Tác giả: Đào Hoa Dẫn
Edit: Cá
Lục Trĩ bắt tay vào làm hạt dẻ rang đường trước, ngoài đường cho thêm mật ong vào đảo cùng bay lên mùi thơm ngọt ngào, màu vàng óng ả dần xuất hiện, Lục Trĩ tiếp tục đảo hạt dẻ liền tay.
Hạt dẻ rang đường hoàn thành cô đưa ông nội Chu ăn thử, ông nội Chu vui tươi hớn hở chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè rồi mới cầm hạt dẻ lên ăn. Màu vàng óng ảnh trên hạt dẻ toả ra mùi thơm phức mũi, ông nội Chu ăn cảm nhận được vị hạt dẻ hoà cùng độ ngọt của đường và mùi mật ong, hạt dẻ cũng rất mềm.
Ăn ngon, quá ngon quá ngon quá ngon.
Ông nội Chu: “Bà chủ nhỏ này, sao cháu làm món gì cũng ngon thế.”
Lục Trĩ ăn thử, cười cười: “Cũng không tệ lắm ạ, giờ cháu làm bánh hạt dẻ nha.”
Lúc Lục Trĩ làm bánh hạt dẻ thì bài đăng trong vòng bạn bè của ông nội chu đã có rất nhiều người bình luận, ông nội Phùng còn nhắn tin cho ông nội Chu.
[Đây thật sự là bà chủ Mỹ thực trong trí nhớ làm?]
[Đương nhiên, bây giờ con bé đang làm bánh hạt dẻ nữa đó.]
[Tôi nghĩ kỹ rồi, việc lần trước là tôi sai, chúng ta vẫn là bạn tốt hề.]
[Ôi, ông không phải đã nói mình là một lão già quật cường hả?]
[Ha ha ha ha, đây không phải khẩu thị tâm phi chớ?]
[Mặc kệ ông nói gì, tôi không cho ông ăn đó.]
Đóng cuộc trò chuyện, nghĩ đến ông già quật cường kia nhận thua với mình khiến tâm tình ông nội Chu vui sướng cực kỳ, còn tính sẽ cho lão già ấy chút hạt dẻ rang đường.
Lục Trĩ làm bánh hạt dẻ trong bếp, cô lột toàn bộ hạt dẻ xong cho bột vào bắt đầu nặn đảo, bắc bếp xong lấy ra tạo khuôn, rất nhanh đã xong món bánh hạt dẻ, cô bưng ra cho ông nội Chu nếm thử.
Bánh hạt dẻ cực kỳ mềm, là kiểu mềm xốp xốp, ông nội Chu ăn thử cảm thấy có vẻ bánh này cũng cho mật ong giống hạt dẻ rang đường ban nãy nên mang theo vị ngọt, nhưng không bị ngọt ngấy quá đà, ăn rất bon.
Thật là ngon quá đi, ông nội Chu định nói bánh này ngon hơn hạt dẻ rang đường nhưng nghĩ đi nghĩ lại xong lại thôi, vì hai món này đều rất ngon!
Ông nội Chu: “Nếu Mỹ thực trong trí nhớ của cháu kêu gọi đầu tư thì nhất định phải nói với ông nội nhé, cháu chỉ việc làm đồ ăn thôi, đầu tư cứ để ông nội lo.”
Lục Trĩ cười cười: “Cũng sắp đến giờ mở hàng buổi chiều rồi nên xin phép ông nội Chu cháu về trước ạ.”
Ông nội Chu: “Từ từ đã, ông nội đáng ra phải để cháu ăn hạt dẻ mà giờ lại ăn hạt dẻ rang đường cháu làm, còn bánh hạt dẻ nữa, cháu mang phần về ăn đi.”
Lục Trĩ nghĩ ngợi: “Dạ, thế cháu đóng gói một phần về cho mấy người Phùng Thịnh ăn ạ.”
Ông nội Chu: “Đợi vài bữa nữa ông cho người đưa hạt dẻ đến tiệm cho cháu, ông nghĩ nếu ra món mới thì làm bánh hạt dẻ hoặc hạt dẻ rang đường đều rất hợp đó.”
Lục Trĩ: “Không cần đâu ông, đợt này trong tiệm chuẩn bị ra món mới nên cháu chưa tính ra nữa ạ.” Dừng chút mới nói: “Chờ ra món mới thì ông đến ăn nhé ạ.”
Ông nội Chu vui vẻ vô cùng, cháu dâu như thế này tìm ở đâu đây, quá hợp luôn. Cũng không biết con bé có thích khuôn mặt của thằng cháu đích tôn nhà ông không, mong là thích.
Lục Trĩ mang theo bánh hạt dẻ và hạt dẻ rang đường về tiệm, vẫn chưa đến giờ mở cửa, khi nghe thấy hạt dẻ thì cả Lý Lượng và Phùng Thịnh như bay, vọt ra từ trong bếp.
Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ ới, cô tốt quá đi, sao lại biết tui muốn ăn hạt dẻ rang đường thế, a a a a a a a a…… hạt dẻ rang đường này ngon vỡi.”
Lý Lượng ăn thì hai mắt sáng bừng lên, chưa nhai xong đã bắt đầu lột thêm hạt dẻ, thế mà vẫn không quên lấy phần bánh hạt dẻ.
Lục Trĩ: “Mau để cho Tôn Y nữa, lần sau tôi sẽ làm tiếp. Nguyên liệu cần thiết mọi người mua đủ chưa?”
Phùng Thịnh ăn bánh hạt dẻ, ấp úng nói: “Nguyên liệu em mua đủ rồi, cũng xử lý trong bếp rồi, đến tối có thể làm ạ.”
Tôn Y ăn xong một phần bánh hạt dẻ mới nhớ đến việc buổi trưa, kể lại đầu đuôi cho Lục Trĩ. Lục Trĩ không nhận ra đó là ai nên cũng không nghĩ nhiều, phân bánh hạt dẻ và hạt dẻ rang đường xong thì vào bếp bắt đầu bận bịu.
Mọi người làm ở Mỹ thực trong trí nhớ rất trung thành, mỗi ngày chỉ lo nghĩ đến việc bà chủ nhỏ muốn làm món gì thôi. Quan trọng là làm việc cùng nhau đều cảm thấy rất vui vẻ.
Phùng Thịnh muốn học nấu nướng thật tốt, Lý Lượng muốn giúp Mỹ thực trong trí nhớ ngày càng mở rộng, trước kia Lục Trĩ có nói muốn mở công ty, chia cổ phần cho bọn họ. Đến cả Tôn Y cũng muốn làm việc lâu dài ở tiệm, sau thăng chức tăng lương thì còn muốn trở thành trợ lý của Lục Trĩ nữa, mong muốn này hình thành khi nghe được Lý Lượng nói về sau Lục Trĩ sẽ cần tuyển trợ lý.
Chờ khi ăn xong hạt thì mọi người cũng bắt đầu bận rộn.
Buổi chiều mở hàng lại ông nội Trần đến một lần nữa, ông nhìn bên trong tiệm chật kín bàn, không biết nghĩ gì mà lắc đầu, đi vào trong tìm Lục Trĩ.
Cuối cùng cũng gặp được Lục Trĩ, ông nội Trần không nói vòng vo, ông hỏi thăm về cuộc sống hiện tại rồi nói vào chuyện muốn bồi thường cho cô sau cuộc hôn nhân với Trần Tân.
Ông nội Trần: “Nhà họ Trần thực sự xin lỗi cháu, nếu cháu muốn tái hôn thì ông nhất định để Trần Tân đến đây cầu hôn cháu, hai đứa tổ chức hôn lễ một lần nữa, cháu cảm thấy có được không? Về sau nó nhất định đối tốt với cháu, ở nhà họ Trần cũng không ai dám coi thường cháu.”
Trước kia ông nội Trần không ngờ tới người nhà sẽ coi thường Lục Trĩ, trước kia ông hỏi thì con bé đều nói ổn, Trần Tân đối xử với con bé rất tốt. Tuy việc ở công ty đã giao phần lớn cho Trần Tân xử lý nhưng nhiều việc vẫn cần đến ông nội Trần, vậy nên ông cũng bận không kém.
Lục Trĩ: “Cháu cảm ơn ông! Nhưng bồi thường ly hôn thì không cần đâu ạ, cháu cũng không nghĩ đến việc tái hôn. Cháu cảm thấy ông nội cháu giúp ông là lòng tốt chứ không vì bất kỳ ý đồ gì khác, vậy nên cháu cũng không cầu mong điều gì. Đến nỗi Trần Tân….. trước kia cháu nghĩ anh ấy thật sự muốn cưới cháu….”
Nguyên chủ cho rằng họ thật lòng cưới mình, thậm chí Lục Trĩ bây giờ vẫn cảm nhận được ảo giác của nguyên chủ khi đang tận lực khôi phục ký ức.
Ông nội Trần ra về cũng không nói việc Lý Niệm muốn ăn canh xương sườn củ sen gì cả, chỉ nói nếu Lục Trĩ cần giúp đỡ cứ gọi cho ông. Bây giờ ông mới rõ vì sao Trần Tân không bồi thường gì sau ly hôn cho Lục Trĩ, bởi lẽ cô rất kiên quyết, nhưng càng như vậy thì ông nội Trần cảm thấy rất hổ thẹn.
Khi ông nội Trần về nhà, Trần Triển cảm thấy ông rất áy náy với Lục Trĩ nên đề nghị với ông, để Trần Tân theo đuổi Lục Trĩ một lần nữa.
Trần Triển: “Lục Trĩ từ chối không sai, nhưng nếu thấy anh trai theo đuổi thì hẳn sẽ không từ chối nữa. Huống hồ, Lục Trĩ vốn rất thích anh ấy, nếu không thích thì lúc trước sẽ không đồng ý gả cho anh ấy đâu.”
Ông nội Trần: “Đừng nói nữa, cháu còn định hại Lục Trĩ nữa à, câm miệng đi, nó không xứng với con bé!”
Trần Triển:”……”
Trần Triển kinh ngạc nhận ra suy nghĩ của mình và ông nội thế mà lại giống nhau, đều cảm thấy anh trai không xứng với Lục Trĩ. Trần Triển suy nghĩ muốn Trần Tân theo đuổi Lục Trĩ lần nữa, nhưng nghĩ lại thì Mỹ thực trong trí nhớ làm ăn ngày càng tốt, ở trên mạng ngày càng hot, càng ngày càng thấy anh trai không xứng với Lục Trĩ. Nếu hai người đó thật sự tái hôn, thì lý do chính là Lục Trĩ vẫn còn thích Trần Tân.
Ông nội Trần: “Không cần nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng đến Mỹ thực trong trí nhớ nữa.”
Trần Triển:”Nhưng đồ ăn ở đó thật sự rất ngon.”
Ông nội Trần: “Cho dù đồ ăn ở đó ngon thì cháu cũng không được đến đó nữa, có thể ăn ở nhà hàng lớn hoặc mấy chỗ khác.”
Trần Triển không dám nói lời nào, ăn chỗ nào ngoài Mỹ thực trong trí nhớ đây.
Trần Tân nghe được cuộc nói chuyện giữa ông nội và em trai thì cảm thấy bọn họ điên rồi. Không phải anh không biết đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ ngon, rất nhiều người đều khen ở đó ngon nhưng anh cảm thấy có thể ngon đến mức nào chứ. Bây giờ blogger mỹ thực nhận review khắp nơi, cộng thêm marketing thì nhiều người xếp hàng đến ăn là chuyện thường tình.
Thậm chí nhiều người ăn do tin tưởng blogger review thôi.
Trần Triển nhìn thấy anh trai, nghĩ ngợi nói: “Anh à, anh ly hôn với Lục Trĩ quá sai lầm, Lục Trĩ nấu ăn thật sự ngon lắm đấy, tính cách cũng tốt, so với người con gái đang mập mờ với anh thì tốt hơn nhiều lắm.”
Trần Tân cười một chút: “Còn không phải do em thích ăn à, để anh bảo cô ấy nấu cho em, rồi em mua một phần ở Mỹ thực trong trí nhớ qua, ăn rồi sẽ Mỹ thực trong trí nhớ cũng thường thôi.”
Trần Triển: “Anh tưởng đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ muốn mua là mua được à?” Dứt lời, hai mắt bỗng sáng lên: “Được được được, anh có bản lĩnh thì mua đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ cho em đi.”
Trần Tân: “…….”