếm chương trình tình yêu đó rồi xem thật kĩ lưỡng.
Để hiểu sâu sắc các nhân vật trong kịch bản, cô cần phải đầu tư thêm bối cảnh. Trên mạng đào ra được, Summer và Tư Dĩ Hàn đã biết nhau từ thuở thiếu thời. Tư Dĩ Hàn từng ở nhà Summer một khoảng thời gian, và mười năm trước ba của Summer đã tự sát, có thể tìm thấy dấu tích của những chuyện đó trong kịch bản. Câu chuyện này tám mươi phần trăm có liên quan đến bản thân họ rồi.
Diêu Phi nghiên cứu một tuần, phần trưởng thành quả thật không có gì khó khăn. Tuy vậy, cô có chút không nắm chắc về phần niên thiếu cho lắm, bởi Diêu Phi chưa học cấp ba nhưng cốt truyện lần đầu tiên họ quen nhau ở trường trung học này lại chiếm một phần rất lớn.
Tư Dĩ Hàn thành danh từ khi còn trẻ nên rất dễ tra tư liệu của anh ấy, anh ấy từng học ở trường trung học Đông Minh. Thế nên Diêu Phi ngồi xổm ở trường đó một tuần, nhằm quan sát xem một học sinh thật sự là thế nào để cố gắng bắt chước theo. Người khác làm được bảy mươi phần trăm là đủ chuẩn, vậy Diêu Phi chắc chắn phải làm được một trăm phần trăm, mới dám cho mọi người nhìn thấy.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Ngày ba tháng mười hai chính thức thử vai, sáu giờ sáng Diêu Phi đã thức dậy.
Nghệ sĩ hết thời thua cả chó. Đằng sau cô không có đoàn đội tạo hình, hết thảy phải do cô tự mày mò trang điểm và tạo mẫu cho mình. Diêu Phi gội đầu, sấy khô tóc và xoã buông lơi trên vai. Vốn dĩ Diêu Phi muốn phối với đồng phục học sinh để tạo cảm giác, bèn khoác áo sơ mi trắng bên ngoài áo len. Tuy vậy khi cô thay xong và soi mình vào gương, cô phải nhíu mày cởi áo sơ mi ra và chỉ mặc một bộ áo len màu trắng.
Cô gái trong gương trong sáng, sạch sẽ và không nhuốm bụi trần, cảm giác lúc này mới đúng đây.
Thậm chí Diêu Phi không kẻ lông mày và tô son môi, bởi lẽ trong khi học trung học nữ chính hướng nội và chỉ thích học hành, chứ không phải là người cởi mở. Cô ấy sẽ không trang điểm nên Diêu Phi cũng không thể trang điểm.
Tám giờ rưỡi, Diêu Phi đi vào toà nhà tài chính của truyền thông SW với chiếc áo lông nhung dài màu đen trên mình. Một khu vực kinh doanh tốt nhất, gạch lát sàn nhà sạch bong và bóng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Diêu Phi bước trên sàn đi về phía thang máy. Đăng kí thông tin cá nhân xong xuôi, cô theo dòng người đi vào thang máy.
Vào giờ cao điểm đi làm, trong thang máy đầy những tinh anh cổ cồn trắng. Mọi người ăn mặc chỉnh tề, giẫm trên giày cao gót đi xộc vào.
Diêu Phi lùi ra sau chút ít rồi đứng dựa vào tường.
Đột nhiên mọi người bắt đầu di chuyển, bước lùi ra sau một cách trật tự cho một cô gái đeo mắt kính và khẩu trang được vệ sĩ che chở đi vào thang máy. Cô ta mặc áo lửng hiệu Chanel, đi giày cao gót, trông vô cùng nổi bật.
Ở góc độ này Diêu Phi có thể thấy phần cổ trắng trẻo và mảnh khảnh của cô ta, cô ta là minh tinh ư? Khí thế đủ đầy đến vậy?
“Đây có phải Ngụy Vũ không?” Một cô gái bên cạnh nhỏ giọng tò mò: “Người thật trông rạng rỡ thế kia à?”
Diêu Phi nhìn sang.
Ngụy Vũ là một tiểu hoa được công ty phim ảnh Hạ Minh nâng đỡ trong hai năm qua, có bề ngoài rất xinh đẹp.
“Chắc vậy đó, nghe nói hôm nay công ty có hoạt động bí mật, hình như liên quan đến ‘Giữa Hè’ thì phải, anh Hàn cũng tới nữa.”
Diêu Phi theo bả vai nhìn qua cô gái đang nói chuyện, thấy một góc thẻ nhân viên lộ ra trước ngực cô ấy, thuộc bộ phận kế hoạch của truyền thông SW. Văn phòng của truyền thông SW chiếm hai tầng trên cùng của toà nhà tài chính, vì vậy một nửa số người trong thang máy này hẳn là người của SW rồi.
“Vậy có phải Thương Duệ cũng tới đúng không?” Một cô gái khác không nén nổi kích động, che miệng và khẽ rít lên the thé từ trong cổ họng: “Anh của em!”
“Nhìn cái điệu bộ mê trai của cô kìa, chắc có tới đó, nghe nói ảnh đã kí hợp đồng rồi, nam chính đấy nhé.”
“Anh của em thật trâu bò!” Hiển nhiên cô gái đó là fan của Thương Duệ: “Nam chính ngự dụng của Summer.”
Ngụy Vũ ăn mặc tươi tắn, trang điểm kĩ càng. Diêu Phi cụp mắt xuống nhìn lại mình, chắc mình sẽ không gây ra lỗi gì chứ?
Thang máy dừng ở tầng cao nhất. Ngụy Vũ dẫn theo vệ sĩ và trợ lý ra ngoài, Diêu Phi là người cuối cùng ra khỏi thang máy. Cô bị ấn tượng bởi cách trang trí của SW trong giây lát. Không treo đầy những bức ảnh nghệ sĩ trên tường như các công ty phim ảnh khác, SW theo phong cách tối giản và hiện đại, kết hợp với kính to bản có màu sắc trang nhã để ngăn cách giữa studio và khu văn phòng.
Diêu Phi được nhân viên đón khách dẫn tới phòng tiếp khách, bên trong đã có hai nữ diễn viên đang ngồi, một người thanh tú xinh đẹp, người kia thì lộng lẫy nức lòng. Ngụy Vũ và Ninh Phi ngồi tách biệt nhau rõ ràng. Diêu Phi vào cửa thì họ đều đồng loạt nhìn qua.
“Tôi muốn một ly Americano.” Ngụy Vũ nhìn sơ qua Diêu Phi, sao lại có một nhân viên mộc mạc thế này xuất hiện trong toà nhà văn phòng toàn là tinh anh kia chứ?
Diêu Phi sửng sốt, Ngụy Vũ xem cô là nhân viên rồi à?
Trái lại nhân viên tiếp tân sau lưng khá nhanh trí, vội tiếp lời: “Vâng, tôi sẽ đi lấy cho cô ạ, chị Phi và cô Diêu uống gì không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Diêu Phi vội vàng từ chối. Cô đi vào, kéo khẩu trang xuống rồi cung kính giơ tay ra với Ngụy Vũ và Ninh Phi: “Xin chào mọi người, tôi là Diêu Phi.”
Ở ngoài thái độ phải nhún nhường, phải biết đối nhân xử thế. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Ngụy Vũ bình tĩnh nhìn Diêu Phi vài giây, nhưng cô ta chỉ gật đầu chứ không vươn tay ra bắt tay Diêu Phi. Cô ta lại nhìn vào màn hình điện thoại: “Chào cô.”
Cái tên Diêu Phi này nghe khá quen, diễn viên à? Cũng tới thử vai ư?
“Tôi cũng không cần đâu.” Ninh Phi nhoẻn cười đầy dịu dàng, đứng lên giữ lại bàn tay sắp buông xuống của Diêu Phi, nắm lấy rồi nói: “Chào cô, tôi là Ninh Phi, chúng ta đều có từ Phi nhỉ.”
Buông tay Diêu Phi ra, cô ấy quay đầu nói với nhân viên: “Tôi có mang theo, không cần phiền đâu.”
Ngụy Vũ lại ngước lên quan sát Diêu Phi, trông hơi quen mắt nhưng cô ta vẫn chưa nhớ ra được mình từng gặp người này ở đâu. Sao Ninh Phi lại bắt tay với cô chứ? Chẳng lẽ Ninh Phi biết à?
“Ngồi đi, phải đợi lát đó.”
“Cảm ơn.” Diêu Phi tìm một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống. Trong phòng tiếp khách yên tĩnh chỉ có chiếc máy điều hoà ở giữa đang phát ra tiếng kêu rất nhỏ. Diêu Phi ngồi một phần ba ghế, điều kiện của Ninh Phi và Ngụy Vũ đều rất tốt, hôm nay ba người phải cạnh tranh một nhân vật sao?
“Cô ở công ty nào thế?” Ninh Phi uống một hớp cà phê, vừa nhìn sang Diêu Phi, cô không biết Diêu Phi này. Tuy nhiên người này quá đẹp, xinh đẹp đến mức khi cô vừa vào phòng tiếp khách thì Ngụy Vũ đối diện như ảm đạm bay màu hẳn. Gương mặt thế này, chẳng lẽ còn chưa được debut ư? Ai đưa cô vào đây thế?
Từ khi tuyên bố sẽ quay “Giữa Hè”, tất cả mọi nhà trong giới giải trí đều tới đệ trình tư liệu, và những người có thể tiến xa đến bước này toàn được lựa chọn trong số hàng nghìn người. Mỗi người ở đây đều là đối thủ của Ninh Phi.
“Thụy Ưng.” Diêu Phi mỉm cười đáp: “Công ty ở Bắc Kinh.”
Sao người của Thụy Ưng lại đến thử vai chứ? Thụy Ưng là công ty kiểm soát cổ phiếu của Hồng Kông. Năm xưa Tư Dĩ Hàn và bên đó có mâu thuẫn, nhiều năm qua họ chưa từng hợp tác.
“Diêu Phi của Hàn Đao Hành, cô vẫn còn ở Thụy Ưng?” Ngụy Vũ đối diện để điện thoại xuống, rốt cuộc đã tìm kiếm ra được tên Diêu Phi rồi, giọng điệu dần thoải mái hơn: “Thần tượng tuổi thơ, tôi xem phim của cô lớn lên đấy. Không ngờ người thật còn trẻ thế này, cô giữ dáng bằng cách nào vậy?”
Ninh Phi cũng chợt ngộ ra, đây là Diêu Phi? Cô ấy cười rất rực rỡ: “Diêu Phi à, tôi cũng rất thích phim của cô, lát nữa phải kí tên cho tôi đó.”
Dù Diêu Phi trẻ tuổi, xinh đẹp và kĩ năng diễn xuất tốt nhưng sẽ chẳng có tác dụng gì đâu, bởi lẽ bản thân cô chính là chướng ngại lớn nhất rồi, cô hẳn nhiên sẽ không nhận được nhân vật này. Ninh Phi và Ngụy Vũ mới là đối thủ của nhau chứ không phải Diêu Phi.
Diêu Phi biết họ đang khách sáo nhưng vẫn cười đáp: “Được, chắc chắn rồi.”
Ngụy Vũ khẽ cười giễu, dời mắt đi và tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn.
Họ xem thường mình, Diêu Phi cố giữ nụ cười mỉm đầy lúng túng, nhẹ gật đầu rồi cúi nhìn xuống.
Nửa tiếng sau, Diêu Phi là người đầu tiên được gọi ra ngoài, cô theo nhân viên bước vào phòng studio số ba. Cửa phòng mở ra, một mảng màu trắng lớn khiến cô hơi hoảng hốt. Phòng quay phim cuối cùng mà cô thử vai hệt như nơi này, cô từng mất ba tiếng thử vai ở phòng quay phim đó. Cô đã dành ra rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho bộ phim ấy, cô còn học cách xã giao, bị buộc đến bàn rượu và uống rượu với nhà đầu tư trong sự chết lặng. Sau đó cô được vào đoàn phim, quay được một nửa thì cô đắc tội với Lý Thịnh, bộ phim nọ đổi người dẫn đến cảnh quay của cô bị cắt mất không còn sót lại thứ gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Chào cô, Diêu Phi.” Giọng nữ du dương và dịu dàng vang lên.
Diêu Phi ngước lên, thấy Du Hạ đằng sau máy theo dõi. Cô ấy đẹp hơn trên màn ảnh. Cô ấy đang ngồi bên cạnh Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn đeo mắt kiếng và đang tập trung đọc kịch bản. Biên kịch và đạo diễn của “Giữa Hè”, họ là vợ chồng.
“Cô có thể cởi áo khoác ra không?” Lúc này Tư Dĩ Hàn mới ngẩng đầu hỏi: “Tiện không?”
“Được ạ.” Diêu Phi vội vàng cởi áo khoác nhung xuống. Cô mặc chiếc áo lông trắng bên trong phối với quần jeans đơn giản. Tư Dĩ Hàn nhíu mày, quả thật Diêu Phi rất đẹp, tuy vậy vẻ đẹp của cô khá sắc sảo và có đôi chút tính xâm lược. Cảm giác này không ổn lắm, nhân vật Hạ Dao xinh đẹp nhưng không cần sắc bén.
“Có thể xoay người lại được không?”
Diêu Phi quay người. Cô hơi hối hận vì hôm nay mình mặc quần mùa thu, bởi vậy cô rất muốn xem thử qua màn ảnh đôi chân mình có mập và thô không. Cô quay tới lần thứ hai, thấy Tư Dĩ Hàn chau mày có vẻ không hài lòng lắm, trái tim cô lập tức hốt hoảng.
“Hôm nay tôi mặc hơi nhiều, bình thường tôi gầy hơn, hình thể cũng trông tốt hơn đôi chút.” Diêu Phi cố gắng tranh thủ cơ hội cho mình, đoạn cô nhìn đạo diễn và biên kịch đối diện: “Tôi có thể diễn thời kỳ thiếu niên ạ.”
“Không sao, cô đừng căng thẳng.” Du Hạ dặn trợ lý: “Đưa kịch bản cho Diêu Phi đi, chúng tôi muốn nghe thử cảm thoại của cô, được chứ?”
Diêu Phi nhận lấy kịch bản bằng hai tay, trái tim quá sức rung động, đã lâu cô chưa từng chạm vào kịch bản như thế này rồi: “Được ạ, cảm ơn chị.”
Không phải là biểu diễn, đơn giản là kĩ thuật đọc thoại mà thôi.
“Vậy bắt đầu đi.” Ngữ điệu của Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt không gợn sóng, nhưng không phải kiểu lên mặt dạy đời, anh ấy chỉ đang điềm nhiên tự thuật mà thôi.
Diêu Phi đã học đoạn thoại này từ sớm. Cô giơ tay, lấy cột tóc da màu đen buộc tóc lên và đứng trước ống kính, căn phòng yên ắng chỉ có tiếng máy chạy vang lên nho nhỏ. Diêu Phi không trang điểm khiến cảm giác niên thiếu càng thêm mãnh liệt, đuôi ngựa cao cao giúp cô phô ra vầng trán trơn sáng và chiếc cổ mảnh mai của mình.
“Mấy hôm nay trời cứ mưa mãi, đã lâu lắm rồi, cơn mưa này kết thúc.” Cô nhìn vào ống kính, ánh mắt bình tĩnh và giọng điệu cũng bình tĩnh: “Thì cũng đến lúc mùa hè nên kết thúc thôi.”
Diêu Phi là một cô gái tuyệt đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên khi Du Hạ thấy cô. So với sáu năm trước, cô chín chắn hơn, khung xương nảy nở và gương mặt ấy càng thêm phần duyên dáng. Thanh cao thoát tục, lúc yên lặng cô xinh đẹp theo kiểu yếu ớt như nước tuyết trên núi cao ngâm trong băng vụn nhưng thầm giấu lưỡi dao mỏng tang, nét đẹp trong vắt đến thấm vào xương.
Thế nhưng trong khoảnh khắc cô mở lời, khí chất của cô hoàn toàn thay đổi. Cô biến thành một người khác, một Hạ Dao sống, trước mặt cô như không có diễn viên và cũng chẳng còn ai cả, dường như cô đang thật sự nói chuyện với Thịnh Thời.
Giọng nói thấp và mềm mỏng dừng ở tốc độ vừa đủ, vừa kiềm chế vừa thận trọng, tàn nhẫn ép mình đi về phía trước. Mùa hè kết thúc, đồng nghĩa với giấc mơ của cô ấy cũng kết thúc.
“Năm tuổi em không còn ba nữa, một mình mẹ nuôi dưỡng em. Mẹ rất cực khổ, mẹ đã hi sinh vì em, mẹ rất ít khi có được hạnh phúc, hầu hết cuộc đời mẹ toàn là cay đắng.” Cô cụp mắt xuống, giọng nói rất trầm. Trách nhiệm và tình yêu đè nặng khiến cô ấy không thở nổi nhưng cô ấy vẫn phải đứng đây và gồng gánh mọi thứ bằng đôi vai gầy yếu này, sợ rằng một khi bất cẩn thì tình yêu nồng cháy sâu thẳm kia sẽ thành núi lở sóng thần phá huỷ đi tất cả lý trí của cô: “Chú rất yêu mẹ, và mẹ cũng rất yêu chú. Họ kết hôn hai năm. Hai năm qua là khoảng thời gian mẹ vui sướng nhất, mẹ thường hay cười, mẹ cười lên trông đẹp lắm. Vốn dĩ mẹ phải xinh đẹp, phải nhận được thật nhiều sự che chở và tình yêu thương như thế, mẹ ngoài là mẹ của em ra thì mẹ còn là một người phụ nữ nữa.”
Tên của họ nằm trong cùng sổ hộ khẩu, trên danh nghĩa họ là anh em, thế nhưng họ lại yêu nhau. Ba của Thịnh Thời có bệnh tim nên khi sự việc bại lộ thì bệnh tim của ông bỗng tái phát.
Cấp cứu ổn thoả, mẹ Hạ Dao sức cùng lực kiệt ngã xuống ngay tại bệnh viện. Thu xếp cho mẹ xong xuôi, trên hành lang bệnh viện, Hạ Dao đề nghị chia tay với Thịnh Thời.
“Thời khắc quan trọng nhất trong đời em xảy ra ở giữa hè. Vào giữa hè em nhận được thư chấp nhận của Nhất Trung, vào giữa hè em gặp được anh, vào giữa hè em có nhà, có rất nhiều tình yêu thương. Vậy vào cuối hè, tại nơi đây, tất cả chúng ta lùi một bước đi anh.” Cô ngẩng đầu lên và nhìn vào ống kính: “Người yêu có lẽ sẽ nhanh chóng chia xa nhưng chỉ anh em mới có mối liên hệ hợp pháp suốt đời. Anh, chúng ta —— kết thúc đi.”
Du Hạ khoanh tay dựa vào ghế, mũi bỗng dưng chua xót, như thể cô ấy thấy lại mình năm mười tám tuổi. Cô và Tư Dĩ Hàn xa nhau, tất cả những gì cô ấy có thể thốt thành lời chỉ là một tiếng “anh” bâng quơ thế mà thôi.
Trong phút chốc cảm giác trống trải khiến bầu không khí trở nên eo hẹp, cả phòng lây nhiễm tâm trạng này. Giọng nói của cô như một bàn tay vô hình siết thật chặt cảm xúc của mọi người.
Vượt qua mưa bụi mờ mịt, thiếu niên thiếu nữ lúc mới chớm yêu, họ gìn giữ tình yêu pha lê của mình bằng cả trái tim chân thành nhất. Họ vượt qua những điều cấm kỵ, vượt suối băng đèo, nghĩ mình có đủ sức để chống lại cả thế giới. Thế nhưng cuối cùng, họ thua trước thực tế, đó là một con sông ngầm không thể vượt qua nổi.
Cô ấy đã tự tay chặt đứt tất cả mọi ràng buộc, từ đó họ chỉ là anh em. Tình yêu thầm lặng không bộc bạch, sóng cả cuộn trào, núi lở sóng thần đều bị cô đè nén trong cơ thể yếu ớt và mong manh này. Cô gắt gao kiềm chế, không mảy may rò rỉ.
Khả năng đọc thoại của Diêu Phi quá tuyệt vời, cảm giác tiết tấu tốt khôn tả. Cô không cố ý phô trương, không bị người xung quanh ảnh hưởng. Cô chính là Hạ Dao, cô đứng đây một dao chặt đứt đi tình yêu của mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Sức cuốn hút mạnh đến nỗi người ta chỉ có thể bị mạnh mẽ kéo vào xúc cảm này.
Chu Đỉnh đi vào, đứng sau lưng Tư Dĩ Hàn rồi cúi xuống hỏi nhỏ: “Sao rồi?”
“Để cô ấy thử đóng cảnh khóc xem đã.” Tư Dĩ Hàn đưa trang thứ hai cho Chu Đỉnh. Lần đầu tiên anh ấy thấy một diễn viên thiên tài nhường này nên đã bị chấn động. Đoạn thoại đó, cô không dùng bất kì kĩ thuật nào, thậm chí ngữ điệu cũng không lên xuống nhiều, nhưng khi cất giọng lên lại hoàn toàn thay đổi thành người khác. Tư Dĩ Hàn cũng từng là diễn viên, tuy vậy anh tự nhận mình không làm được như Diêu Phi, Diêu Phi đúng là một diễn viên thực lực bẩm sinh: “Thương Duệ đã tới chưa?”
“Tới rồi, đang ở ngoài.”
“Bảo cậu ta vào đây rồi đứng xem thôi, không được nói gì hết.” Tư Dĩ Hàn bỏ tư liệu của hai người còn lại qua một bên, trước mặt chỉ còn lại tài liệu cá nhân của Diêu Phi. Anh ấy đẩy mắt kính trên sống mũi rồi nói với Diêu Phi: “Còn diễn thử thêm vài cảnh nữa, khoảng cách thời gian của kịch bản kéo hơi dài. Nếu cần điều chỉnh cảm xúc thì tôi sẽ cho cô năm phút.”
“Tôi có thể làm luôn ạ, đạo diễn.” Diêu Phi cất đi sự yếu đuối thuộc về Hạ Dao. Cô đứng thẳng người, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ sắc sảo một Ảnh hậu thời niên thiếu: “Tôi thoát vai và nhập vai khá nhanh, không cần điều chỉnh đâu ạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diêu Phi: Hãy cho tôi một cánh quạt, tôi có thể bay lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.