- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 299: Đến như gió, đi như điện!
Tác giả: Sa Mạc
Phía sau đoàn xe, mưa phùn rả rích, rồi đột nhiên xuất hiện hơn mười con tuấn mã cứ như thể từ âm ti hiện lên. Trên những con tuấn mã đó đều là các kỵ sĩ đội nón tre, tay cầm một loại đại đao. Hơn mười con tuấn mã lặng yên mà đến, không phát ra một tiếng, vó ngựa cũng được dùng vải bông bao quanh lấy, trên miệng con tuấn mã cũng bị bịt lại.
Càng làm cho người ta kinh ngạc đó là trên thân thể con tuấn mã được phủ thêm một tấm vẩy cá màu bạc, toàn bộ thân hình được che kín một tầng thiết chế vảy, rất bí ẩn, chỉ hở ra hai con mắt. Hơn nữa kích thước những con tuấn mã này thật lớn, hiển nhiên không phải thuộc giống ngựa của nước Yến. Mười ba đầu áo giáp tuấn mã trong mưa dầm toát ra vẻ quái thú, lần lượt đi theo một gã trên cánh tay trái có quấn khăn lụa màu đỏ, các kỹ sĩ đi sau cánh tay trái lại quấn dải khăn lụa màu đen.
Nhóm người này mặc áo giáp kỵ sĩ như lốc cuốn, từ phía sau đoàn xe cùng xông lên. Thủ vệ ở phía sau chính là Miêu Võ cùng mấy trăm bộ binh, không đợi những kỵ binh áo giáp tới gần, Miêu Võ đã giơ cao đao quát:
- Bày trận!
Toán bộ binh phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Hơn trăm người trong tay cầm trường thương, binh thương nhanh chóng chia làm mấy đội vắt ngang trên con đường núi rộng lớn, hình thành một bức tường người, trường thương trong tay hướng về phía trước, mũi thương sắc bén lóe hàn quang.
Binh đao phân thành hai cánh, đao rút khỏi tay, chờ nhóm áo giáp kỵ sĩ tiến tới mà xông lên.
Đám áo giáp kỵ binh đã hiện rõ nhân ảnh. Ngự lâm quân được huấn luyện bày bố trận địa, trận hình vừa bày xong đám kỵ binh áo giáp đã vọt tới phía trước trận. Bọn họ không sợ hãi mà lao thẳng hướng các trường thương binh thương. Mũi thương đâm vào áo giáp tuấn mã, nhưng không thể đâm xuyên mà chỉ nghe tiếng cenh cenh, thương đao chỉ có thể chém nón tre mà không chém trúng được người, mà thương chém vào nón cũng gãy đứt thành hai đoạn. Những con tuấn mã mạc thứ áo giáp đúng là kỳ quái trước nay chưa từng thấy xông lên giáp la cà với binh sĩ Ngự lâm quân.
Tuấn mã mười phần sung sức, hơn nữa thân mặc áo giáp, lập tức trong trận có tiếng kêu thảm thiết, không ít binh lính bị nhóm người áo giáp chém trúng, ngã xuống đất, thậm chí giẫm cả lên nhau. Trận hình ban đầu nghiêm chỉnh chỉ trong chốc lát đã bị nhóm áo giáp kỵ binh làm xung loạn.
Hàn Mạc cách đó không xa nhìn thấy, trong lòng có chút giật mình, chỉ là mười ba người dám tung hoành xông thẳng đến quân trận Ngự lâm quân, những tên này lá gan thật sự quá lớn.
Nếu không phải là liều lĩnh, thì nhóm người này bản lĩnh thật sự không kém, ngoại trừ được trang bị tốt, bọn họ có tài cưỡi ngựa cũng là lô hỏa thần thanh. Ngồi trên chiến mã, nếu không phải là dũng sĩ tuyệt đối không thể điều khiển chúng xung trận.
Miêu Võ nhìn thấy Thiết Kỵ lao lên phía trước, đạp trên xe lương, cả người giống như nhất chỉ trùng ưng bay lên không, đại đao trong tay trước mắt hướng phía mặt kỵ sĩ dẫn đầu chém xuống.
Cái gọi là bắt cướp phải bắt tướng cướp trước, Miêu Võ tự nhiên hiểu được đạo lý này. Quân trận tuy rằng bị xung loạn, nhưng Ngự lâm quân sức chiến đấu phi thường so với bình thường, hơn nữa người đông thế mạnh, hắn là nhất định phải bắt bằng được đám kỵ sĩ cả gan làm loạn này.
Giống như diều hâu bắt thỏ, đao từ trên không chém xuống, Miêu Võ quả nhiên rất tự tin. Y có thể ngồi vị trí Binh đao Hộ quân tham lĩnh của Báo đột doanh đều là dựa vào bản lĩnh từng bước một mà lên, nay một kích giống như sấm như sét, đúng là phát huy toàn bộ sở trường của mình.
Kỵ sĩ kia cười ha ha, giống với Miêu Võ khí thế linh hoạt, sắc bén, đao chém xuống cũng không hề sợ hãi, tay phải giơ lên, trong tay đại đao đón nhận đại đao Miêu Võ, chợt nghe "keng" một thanh âm vang lên, đốm lửa văng khắp nơi.
Miêu Võ từ ở trên xe, một đao bị lỡ, cũng không ngừng nghỉ, lại tiếp tục bổ ra.
Trong lúc nhất thời, hai người song đao va chạm nhau tiếng động giống như sấm sét, vang lên không ngừng, lưỡi dao tóe ra đốm lửa văng khắp nơi, quân trong trận đều thấy được.
Miêu Võ lại một đao hùng dũng bước tới, chợt nghe kia kỵ sĩ cười nói:
- Đấu lâu không nên chút nào!
Trong tay đại đao bổ xuống ba chiêu liên tục, Miêu Võ rs sức cản lại, đã thấy kỵ sĩ này thân thể giống như lông chim, không ngờ ở trên lưng ngựa lướt tới, đánh một đao vào đùi phải Miêu Võ, chân đá vào đầu vai.
Miêu Võ cảm nhận được một cước lực đạo mười phần, đúng là trụ không được, thân thể lui về phía sau hai bước, rơi trên mặt đất, mơ hồ cảm giác đau ở đầu vai.
- Rắc !
Không trung xẹt qua một đạo sét đánh, tia chớp lập tức đem bốn phía chiếu sáng như ban ngày. Miêu Võ sắc mặt có chút trắng bạch, lúc này đã thấy rõ, trên mặt kỵ sĩ không ngờ đeo mặt nạ màu bạc, giống như bạch diện ác quỷ, cực kỳ đáng sợ.
Trong lúc hai người đánh nhau, xung quanh hô quát từng trận, tiếng ngựa hí thanh, bộ binh đưa mười hai kỵ sĩ áo giáp vây ở bên trong, tiếc rằng tuấn mã đều có áo giáp hộ thân, đao thương bất nhập, mà những kỵ sĩ lại đều có thuật cỡi ngựa tinh xảo, đao pháp rất cao, con đường trên núi này chật chội không chịu nổi. Ngự lâm quân tuy rằng đưa quân bao vây bọn họ, nhưng nhất thời không bắt được bọn họ. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Đoàn xe phía trước sau khi nghe được tuy thấy đội hình đổi khác, nhưng đường núi vốn vặn vẹo, lại hơn nữa chật hẹp, tình hình phía sau cụ thể như thế nào cũng không rõ lắm.
Hàn Mạc thấy được nhóm kỵ sĩ này uy phong lẫm liệt, đao thuật sắc bén, nhưng không giết hại quan binh, có chút kỳ quái, cưỡi ngựa muốn dục lên phía trước, có điều bên kia chồng chất nhiều đồ không thể lên được.
- Quyết chiến !
Kỵ sĩ đeo mặt nạ bạc quát to một tiếng, đưa tay tới, xách lên một túi gạo nặng chừng hơn trăm cân, gã dễ dàng nhấc lên, không cần cố sức, đem túi to đặt phía sau mình trên lưng ngựa, huýt sáo hướng phía bên cạnh mà xông về đội tuấn mã áo giáp làm xung đảo mấy người.
Còn lại hơn mười tên kỵ sĩ cũng đều nhấc mười túi lương thực to, đặt ở phía sau lưng ngựa men theo con đường mòn nhỏ cạnh đó lao đi như tên bắn.
- Muốn chạy!
Hàn Mạc kinh ngạc lùi lại, cao gọng quát:
- Đâm vào mắt ngựa !
Hắn hô lên, thân hình vọt khỏi tuấn mã, đạp trên xe lương hướng thẳng vào đám người quay lưng lao vọt đi.
Miêu Võ trông thấy đám người muốn cướp lương thực, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng tới nơi thiên tai, một khối lương thực đều là bảo bối, cho nên cắn răng chịu đựng đau, hướng đao đam tới gã đeo mặt nạ.
Ngân diện nhân từ phía trước, đại đao trong tay lấy sống đao đánh về phía quan binh, tuy rằng chém không chết binh lính, nhưng chém vào cổ và sau đầu binh lính cũng đủ làm binh lính Ngự lâm quân ngã xuống đất.
Ngân diện nhân quả nhiên vũ dũng hơn người, người như rồng, mã như hổ, mở ra một con đường thoát thân, phía sau hắn hơn mười tên kỵ sĩ ăn ý phối hợp cho nhau, công thủ cân bằng, dần dần thối lui đến cánh rừng bên cạnh.
Ngân diện nhân xa xa nhìn Hàn Mạc, gọi to:
- Hàn Mạc, ngươi có bản lĩnh hãy đuổi theo, đuổi theo được liền trả lại lương thực cho ngươi!
Hắn đeo mặt nạ, thanh âm tự nhiên có chút biến dạng, tuy nhiên nghe ra hùng hồn mạnh mẽ.
Hàn Mạc giống như con báo săn mồi, toàn thân như ngưng thở, nếu bị mười mấy người chiếm đoạt lương thực, hơn nữa không một ai bị thương vong, bình an rút lui, mất mặt là chuyện không lớn, điều mấu chốt chính là chuyện này một khi truyền đi, làm bọn tiểu nhân sẽ mượn cớ để nói.
Thấy người đó kêu rõ tên tuổi, đối phương hiển hiên hiểu biết mình rất rõ.
Ngân diện nhân mang theo bộ hạ phá vỡ bức tường người ngựa, biết mất trong rừng. Hàn Mạc đột nhiên quay ngược, không đuổi theo Ngân diện nhân, mà quay lại đám kỵ binh bên cạnh, trầm giọng nói:
- Đưa ngựa cho ta !
Một gã kỵ binh tiến về phía Hàn Mạc, lập tức nhảy xuống ngựa. Hàn Mạc nhảy lên lưng ngựa, quát:
- Giữ nguyên đội hình. Mười người đi theo ta.
Không nói hai lời, giục ngựa vọt vào trong khu rừng. Tiếu Mộc đã sớm dẫn mười tên kỵ binh phi theo.
Mười mấy người trong giây lát cướp đi hai ngàn cân lương thực, biết rõ đi theo hướng rừng cây có thể kẻ thù giăng bẫy, nhưng về công về tư, Hàn Mạc phải đuổi theo.
…
Hàn Mạc phi ngựa rất nhanh, trong rừng có con đường nhỏ, tuấn mã liền truy dọc theo con đường nhỏ về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng một đám kỵ binh áo giáp phía sâu trong rừng chạy như bay.
- Đại nhân, có thể là cạm bẫy hay không?
Tiểu Mộc cưỡi ngựa đi bên cạnh Hàn Mạc trầm giọng hỏi.
Hàn Mạc giục ngựa đi thẳng, trả lời:
- Chỗ đó không ít lương thực, cho dù là cạm bẫy, ta cũng phải xuông vào một lần!
Trong lòng hắn tuy rằng tức giận những người này đến chiếm đoạt lương thực, nhưng không thể không bội phục bản lĩnhđám người này, đến như gió đi như điện, giữa Ngự lâm quân không hề tổn hại, quả nhiên là bản lĩnh khó lường, Điều này làm cho hắn hoảng hốt nghĩ tới lúc trước cùng Chu Tiểu Ngôn dẫn tám trăm Phong Kỵ binh công phá cổng Lê quan, thần diệu cũng có thể so bì được.
Chỉ có điều nhóm người này không biết có quan hệ thế nào? Tuy nhiên xem hành tung thủ đoạn dường như cũng không có liên hệ.
Qua cánh rừng trời thêm mờ tối, trong rừng cây cối lại rậm rạp, hơn nữa cây cối chỗ này càng lúc càng khít, thân thể ngựa nhiều khi bị cây cối gây thương tích.
Hàn Mạc bỗng nhiên hiểu được, xông vào chỗ này, đối phương có ưu thế là điều rõ ràng, bọn họ tuấn mã có áo giáp, có thể đi xuyên qua cây cối rậm rạp, mà thân thể ngựa không hề bị thương, nhưng mình đã ngồi lên ngựa không thể không làm.
Tuấn mã của Hàn Mạc đầy vết thương, phía sau Tiếu Mộc và nhóm kỵ binh cũng đi chậm lại.
Tuấn mã của đối phương chạy trốn nhanh, bởi vì vó ngựa được bao vải bông, không phát ra tiếng động, lúc này bên trong tối tăm, tìm tung tích của đối phương cũng thật khó khăn.
Hàn Mạc tay nắm chặt đại đao, hắn làm việc đều là xuôi gió xuôi nước, gặp được đối thủ nào cũng là biết rõ như trong lòng bàn tay. Đến hôm nay hắn mới gặp phải tình huống ngược lại.
Đối thủ một kích tức lui, có dũng có mưu, lúc này đây quyết đấu trong thời gian ngắn ngủi, chính mình dường như bị vây hạ phong.
Kỵ binh Ngự lâm vây quanh bên người Hàn Mạc, trong tay dao bầu, toàn bộ tinh thần đề phòng, tìm kiếm xung quanh, trong rừng một khoảng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng tuấn mã hí thanh, không một động tĩnh nào khác.
Hàn Mạc cau mày, mạnh tiếng nói:
- Ta đã đến đây. Ta dám đuổi theo, các ngươi còn không dám hiện thân?
Chỉ thấy phía trước rừng rậm sâu thẳm có ánh lửa nổi lên, tỏa sáng như ban ngày. Hàn Mạc và kỵ binh Ngự lâm hướng mắt sang chỗ đó, nhìn thấy thấy một đám kỵ sĩ áo tơi nón tre, ngồi trên tuấn mã áo giáp. Những người đó tập trung trong khu rừng, một tay giơ cây đuốc, một tay nắm dao bầu, quỷ dị vô cùng.