- Trang chủ
- Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
- Chương 8: Tái ngộ kinh đô
Tác giả: VMT
Bắc Kinh.
Tiết trời rạng đông lạnh lẽo vô thường, lại thêm màng sương mù nhàn nhạt phủ kín khắp nơi tạo nên bầu không khí âm u kỳ quái. Đêm hôm qua, trời bỗng nổi trận mưa phùn. Hạt mưa nhẹ rơi như lệ sầu trinh nữ và buồn bã hơn cả tâm trạng viễn chinh.
Sáng nay mưa tạnh, đất trời hãy còn âm ỉ mùi bùn lầy. Sương mù xuất
hiện rải rác vào đầu giờ Dần tại các nẻo đường dẫn đến kinh thành Bắc
Kinh. Đến giữa giờ Mão, sương gần như bao trùm toàn bộ thành thị rồi
bắt đầu tan từ từ, cho tới hơn giờ Thìn thì biến mất.
Ẩn mình trong lớp sương dày đặc, toán binh Chính Bạch Kỳ di chuyển cách
nhau mỗi người chừng hai thước thì đã không nhận ra hình thù cụ thể của
kẻ phía trước.
Đợi ánh dương quang ló dạng và bức rèm lộ thủy tan rã, khung cảnh tuyệt
đẹp của cố đô mới dần dần hiện thân. Tuy mờ ảo song vẫn huyễn hoặc và
xao xuyến lòng du khách.
Trong bóng tối u ám của thời khắc trước bình minh, bến tàu bên ngoài
thành Bắc Kinh đậu đầy thuyền bè lớn nhỏ. Ánh sáng le lói phát xuất từ
những chiếc lồng đèn khiến cho người ta có một cảm giác thê lương tịch
mịch giữa chốn phồn hoa đô hội nhưng chẳng thể nói nên lời.
Độ giữa giờ Thìn, thương nhân lữ khách và nông dân nối đuôi nhau ra vào
thành môn, kéo theo tiếng ồn ào huyên náo cả vùng trời bát ngát.
Kinh thành hưng vượng. Thanh lâu sở quán mọc lên như nấm rạ sau cơn
dông, nhiều không đếm xuể. Có hằng hà quan to quý nhân sống mơ mơ màng
màng ở chốn tửu lầu, thay phiên thưởng thức rượu ngon phiêu hương cộng
với mỹ nhân phiên vũ, ti trúc đàn cầm, oanh thanh yến ngữ.
Hai bên đường có tiếng rao hàng lanh lảnh vang vang. Khách điếm đặt bàn ăn ngay trên hiên nhà. Nào là thịt đầy bàn, nào là rượu đầy trì. Có
thể xem như là “lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ, loạn hồng phi quá thu thiên khứ.” Một cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh vô hạn hảo.
Nơi đây kinh tế phát đạt, nhân khẩu đông đảo, đường sá sạch sẽ và rộng
rãi. Cửa hàng xây san sát nhau. Thiên kì bách quái hoặc là chiêu bài
chỗ nào cũng có.
Và điều đó là hiển nhiên, thành Bắc Kinh vốn là kinh đô lớn nhất dưới
chân thiên tử thành thử không thể so sánh với các nơi khác. Vả lại,
chốn này trị an rất tốt, thương mậu phát đạt, phương diện quân sự cũng
rất vững vàng. Bởi thế nên càng ngày càng có nhiều người không ngại
gian nan mà du hành tới tận chỗ này hòng cắm rễ.
Ngồi trong cỗ xe ngựa, Nữ Thần Y đưa tay vén bức rèm màu huyết dụ, ánh
mắt biểu lộ sự ngạc nhiên. “Kinh thành dưới chân thiên tử quả nhiên hưng thịnh và phồn hoa, đọ với Giang Nam quá là tần tảo. Miền Bắc phát
triển dữ dội, có đông đảo quần hùng đến thử vận may…”
Phó tướng quân Tô Khất cùng Khẩu Tâm tiên phong. Cả hai dẫn đoàn binh
Chính Bạch Kỳ đi thêm một đoạn hướng về phủ tướng quân. Nữ Thần Y lại
thấy đám thường dân bu quanh xem hai kẻ Sơn Đông mãi võ, tiếng vỗ tay
lốp bốp như pháo thanh liên. Nàng bất chợt mỉm cười.
Dương Tiêu Phong cưỡi ngựa chậm rãi đi phía sau cùng, cặp mắt thanh liêm không dừng quan sát tình hình dân cư. Bất quá hôm nay không khí có
chút dị dạng, trong thành xuất hiện rất nhiều quân binh mà phần lớn là
thuộc hạ của nhóm “tứ mệnh đại thần.”
Dương Tiêu Phong chau mày. Việc kiểm tra xuất nhập thành môn cũng hết
sức kỹ càng. “Sao lại vậy? Bọn quân binh của Ngạo Bái muốn lùng bắt ai đây? Chúng vận y phục của cấm vệ quân, tra xét từng người một cách
nghiêm cẩn chứ không qua loa đại khái như trước…”
Những người chuẩn bị xuất thành đang xếp thành một hàng dài. Ai nấy bực dọc nhưng không dám mở miệng oán thán. Trừ phi là họ không cần mạng
nữa, còn bằng không thì chẳng ai muốn đắc tội với lũ ngự lâm quân bá đạo nhất kinh đô.
Thốt nhiên có tiếng bước chân rầm rập trên phố, quang cảnh hỗn loạn phi thường. Dương Tiêu Phong giương mắt nhìn xung quanh.
Phía đằng trước, phó tướng quân Tô Khất đảm lượng hơn trời cơ mà nhất
thời cũng bị không khí thê lương và thảm đạm cực độ này làm cho cảm
nhiễm. Lòng dạ rối như tơ vò, Tô Khất chính mắt thấy toán binh lính của Ngạo đại thần ức hiếp dòng người định rời khỏi thành môn.
Và Tô Khất sực nhớ lúc nãy Dương Tiêu Phong hạ lệnh, “nhiệm vụ khẩn cấp
là đưa Hoa Đà tái thế Nữ Thần Y về phủ tướng quân.” Nghĩ đến lời này,
Tô Khất bèn phất tay ra hiệu cho Khẩu Tâm và toán quân Chính Bạch Kỳ
thay đổi phương hướng, rẽ theo đường nhánh mà rời khỏi con đường hiện
tại.
Còn lại Dương Tiêu Phong cùng đoàn thiết giáp quân. Phủ Viễn đại nhân
kéo mạnh dây cương. Con tuấn mã tức thì dừng bước. Đám binh lính vận y phục màu giáp bạc bèn dạt sang hai bên cung kính đứng nghiêm.
Cách đó một quãng khá xa, bỗng có một đội nhân mã từ phía Ngạo tông phủ
lao đến cửa thành như gió. Dân chúng cả kinh, vội vàng tản ra nhường
đường. Đội nhân mã này ước chừng hơn tám chục người, chỉ cần nhìn võ
phục màu đỏ trên mình chúng cũng biết đây là nhân mã thuộc nhóm nghĩa
quân của Ngạo Bái.
Toán quân áo đỏ chẳng cần biết thiên đường hay địa phủ, cứ nhắm mắt nhắm mũi xông thẳng. Tới cửa thành, chúng bủa ra thành vòng bán nguyệt hòng vây chặt đám người đang định xuất môn.
Hơn hai trăm nam nữ lẫn lão ấu hốt hoảng nhìn nhau. Đột ngột, tên thủ
lĩnh của toán quân áo đỏ phi thân xuống ngựa, chĩa mũi gươm vào ngực một trang Hán tử vận y phục tú tài.
- Từ Phi! – Tên thủ lĩnh quát to như sấm – Ta xem ngươi còn làm con rùa rút đầu cho đến lúc nào?
Một thiếu nữ diện y phục màu hoàng oanh quỳ mọp xuống đất van nài, ả có lẽ là tình
nương của gã họ Từ kia. Tiếng thiếu nữ kêu than gào khóc vang trời
khiến dân chúng cảm thấy vô cùng bất nhẫn. Nếu như họ có võ công cái
thế thì lúc này đã xông ra chủ trì chính nghĩa rồi.
Chả là tối hôm qua, Ngạo Bái truyền lệnh cho binh lính truy nã hai gã tú tài họ Từ và họ Chu vì hai kẻ đó dám hợp tác viết bài thơ đả động nhân
cách của tứ mệnh đại thần. Bởi thế nên vừa nghe tin Từ Phi đang trên
đường xuất thành, tên thủ lĩnh của toán quân áo đỏ liền xua binh đến đấy vây bắt, sau đó triển khai vòng vây đề phòng gã họ Chu trốn thoát kinh
đô.
Biết tên thủ lĩnh của toán quân áo đỏ nổi tiếng là hạng hung đồ giết
người không nháy mắt, thái độ ngang ngược vô đạo phi thường, Từ Phi
không phản kháng mà chỉ cúi nhìn tình nương lần sau chót.
Tên thủ lĩnh tra kiếm trở vô vỏ rồi vung roi quất tới tấp như điên
cuồng, đánh gã họ Từ đến độ thừa sống thiếu chết. Âu cũng là lời cảnh
cáo cho toàn thể dân chúng không nên bôi nhọa danh tiếng Ngạo đại nhân.
Dân chúng thấy lính của Ngạo Bái đánh người giữa đường sá thì xanh mặt
tím mày nhưng chỉ có thể nén phẫn hận lại trong lòng. Riêng thiếu nữ
ngó thấy tình lang bị đánh đập một cách tàn nhẫn bèn gào khóc thảm
thương hơn nữa, nỗi thống hận thấu tận trời xanh.
Đám binh lính áo đỏ cũng toàn là nghĩa quân hung hãn tàn ác. Chúng ngồi yên trên lưng ngựa bó tay cười nhạt, tuyệt chẳng có chút lòng trắc ẩn.
Tít đằng xa, nghe thám mã phi ngựa về cấp báo, cặp mắt của Phủ Viễn đại
tướng quân trợn tròn. Dương Tiêu Phong không ngờ chàng rời kinh đô
không bao lâu mà kinh thành náo loạn. Nghĩa quân của Ngạo Bái không
tuân theo quy chế, lẽ ra phải giải gã tú tài họ Từ về Quốc Tử Giám xử
phạt thỏa đáng chứ đâu thể nào ra tay hành hạ giữa thanh thiên bạch nhật được.
Tên thủ lĩnh của đám quân áo đỏ đánh người xong liền ra lệnh cho hai kẻ
thuộc hạ giải Từ Phi về Quốc Tử Giám. Còn bản thân hắn thì đi dạo một
vòng xung quanh đám người đang định xuất thành. Được một lát, hắn đột
nhiên dừng lại, chỉ roi vào một nữ nhân áo hồng và quát:
- Ngươi ra đây!
Nữ nhân áo
hồng sợ đến độ lồng ngực căn phồng như muốn nổ tung. Nàng ríu cả tay
chân thành thử cứ đứng yên đó. Dân chúng ngó tên thủ lĩnh ngạo mạng,
thầm biết cho dù họ có ưỡn ngực xông ra cứu hồng y nữ tử cũng chẳng được tác dụng gì, ngược lại chỉ chuốc họa vào thân.
Nữ tử áo hồng bị tên thủ lĩnh nắm tóc kéo đến gần. Nàng quả nhiên là
một mỹ nhân, thân hình đầy đặn, khuôn mặt thanh tú chẳng trách đã làm
tên ác bá phải động tâm.
Tên thủ lĩnh ngoác miệng cười một tràng dâm dật, định chồm tới hôn lên
má nàng thì bị nàng cắn một phát vào cườm tay. Tên thủ lĩnh nhất thời
đau quá liền buông tay, thét một tiếng kinh hoàng xong tát nàng một cái. Hồng y nữ tử té úp mặt xuống đất.
Nỗi khiếp đảm chợt bốc hơi đi mất, chỉ còn lại sự phẫn nộ vì tiết hạnh
sắp bị xâm phạm. Hồng y nữ tử từ từ đứng dậy nói bằng giọng đầy chính
khí:
- Phủ Viễn đại nhân không phải đã có lệnh là bất kỳ nghĩa quân Bát Kỳ
Mãn Châu nào cũng không được gian dâm phụ nữ hay sao? Bây giờ ngươi
dừng cương trước vực thẳm có lẽ vẫn còn kịp đấy!
Thấy tiện nhân trước mặt dám dĩ hạ phạm thượng, tên thủ lĩnh bắt đầu
vung roi. Hồng y nữ tử gương mặt biến sắc hoàn toàn. Nàng bước thối
lui. Rồi không biết lấy đâu ra sức lực, nàng quay mình lao như điên
cuồng ra khỏi trùng vây. Vệt áo màu hồng vụt chạy như bay biến. Tên
thủ lĩnh cười nửa miệng. Hắn để mặc nàng tẩu vi một quãng trước khi leo lên lưng tuấn mã thúc ngựa rượt theo.
Hồng y nữ tử chạy được chừng trăm thước thì sức cùng lực kiệt. Nàng quỵ xuống đất và ngẩng đầu lên cao, giương đôi mắt vô vọng oán trách tiên
đình.
May mắn lắm thay, lão Thiên không phụ người hiền lương. Đúng lúc tên
thủ lĩnh tế ngựa lại gần thì từ phía đối lập, một con thuần mã lao vun
vút như phi tiêu.
Cứu nhân phi tuấn mã tới cận kề hồng y nữ tử, khom mình xuống và huơ tay túm áo nữ nhân đó, kéo nàng lên ngựa.
Nhận thấy cứu tinh là Phủ Viễn đại tướng quân hồi hương, hồng y nữ tử cả mừng nói:
- Đại nhân, xin hãy cứu tiểu nữ!
Dương Tiêu
Phong không nói không rằng, chỉ lãnh tĩnh gật đầu. Nhưng thành thật mà
suy luận thì khi thấy ánh mắt khiếp sợ đến kinh hãi của giai nhân, tức
thì một bầu nhiệt huyết trào lên trong ngực đấng trượng phu. Toàn thân
nóng bừng bừng, nội kình chân khí lan tỏa khắp cơ thể.
Lúc này, toán quân thiết giáp cùng tên thủ lĩnh ác nhơn và đoàn binh áo
đỏ cũng kịp thời giáp mặt. Đôi bên áo bạc áo đỏ đứng đối diện, kênh
nhau một chặp. Dương Tiêu Phong và hồng y nữ tử ngồi trên ngựa, ngự ở
chính giữa hai toán binh vận y phục đối chiếu.
Hội ngộ vị anh hào tuấn mỹ và trẻ tuổi nhất trong nước, tên thủ lĩnh của phiến quân áo đỏ kinh hãi tột đỉnh. Hắn thừa nghe đại danh của Dương
Tiêu Phong. Phủ Viễn tướng quân là một trong hai thực lực lớn nhất
triều đình. Lại nữa, thế nhơn còn tôn chàng thành đệ nhất nhân, võ công siêu đẳng. Tài ném ám khí bách phát bách trúng, công đa nghệ thục.
Tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao bay một đường thẳng như kẻ chỉ. Còn lực
lượng bá chủ thứ nhì thì đương nhiên là Ngạo đại thần.
Dương Tiêu Phong là võ quan nhất phẩm, được tiên hoàng Thuận Trị và thái hoàng thái hậu Hiếu Trang trọng dụng. Con đường thanh vân chói sáng
còn hơn nam tào bắc đẩu tinh quân.
Về phần dân chúng thì phấn khởi ngập tràn. Bấy lâu nay Phủ Viễn đại
nhân vắng bóng tại kinh thành vì bận tung hoành tứ hải, nay trở về cố
hương, dân chúng bèn tung tay lên trời hoan hô. Tiếng reo mừng lồng
tiếng gió lan vạn nẻo.
Tuy hai phe đối nghịch cơ mà gã thủ lĩnh phải tuân thủ quy luật. Hắn
vội vã xuống ngựa, cùng đoàn binh áo đỏ quỳ hành lễ nhưng bụng thầm rủa
“Dương Tiêu Phong, cái tên cẩu nô tài của thái hoàng thái hậu Hiếu
Trang, ngươi nên bớt quản chuyện không phải của ngươi đi!”
Tọa trên lưng hắc mã, Dương Tiêu Phong không màng miễn lễ mà trầm giọng hỏi:
- Các người có còn nhớ điều luật của quân đội Bát Kỳ Mãn Châu hay không?
Nghe giọng
nói lạnh lẽo như từ cõi âm vọng lại, tên thủ lĩnh của đoàn binh áo đỏ
run cầm cập. Hắn lật đật ngước mắt lên, xua tay nói:
- Phủ Viễn đại nhân đã hiểu lầm rồi. Thuộc hạ nào dám gian dâm phụ nữ
mà chỉ muốn dẫn mỹ nữ này về nhà xong mai mối cưới hỏi đàng hoàng, nạp
nàng làm thê thiếp. Như vậy chẳng lẽ cũng không được? Lẽ nào đại nhân
lại quản cả chuyện hôn sự của thuộc hạ?
Nói rồi, những tưởng lý lẽ này sẽ làm người đối diện cứng họng, tên thủ lĩnh cười thầm. Dè đâu Dương Tiêu Phong hừ mũi.
- Nạp làm thê thiếp? – Phủ Viễn đại nhân lòn tay qua eo hồng y nữ tử, ôm nàng vào lòng và ngang nhiên hỏi lại - Thế tên cẩu nô tài ngươi có biết nàng ấy là người của bổn quan không?
Gương mặt lộ vẻ thất sắc, tên thủ lĩnh áo đỏ lúng túng khụt khịt mũi.
Dương Tiêu Phong chờ một lúc mà không nghe đáp lời thì bỏ mặc đám thủ hạ của Ngạo đại thần quỳ gối dưới đất. Phủ Viễn đại nhân xua ngựa quay
đầu, dẫn đoàn thiết giáp quân về phủ tướng trong tiếng vỗ tay hoan hỉ
vang rềnh của thường dân bá tánh.