Tác giả: Đào Hoa Dẫn
Edit: Cá
Thảo luận trên mạng rất nhanh đã lặn xuống, giờ điều khách hàng quan tâm nhất là khi nào Mỹ thực trong trí nhớ đẩy ra món mới, khi nào có video nấu ăn mới, khi nào gian hàng online mở bán lại. Riêng Trần phu nhân thì rất không hài lòng với điều này bởi Trần phu nhân muốn Lục Trĩ và Trần Tân tái hôn.
Hôm nay Trần Trình tan học về thái độ rất tức giận: “Con muốn ăn món ở Mỹ thực trong trí nhớ, muốn ăn muốn ăn, muốn Lục Trĩ nấu. Hôm nay con nói với bạn Lục Trĩ là chị dâu mình mà bọn nó không tin!”
Nguyên nhân gây ra điều này chính là nhà trẻ nơi cu cậu học có người tổ chức sinh nhật, phụ huynh mua đồ ở Mỹ thực trong trí nhớ mang đến, rất nhiều người biết tiệm, bọn họ còn kêu ca phải đến tiệm ăn thôi, Trần Trình nghe xong thì bảo bà chủ ở đó là chị dâu mình nhưng không một ai tin.
Trần phu nhân: “Mẹ sẽ bảo anh con theo đuổi Lục Trĩ, trên mạng đang nói mẹ trước kia đối xử không tốt với nó đấy, nếu giờ hai đứa nó tái hôn thì mẹ sẽ xin lỗi Lục Trĩ.”
Trần Tân vào cửa đúng lúc nghe mẹ mình nói chuyện, anh bất đắc dĩ: “Mẹ lại chiều nó, việc về Lục Trĩ đừng nói nữa.”
Trần phu nhân: “Thật vô dụng!”
Trần Tân không nói gì, mọi người dường như đã quên trước kia họ không thích Lục Trĩ, không hy vọng Lục Trĩ gả vào nhà họ Trần, nhưng bây giờ lại là anh sai, Trần Tân híp mắt nhìn Trần Trình: “Nếu nghe lời thì anh sẽ nghĩ cách mua đồ ở Mỹ thực trong trí nhớ cho em, ngược lại không nghe lời thì đừng có mơ nhé.”
Trần Trình oa một tiếng, nước mắt sắp rớt tới nơi rồi, Trần Tân trừng mắt liếc qua, Trần Trình đành im lặng nhịn xuống, không rớt nước mắt nữa, lúc này Trần Tân mới hài lòng.
Trần Trình nghĩ đến bữa trưa ở trường học: “Em muốn ăn canh xương sườn củ sen.”
Trần Tân: “Nghe lời thì mua.”
Trần phu nhân: “Không theo đuổi Lục Trĩ, lại muốn ăn đồ nó làm, con đang nghĩ gì thế hả.”
Trần Tân về phòng mình, cảm thấy mệt mỏi, vì việc trên mạng và trong nhà nên tạm thời anh không thể kết hôn, Trần Tân cũng muốn xin lỗi Lục Trĩ việc trước kia, vừa ly hôn xong liền kết hôn thì không biết người khác sẽ nói anh ra sao nữa. Đặc biệt là sau khi ly hôn không lâu thì Trần Tân đã gần gũi với bạn gái hiện tại, nếu có người lợi dụng chuyện này……. anh cần phải giữ hình tượng cho công ty, giờ đây anh vừa bị bên gái ép hôn cộng thêm chuyện công ty bận rộn, thực sự muốn được nghỉ ngơi.
Chuông điện thoại vang lên, Trần Tân nhìn tên người gọi do dự một chút, không nghe.
Tôn Huân mờ mịt vô cùng.
Tôn Huân trọng sinh, kiếp trước không biết gì nhưng đã đọc qua chuyện ly hôn của Trần Tân và Lục Trĩ trên tạp chí. Từ chuyện vì ông nội Trần nên anh mới phải kết hôn với Lục Trĩ, đến chuyện anh tuổi trẻ tài cao quản lý công ty ra sao và cả chuyện người nhà họ Trần ai cũng có sở thích ăn uống nhưng rất hay bắt bẻ, tất cả Tôn Huân đều nắm rõ.
Sau khi trọng sinh, Tôn Huân nhanh chóng tiếp cận Trần Tân, giúp đỡ anh, bắt đầu học nấu ăn, còn được Trần Tân khen không ngớt lời, nhưng không sao khoảng thời gian này Trần Tân dường như không còn hứng thú với đồ ăn Tôn Huân làm, ngay cả việc kết hôn cũng đẩy lùi.
Tôn Huân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng cao là Trần Tân muốn tái hôn với Lục Trĩ. Tôn Huân càng nghĩ càng hoảng, nếu hai người đó tái hôn thì mình phải làm sao đây.
Tôn Huân quyết định đến Mỹ thực trong trí nhớ một chuyến nhưng lại đúng vào giờ đóng cửa.
Chu Mỹ Lệ đang ở bên trong nói chuyện vui vẻ với Lục Trĩ: “Nấm này là chị mang từ quê lên, mới đấy, nếu nấu lên chắc chắn rất tươi, rất ngon.”
Lục Trĩ: “Có thể nấu canh đấy, chị ở đây ăn trưa luôn nhé!”
Chu Mỹ Lệ: “Chờ em mở nhà hàng thì từ chỗ chị qua hơi xa nha.”
Lục Trĩ nghĩ ngợi: “Bây giờ em vẫn kinh doanh ở đây mà, sau cũng không đóng cửa ở đây đâu, ngược lại đổi hình thức kinh doanh, nơi này để bày bán sản phẩm đóng gói. Tiện đây, không biết chị có thể tìm giúp em một người đáng tin cậy, chờ khi mở nhà hàng thì chỗ này cũng cần người quản lý.”
Chu Mỹ Lệ: “Em thấy chị thế nào, chị sẽ để cửa hàng ở nhà cho chồng trông, còn chị qua đây giúp em?”
Lục Trĩ: “Vậy thì cảm ơn chị nhiều, em tin chị.”
Tôn Huân đến Mỹ thực trong trí nhớ được Phùng Thịnh nhắc tiệm nghỉ trưa, nhưng Tôn Huân vẫn đi vào cửa, ngồi xuống bàn, đối diện với Lục Trĩ: “Lục tiểu thư, tôi là vợ chưa cưới của Trần Tân.”
Vợ chưa cười của Trần Tân không phải là nữ chính trong tiểu thuyết à?
Tôn Huân: “Tôi và Trần Tân sắp kết hôn, tôi không muốn vì mối quan hệ cũ của cô mà chậm trễ thời gian.”
Lục Trĩ cười nhạt: “Người cưới Trần Tân là cô, không phải tôi, vậy nên tôi khiến hôn lễ của hai người chậm trễ sao được. Huống hồ, tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Trần nữa thì sao phải nói chuyện với cháu dâu mới nhà họ Trần?”
Mặt Tôn Huân đỏ bừng, Lục Trĩ nói tiếp: “Tôn tiểu thư về đi, ở đây thi thoảng sẽ có phóng viên đấy!”
Tôn Huân vội vàng đi từ trong tiệm ra, đi vài bước thì thấy Chu Thành An đang đến, trên tay xách giỏ trái cây, Chu Thành An thấy Tôn Huân thì nhíu mày sau đó đến chỗ Lục Trĩ ngồi xuống, Lý Lượng mang trái cây đi rửa.
Lục Trĩ: “Đúng lúc trong tiệm nấu canh hải sản, anh ở lại ăn nhé.”
Lục Trĩ nấu canh hải sản chủ yếu là tôm, thêm nấm tươi Chu Mỹ Lệ tặng, thêm trứng gà và một số gia vị khác, hương thơm toả ra thật sự hấp dẫn dạ dày. Gia vị có hương liệu khác nhau nhưng hoà quyện lại thì khiến người khác phải chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn.
Giống bữa trước, Lục Trĩ chỉ làm một món, còn lại Phùng Thịnh đảm nhận.
Lúc cô nấu ăn Lý Lượng ngửi thôi đã thèm đến khó chịu, trực tiếp chạy đến chỗ Phùng Thịnh nói chuyện, bảo Phùng Thịnh phải làm thế này thế nọ cho tốt, sau đó lại cảm thấy vì một tương lai ăn uống chất lượng nên cần giám sát Phùng Thịnh trong việc học nấu nướng mới được.
Phùng Thịnh: “Nhìn không hiểu đâu.”
Lý Lượng: “Nhưng tôi là người ăn.”
Phùng Thịnh: “……”
Lục Trĩ nấu xong canh hải sản bưng ra ngoài, bát canh nóng bốc hơi nghi ngút, nấm, tôm và màu sắc canh rất bắt mắt, trứng nhìn rất mềm, tôm bóc sạch vỏ màu sắc tươi sáng trông rất đã mắt.
Chu Thành An ăn một thìa canh cảm thấy cả người ấm lên, bát canh thơm ngon khiến người ta chỉ muốn ăn mấy thìa lớn hết sạch: “Ăn ngon.”
Lý Lượng ăn hơn nửa bát canh xong mới nói: “Ngon, rất ngon.” Sau đó tiếp tục ăn ăn ăn.
Lục Trĩ: “Lý Lượng!”
Lý Lượng: “Rõ rõ rõ, tôi sẽ nhai cơm thật kỹ, nuốt thật chậm, chỉ là canh ngon quá nên ăn nhanh tẹo.”
Buổi trưa Lục Trĩ và Chu Thành An cùng nhau trở về, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện Chu Thành An tỏ tình trên mạng khi chia sẻ lại weibo của Trần Tân, Chu Thành An giúp Lục Trĩ xách đồ vào nhà xong mới quay về nhà mình.
Lục Trĩ tắm xong lên giường ngủ trưa luôn, ngủ sâu giấc, mơ thấy chuyện bản thân xuyên sách.
Cô xuyên vào tiểu thuyết, nữ chính trọng sinh là Tôn Huân, sau khi trọng sinh liền gần gũi với Trần Tân, giúp đỡ nhiều chuyện. Trần Tân ly hôn với Lục Trĩ không lâu thì kết hôn với Tôn Huân, Tôn Huân nắm rõ khẩu vị của người nhà họ Trần nên chăm chỉ học nấu nướng khiến người nhà họ Trần cực kỳ thích ăn đồ Tôn Huân làm, sau trở thành người con dâu được cả nhà họ Trần yêu mến. Trần Trình cũng vì đồ ăn Tôn Huân làm mà từ đứa trẻ ngỗ nghịch trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn, yêu mến chị dâu.
Sau đó bọn họ bắt đầu so sánh Lục Trĩ với Tôn Huân, khiến Lục Trĩ không hiểu tại sao bọn họ lạnh lùng với mình tới vậy mà Tôn Huân thì lại như cách biệt một trời một vực. Sau đó cô xuyên đến thời cổ đại, không mang theo ký ức ở hiện đại, cứ thế sống ở thời cổ rồi bỗng một ngày lại xuyên trở về thời hiện đại, điểm khác là xuyên trở lại quãng thời gian trước khi ly hôn với Trần Tân.
Lục Trĩ tỉnh ngủ cảm thấy khá buồn cười, hoá ra cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cô. Bảo sao phần ký ức trước kia thi thoảng lại xuất hiện.
Lục Trĩ thay đồ ra tiệm, vừa đến trước cửa liền thấy hai mắt Lý Lượng sáng lấp lánh nhìn mình: “Bà chủ nhỏ ới, tôi rất chi là muốn ăn canh hải sản.”
Lục Trĩ: “…….”
Khách xếp trước cửa nghe thấy: “Canh hải sản, canh hải sản gì thế, bà chủ nhỏ ơi, món mới là canh hải sản à?”
Lục Trĩ: “Thật xin lỗi, có ít nguyên liệu được tặng nên tôi mới làm canh hải sản, giờ trong tiệm không đủ nguyên liệu nên không thể làm được.”
Lục Trĩ đi vào tiệm, còn Lý Lượng ở ngoài vẫn đang nhớ nhung canh hải sản, tuy còn ít nguyên liệu không mở bán được nhưng bọn họ vẫn được ăn nha, anh nhanh chóng tranh công với Lục Trĩ, còn ở một bên mắng Trần Tân và Tôn Huân ngập đầu.
Lý Lượng: “Cưới hay không có quan hệ gì với cô chứ, hơn nữa mọi chuyện cũng đã sáng tỏ, cô vợ chưa cưới kia của Trần Tân dựa vào cái gì mà nghĩ vì bà chủ nhỏ nên chuyện cưới hỏi mới không thành hả? Rõ ràng là do Trần Tân bận chuyện công ty, muốn giữ hình tượng cho công ty nên mới chưa cưới vội đấy! Tôi dám cam đoan luôn, vì công ty tên, Trần Tân kia khả năng cao còn không kết hôn cơ.”
Lục Trĩ: “Sao lại thế?”
Lý Lượng: “Bây giờ nhiều người thích cô, thích Mỹ thực trong trí nhớ, Trần Tân sợ dân mạng bàn luận về vấn đề đạo đức nên không dám cưới vội đó, dù sao thì hai người ly hôn vấn đề cũng không nằm ở cô.”
Nhìn bộ dạng suy tư của Lục Trĩ, Lý Lượng cười: “Bà chủ nhỏ, canh hải sản.”
Lục Trĩ: “Đã biết, canh hải sản.”
Lý Lượng: “Phùng Thịnh, Tôn Y, hai người là nhờ tôi mới được ăn canh hải sản đấy nhé, ha ha ha……”
Phùng Thịnh cạn lời: “Anh có bị ngốc không, bà chủ nhỏ sợ lãng phí nguyên liệu nên mới nấu thôi.”