- Trang chủ
- (Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
- Chương 105: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 22
Tác giả: Dạ Gia Đích Ly Trân
Edit: Thuần An
Cảm ơn bạn AmKieu và _BangNhi_ đã bỏ ⭐️
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Chiêu thức Tây Hoa sắc bén. Tuy rằng rất nhiều động tác đều chưa gặp qua, nhưng Vô Dược có thể cảm giác được tu vi của người này nhất định trên Hoa Quy Ức.
Nếu không có kỹ năng công lược, chỉ bằng hiện tại tiểu Kim Đan Vô Dược, phỏng chừng một chiêu đã bị ả giết chết.
Tây Hoa tựa hồ có chút kinh ngạc: "Ngươi! Sao có thể? Ngươi không phải đã bị phế linh căn rồi sao? Sao ngươi còn có thể... Có thể dùng pháp thuật!"
Nghe được ả nói như vậy, Vô Dược đột nhiên đối với ả có chút hứng thú. Bộ dạng của ả giống như rất hiểu biết chuyện của cô.
Nhưng còn không có kịp nghĩ nhiều, Tĩnh Dạ liền ra: Ký chủ! Ký chủ! Chạy nhanh đi! Cô ta từ thượng giới xuống, nếu không phải bởi vì thế giới này áp chế pháp lực của cô ta. Cô liền xong rồi.
Vô Dược trong lòng mắng một câu MMP, người thượng giới làm sao lại chạy xuống hạ giới?
Nhờ Tĩnh Dạ và kỹ năng công lược hỗ trợ, Vô Dược tuy rằng bị thương một chút, nhưng vẫn thuận lợi trốn thoát.
Vô Dược dùng thuấn di, nhìn cây trúc vô biên vô tận, cô cũng không biết mình đang ở đâu.
Cũng không biết có phải dùng hết pháp lực hay không, Vô Dược đều còn không có hoãn lại, liền cứ như vậy ngã xuống.
...
Nhiễm Nguyệt quơ quơ lục lạc tinh xảo trong tay, trên mặt treo một mạt ý cười nhàn nhạt. Cao hứng tiến vào mật thất.
Nhưng hơi thở xa lạ làm mặt anh âm trầm xuống.
Con ngươi Nhiễm Nguyệt nheo lại, lạnh lùng đối với Tây Hoa nói: "Đem nàng trả lại cho ta!"
Khuôn mặt Tây Hoa kia không biết khi nào cùng Hoa Thiển Ca giống hệt nhau, xẹt qua một tia mất tự nhiên, nhưng thực mau che dấu đi, đối với Nhiễm Nguyệt lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa, khó hiểu nói: "A Nguyệt, chàng đang nói gì vậy?"
Tay Nhiễm Nguyệt bóp chặt cổ ả, con ngươi càng ngày càng âm trầm, âm thanh cũng càng ngày càng lạnh: "Ta nói đem nàng trả lại cho ta!"
Nhiễm Nguyệt như vậy làm Tây Hoa bất giác run rẩy, không biết hưng phấn hơn một chút, hay là sợ hãi hơn một chút.
Đáy mắt Tây Hoa mê luyến càng sâu: "A Nguyệt..."
Đao bén nhọn xẹt qua mặt ả, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra. Nhiễm đỏ nửa bên mặt của ả, khiến ả có vẻ thập phần dữ tợn.
Tay Nhiễm Nguyệt thu đến càng khẩn: "Ta nói rồi, ngươi dùng gương mặt này thật ghê tởm. Ta không cho phép ngươi dùng gương mặt này gọi ta như vậy, ngươi sao xứng dùng mặt của nàng!"
"Khụ khụ!" Tây Hoa bởi vì hô hấp không thuận liền ho lên. Trong con ngươi mê luyến tựa hồ bớt đi rất nhiều, thay vào đó chính là lửa giận ghen ghét. "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng có thể được ngươi thích? Nàng chẳng qua chỉ là con kiến ở hạ giới, có thể nào xứng đôi ngươi? Chỉ có ta cùng ngươi mới là xứng nhất."
Nhiễm Nguyệt tuy rằng không hiểu ả rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng anh nghe hiểu ả đang mắng Vô Dược, tay nắm kiếm vừa động. Đầu lưỡi kiếm từ trong bao thoát ra.
Tây Hoa bởi vì không chịu nổi đau đớn, một cái quang cầu liền trực tiếp đánh lên người anh.
Nhiễm Nguyệt lui lại mấy bước, phun ra khẩu huyết.
Lúc này Tây Hoa mới nghĩ tới, Nhiễm Nguyệt hiện tại căn bản không phải là Nguyệt Nhiễm thượng tiên trước kia ả nhận thức. Hiện tại anh bất quá chỉ là một tu sĩ ở hạ giới mà thôi. Căn bản là không phải đối thủ của ả.
Nghĩ đến đây Tây Hoa nở nụ cười, đau đớn trên người tựa hồ hiện tại đã không còn, con ngươi cũng hung ác lên.
Nếu ả không chiếm được, vậy hủy diệt đi. Khiến cho anh bồi ả cùng chết đi.
Ả thích anh nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì anh lại thích người khác?
Nếu anh vĩnh viễn sẽ không thích ả, vậy thì ả còn chấp nhất với tâm ý của anh như vậy làm gì? Anh chết rồi thì sẽ vĩnh viễn thuộc về ả.
11/12/2020