- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 399: Tâm công
Tác giả: Sa Mạc
Hàn Mạc và A Địch một lần nữa liếc nhìn nhau. Hai người ánh mắt lóe hào quang, ý chí quyết đấu dâng lên mãnh liệt.
Vốn hai người đã tưởng cuộc đấu với Từ Du bất quá cũng chỉ là đường cùng giãy chết, nhưng nghe Trang Uyên nói mấy câu vạch thẳng mặt Từ Du là thương thế có vấn đề, điều này đúng là đã khiến Hàn Mạc và A Địch khí thế phấn chấn hơn hẳn.
Năm mươi chiêu?
Chống đỡ được năm mươi chiêu, thương thế của Từ Du nhất định bộc phát.
Giống như trong bóng đêm thoáng lóe lên một tia sáng, Hàn Mạc vốn có chút bi quan, ngay lập tức, ý chí chiến đấu lại dâng lên cuồn cuộn. Có Huyết Đồng côn, có Bát bộ côn thuật, có Thái cực bộ pháp, Hàn Mạc tin cho dù không giết chết được Từ Du nhưng chống đỡ năm mươi chiêu của y thì hoàn toàn có thể.
Huống chi còn có A Địch trợ giúp.
Võ công của A Địch và Hàn Mạc có thể nói sàn sàn nhau. Hai người cùng một độ tuổi, và còn khá trẻ, nhưng võ công đã đạt đến đẳng cấp phi thường.
Di chuyển nhẹ nhàng, A Địch và Hàn Mạc một trước một sau đem Từ Du vây vào trong.
Bọn họ dũng khí sung mãn, thực muốn cùng Quỷ Cốc môn nhân võ công cái thế này đại chiến một phen.
Từ Du thở dài, nói đầy vẻ thương hại:
-Sư huynh, sư huynh muốn tận mắt chứng kiến đệ tử mới nhập môn phơi thây nơi này sao? Năm mươi chiêu….
Y lắc đầu, quay sang nhìn Tiêu Linh Chỉ. Hàn Mạc lập tức lắc mình đứng chắn trước mặt nàng, Từ Du cười khẽ:
-Ngươi không phải lo cho nàng. Cuối cùng cũng sẽ chết.
Y đưa cây đuốc sang cho Linh Chỉ, mỉm cười: Nguồn: http://truyenfull.vn
-Là định nhờ nàng cầm hộ cây đuốc này..
Hàn Mạc híp mắt hướng Huyết Đồng côn về phía cánh tay cầm đuốc của Tù Du, ngay khi Từ Du buông lỏng tay, khoảnh khắc cây đuốc lơ lửng trong không trung, Hàn Mạc đã đưa Huyết Đồng côn đỡ cây đuốc, đón lấy, rồi mới đem giao cho Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ cầm lấy cây đuốc, ánh mắt mọng nước nhìn Hàn Mạc, không giấu vẻ lo lắng.
Hàn Mạc dịu dàng cười:
-Đừng lo.
Hướng Trang Uyên, chỉ thấy vị Quỷ Cốc tông chủ này đã nhắm nghiền hai mắt từ lúc nào.
Nhưng đúng lúc này, nghe từ phía sau vang lên tiếng quát, Hàn Mạc tay nắm chặt Huyết Đồng côn, quay đầu lại, thấy A Địch đã xuất chiêu, Thanh Đằng tiên trong tay giống như độc xà vươn mình tới Từ Du.
A Đích biết Từ Du không phải đối thủ bình thường, trận đấu này, cũng không phải là một cuộc giao dịch, mà thực sự là liều mạng tìm chút cơ hội sống sót.
Gã từ nhỏ đã luyện võ công, đã đấu với không biết bao nhiêu là hung trùng mãnh thú, biết rõ chân lý đã giao chiến thì người chết ta sống, cho nên giao chiến thực ra là không từ thủ đoạn, lợi dụng sơ hở đánh chết đối phương.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, đạo lý này trong giao đấu cũng thể xem là một thủ đoạn.
Từ Du quay lưng về phía gã, ngay lập tức, gã xuống tấn rồi chớp lấy thời cơ xuất chiêu tấn công. Loại giao chiến sinh tử này, không cần bận tâm đến cái gọi là đạo đức, huống chi, trong mắt người Nam Phong quốc, thắng lợi cuối cùng mới là anh hùng chân chính, về phần sử dụng thủ đoạn nào để chiến thắng, không quan trọng.
Lễ giáo Phong quốc so với ba nước Trung Nguyên thoải mái hơn nhiều.
Gã tung ra một roi đầu tiên này hiển nhiên là toàn phần công lực, so với thể trạng sung mãn của gã khi bình thường có yếu hơn, nhưng cũng là kình phong vù vù, tốc độ kinh người.
Từ Du giữ nguyên nét mặt tươi cười, mắt thấy Thanh Đằng tiên sắp quấn lấy cổ y, thân hình đã như quỷ mị lắc khẽ cái tránh thoát một roi trong chớp mắt. Lại không ngờ Thanh Đằng tiên tốc độ so với y tưởng tượng còn nhanh hơn nhiều, y thân hình chưa đứng vững lại cảm thấy trường tiên kình lực không giảm, quay ngoắt bám theo, hướng vào eo của y mà cuốn chặt.
Từ Du "ồ" lên một tiếng, y thật không ngờ A Địch thân thủ lợi hại đến thế, người thường thực không có khả năng liên tiếp quất roi về phía đối phương trong thời gian ngắn như vậy.
Điều khiển Thanh Đằng tiên chẳng những tốc độ phải nhanh mà còn phải cực kỳ nhạy bén, và đòi hỏi phản ứng lực cao.
Quan trọng hơn cả, là loại vũ khí này chiêu thức không phải bình thường, không phải người luyện võ nào cũng có thể học thành được.
Tuy rằng A Địch tiên pháp kinh người, ngoài dự đoán, nhưng Từ Du thân hình như bóng ma xẹt qua xẹt lại tránh thoát kịp. Tuy rằng A Địch tung 3 roi không trúng, nhưng lúc này, Huyết Đồng côn trong tay Hàn Mạc đã ra chiêu.
Trong Bát bộ côn pháp, Hàn Mạc trước mắt tu tập xà bộ và hổ bộ, hổ bộ côn pháp tuy rằng huyền diệu, nhưng cần huy khởi nhiều sức lực.
Công lực vốn là ưu thế lớn nhất của Hàn Mạc, nhưng trải qua mười mấy canh giờ liên tục hao tổn, thể lực của hắn không những không đạt đến mức sung mãn nhất, mà so với một nam nhân khỏe mạnh thì có lẽ cũng còn suy yếu hơn.
Cho nên hắn xuất chiêu đầu tiên, chính là sử dụng xà bộ côn pháp, khả năng hiện giờ hắn có thể sử dụng cũng chỉ là xà bộ côn pháp mà thôi.
A Địch và Hàn Mạc trước sau liên tục tấn công, vừa ra tay đã thi triển các chiêu thức cực kỳ quỷ dị, điều này đúng là Từ Du không lường tới. Y tuy rằng biết hai người trẻ tuổi này võ công cao cường, so với độ tuổi thì nổi bật hơn hẳn, nhưng có ngờ tới thân thủ của hai người lại quỷ dị đến vậy.
Hàn Mạc xuất chiêu, cũng giống như A Địch, dốc hết toàn lực.
Huyết Đồng côn trong tay hắn ngỡ đã đâm thẳng vào ngực Từ Du. Từ Du thân hình phiêu diêu, tay phải nâng lên, giữ một khoảng cách với đồng côn, rồi sau đó, cổ tay không thể ngờ đã quay ngoắt lại, Hàn Mạc thậm chí còn không kịp thấy rõ, liền có cảm giác Huyết Đồng côn đã bị đối phương bắt lấy, sau đó, cảm giác một lực hút cực mạnh cuốn mình về phía trước, thân thể trong nháy mắt đúng là không tự chủ được mà lao về phía trước. Trên gương mặt nho nhã của Từ Du, chợt mang theo nụ cười quỷ dị, thân hình lay động như gió, đã không thấy bóng dáng đâu. Hàn Mạc cả kinh, thấy Huyết Đồng côn của mình đã bị cỗ quán tính đâm ra phía ngoài, mà Thanh Đằng tiên của A Địch vốn nhằm thẳng vào Từ Du từ hướng đối diện, chớp mắt cái, thành ra hai người đánh thẳng vào nhau.
Từ Du dùng chút thủ đoạn, liền thay đổi cục diện, quả nhiên lợi hại.
Tiêu Linh Chỉ mắt thấy Hàn Mạc và A Địch công kích nhau, hoa dung thất sắc, buột miệng kêu thành tiếng, cây đuốc trong tay run rẩy, ngọn lửa vặn vẹo, bóng mọi người in trên mặt đất cũng vặn vẹo, như ma như quỷ.
Nếu là người thường hẳn sẽ phản ứng không kịp, tình thế này tất dẫn đến kết cục hai người tự đả thương nhau.
Nhưng Hàn Mạc và A Địch không phải người bình thường.
Nếu Từ Du dùng chút tiểu xảo mà có thế khiến hai người bọn họ công thẳng vào nhau, thì hai người cũng không thể tính là tài không đợi tuổi.
Mắt thấy Huyết Đồng côn sắp đâm vào A Địch, cổ tay Hàn Mạc đã như có điện quang, nhẹ nhàng chặn lại, Huyết Đồng côn chệch sang hướng khác, lướt qua đầu vai A Địch. Mà A Địch cũng không thể tin, đã hạ tay xuống, Thanh Đằng tiên trong tay đập cái chát vào mặt đất, bắn tung tóe. Thanh Đằng tiên đúng là đã đánh nứt đất thành một đường dài.
Tất cả diễn ra trong một cái chớp mắt.
Hai người không kịp trấn tĩnh, đã thấy Từ Du như quỷ mị đột ngột xuất hiện sau lưng A Địch, Hàn Mạc cả kinh mà A Địch cũng bất giác giật mình.
Hàn Mạc kêu lên nhắc nhở, còn chưa kịp thành tiếng đã thấy Từ Du tung một chương vào lưng A Địch. A Địch liền cảm thấy lưng mình như có tảng đá lớn hung hăng đè xuống, lục phủ ngũ tạng quay cuồng, thân hình bị chưởng này đánh thối lui vài bước. Hàn Mạc lắc người đỡ lấy đầu vai gã, giữ vững thân hình, A Địch hộc lên một tiếng, miệng bắn ra một ngụm máu tươi.
Từ Du chắp tay sau lưng, mặt tươi cười nhìn hai người Hàn Mạc, lắc lắc đầu, quay lại nhìn Trang Uyên, chỉ thấy Trang Uyên vẫn như trước, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc bình tĩnh, không gợn chút nào là sợ hãi.
-Sư huynh, xem ra đệ tử của ngươi không kiên trì được năm mươi chiêu đâu!
Từ Du cười khinh miệt:
-Ta mới ra có hai chiêu thôi mà, nếu là sử dụng Quỷ Cốc tủ, chỉ sợ đệ tử của ngươi đã chết rồi. Khiến họ chống đỡ năm mươi chiêu liệu có phải là hơi ép buộc?
Trang Uyên thản nhiên:
-Năm mươi chiêu chưa đến. Mà bọn họ cũng chưa chết!
Từ Du cười lạnh, đôi mắt bắt đầu hiện lên sát khí.
Hàn Mạc đỡ A Địch đứng dậy, lòng không khỏi khiếp sợ. Hắn biết Từ Du võ công tuyệt thế, nhưng lúc này mới cảm thấy sự hùng mạnh của đối phương.
Đối phương xuất hai chiêu, một chiêu suýt chút nữa khiến mình và A Địch cùng tàn, chiêu thứ hai, đã đánh cho A Địch bị thương.
Công phu như vậy có thể nào khiến hắn không giật mình? Hàn Mạc từ nhỏ đến lớn đã giao đấu với không ít kẻ địch lợi hạo, nhưng bọn họ so với kẻ phản đồ của Quỷ Cốc phái này quả thực không nhằm nhò gì.
Hắn vốn tưởng mình sẽ chống đỡ được năm mươi chiêu, nhưng chứng kiến thân thủ của đối phương, bắt đầu hoài nghi chính mình.
-Ngươi biết nếu thi triển Quỷ Cốc thủ, hắn chắc chắn chết, không nghi ngờ gì.
Trang Uyên đã lên tiếng:
-Chắc ngươi cũng biết rằng, mỗi một lần thi triển Quỷ Cốc thủ quả thật có thể đánh chết đối phương nhưng lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng sẽ chịu một lần thương tổn. Quỷ Cốc thủ nếu cưỡng ép tu luyện, cho dù thành công cũng chỉ là loại võ công giết người, mà chính mình, mỗi lần thi triển chẳng khác nào khiến vết thương trong nội tạng của mình loét rộng ra.
-Câm mồm, ngươi nói bậy bạ!
Từ Du cơ mặt co giật:
-Ngươi chưa từng luyện qua Quỷ Cốc thủ, biết cái gì mà nói chứ! Xằng bậy!
-Ngươi cho tới bây giờ tâm không đồng nhân.
Trang Uyên vẫn như cũ, hết mực bình thản:
-Sư đệ, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều là người tâm không đồng nhân, tính tình của ngươi vẫn như cũ. Ngươi biết ta nói là sự thực, nhưng vẫn cố phủ nhận. Nếu ngươi không bận tâm, sao không thi triển Quỷ Cốc thủ? Ngươi nói cho ta biết, vì sao không thi triển Quỷ Cốc thủ?
Cơ măt Từ Du càng lúc càng co giật mạnh, y nâng tay lên thành hình chưởng, lạnh lùng:
-Trang Uyên, ngươi tin hay không, ta có thể giết chết ngươi ngay lập tức!
-Cầu còn không được!
Trang Uyên cười như quỷ khóc:
-Dùng Quỷ Cốc thủ của ngươi đánh chết ta đi. Đến đây, đánh chết ta đi!
Từ Du cả giận:
-Ngươi…. Không cần bức ta!
-Giết chết ta!
Trang Uyên gần như gào lên:
-Giết chết ta! Giết chết ta!
Từ Du bước chân di động, hướng Trang Uyên lao tới, rồi đột ngột chậm lại, tựa như trên đùi có cái gì đó ngăn cản.
Hàn Mạc nhìn hai huynh đệ đối đáp quỷ dị, nhìn Trang Uyên từ thái độ bình tĩnh bỗng điên cuồng giận dữ, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao Trang Uyên bị kích động, nhưng hắn có cảm giác vị tông chủ này làm như vậy là có mục đích.
Hắn nhìn cánh tay của Từ Du, đúng là có hơi run lên nhè nhẹ.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn chợt hiểu rằng, Trang Uyên nói mấy câu đã khiến cho kẻ nghịch đồ này tâm thần rối loạn.