- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 180: Cuộc vui phong chức
Tác giả: Sa Mạc
Bách quan đều biết, trận đánh quan Lê Cốc, đi qua dãy núi tập kích bất ngờ sau lưng địch, rồi mở cổng thành, chính là Hàn Mạc, cho nên các quan ai nấy đều muốn nhìn xem nhân vật trí dũng song toàn đến kinh ngạc này dung mạo thế nào, ngay cả Tiêu thái sư cũng tò mò ngẩng đầu lên.
Hết thảy đồng loạt nhìn về cuối hàng, thấy một chàng thanh niên tuấn tú chưa tới hai mươi đều tỏ ra ngờ vực, không ai tin nổi kỳ công đó do người trẻ tuổi này lập nên.
Nhưng Hàn Mạc đã sải chân đi vào chính điện, cung kính tham bái hoàng đế:
- Thảo dân Hàn Mạc tham kiến thánh thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Quần thần sửng sốt tột độ. Bọn họ khó có thể nghĩ, gã tiểu tử mặt non choẹt kia lại chính là Hàn Mạc, người có công đầu trong trận chiến bình định quận Bột Châu.
Tiêu thái sư điềm tĩnh nhìn lướt Hàn Mạc vài giây, lại tiếp tục dựa trên ghế, lim dim hai mắt.
…
Các đại thần đều nhìn xoáy vào Hàn Mạc, cũng có người bắt đầu quay sang thì thầm với người bên cạnh, một số khác vẫn chưa hết sửng sốt, còn lại, phần đông đều tỏ ra hoài nghi, không mấy người tin, chính người thanh niên này mang theo không đến một ngàn kị binh, đi qua quan Lê Cốc, hoàn thành nhiệm vụ khó khăn ngàn cân treo sợi tóc.
Hàng loạt ánh mắt dừng lại trên người Hàn Mạc, soi mói, ngờ vực, trong cung điện rộng lớn uy nghiêm này, nếu là người thường sẽ khó tránh khỏi cảm giác khó chịu thậm chí sợ hãi, nhưng Hàn Mạc thì không.
Hàn Mạc tỏ ra rất bình tĩnh, điềm đạm, thái độ chừng mực, kín đáo, như bản tính của hắn.
Ở trên cao, hoàng đế thân hình đỏ rực như một ngọn lửa chăm chú nhìn Hàn Mạc, mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh nó biến mất, sắc mặt bình thản trở lại, hờ hững hỏi:
- Ngươi chính là Hàn Mạc?
Hàn Mạc trả lời:
- Thảo dân chính là Hàn Mạc!
Tuy hắn là con cháu quý tộc, nhưng không có quan chức, lúc này Hàn Mạc chỉ có thể lấy thân phận dân chúng bái kiến hoàng đế.
Tại trấn phủ quận Đông Hải, Hàn Mạc còn có chút thân phận là "hải quản", đáng tiếc chỉ là chức danh do gia tộc, tại địa phương thừa nhận, còn tại kinh thành, sẽ không có giá trị, nói cách khác, là triều đình không thừa nhận, không phải là bổng lộc của triều đình.
- Là ngươi mở đại môn quan Lê Cốc.
Hoàng đế hỏi.
Hàn Mạc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn trên hoàng đế uy nghi trên ngai vàng, lúc này đứng ở gần, hắn mới thấy rõ dung mạo hoàng đế.
Hoàng đế mới nhìn không đến bốn mươi, cũng không có vẻ gì là thiên tử chí tôn như hắn hình dung tưởng tượng, chẳng qua cũng giống như lão nhân bình thường mà thôi.
Mặt thiên tử vàng như nến, là người thạo y thuật nên Hàn Mạc đoán được ngay sức khỏe không tốt.
- Bẩm thánh thượng, đại môn quan Lê Cốc chính là thảo dân mở ra,… nhưng!
Hàn Mạc ngập ngừng đôi chút, rốt cục miễn cưỡng nói:
- Tuy nhiên kế hoạch cũng như đại tướng quân tính toán, cũng chính là Công bộ Thượng thư Tiêu đại nhân vạch ra.
Tiêu Hoài Kim nghe vậy, mặt nghệt ra, sau đó nhìn về phía Hàn Mạc, cười đắc ý.
Ngồi trên ghế, Tiêu thái sư nghe nói như thế, mày hơi nhíu, nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh.
Hoàng đế trầm ngâm một chút, mới hướng Tô Quan Nhai hỏi:
- Tô ái khanh, chức quan của Hàn Mạc, đã xác định chưa?
Tô Quan Nhai lập tức trả lời:
- Khởi bẩm thánh thượng, Hàn Mạc tuy còn trẻ nhưng công rất lớn, là người có vai trò quan trọng nhất trong việc bình định quận Bột Châu, có thể thấy được, Hàn Mạc quân cơ nhạy bén, tính toán thao lược, cang cường dũng cảm, hiện giờ Binh bộ Lệnh sử đúng là còn thiếu người, có thể để Hàn Mạc nhập Binh bộ để rèn thêm kinh nghiệm!
Binh bộ nước Yến là một trong lục bộ, thiết thượng thư một người, tả hữu thị lang các một người, mà Binh bộ lại chia ra Binh bộ chức phương, điều khiển các bộ và khố bộ bốn ti, mỗi ti thiết chủ sự hai người, chủ sự phía dưới thiết hữu lệnh là tám người.
Lệnh sử ở Binh bộ tuy không phải là chức tước cao, nhưng lại là vị trí quan trọng, mười tám tuổi có thể vào bộ binh đảm nhiệm vai trò Lệnh sử, cũng là chuyện khó có thể tưởng, nếu không phải là công lao thật lớn, quyết không có được vinh dự này.
Hàn Huyền Xương và Hàn Huyền Đạo nghe lời ấy, liếc nhìn nhau ngầm vui mừng trong lòng.
Binh bộ bây giờ do Phạm gia nắm giữ, tuy không có nhiều thực quyền, nhưng trong thời buổi này quốc sự Yến quốc phần nhiều do thế gia thao túng, bộ binh dù không dễ ra lệnh điều binh, nhưng không thể nghi ngờ, tại nước Yến bấy giờ việc quân cơ đều trong tay binh bộ, hơn nữa binh bộ quản lý vũ khí, tập kết chiến mã, tuy không phải là quan trọng nhất lục bộ, nhưng cũng rất là trọng yếu.
Hàn gia ở các bộ đều có thế lực, chỉ Binh bộ là không có, trong Binh bộ từ cao xuống thấp, không có một người nào thuộc Hàn gia. Hiện giờ Tô Quan Nhai điều Hàn Mạc đến Binh bộ, tuy không biết hắn tính toán như thế nào, nhưng với Hàn gia, đó là một tin tức không tệ.
Hoàng đế cũng không trả lời ngay, hơi trầm mặc, hướng Tiêu thái sư hỏi:
- Thái sư, ngài thấy Hàn Mạc đảm nhiệm chức vụ này ở Binh bộ có phù hợp không? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tiêu thái sư đứng dậy, cúi mình hành lễ, rồi nói:
- Bẩm thánh thượng, với công lao đó, Hàn Mạc làm Lệnh sử Binh bộ cũng không có gì phàn nàn, tuy nhiên, mọi việc chờ thánh chỉ của hoàng thượng!
Giọng nói của lão có chút khàn khàn, nhưng rất hùng hồn, thanh âm cũng không giống của một lão nhân.
Nhưng lúc này, một người bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi bẩm thánh thượng, Hàn Mạc vào bộ binh, việc này không thể!
Mọi người nhìn, thấy người này cao gầy, râu hình chữ bát, là ngự sử đài ngự sử Lưu Cẩn.
Ngự sử đài là một bộ phận rất thú vị, bởi vì các quan ngự sử đài đều là "ngôn quan", bình thường, các cuộc tranh luận ở triều đình đều do "ngôn quan" bắt đầu, các thế gia đều có thế lực ở đây, thế gia có chuyện không tiện ra mặt, giao cho ngự sử đài đứng ra đại diện, ngự sử chính là dựa vào ba tấc lưỡi để làm việc triều đình.
Nói một cách khác, ngự sử đài chính là phát ngôn của các thế gia, tại triều đình chính là cái nôi rắc rối.
Nhưng Lưu Cẩn là người có chút đặc biệt, cũng không phải hắn có ba đầu sáu tay hoặc có gì khác người, đơn giản triều đình đều biết, hắn là người phát ngôn của thánh thượng.
Hắn ở ngự sử đài như hạc giữa bầy gà.
Hắn ra khỏi hàng, mỗi lời đều dựa vào ý hoàng thượng mà tuyên, cho nên bình thường, không mấy ai phản bác lại chủ kiến của Lưu thị ngự sử.
Nếu là quan lại khác đứng ra cản Hàn Mạc tiến vào binh bộ, thì người của Hàn gia tất sẽ phản bác, nhưng là Lưu thị ngự sử, nên quan lại Hàn gia đều nín nhịn, xem chuyện gì tiếp theo, tất cả mọi con mắt đều dồn về Lưu thị ngự sử. Nếu ánh mắt có thể giết người, vị này chắc bị cắt không còn một mảnh.
Hàn Huyền Xương và Hàn Huyền Đạo đều nhíu mày.
Bọn họ đương nhiên biết ý tứ của Luu Cẩn chính là ý tứ của hoàng đế, nhưng họ không hiểu, vì sao hoàng đế cản trở Hàn Mạc nhập binh bộ, chẳng lẽ sợ Hàn gia tăng cường thế lực, cái này không có khả năng.
Lần này thế lực hai nhà Diệp Ngô ở Yến Kinh bị đánh tan tác, không còn mảnh giáp, trong việc luận công tranh thưởng giữa các thế gia, Hàn gia cũng có thu hoạch, trừ chức Lễ bộ Thượng thư là miếng bánh ngon nhất, Hàn gia còn chiếm không ít vị trí thực quyền hơn nhiều so với chức Lệnh sử ở Binh bộ. Nếu sợ Hàn gia lớn mạnh, vì sao không bài các chức quan khác, cố tình làm khó cái ghế nho nhỏ ở Binh bộ?
Hơn nữa Hàn Mạc đảm nhiệm chức Lệnh sử, tuy có thể cho Hàn gia có người ở khối đất "hoang mạc" này, nhưng nếu nói Hàn Mạc ở Binh bộ tạo uy thế trụ cột cho Hàn gia thì thật hoang tưởng, dù sao Phạm gia ở kinh thành nhiều năm, khó ai có thể động đến gốc rễ của họ.
Vì vậy trong lòng mọi người đều có nghi vấn, Hoàng đế vì sao lúc này, mượn miệng Lưu Cẩn, cản trở Hàn Mạc vào Binh bộ.
Vào cung lần đầu, Hàn Mạc tất nhiên không biết Lưu Cẩn là tâm phúc của Hoàng đế, cho nên nghi vấn của hắn là:
- Người kia sao lại cản mình vào Binh bộ?
Lưu Cẩn hiển nhiên đã sớm nghĩ ra rất nhiều lý do tốt để biện minh, nghiêm trang nói:
- Khởi bẩm thánh thượng, tục ngữ nói, "binh chi đại giả, quốc chi lợi nhận " chuyện này không thể qua loa, vốn công lao Hàn Mạc là đủ để vào Binh bộ, nhưng hắn tuổi còn trẻ, vào Binh bộ rèn luyện thêm còn có thể, nhưng nếu vào đó làm việc, sợ là không thỏa đáng, dù sao trong công lao của Hàn Mạc có một phần lớn nhờ diệu kế của Tiêu đại nhân, Hàn Mạc chỉ chấp hành, có dũng khí, đáng để tán dương, tuy nhiên chỉ là làm theo mệnh lệnh, nếu vào Bộ binh làm Lệnh sử thì thật không ổn.
Hàn Mạc nhếch mép cười, cúi đầu lặng thinh, hắn muốn biết tiết mục kế tiếp là gì?
Hoàng đế uể oải nói:
- Lưu ái khanh, ý của khanh là Hàn Mạc không xứng với chức Binh bộ Lệnh sử!
-Không làm được !
Quân thần kẻ xướng người họa, quan lại gia tộc khác khoanh tay đứng xem tỏ vẻ rất hào hứng, còn quan lại Hàn gia thì đều nhìn trộm Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo là người đứng đầu Hàn gia ở Yến Kinh, chỉ cần có động thái nhỏ, ngay lập tức quan viên trong tộc sẽ đứng lên phản bác. Tuy Lưu Cẩn là người của hoàng đế, nhưng khi Hàn gia phản đối, mặc kệ là ai, miễn rằng không phải hoàng đế, thì đấu khẩu với Lưu Cẩn cũng không phải là chuyện quá lớn.
Nhưng lúc này Hàn Huyền Đạo vẫn ung dung tự tại, trên mặt không bộc lộ chút bất mãn nào, vì thế quan viên Hàn gia cũng đành phải cắn răng nuốt giận.
- Lưu ái khanh, theo ý ngươi, Hàn Mạc nên làm chức quan gì hợp nhất?
Hoàng đế lại hỏi.
Luu Cẩn như sớm nghĩ câu trả lời, lập tức nói:
- Khởi bẩm thánh thượng, Hàn Mạc lãnh binh vượt núi Lê Cốc quan, đánh Diệp gia bất ngờ, là thần kế xuất kì bất ý, với trách nhiệm của "Hoa thính" ít nhiều giống nhau, vi thần cả gan nói thẳng, hiện nay, Tây hoa thính đang khuyết chức thính trưởng, quan chức ở Hoa thính chỉ toàn là một đám ô hợp, nếu để cho Hàn Mạc giữ chức thính trưởng, đó là rất hợp lý.
Điện Thái Bình nhất thời im lặng không tiếng động.
Hàn Mạc nhíu mày, trong long nghi hoặc,
- Tây Hoa thính là chỗ như thế nào?
Ánh mắt quét qua hai hàng quan viên, thấy không ít người tủm tỉm cười, cũng có người hớn hở như khi thấy người khác gặp họa đến nơi, thậm chí có người không kìm nổi cười thành tiếng, đương nhiên, tiếng cười rất quái dị, làm cho người ta cảm giác, như trên đường bị dẵm phải bùn, bị người bên đường cười cười chế diễu.
Đây tuyệt đối là cười nhạo, điểm này Hàn Mạc khẳng định.
Hắn không kìm được, ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện, lại có không ít quan viên tiếp tục quan sát thái độ của mình, trong mặt đều lộ vẻ vui sướng, cũng có người bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, còn quan viên của Hàn gia thì trợn mắt há miệng, có người trừng mắt nhìn Lưu Cẩn.
Hàn Mạc hiểu được, Tây Hoa Thính tuyệt đối không phải chỗ tốt lành, không ít người nhìn mình vẻ thương hại, như vậy đủ hiểu chức quan Thính trưởng hẳn là mục nát tới cực điểm