- Trang chủ
- Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí
- Chương 83: Phiên ngoại 1: Chuyện cũ (1)
Tác giả: Sercet
T/g: trước khi các bạn đọc ngoại truyện này mình có vài điều muốn nói. Đây là phần ngoại truyện mà mình đã ấp ủ từ lâu. Bối cảnh của ngoại truyện này xảy ra trước thời điểm của chính truyện ba năm, là lúc mà Tần Thịnh Nam vừa mới đăng cơ. Lúc này tính cách của Tần Thượng Nguyên rất khác. Hắn là một kẻ lạnh lùng, ít nói, thô bạo và ghét tiếp xúc. Ngoại trừ mẫu hậu, hoàng huynh và hai ảnh vệ thân tín thì gần như không nói chuyện với bất kì người nào. Phần ngoại truyện này là để lý giải tại sao từ một Tần Thượng Nguyên hung tàn, lạnh lùng của ngày đó lại biến trở thành một tên mặt dày, vô sỉ, thích trêu ghẹo người khác như bây giờ.
Ngoại truyện: Phần 1
Sau khi nhận được tin mẫu hậu đang bị khống chế tại cung nghị sự, Tần Thịnh Nam vội vàng chạy đến. Trước khi đi hắn không quên cho người báo với đệ đệ Thượng Nguyên của mình đến hỗ trợ. Vì rất vội nên Thịnh Nam không mang theo nhiều người, đi cùng hắn lúc đó chỉ có ba thị vệ thân cận. Hắn biết rõ đây là bẫy nhưng tính mạng mẫu hậu đang bị đe doạ, hắn không thể không đi.
Lúc Thịnh Nam đến nơi hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người ngồi đợi sẵn hắn ở trong cung điện lại là đại hoàng tử Tần Thiên Hằng.
“Không lẽ... người đã tung tin mẫu hậu bị bắt ở đây... là huynh?”
“Nhìn thấy mọi việc còn không rõ hay sao, tam đệ?”
“Nhưng tại sao... tại sao lại ra tay với mẫu hậu? Chẳng phải các huynh đệ chúng ta đã thoả thuận rằng sẽ không ra tay với người thân của nhau, chúng ta đấu với nhau một cách đường đường chính chính.”
“Tam đệ, thật không ngờ đến bây giờ đệ vẫn còn giả ngây như vậy? Đấu với nhau một cách đường đường chính chính? Tranh hoàng vị mà đòi công bằng? Chẳng phải chính đệ ở sau lưng bọn ta cho người âm thầm ám sát những kẻ ngáng đường đệ hay sao?”
“Đệ không có. Đệ không có liên quan gì đến những chuyện đó cả. Huynh đừng có ngậm máu phun người!”
“Ta ngậm máu phun người hay đệ giả nhân giả nghĩa? Đệ và ngũ đệ đang âm thầm làm cái gì đừng tưởng ta không biết. Đệ càng ngày càng khiến ta rất bất ngờ đấy.”
“Huynh im đi. Đây là cuộc đấu giữa ta và huynh, đừng có lôi Tiểu Nguyên vào. Việc huynh dám động đến mẫu hậu là ta đã không thể tha thứ cho huynh rồi.”
Thiên Hằng bật cười.
“Không tha thứ thì đệ có thể làm gì ta? Đừng mong ngũ đệ đến đây cứu. Thằng nhóc đó đã bị người của ta chặn đánh ngoài kia rồi.”
Thịnh Nam nổi giân. “Tần Thiên Hằng! Huynh dám động đến đệ ấy? Đệ ấy mà có chuyện gì ta sẽ không tha cho huynh!”
“Tam đệ, ngươi tưởng Thượng Nguyên vẫn còn là đứa con nít suốt ngày bám theo sau lưng ngươi sao? Không. Nó ghê gớm hơn ngươi tưởng nhiều. Ngươi nên lo cho mình trước đi rồi hẵng lo cho nó.”
“Huynh muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì? Đệ không đoán được sao? Tam đệ, cuộc chiến hoàng vị đến thời điểm này chỉ còn ta và đệ thôi. Chỉ cần đệ rút lui nhường hoàng vị cho ta, ta tự nhiên sẽ không động đến đệ cũng như người nhà đệ.”
“Huynh làm tất cả những việc đê tiện này mà cũng xứng ngồi lên hoàng vị sao? Nếu ta nhường cho huynh thì ta khác gì tội nhân thiên cổ?”
Thiên Hằng tức giận, gầm lên: “Ngươi nói ta không xứng ngồi lên hoàng vị, vậy thì ngươi xứng? Không phải ngươi cũng bất chấp tất cả để giành lấy ngai vàng hay sao?”
“Ta không có thời gian để ở đây tranh cãi với huynh. Phải thế nào thì huynh mới thả mẫu hậu ta ra?”
“Ta đã nói rồi. Chỉ cần ngươi nhường hoàng vị cho ta, ta sẽ tha cho người thân của ngươi.”
Thịnh Nam nhíu mày, hai bàn tay siết lại, răng cắn chặt.
“Được. Giờ vì để cứu mẫu hậu, ta nhường huynh. Nhưng nếu huynh làm hoàng đế mà không được thì đừng trách ta dành lại hoàng vị.”
Thiên Hằng tối sầm mặt, tay siết chặt thanh kiếm trong tay.
“Quả nhiên không trừ ngươi thì không được. Tam đệ, đừng trách ta! Có trách thì trách đệ không đủ nhẫn tâm mà thôi.”
Lập tức có hàng chục thị vệ chạy vào bao vây nhóm người của Thịnh Nam. Thịnh Nam nhìn lại Thiên Hằng cũng đang rút kiếm đi về phía hắn.
“Huynh định giết ta?”
“Đúng. Nếu không diệt trừ ngươi thì ta không thể nào ngồi vững lên ngai vàng được.”
“Ngươi… Ngươi giết huynh đệ mình để lên ngôi hoàng đế, nếu để người khác biết được ngươi nghĩ mình có thể ngồi được trên ngai vàng sao?”
“Ta bẫy ngươi đến đây dĩ nhiên sẽ không để cho người khác phát hiện ra. Ngươi sẽ chết vì nguyên nhân bệnh tật, ai sẽ phát hiện ra ta chứ?”
“Ngươi… Khốn kiếp!”
Thiên Hằng ra lệnh đám thị vệ lập tức lao vào không do dự muốn giết bốn người bọn họ. Thực lực của Thịnh Nam rất khá nhưng số lượng người quá đông, hắn rất vất vả mới chống đỡ nổi. Và ngay lúc hắn gần như mất sức không gượng nổi nữa thì Thiên Hằng cầm kiếm lao vào muốn đâm hắn. Thịnh Nam đã nghĩ là mình chết chắc rồi, nhắm mắt lại chờ đợi thì nghe một tiếng “Phập”, nhưng lại không cảm giác thanh kiếm đâm vào mình.
Thịnh Nam kinh ngạc mở mắt. Hắn thấy Thiên Hằng bị đâm từ sau lưng, ngay giữa ngực. Mũi kiếm rút ra, Thiên Hằng ngã gục xuống trước mặt hắn, và hiện diện phía sau lưng Thiên Hằng chính là Tần Thượng Nguyên với thanh kiếm dính máu, không chỉ thanh kiếm mà cả người đệ ấy dính đầy máu. Gương mặt đệ ấy lạnh lùng, giận dữ, sát khí toả khắp người tựa như hung thần ác sát ngoi lên từ địa ngục.
“Tiểu Nguyên!”
Thịnh Nam giật mình tỉnh dậy, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán. Đã trải qua một tháng rồi vậy mà hắn vẫn thường mơ thấy giấc mơ này. Nó ám ảnh hắn vô cùng, không chỉ là cái chết của đại huynh, mà hơn cả là hình ảnh của Thượng Nguyên với toàn thân dính đầy máu, gương mặt lạnh lùng vô cảm, hắn chưa từng nhìn thấy hình ảnh như vậy của đệ ấy trước kia. Sau đó hắn mới biết Thượng Nguyên đã luôn ở sau lưng hắn giúp hắn tiêu diệt những kẻ cản đường. Thằng bé đã như vậy suốt hai năm qua, lúc đó nó chỉ mới mười lăm tuổi. Hắn không biết mẫu hậu đã ra lệnh cho đệ ấy làm như thế. Tất cả đều là vì hắn.
“Bệ hạ, sắp đến giờ thượng triều rồi.”
“Ừm. Trẫm biết rồi.”
Thịnh Nam trở dậy, quyết định phải làm một cái gì đó.
Buổi thượng triều hôm nay xong sớm, Thịnh Nam giữ Thượng Nguyên lại đưa cho y một bản tấu, nói:
“Ở Viên An tháng trước xảy ra lũ lụt, ta đã cho cấp lương thực và tiền bạc cứu tế nhưng không yên tâm lắm. Đệ thay ta đến đó kiểm tra đi.”
“Đệ đi? Nhưng mấy cái vụ thẩm tra này đệ chưa từng làm bao giờ.”
“Vậy thì giờ đệ nên làm quen dần đi. Đệ là cánh tay phải của ta, những chuyện này phải làm được. Ta cũng không tin tưởng ai ngoài đệ cả.”
“Vâng. Nếu huynh đã nói thế đệ sẽ cố.”
...***...
Tần Thượng Nguyên rời khỏi hoàng cung chỉ đưa theo hai ảnh vệ thân cận Nhậm Huyền và Nhậm Vũ. Bọn họ là hai huynh đệ ruột thịt được Thượng Nguyên thu nhận từ trong đám trẻ ăn xin rồi huấn luyện bọn họ cho đến giờ đã được sáu năm. Từ kinh thành phi ngựa thẳng đến Viên An mất gần một tuần. Trên đường đi bọn họ gần như không gặp trắc trở gì, chỉ khi gần đến địa phận phủ Viên An thì gặp một toán cướp đang chặn đường muốn cướp tiền của một nam nhân đội mũ trùm kín mặt. Nhìn y có vẻ lúng túng. Nhậm Vũ cưỡi ngựa chạy lên trước đến gần nam nhân kia, hỏi:
“Cần giúp không?”
Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn bọn họ, lại nhìn sang Thượng Nguyên đang lạnh mặt đứng phía xa kia, mỉm cười đáp:
“Không cần đâu. Ta tự giải quyết được.”
Nghe vậy Thượng Nguyên phi ngựa đi luôn. Nhậm Huyền và Nhậm Vũ cũng phi ngựa chạy theo, nhưng Nhậm Vũ vẫn tò mò quay ra sau nhìn và hình ảnh mà hắn nhìn thấy khiến hắn vô cùng bất ngờ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đại ca, không hiểu người kia làm thế nào mà mấy tên cướp kia quỳ sụp xuống rồi.”
Nhậm Huyền ngạc nhiên. Nhìn y có vẻ khá yếu đuối vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể khống chế năm tên cướp mang vũ khí như vậy. Người này chắc chắn không đơn giản. Tần Thượng Nguyên cưỡi ngựa ở phía trước cũng nghe thấy nhưng im lặng không nói gì.
Việc Thượng Nguyên nhận lệnh của hoàng thượng đi Viên An kiểm tra là hoàn toàn bí mật. Lúc hắn đến cổng thành thì bị chặn lại ở ngoài. Có lệnh cấm bên trong thành đang có bệnh dịch nên người dân bên ngoài không được vào để đỡ bị lây bệnh. Chuyện này không hề được báo về kinh. Họ còn đang nghĩ cách để đi vào trong thành mà không bị nghi ngờ thì lúc này nam nhân mà bọn họ gặp lúc nãy đột nhiên xuất hiện. Hắn ta nói với đám lính canh:
“Ta là đại phu, ta có thể giúp khống chế bệnh dịch. Ta vào được không?”
Nghe bảo đại phu đến đám quân lính lập tức cho vào luôn. Đột ngột vị đại phu chỉ vào đám người Thượng Nguyên nói: “Bọn họ là trợ thủ của ta, có thể cho vào chung luôn không?”
Thượng Nguyên kinh ngạc nhìn y chỉ thấy y quay sang nháy mắt với mình. Bọn lính canh cửa nhìn đám người Thượng Nguyên đầy nghi ngờ nhưng dưới sự thuyết phục của vị đại phu liền đồng ý cho vào. Đến khi tất cả đều đã vào trong thành rồi, Nhậm Vũ mới quay sang hỏi đại phu kia:
“Sao ngươi lại giúp bọn ta cùng vào thành?”
“Các người từ kinh thành đến đây điều tra đúng không?”
Ba người giật mình nhìn người kia, không hiểu làm sao mà y biết được. Thượng Nguyên đưa tay chạm vào chuôi kiếm sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Tại sao ngươi lại nghĩ là chúng ta từ kinh thành tới?” Nhậm Huyền hỏi.
“Đoán thôi. Ta có một bằng hữu là hoàng đế, nhìn thấy khí chất của người kia cảm thấy khá quen mắt, đoán hẳn là một vị vương gia nào đó đến điều tra rồi.”
Thượng Nguyên rút tay ra khỏi thanh kiếm nhưng vẫn không thu lại cảm giác đề phòng với người kia.
“Làm quen chút nhỉ? Ta tên Hoa Thiên Vũ, là một du y. Cho hỏi ta đang có vinh dự diện kiến vị hoàng thân quốc thích nào đây?"
T/g: chắc mọi người cũng phần nào đoán được A Nguyên nhà ta là bị ai dạy hư rồi.