- Trang chủ
- Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài
- Chương 14: 14: Biến Đi
Tác giả: Trường Nhị
“Sư phụ, chân cháu đau lắm.”
“Biến đi.”
Lâm Triều Tịch đứng bật dậy, Lục Chí Hạo không kịp phanh lại, va bộp vào lưng cô.
Cô loạng choạng quay đầu nói với Tiểu Lục: “Sư phụ tớ bảo cậu biến đi.”
Đồng chí Tiểu Lục ấm ức đỏ bừng mặt, Lão Lâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt tạm dịch là “sao mặt lại dày thế cơ chứ”.
Đương nhiên rồi, di truyền từ bố cả đấy.
Lão Lâm thật sự rất lạnh lùng với cô.
Ban nãy bất kể cô có làm nũng thế nào ông cũng mặc kệ, cô dứt khoát bất chấp vết thương mà đuổi theo.
Mấy vết thương vặt trên người trẻ con thôi mà, cùng lắm chạy một hai vòng, gió thổi khô ngay.
Thời gian nửa ngày còn lại cô vẫn giữ nguyên tiết tấu ‘Lão Lâm đi đâu cô theo đó’.
Cô đi tuần cùng ông, làm biếng, căng dù che nắng, xem hai ông già chơi cờ trong đình, còn đứng nghe một ông lão kéo nhị hồ một lúc.
Tuy ước mơ thành con nhà giàu nhận tổ quy tông của cô chưa kịp thành hình đã bị dập tắt, nhưng một lần nữa lại được trở về bên cạnh Lão Lâm vẫn tuyệt vời hơn hết thảy.
Chỉ là Lâm Triều Tịch không thể biết rốt cuộc Lão Lâm ở thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Lão Lâm vừa không chọn làm bố cô, cũng không đi du học nước ngoài? Cô có rất nhiều điều muốn hỏi ông, nhưng với thân phận hiện tại, cô không thể nói gì.
Khi cô đứng trầm tư trong bóng lưng của Lão Lâm thì có hai nhân viên vệ sinh cầm sọt đi đến bờ hồ của công viên, họ trèo lên một con thuyền nhỏ, chuẩn bị vớt rác.
Nhanh như chớp, Lão Lâm nhảy tót lên thuyền, cầm sào trúc chống đi, con thuyền nhỏ lắc lư lắc lư rời bờ.
Cuối cùng khuôn mặt thăng trầm đen nhẻm của Lão Lâm cũng lộ chút đắc ý.
Lâm Triều Tịch đứng trên bờ, không hề gấp gáp.
Cô chọn một bóng cây, tìm tảng đá ngồi xuống, mở cặp lấy sách Toán Olympic và vở bài tập ra học.
Thuyền nhỏ chậm rãi lướt đi trên mặt nước, quá phù hợp để làm một bài toán thuyền chạy.
Lâm Triều Tịch xem từ bài toán cơ bản nhất, thay công thức vào tính thử, nhanh chóng vào guồng.
Cứ học một lúc cô lại nhìn lên mặt hồ, may mà có sẵn kinh nghiệm từ kiếp trước, cô biết thừa khắp hồ này chỉ có một lối lên bờ duy nhất, bất kể Lão Lâm trôi đến đâu cũng phải quay đầu về.
Thuyền trôi lững lờ, ánh nắng lệch về phía tây, cuối cùng thuyền cũng về bến.
Nhân viên dọn dẹp mang cái sọt đầy rác lên, Lão Lâm vẫn ngồi trên thuyền, người đầy mồ hôi, ông khoanh tay nhìn cô, trông rất giống đang chờ đợi tối hậu thư.
“Sao nhóc vẫn chưa đi?” Lão Lâm hỏi.
Lâm Triều Tịch gật đầu, gấp một góc sách lại, quay đầu nhìn Lục Chí Hạo, nghiêm túc nói: “Cậu về đi, sư phụ tớ không vui rồi.”
“Này!” Tiểu Lục đang gà gật ngủ dưới gốc cây, nghe thấy vậy lập tức trợn mắt nhìn cô.
“Đừng giả ngốc, nói nhóc đấy!” Trong chốc lát, Lão Lâm nhảy lên bờ, giơ tay nhéo tai cô.
Lâm Triều Tịch giãy hai cái, mặt đầy tiếc nuối, tay vẫy Lục Chí Hạo: “Cậu về nhé.”
Không khí đầu hè phả hơi nóng hòa với tiếng côn trùng kêu du dương, bóng cây trong công viên đong đưa, con hẻm tĩnh mịch.
“Nói đi, sao lại đi theo tôi?”
Lâm Triều Tịch bám theo Lão Lâm đến phòng bảo vệ, đứng bần thần nhìn ông rót nước nóng từ phích vào cốc chè, sau đó giở tờ báo đọc tin tức lá cải minh tinh đẻ lứa hai trên mục giải trí.
Cô bị nhốt ở ngoài, bèn nhoài lên cửa sổ bám víu Lão Lâm: “Sư phụ, sao lúc nãy chú lại đến giải cứu cháu?”
“Tôi có cứu đâu.”
“Nhưng lúc nãy rõ ràng chú đã đuổi người xấu đi mà.”
Lão Lâm giơ tay, Lâm Triều Tịch giật mình lùi lại nửa bước, chỉ thấy bàn tay thô ráp của ông chỉ lên tấm biển cảnh báo ngoài cửa, trên đó viết “Nghiêm cấm bày bán trong công viên”.
“Ồ.” Vậy nên ông mới đuổi tên lừa đảo đó đi.
Lâm Triều Tịch tiếp tục nói: “Chân cháu đau, sư phụ ơi.”
Lão Lâm đã không buồn nói câu “đau thì đi viện” lần thứ một nghìn nữa, ngay cả Lục Chí Hạo đi cùng cô cũng phát ngán.
“Sư phụ, chân, cháu, đau!” Lâm Triều Tịch tiếp tục ỉ ôi.
Lão Lâm bực mình ném tờ báo sang bên, gõ lên khung cửa: “Vào đi vào đi, vào đây cho tôi.”
Lâm Triều Tịch đeo ba lô, đắc ý nhìn người bạn đồng hành Lục Chí Hạo rồi nghênh ngang bước vào phòng bảo vệ.
Lục Chí Hạo đứng ngoài cửa, cái kim đồng hồ trong phòng vừa chạy qua 5 giờ, cậu nói: “Tớ phải vào lớp năng khiếu học đây, Lâm Triều Tịch, cậu đừng làm phiền công việc của người khác đấy.”
“Tớ sống có nguyên tắc lắm, sẽ không thế đâu.”
“Nguyên tắc cái quái gì, vô tư bám theo người ta nửa ngày, muốn nhận cha hay sao hả?”
Lâm Triều Tịch hít hà, người của thế giới phô mai bị sao thế này, ai ai cũng sắc bén như nhau!
Cô vội vàng nhìn Lão Lâm, chỉ sợ ông phát giác ra gì đó, nhưng Lão Lâm lại cúi đầu như không hề nghe thấy cuộc đối thoại.
Đồng chí Tiểu Lục nói xong liền quay đầu bỏ chạy, hình như thực sự rất vội.
Lâm Triều Tịch đi vào phòng bảo vệ, ngoan ngoãn đứng cạnh Lão Lâm, phía xa là bóng lưng Tiểu Lục chạy về hướng mặt trời: “Sư phụ, cuối cùng cậu ấy cũng chịu đi.”
Lão Lâm mở ngăn kéo tủ lấy cuộn băng gạc và cồn sát khuẩn ra, trong ngăn kéo còn có nước muối, thuốc thang và mấy đồ linh tinh, đoán chừng là để dự phòng sơ cứu cho những du khách không may bị thương, dù sao trong công viên cũng rất nhiều trẻ con chạy nhảy nô đùa.
Cô rất tự giác ngồi lên ghế, xắn ống quần lên lộ ra đầu gối trầy xước, giương mắt nhìn Lão Lâm.
Lão Lâm thì… thì ném thẳng bông sát khuẩn sang.
Quạt điện trong phòng bảo vệ quay ù ù, Lâm Triều Tịch nhìn xong rồi thôi.
Cô ôm đầu gối ngồi xuống, lấy bông chầm chậm lau đất cát và máu đông trên đầu gối, bông sát khuẩn lành lạnh, mùi cồn toả khắp phòng.
Vì quá đau mà cô chảy cả nước mắt.
“Thằng bé đi rồi, nhóc còn khóc cái gì?” Lão Lâm hỏi.
“Cháu không khóc.” Lâm Triều Tịch khịt mũi, cô mạnh tay lau vết đất trên đầu gối, đau đến mức hít một hơi lạnh, suýt nữa còn hét lên, nói: “Thật ra cậu ấy rất tốt, cháu giúp cậu ấy, cậu ấy thì sợ cháu bị người xấu lừa nên mới bám theo mãi.”
“Tôi chính là người xấu đây, sao cứ phải bám theo làm gì?”
“Sư phụ không phải người xấu.” Lâm Triều Tịch nói một cách ngớ ngẩn.
Lão Lâm không đáp lại.
Một lúc sau, cô bảo Lão Lâm thay cục bông tẩm cồn khác, lúc này mới phát hiện ông đang nhìn cô chằm chằm.
Lâm Triều Tịch: “Mắc… mắc gì mà nhìn cháu như thế, chân cháu vẫn đau đấy, không được đuổi cháu về!”
“Tôi đang nghĩ… sao một người… có thế dốt đến mức này.”
“Hả?”
“Người khác gặp chuyện đều biết tìm đến quản lí công viên báo cáo, nhóc thì xông lên luôn?”
“Cháu dốt mà.”
Người khác ở đây đương nhiên là chỉ Bùi Chi.
Theo lời Lão Lâm, chắc là Bùi Chi đã sớm thông báo cho quản lí công viên, cậu cố tình câu giờ vua tính nhẩm một lúc, thấy quản lí đến, biết mọi chuyện đã đâu vào đấy là đi luôn.
So với Bùi Chi thì cô quá cứng đầu, đương nhiên bị coi là dốt.
Vậy nhưng giây phút này, tuy mắt đỏ hoe tay ôm đầu gối ngồi trên ghế gỗ, chân đầy vết trầy xước trông rất đáng thương, nhưng sâu trong lòng cô đang vô cùng đắc chí.
Cô thật sự cảm thấy nếu không nhờ lần mạo hiểm ngu dốt này thì sao có thể trùng hợp gặp được Bùi Chi, quan trọng hơn nữa là gặp được cả Lão Lâm cơ chứ?
Lão Lâm chán chường không thèm nhìn cô nữa, quay đầu rút một điếu thuốc trong bao, bật lửa đốt.
Lâm Triều Tịch thở dài, Lão Lâm cố tình ra vẻ không nghe thấy, mắt hơi cụp xuống châm thuốc.
“Sự phụ, hút thuốc có hại, cháu còn là học sinh tiểu học, không nên hút thuốc trước mặt trẻ em.” Lâm Triều Tịch chỉ vào mình, nói rành mạch.
Thật ra cô biết Lão Lâm biết hút thuốc, nhưng trong trí nhớ cô cũng chỉ từng thấy ông hút một lần.
Hình như là vào một đêm nào đó, trong nhà cãi nhau ầm ĩ, còn nghe cả tiếng sập cửa mạnh đến nỗi khiến cô đang ngủ bỗng bừng tỉnh.
Lão Lâm ngồi trong sân nhìn bầu trời, ngón tay kẹp điếu thuốc không biết lấy ở đâu ra, dưới trời sao, ông quay đầu nhìn cô.
Khi đó, ánh mắt Lão Lâm cũng giống như lúc này, lạnh nhạt hờ hững, chán chường tuyệt vọng như muốn bay lên trời luôn ấy.
Nhưng nhìn thấy cô, ông lại dụi tắt điếu thuốc.
Về sau bất kể cô hỏi han thế nào, Lão Lâm của lúc ấy không chịu hé răng, còn Lão Lâm bây giờ sẽ càng không dốc lòng tâm sự với một con nhóc chẳng quen biết.
Cô chăm chú nhìn Lão Lâm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ngổn ngang.
“Sư phụ, sao chú lại làm việc trong công viên?” Cô dò hỏi.
“Vì nghèo.”
“…”
“Người nhà chú đâu?” Cô lại hỏi.
Lão Lâm chậm rãi hút xong một điếu thuốc, kim đồng hồ chỉ hơn 5 rưỡi, ông đứng dậy khỏi ghế, dập thuốc rồi đi ra khỏi phòng bảo vệ.
Lão Lâm quay đầu nhìn cô, mặt mày mếu máo, trông vô cùng tuyệt vọng: “Coi như tôi xin đấy, bà cô đừng có bám theo tôi nữa được không?”
“Không được.”
“Rốt cuộc nhóc muốn thế nào!”.