- Trang chủ
- Nhập Vai - Chu Nguyên
- Chương 31: Chương 31:
Tác giả: Chu Nguyên
Diêu Phi không ngờ Tư Dĩ Hàn sẽ can đảm đến vậy, lấy ảnh chụp tạo hình làm áp phích cho phim luôn. Tấm này không phải là tư thế được sắp xếp, mà là trong lúc quay đầu cô vô tình chạm vào môi Thương Duệ, và rồi nhiếp ảnh gia đã chụp được nó.
Bức ảnh đã qua xử lý, hiệu ứng tổng thể của áp phích rất tốt, thoạt trông như một nụ hôn trán thật sự. Tinh khiết và đẹp đẽ, hết sức tự nhiên.
Sau khi blog chính thức đăng bài lên, Diêu Phi đăng nhập vào tài khoản chính, nội dung Weibo là phần giới thiệu do công ty viết, có mức độ vừa phải.
Sau khi đăng tải, phần bình luận bên cô lập tức vọt lên hơn nghìn rồi. Không phải họ khen cô nổi tiếng bao nhiêu, cũng không phải công chúng yêu thích cô thế nào, mà phần lớn đều vào góp vui mỉa mai Thương Duệ. Lấy lịch sử đen tối của Diêu Phi để đùa cợt Thương Duệ, họ lại lần nữa đào hết mọi thứ đen trắng trong quá khứ của Diêu Phi ra. Cô như thể bị cởi hết và phơi bày trên bãi biển, người trên bờ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô.
Lượng người hâm mộ hạn chế của cô tranh luận với người khác, thế nhưng một số thì lắng nghe, còn một số lại nhầm lẫn đúng sai.
Thương Duệ cao ngạo và kiêu căng là thế, còn fan của anh thì xem thường người này khinh rẻ kẻ kia, kết quả là kết đôi với thể loại như Diêu Phi.
Diêu Phi trở thành vũ khí tốt nhất để công kích Thương Duệ.
Các fan lớn của Thương Duệ đã mất khống chế, điên cuồng tag Thái Vĩ vào mắng nhiếc. Thái Vĩ nhanh chóng bị chửi rủa đến mức lên hot search, đè bẹp luôn cả hot search của Thương Duệ, vụt lên hot search thứ hai.
Thương Duệ đăng lên blog chính vào một giờ mười bốn phút chiều.
“Đội ngũ quen thuộc và bạn diễn xuất sắc, mong đợi lần hợp tác tiếp theo này. Những bí mật tình yêu được giấu kín trong mùa hè rực rỡ như lửa. #Giữa Hè khai máy#”
Sau khi Thương Duệ đăng Weibo, khu bình luận vẫn nằm trong trạng thái quái gở. Ngấm ngầm không phát tác bởi họ cảm thấy Thương Duệ còn cứu được, chuyện này còn đường cứu vãn, mắng Thái Vĩ biết đâu sẽ thay đổi được tình hình hỗn loạn hiện nay. Trước kia cũng không phải chưa từng có, fan ép đoàn đội của minh tinh bỏ kịch bản, dù đã công khai kí hợp đồng nhưng fan làm ầm ĩ lên thì diễn viên cũng buộc phải rút lui như thường.
“Anh, tại sao phải nhận bộ này chứ? Nữ diễn viên chênh lệch quá xa.”
Thương Duệ đáp lại: “Quả thật chênh lệch hơi lớn, thế nên gần đây anh đang cố gắng học tập kĩ thuật diễn xuất, nỗ lực thu hẹp khoảng cách đây nè.”
Câu trả lời của Thương Duệ hệt như ngọn lửa gặp củi khô, rơi vào đống cỏ khô và ầm ầm bùng cháy lên. Người hâm mộ vốn còn nín nhịn, nay đã hoàn toàn nổ tung.
Có vẻ như Thương Duệ có chết cũng chẳng chịu hối cải, không còn đường cứu vớt nữa rồi.
“Thất vọng quá đi, anh chẳng chịu yêu quý tiếng tăm của mình gì cả, cũng không thèm quan tâm đ ến fan. Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ mình là diễn viên sao? Anh không phải đâu! Anh tỉnh lại đi! Anh là lưu lượng! Sao anh không nhận một tác phẩm nào mà có thể giúp tăng fan để cố định fan đi ạ, chọn quay một bộ với nữ diễn viên tuyến 18 flop nặng đã hết thời. Đây là tự đắm mình trong trụy lạc, cho người ta chế giễu, mất mặt quá đi thôi.”
“Trước đây dù anh buông thả tới đâu, tụi em vẫn là fan của anh không rời không bỏ, tại vì tụi em biết anh sẽ không tuỳ hứng đến nỗi vứt bỏ bản thân, mà còn tích cực cầu tiến nữa. Nhưng lần này thật sự tụi em không chịu nổi rồi, sao anh lại hợp tác với một nữ diễn viên như thế? Anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, sao không trưởng thành tí đi ạ?”
“Ỏ, anh thật sự nghĩ mình là diễn viên hả! Cạn cmn lời! Không tự biết thân đi cho nhờ. Anh đóng toàn mấy thứ flop cỡ nào, trong lòng anh không tự hiểu sao? Anh thật sự không hiểu công chúng đã phải cố tâng bốc cái loại đã nhão nhoẹt sắp thành đống cứt thành phái thực lực hả? Đoàn đội anh cũng không hiểu nốt luôn à? Điều này cũng lừa được anh luôn cơ á. Dẹp đi, sau này không follow nữa, thất vọng, thất vọng thật sự.”
“Khắp mạng cười nhạo, đây chính là kết quả anh muốn đó hả? Anh, anh không còn nhỏ nữa, anh lắc nước trong đầu ra hộ em đi.”
“Anh còn muốn đi học diễn xuất? Học khoa chính quy bốn năm còn chẳng học được gì hay ho, vào đoàn mấy tháng thì học được? Vậy anh đúng là cừ ghê nơi! Diêu Phi ghê gớm hơn cả giáo viên khoa diễn xuất nữa cơ.”
“Cho đối thủ liên tục đâm dao vào chuyện của mình, toàn mạng chỉ có duy nhất một nhà, anh Duệ xuất sắc đến mức tôi không biết nên nói gì luôn. Không chết là không thấy sướng phải không? Vứt bỏ ‘Vũ Điệu Đường Phố’ đi nhận phim điện ảnh là thấy quá đáng rồi, không biết ưu điểm của mình ở đâu à. Kết quả nữ chính còn là Diêu Phi, chỗ anh là trạm thu hồi rác thải hả? Cây bài đẹp vậy mà đánh bét nhè.”
“Mị chỉ muốn hỏi thử liệu Thái Vĩ đã chết chưa? Thái Vĩ chết rồi hả? Sao cho anh nhận vai này thế? Thái Vĩ nhanh chết giùm đi!”
“Trước kia sợ anh flop, bây giờ bắt đầu mong anh flop rồi. Chỉ có thật sự té ngã một lần thì anh mới biết đau, mới biết thế nào là con đường đúng đắn.”
“Diêu Phi đúng là có độc có độc có độc! Đường chuyển thành đen cả rồi, mai này thứ gì thuộc về Diêu Phi tôi cũng anti hết. Ác quá trời mà, sao chỗ nào cũng có bả vậy!”
Vỏn vẹn nửa ngày, Thương Duệ đã có mặt trên mười một cái hot search. Chuyện fan đòi thoát fan lên hot search hai lần, lần đầu đoàn đội rút xuống, nhưng vừa mất đi thì nó lại lên lại.
Diêu Phi lướt nhìn diễn đàn, fan Thương Duệ trên diễn đàn cũng rất điên khùng, nhưng vẫn còn fan lý trí.
“Thương Duệ không còn trẻ nữa, anh ấy muốn chuyển đổi hình tượng thật ra có thể hiểu được. Kịch bản của Du Hạ rất đáng tin cậy, có nền tảng chủ yếu. Đạo diễn là Tư Dĩ Hàn, giám chế là Vinh Phong, sự bố trí này đã quyết định ‘Giữa Hè’ sẽ đi theo con đường chất lượng, đây là đoàn phim chất lượng nhất mà Thương Duệ tham gia từ khi debut đến nay nhỉ? Đoàn phim trả lại cho anh một Diêu Phi, mười bảy tuổi Diêu Phi đã hai lần nhận giải Ảnh hậu, đủ biết diễn xuất ra sao rồi. Fan không cần thiết phải cuồng dại đến mức đó đâu, nếu bộ phim này sốt vé, vậy chẳng phải sẽ bị vả mặt sao?”
Diêu Phi lướt tiếp xuống, phía dưới đều đồng loạt phản hồi: “Sẽ không hot đâu! Vừa nhìn là biết flop chắc rồi. Mong anh của mấy người xứng đôi với bà chị dâu thế này, cố gắng lên!”
Diêu Phi yên lặng tắt diễn đàn đi.
Tô Minh đã tiêm một mũi dự phòng, thế nên cô không quá bất ngờ với sự kiện rầm rộ trước nay chưa từng có này.
Bây giờ cô có thể hiểu tại sao ban đầu Thương Duệ không muốn cho cô vào đoàn phim, ngăn cản bằng trăm phương nghìn kế rồi. Nếu là một diễn viên có danh tiếng nhỉnh hơn, dù chỉ là một người mới debut thì fan Thương Duệ cũng không sẽ gây sự với quy mô lớn thế này. Tuy Diêu Phi đã tẩy trắng nhưng việc tẩy trắng đó hệt như mình đã rơi vào hầm phân ngay trước mắt mọi người, dù có rửa sạch đến đâu chăng nữa thì cô cũng mãi sẽ không bao giờ có thể tẩy sạch được ấn tượng đầu tiên sâu trong trí nhớ của người khác.
Cô giải nghệ quá sớm, thêm năm đó còn chưa có quy tắc fan xé kịch bản cho nghệ sĩ, vì vậy cô mới đánh giá thấp độ điên của giới fan hiện nay. Cô biết mình sẽ bị mắng nhưng không ngờ fan cũng chẳng chịu buông tha cho Thương Duệ.
Mắng thì mắng, điên mặc kệ điên, thấp thỏm cứ thấp thỏm. Dù gì Diêu Phi sẽ không từ bỏ cơ hội đã đến tay, cô đợi suốt bảy năm ròng, cuối cùng mới thấy được ánh sáng. Cô sẽ đóng “Giữa Hè” thật tốt, cô luôn có đủ can đảm để đi hết chặng đường trong các vai diễn của mình.
Nội dung trên hot search hay trên diễn đàn chỉ để cho người ta xem thế thôi, khi tắt điện thoại di động đi thì cô chỉ là một diễn viên bình thường. Cô yên lặng sắp xếp hành lý, chuẩn bị lên đường. Thu dọn xong, cô đứng bên cửa sổ rít một điếu thuốc rồi mới tắm rửa lên giường.
Buổi tối cô nằm mơ.
Trong mơ Thương Duệ đè lên người cô, sợi tóc ngắn của anh đâm vào tai cô khiến cô vừa đau vừa nhột. Hàm răng sắc nhọn áp sát vào làn da nơi cổ, từng li từng tí c ắm vào máu thịt cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào da thịt Diêu Phi, anh u ám nói: “Tôi bị fan mắng, cô phải chịu trách nhiệm.”
Diêu Phi chợt mở mắt ra, thở hổn hển.
Ánh nắng chiếu vào phòng qua rèm cửa sổ chưa được kéo kín, mặt trời đã lên cao. Điện thoại của Diêu Phi ở đầu giường đang reo vang, cô cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ trợ lý.
“Chị Phi, chị dậy chưa ạ?” Giọng Lưu Man lọt vào tai: “Em đã đến khu nhà của chị rồi, chị ăn sáng gì ạ? Em sẽ mang cho chị.”
“Bánh bao đi.” Diêu Phi ngồi dậy day ấn đường nhằm xoa dịu cảm xúc, đáp: “Mua giúp chị cái nồi cơm điện nào có thể mang lên máy bay đó.”
“Kiểu thế nào ạ?”
“Loại có thể nấu đồ ăn sáng đó, chiên bánh hay hấp bánh bao ấy, đừng lớn quá, có thể mang theo bên người là được. Cái này ở nước ngoài cũng có bán chứ?”
“Để em tìm hiểu thử xem.”
“Thôi, cứ mua đi, lo trước cho chắc. Chị không có nhiều đồ lắm, vali còn rất nhiều chỗ trống.” Diêu Phi nói: “Lát nữa chị chuyển tiền cho em nhé.”
Cúp điện thoại, Diêu Phi lại đi vào phòng tắm. Cơn ác mộng đã khiến cô đổ đầy mồ hôi lạnh, cô vào tắm rửa qua loa. Lưu Man đến nơi, cùng lúc đó Diêu Phi đã thay quần áo xong. Cô kéo cửa ra cho Lưu Man vào.
“Vali của chị ở đâu ạ? Em sắp xếp giúp chị.”
“Chị xếp xong rồi.” Diêu Phi đẩy vali tới phòng khách: “Em bỏ nồi vào là được.”
“Mang nồi làm gì ạ? Chị biết nấu ăn sao ạ?” Lưu Man cố gắng mở vali của Diêu Phi ra. Diêu Phi sử dụng vali bình dân, trong vali không hề có sản phẩm cao cấp nào. Cô ấy tìm chỗ bỏ nồi vào, rồi đóng vali lại.
“Nửa tiếng nữa sếp Tô sẽ đón chúng ta ở bãi đỗ xe tầng hầm nhé chị.”
Diêu Phi mở sữa đậu nành: “Em ăn chưa?”
“Dạ ăn rồi.” Lưu Man hỏi: “Hộ chiếu này nọ chị đều cầm rồi đúng không? Túi xách của chị ở đâu?”
“Chị đã chuẩn bị xong xuôi rồi, không cần kiểm tra đâu.” Diêu Phi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói rõ giới hạn của mình, dù gì hai người sẽ phải hợp tác lâu dài với nhau: “Chị không thích người khác đụng vào đồ cá nhân của mình, do thói quen thôi, em có thể hiểu chứ?”
“À.” Lưu Man vội vàng gật đầu: “Dạ dạ, em biết rồi.”
Diêu Phi ăn bánh bao xong, uống một ngụm sữa đậu nành rồi quay vào trang điểm đơn giản. Còn mười phút nữa, cô bèn lấy điện thoại di động bật Weibo lên.
Hot search đầu tiên, #Lý Thịnh bị bắt giữ#.
Diêu Phi dừng bước, hít sâu một hơi, nhấp mở tin tức.
Cảnh sát thông báo rằng Lý Thịnh đã bị bắt hôm qua ngay sau khi anh ta rời khỏi hải quan vì nghi ngờ sử dụng ma tuý và bị dân chúng tố cáo bao che người khác sử dụng ma tuý.
Nếu không phải Lưu Man ở đây, Diêu Phi đã bật cười rồi.
Cô mím môi, lấy khẩu trang đeo lên. Hôm qua Tô Minh nói Lý Thịnh sắp toi đời, chắc hẳn là chuyện này nhỉ? Lý Thịnh lại dám trở về à.
“Đến giờ rồi phải không?” Diêu Phi nói với Lưu Man: “Đi được rồi em.”
Lưu Man vội vàng đứng lên đẩy vali ra, lúc ra cửa cô ấy không xách lên nổi. Vì vậy, một tay Diêu Phi nhấc vali đặt ngoài cửa, tắt nguồn điện và nước trong phòng, khóa cửa lại rồi đi ra ngoài.
Lưu Man trợn mắt há mồm.
Thoạt nhìn Diêu Phi gầy nhom yếu ớt mà sức lực mạnh mẽ lạ thường.
Họ đứng đợi ở tầng hầm bãi đỗ xe năm phút thì xe bảo mẫu tới. Diêu Phi chủ động bỏ vali vào cốp sau, không làm phiền đến tài xế.
“Chào buổi sáng ạ, tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi lên xe, kéo thấp vành nón, vì tâm trạng tốt nên trong đôi mắt xinh đẹp của cô chất chứa nét tươi cười.
Tô Minh ngước lên và bị kinh ngạc bởi nhan sắc của cô, đôi mắt Diêu Phi trông cực kì xinh đẹp.
“Tâm trạng tốt lắm hả? Thấy hot search rồi phải không?”
Diêu Phi kéo cửa, lên xe và thắt dây an toàn: “Thấy rồi ạ.”
“Thương Duệ lừa hắn ta về đấy.” Tô Minh đưa cho Diêu Phi một ly cà phê, đồng thời bảo tài xế lái xe: “Hắn ta nghĩ đã ổn, muốn giảng hoà với cậu hai nhà họ Thương. Vừa hay hiện đang cần ém một cái hot search của Thương Duệ đây, fan của cậu ấy nhảy khiếp quá.”
Diêu Phi cầm cà phê, vừa nhìn Tô Minh: “Thương —— Thương Duệ biết ư?”
“Kế hoạch do cậu ấy vạch ra mà, sao cậu ấy không biết được?” Tô Minh uống một ngụm cà phê: “Tối đó kẻ mua hot search cho em và Kiều Cảnh hòng cố ý làm người ta ghê tởm em là người của Thụy Ưng, đoán chừng do Lý Thịnh chỉ điểm sau lưng. Vì vậy, cậu ấy thấy phiền nên mới đưa cho chị một số giấy tờ.”
Hoá ra là Thương Duệ, tại sao anh phải làm vậy chứ?
“Anh ấy giúp em ạ?”
“Xem như là thế đi.” Thú thật, bảo Thương Duệ giúp Diêu Phi là hơi tự mình tưởng bở, bởi lẽ vị đại thiếu gia kia chưa đến mức ra mặt vì Diêu Phi. Đại để Thương Duệ ghét bỏ Lý Thịnh, thế nên thuận tay vớt Diêu Phi lên luôn.
“Vậy em phải cảm ơn anh ấy cách nào đây ạ?” Xem như nghĩa là sao?
“Dừng ở tiệm ăn đằng trước đi. Lưu Man, lát nữa em xuống lấy một phần sandwich, chị đặt rồi, cứ vào lấy là được, khỏi phải xếp hàng.” Tô Minh dặn dò tài xế và Lưu Man, rồi quay lại nói với Diêu Phi: “Em gửi tin nhắn cho Thương Duệ, bảo rằng em có mang theo bữa sáng cho cậu ấy. Cảm ơn vậy đi, không cần cảm ơn cậu ấy quá long trọng, trọng thể quá thì vị đại thiếu gia kia sẽ cảm thấy chúng ta đang nịnh nọt và có âm mưu với cậu ấy đó.”
Mang bữa ăn sáng? Diêu Phi chậm rãi ngước mắt: “Thương Duệ? Không phải anh ấy đã đi rồi sao? Ngồi máy bay ba mươi tiếng sẽ hư mất đó ạ?”
“Em chưa xem hot search hả?” Tô Minh dựa lưng vào ghế ngồi, gửi một tin nhắn dài bằng giọng nói giao phó công việc cho Vivian, rồi nhìn sang Diêu Phi: “Hôm qua Thương Duệ bị cảm không đi được, đổi đăng kí sang hôm nay, đi cùng chuyến với chúng ta. Còn nhóm anh Hàn bay ngày hôm qua rồi.”
Diêu Phi ngơ ngác chốc lát, Thương Duệ không đi? “Cảm sao? Ảnh hưởng gì đến đi máy bay ạ?”
“Khi còn nhỏ cơ thể cậu ấy không khoẻ lắm, hình như là khó nuôi, người trong nhà đặc biệt lo lắng cho cơ thể của cậu ấy, chỉ một căn bệnh nhỏ thôi mà cả nhà cứ như gặp phải giặc đó. Với gia đình của cậu ấy, bệnh cảm này hệt như bệnh nặng, sao họ có thể cho cậu ấy đi máy bay được chứ? Lỡ như giữa đường nóng sốt, xảy ra sơ sót gì thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm đây?”
Diêu Phi im lặng.
Được rồi.
“Tổng giám đốc Tô, là bữa sáng gì vậy? Để em gửi cho anh ấy.” Diêu Phi lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thương Duệ: “Buổi sáng tốt lành, tôi đã mang bữa sáng cho anh, chúng ta gặp nhau ở phòng chờ bay được chứ?”
“Chỉ một câu thôi, một phần sandwich nóng trứng dày, có thể mang vào phòng chờ bay.”
Gửi tin nhắn xong, Diêu Phi lướt tìm danh bạ, định gọi cho cô Địch Á, Lý Thịnh bị bắt, quả là đáng mừng. Thế nhưng, cô chưa tìm được số thì tiếng chuông chợt reo lên.
Thương Duệ gọi tới, Diêu Phi điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới bắt máy: “Duệ —— Anh Thương.”
Hiện giờ cô chưa thể gọi anh Duệ ra miệng nổi.
“Bữa sáng gì?” Thương Duệ đằng hắng, giọng nói hơi khàn. Ho khan chốc lát, anh mới yêu cầu ngắn gọn: “Tôi không uống Americano.”
“Sandwich nóng trứng dày, chất lỏng không qua kiểm tra an ninh được, vào đó tôi sẽ mua đồ uống cho anh nhé.” Hơi thở của Thương Duệ rất nặng nề, kề sát vào tai Diêu Phi qua điện thoại di động. Hơi thở này tương tự như trong cơn ác mộng tối qua. Diêu Phi nhíu mày, lo lắng ác mộng sẽ trở thành sự thật: “Anh —— bị bệnh sao?”