- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 43: Người là nữ nhân tôn quý(tt)
Tác giả: Sa Mạc
Hàn Mạc mắt sáng như sao. Tuy cây côn của hắn có vẻ nặng, nhưng hắn xuống tay cũng có chừng mực, chỗ bị đánh đều là các đốt ngón tay, các phần mềm mà thôi. Thời đại này đối với thân thể con người, so về sự an hiểu về các đốt ngón tay hay cơ thể người thì hẳn là không có mấy ai có thể bì kịp được hắn.
Hậu quả như vậy không đến nỗi để cho Tiêu Đồng Quang tàn phế, nhưng có thể làm thân thể của lão tiểu tử đó phải chịu những đau khổ lớn nhất, có lẽ không an dưỡng mười ngày nửa tháng thì còn lâu mới bước xuống giường được.
Bích di nương rốt cục cũng kịp phản ứng, quần áo xốc xếch, tiến lên nắm tay của Hàn Mạc vội la lên:
- Mạc nhi, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa sẽ có tai nạn chết người đó!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Cái tên cẩu nô tài này cả gan làm lọan, ba lần bảy lượt có ý đồ vũ nhục di nương! Hôm nay Mạc nhi nhất định phải đánh gãy đôi chân này của hắn!
Bích di nương nhất thời không rõ ý tứ của hắn, nhưng nàng dù sao cũng là phụ nhân thông tuệ, rất nhanh liền tỉnh ngộ rằng lời nói này của Hàn Mạc chính là muốn cho Tiêu Đồng Quang nghe, đơn giản là choTiêu Đồng Quang thấy rằng hắn nhận lầm người mà thôi.
Tiêu Đồng Quang này trên danh nghĩa dù sao cũng là nhân vật số hai của nhất đại thế gia Yến quốc, lại còn là mệnh quan triều đình, cũng là người có thân phận tôn quý. Nếu tùy tiện đánh đập thì cho dù là bởi vì Bích di nương, Hàn Mạc sau này cũng phải chịu trách phạt thật nặng, thậm chí sẽ ảnh hưởng quan hệ nhìn như hòa thuận của hai nhà Tiêu - Hàn.
Dù sao Bích di nương cũng chỉ là một tiểu thiếp, không giống với chánh thê hay bình thê được ghi vào gia phả. Nói không dễ nghe, tức là cho dù Tiêu Đồng Quang thật sự lăng nhục Bích di nương, Đại tông chủ cũng chỉ có thể khiển trách lão ta ở phương diện đạo đức, chưa chắc thật sự vì chuyện này mà gây khó dễ cho Tiêu Đồng Quang.
Hàn Mạc sau nếu nói là là bởi vì nhận lầm người mà ra tay đánh gia nô, vậy cũng được có thể từ chối một chút trách nhiệm.
Bích di nương tỉnh ngộ lại, lập tức nói:
- Mạc nhi, không phải là... Không phải là hạ nhân! Con nhận lầm người rồi!
Hàn Mạc hướng về phía Bích di nương làm một cái mặt quỷ, trong lòng cũng thầm khen Bích di nương phản ứng nhanh chóng, ho khan một tiếng rồi nói:
- Nhận lầm người? Vậy tên súc sinh này là ai, dám đến di nương trong phòng làm ra hành vi cầm thú như thế này? Di nương, đừng cản ta, chờ lát nữa ta đánh nát đầu hắn ra, đánh chết một tên gia nô cũng chẳng là cái gì!
Bích di nương trong lòng cũng khen Hàn Mạc thông minh, lôi kéo Hàn Mạc tay nói:
- Mạc nhi, đây... Đây không phải là hạ nhân!
- Không phải là hạ nhân?
Hàn Mạc cố ý như bị kinh ngạc:
- Vậy là ai?
Tiêu Đồng Quang không chịu nổi thống khổ xác thịt, thanh âm rên rỉ, phều phào:
- Đừng... Đừng đánh nữa... Bổn quan.. Bổn quan là Tiêu... Tiêu thị lang... !
- Nói nhảm!
Hàn Mạc liên tục đá vào thân thể của Tiêu Đồng Quang, hét lên:
- Tiêu đại nhân chính là mệnh quan triều đình, là hữu đức chi sĩ, há có thể làm ra chuyện hèn hạ bực này? Ngươi còn muốn làm bẩn thanh danh của Tiêu đại nhân sao? Cẩu nô tài này thật là to gan lớn mật!
Nói rồi lại đá thêm mấy đá nữa.
- Mạc nhi, hắn... Hắn thật sự là Tiêu Thị Lang đó!
Bích di nương rốt cục cũng nói.
- Không thể nào?!
Hàn Mạc cầm cái bao vải lên thì nhìn thấy gương mặt Tiêu Đồng Quang đã là giống như một cái đầu heo, mặt mũi sưng vù, răng đã gẫy mất hai cái, còn đang chảy máu, xương mũi xem ra cũng bị đánh gãy lệch qua một bên, gương mặt thống khổ không chịu nổi, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
- A!
Hàn Mạc vứt cây gậy đi, vội vàng bước lên phía trước đỡ lão ta dậy:
- Đại nhân, thật sự là người sao? Người... Người sao lại ở trong phòng của di nương ta?
Tiêu Đồng Quang nói ra cũng thật đau đớn. Mặc dù khi nhục một tiểu thiếp không coi là cái gì, nhưng cũng không thể gióng trống khua chiêng, lão được Hàn Mạc đỡ lấy lấy, liền rên hừ hừ, thống khổ nói:
- Dọc đường... Dọc đường đi ngang qua nơi này…!!! Cho nên... Cho nên vào để xem một chút…!!!
Hàn Mạc cố ý nhíu mày:
- Đại nhân, đây là chỗ ở của di nương, là địa phương nữ quyến. Hàn Mạc nếu không phải là tới để thỉnh an cũng không dám đi vào! Đại nhân tại sao vào đây? Những hạ nhân kia không có nói cho đại nhân biết sao? Ta ngay bây giờ sẽ đi ra cắt lưỡi của bọn hắn!
Vừa buông tay, Tiêu Đồng Quang đứng không vững, liền co quắp người ngã xuống.
Tiêu Đồng Quang mang đầy một bụng oán hận, bị Hàn Mạc quấy rầy chuyện tốt này còn không tính lại còn bị hắn đánh cho thành cái bộ dáng này. Lão cẩu này không phải là thằng ngốc, biết Hàn Mạc tám chín phần mười là giả bộ, chỉ sợ sớm đã muốn ra sức đánh mình một trận, lần này chẳng qua là tìm được cơ hội, hơn nữa còn tìm được cách chối tội mà thôi.
Nhưng mà lúc này toàn thân rất nhiều nơi đau đớn khó chịu, nào còn có thể bận tâm những điều khác, chỉ đành phải khoát tay nói:
- Trước... Trước hết để cho người đưa ta trở về phòng, mời... mời đại phu cho ta... !
Hàn Mạc chán ghét nhìn hắn một cái rồi cao giọng nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Người đâu?!
Hai gã sai vặt sau khi đi vào, Hàn Mạc phân phó nói:
- Đỡ Tiêu đại nhân trở về phòng, đi mời đại phu xem thương thế cho Tiêu đại nhân một chút!
Quay đầu lại cười hướng Tiêu Đồng Quang nói:
- Đại nhân đi cẩn thận, Hàn Mạc không tiễn…!!!
Tiêu Đồng Quang được hai gã sai vặt đỡ ra phía ngoài cửa lên xe, vẫn không bước lên mà quay đầu lại nhìn Bích di nương, rồi lạnh lùng nói:
- Bổn quan... Bổn quan sẽ hướng Hàn đại nhân đòi công đạo...!!! Đòi ngươi làm tặng vật...!!! Ta nhất định sẽ không tay không mà về!
Nói xong oán hận mà rời đi.
Bích di nương nghe hắn trước khi đi nói như vậy, kiều dung ảm đạm, trong lòng tràn đầy khổ sở, giống như liễu trong gió nhẹ, không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.
…
- Di nương, chỉ là mấy tiếng chó sủa mà thôi, không nên để ở trong lòng.
Hàn Mạc ôn nhu khuyên lơn.
Bích di nương thở dài sâu kín nói:
- Mạc nhi, hôm nay phải cám ơn con, nếu không có con, ta... ta cũng không nghĩ muốn sống nữa!
Khóe mắt của nàng vì không nhịn được đã thoáng hồng, nước mắt veo liên tục tuôn rơi trong nháy mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
- Con chó hoang kia chẳng qua là hạng người vô năng, di nương không cần sợ hãi!
- Nhưng con chó hoang đó nếu như nổi điên lên thì so với người còn tàn khốc hơn đó…!!!
Bích di nương trong lòng vẫn còn sợ hãi nói bằng giọng run rẩy.
Nàng ngẩng đầu chợt thấy vẻ mặt Hàn Mạc có chút mất tự nhiên, đầu tiên là cảm thấy kỳ quái nhưng lập tức nhớ tới cái gì liền cúi đầu, chỉ thấy xiêm y của mình bởi vì mới vừa bị thú tính của Tiêu Đồng Quang xé ra đã không còn chỉnh tề, đặc biệt là chỗ ngực mở rộng một lỗ rộng, lộ ra bên trong một góc yếm màu hồng với ngọc nhũ cao cao mà đầy đặn, kiều nhan không khỏi ửng đỏ vội vàng xoay người nói:
- Mạc nhi, con...!!!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Di nương, người nghỉ ngơi trước đi, Mạc nhi cáo lui!
- Không!
Bích di nương bị một đứa trẻ nhìn thấy cảnh xuân của mình, trên mặt nóng lên, bên tai chợt đỏ bừng nói:
- Con... Con ở ngoài cửa chờ ta một lát!
Hàn Mạc tuy có chút kỳ quái nhưng vẫn đi ra thuận tay đóng cửa phòng lại và chờ ở ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, thanh âm Bích di nương ôn nhu nhẹ nhàng khẽ gọi:
- Mạc nhi, con vào đi!
Hàn Mạc đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Bích di nương đã thay y phục xong, xiêm y chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng một lần nữa chải chuốt, thoạt nhìn vẫn đoan trang thục mỹ như cũ.
- Di nương còn điều gì phân phó ạ?
Hàn Mạc tiến lên cung kính nói.
- Mạc nhi, lần này con đánh Tiêu Đồng Quang, lão gia nhất định phải trách phạt con đó!
Bích di nương khe khẽ thở dài:
- Đến lúc đó nếu Lão gia có hỏi thì con cứ nói là do ta phân phó, có lẽ sẽ giảm bớt sự trách phạt đối với con?!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Không cần đâu Di nương! Bảo vệ Di nương vốn là bổn phận của người làm con, cho dù là lão Hoàng đế dám vũ nhục di nương Mạc nhi cũng đánh không nương tay!
- Không được nói bậy…!!!
Bích di nương trợn mắt nhìn Hàn Mạc một cái, nhưng đôi mắt tràn ngập nước ấy lại tràn đầy ý cảm kích, rồi ngay sau đó lại cúi đầu sâu xa nói:
- Mạc nhi, con….ta không đáng để con làm như vậy đâu!
- Nên làm!
Hàn Mạc rất kiên định nói:
- Đã từ lâu rồi, trong lòng Mạc nhi đã thề rằng cả đời này không những mình phải sống vui vẻ! Hơn nữa, còn phải dùng tánh mạng này bảo vệ người thân của con! Gia gia của con, cha, mẹ, Thấm nhi, còn có di nương nữa! Dù cho Mạc nhi có liều tính mạng đi nữa, cũng sẽ bảo vệ mọi người! Mạc nhi sẽ không để cho các ngươi bị bất cứ người nào khi nhục, tuyệt đối không bao giờ!
Bích di nương vừa vui mừng lại vừa lo lắng, tràn đầy trìu mến cùng cảm kích nhìn Hàn Mạc.
- Di nương, ngươi đang lo lắng phải không?!
- Cái gì?
- Người lo lắng phụ thân bị áp lực sẽ đem ngươi tặng cho tên súc sinh kia?
Hàn Mạc trực tiếp hỏi.
Bích di nương ảm đạm vô cùng, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
- Nếu thật là vì lợi ích Hàn gia thì ta không có quyền lựa chọn…
- Vì sao lại không có?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Người đã bước vào cửa Hàn gia thì chính là nữ nhân của Hàn gia, người nào cũng không quyền khi dễ người, càng không thể đem người tặng cho những người khác!
Người là di nương của Mạc nhi, là thân phận tôn quý, không phải là lễ vật mà có thể để cho người tặng tới tặng lui, người là nữ nhân tôn quý trong lòng Mạc nhi!
Lời nói này quả thật là thạch phá kinh thiên (phá đá rung trời), đối với số mệnh Bích di nương mà nói, không thể nghi ngờ là tiếng sấm giữa trời quang, nàng thậm chí không nghĩ tới mình ở trong lòng Hàn Mạc nàng lại có địa vị như thế.
Thời đại này thiếp thân không được ghi trong gia phả hay nói cách khác Bích di nương mặc dù là thiếp thân của Hàn Huyền Xương, nhưng cũng không có thực sự trở thành người của Hàn gia, trừ phi ngày sau trở thành bình thê thậm chí là chánh thê thì mới có tư cách.
Thiếp thân của thế gia quý tộc nói không chừng sẽ có ngày nào đó bị quý tộc khác nhìn trúng, sau đó đòi hỏi làm quà tặng đây là chuyện quá đỗi bình thường.
Bích di nương có thể có cuộc sống tốt đẹp mười mấy năm trời ở Hàn gia, nguyên nhân lớn nhất đơn giản là bởi vì Hàn gia là đệ nhất thế gia của Đông Hải Quận. Những gia tộc khác không có tư cách cùng Hàn gia tranh đấu, như vậy cho nên những quý tộc bình thường khác tự nhiên không dám có ý nghĩ gì đối với Bích di nương.
Nhưng quý tộc ở Yên Kinh thì bất đồng, giống như Tiêu Đồng Quang này, nếu hắn mở miệng đòi hỏi thì thật đúng là chuyện phiền toái, cho nên trong lòng Bích di nương rất là sợ hãi cùng thấp thỏm.
Nàng biết một khi bị đưa cho Tiêu Đồng Quang, vận mệnh của mình tất nhiên rất bi thảm.
Mặc dù tuổi đã hơn ba mươi nhưng nàng vẫn xinh đẹp gợi cảm động lòng người, làm các nam nhân thèm thuồng.
Thế nhưng với bản tính của Tiêu Đồng Quang kia chỉ sợ chưa tới một năm đã chơi chán rồi. Đến lúc đó, hoặc là lần nữa bị tặng cho người khác, hoặc là làm nô tỳ cũng đều có khả năng.
Nghĩ đến đây, lệ châu Bích di nương không khỏi lã chã rơi xuống, nàng dù sao còn có một nữ nhi, một cốt nhục mà nàng không thể không chăm sóc.
- Đứa nhỏ ngốc à!
Bích di nương đi tới trước mặt Hàn Mạc, mặc dù khóc như hoa lê vũ đái nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười vui mừng:
- Di nương biết tâm ý của con, nhưng chỉ sợ sẽ làm khó cho con thôi!
- Di nương cứ yên tâm, chỉ cần Mạc nhi còn sống thì người cũng sẽ an an toàn toàn mà sống, ta bảo đảm người nào cũng không thể khi dễ người!
Vẻ mặt của Hàn Mạc rất kiên định, đôi mắt kia tự tin vô cùng.
Bích di nương nhìn Hàn Mạc, trong vẻ thanh tú lại mang theo vẻ ngây thơ, trong vẻ ngây thơ lại lộ sự thành thục, không nhịn được muốn đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vuốt ve khuôn mặt làm cho người ta cảm giác an toàn này. Nhưng khi cách tiếp xúc da thịt còn một khoảng, Bích di nương có chút dừng lại, nghĩ lại đây chính là không hợp lễ nghi, bản thân bất quá là xúc động nhất thời mà thôi, vạn lần không thể phá hư quy củ, bèn chậm rãi rút tay về, đoạn nàng ôn nhu nói:
- Hôm nay làm sao con xuất hiện đúng lúc vậy? Con đi theo hắn sao?
"Hắn"…tự nhiên là chỉ Tiêu Đồng Quang, từ trước đến giờ Bích di nương còn tưởng rằng Hàn Mạc vẫn một mực giám thị lão.
Hàn Mạc vỗ đầu một cái cười nói:
- Di nương, người chờ con một chút!
Nói rồi chạy ra khỏi phòng, rất mau trở về trong tay đang cầm một cái hộp gấm tinh xảo nói:
- Con có được mấy bình phấn cực phẩm, thơm vô cùng, con là nam nhân không dùng được cho nên tới đây đưa hai bình cho tiểu muội.
- Thấm nhi bị Nhị thái thái gọi đi Đông phủ rồi!
Bích di nương nhìn hộp gấm, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là phấn gì?
Hàn Mạc mở ra hộp gấm, lấy ra một lọ đưa cho Bích di nương nói:
- Di nương, người mở ra xem đi, rất thơm đó!
Bích di nương rất là tò mò, phấn thơm thì nàng đã thấy qua rất nhiều loại, nhưng trang trí như chiếc bình nhỏ này thì rất là kỳ lạ, không khỏi nhẹ nhàng mở ra, lập tức nghe thấy được một cổ mùi thơm lạ lùng.
Mùi thơm kia rất nhanh lan ra, cũng chui vào trong mũi Hàn Mạc.
Hàn Mạc hít sâu một hơi, nói:
- Thật là thơm a!
Hắn nhìn Bích di nương, cảm thấy Bích di nương lại càng quyến rũ vạn phần, khuôn mặt trắng như tuyết kia thật kiều diễm ướt át mang theo môi son hồng nhuận dịu dáng chúm chím, liền cảm giác ướt át vô cùng, trong lòng rung động hạ thân không khỏi nóng lên.
- A!
Bích di nương kêu thất thanh một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, liếc Hàn Mạc một cái nói:
- Mạc... Mạc nhi, con... Sao con có thể nào đưa Thấm nhi loại phấn này!
Hàn Mạc nhìn Bích di nương, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khan, trong lòng âm thầm tự trách:
- Hay cho ngươi rồi Hàn Mạc, đây là di nương, ngươi sao có thể sinh ra loại tâm tư đại nghịch bất đạo này?!
Vận khởi Trường Sinh kinh, thân thể đang nóng ran của hắn mới bình phục, ngạc nhiên nói:
- Tại sao? Này... Phấn này không tốt sao? Vì sao không thể đưa cho tiểu muội?
- Đây là... Đây là ti mộng phấn!
Bích di nương cắn môi, ánh mắt long lanh như muốn chảy ra nước.
- Ti mộng phấn? Tên rất đẹp mà?
Hàn Mạc vẫn không giải thích được.
Bích di nương một dậm chân, mang theo một tia trách cứ:
- Đây là... Đây là... Đây là phấn dùng để tiến hành ân ái !
Hàn Mạc sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được, khuôn mặt thoáng cái đỏ lên, không trách được vừa ngửi mùi thơm này tâm thần xao động, thậm chí đối với Bích di nương sinh ra một tia khinh nhờn, thì ra là đây là phấn dùng để tiến hành ân ái giống như là xuân dược.
Lúng túng vô cùng hắn bất chấp tất cả cũng không kịp nữa lấy lại bình phấn trong tay Bích di nương nữa, xoay người ôm hộp gấm bỏ chạy, trong lòng mắng to:
- Hay cho cái tên nhân yêu Tào Ân này, đưa vật như vậy cho ta thật là hại ta mất hết thể diện!
Bích di nương lại càng vội vàng đóng nắp lại, vốn định trả lại cho Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc đã đi xa, vật này lại không thể tùy tiện để lung tung, chỉ có thể chính mình trước tiên thu hồi rồi sau đó uống trà giải độc.
Một mỹ phụ đang tuổi như hổ như sói, so với Hàn Mạc lại càng không thể chịu đựng sự công kích của mỵ độc này, nghĩ đến một thoáng kia mới vừa nghe thấy được mùi thơm, thân thể lại có cảm giác khác thường, Bích di nương không khỏi mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.