- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 459: Dao găm cắm trên thân cây
Tác giả: Sa Mạc
Rừng săn hoàng gia ở một chỗ cách thành tây Yến kinh năm mươi dặm, là rừng săn hoàng gia lúc tiên đế tại vị cố ý vạch ra, theo cách nói của dân gian gọi mấy chục dặm rừng rậm quanh đây là rừng săn hoàng gia, cũng có một cái tên cao nhã, gọi là Hoàng lâm uyển. Hoàng lâm quyển là nơi hoàng tộc chuyên dùng để săn bắn, hàng năm hai mùa đông hạ hoàng đế đều dẫn theo rất nhiều quan viên tiến vào Hoàng lâm uyển săn bắn hai lần, đây là quy củ do Yến Võ Vương hoàng đế khai quốc nước Yến lập ra khi còn tại thế.
Dưới tình huống bình thường, mỗi lần săn bắn, quan viên tam phẩm trở lên trong triều đều phải tùy giá.
Chẳng qua mùa đông năm trước, Hoàng đế đi săn mùa đông lại suýt bị hai nhà Diệp Ngô bày thích khách gây thương tích, xuất hiện biến loạn lớn ở Yến kinh, hoàng đế tránh khỏi ám sát ở Hoàng lâm uyển, khi trở lại cửa Đông Trực lại xảy ra binh biến, may mắn Ngự lâm quân cứu giá đúng lúc, nếu không hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi.
Nhưng một hồi ám sát ở Hoàng lâm uyển cũng thành chuyện lớn làm cả triều khiếp sợ, cho nên khu vực gần Hoàng lâm uyển, có một doanh trai trú thủ, có trăm người, chuyên môn để phòng vệ Hoàng lâm uyển, không cho bất cứ ai tiến vào.
Hoàng lâm uyển này cây cao che trời, xa xa nhìn lại, bóng cây thành nhóm, cành lá rậm rạp, bởi vì có người chuyên chăm sóc, cây cối nơi này đều cực kỳ khỏe mạnh, xa xa có thể nghe được tiếng chim hót thú kêu trong Hoàng lâm uyển.
Trong phạm vi mấy chục dặm Hoàng lâm uyển, đủ sói hổ báo các loại mãnh thú, cũng không thiếu động vật dịu dàng như nai thỏ, cũng có các loài chim sống ở đây, được cho là một chỗ săn bắn rất tốt.
Chẳng qua trong này không ít mãnh thú, tồn tại nguy hiểm nhất đích, nếu hoàng tộc tiến vào săn bắn, bên người cũng đều cần hộ vệ đi cùng, nếu bởi vì săn bắn mà làm thương thành viên hoàng tộc vốn không nhiều lắm, vậy chỉ có mất nhiều hơn được…
Tuấn mã Hàn Mạc cưỡi là thượng đẳng chiến mã trong quân doanh Ngự lâm, nhưng so với khoái mã của đám người Tú công chúa mà nói lại hơi không bằng, hơn mười người Tú công chúa như gió lốc cuốn qua mặt đất, mà Hàn Mạc và ba trăm thiết kỵ lại chỉ có thể nhìn bọn họ từ xa. Điều này khiến Hàn Mạc rất không thích, thậm chí hắn cảm thấy nếu sau này có cơ hội nhất định phải giáo dục Tú công chúa, tất cả mọi người quen như vậy, cũng không nên không nể tình như vậy.
Năm mươi dặm đường dưới móng tuấn mã thật sự không tính là gì.
Không bao lâu, liền nhìn thấy đội ngũ của Tú công chúa dừng trước một mảnh rừng lớn, kỵ binh phía sau nàng tách ra thành hình quạt, áo choàng đen bay bay, làm nổi bật áo choàng màu hồng rực rỡ, tuy chỉ mặc áo tơi, nhưng Tú công chúa khiến người ta cảm thấy oai hùng khác thường…
Lúc trước Hàn Mạc chỉ cảm thấy một mặt quyến rũ của nàng, gặp qua nàng lộ cảnh xuân, lúc này nhìn từ xa thấy tư thế nàng oai hùng thái độ hiên ngang, lại cực kỳ kinh diễm.
Đội bảo vệ đóng ở đây sớm đã tới đón, thiết kỵ Hàn Mạc dẫn đầu cũng đuổi tới rất nhanh, tới gần, hắn nâng cao tay phải, ra hiệu kỵ binh dừng lại, lúc này mới giục ngựa tiến tới bên người Tú công chúa, xoay người xuống ngựa, tiến tới tham kiến:
- Chỉ huy sứ Báo Đột doanh Hàn Mạc tham kiến công chúa điện hạ!
Tú công chúa tay trái nắm cương ngựa, tay phải nắm roi ngựa, lúc này đưa roi ngựa sang tay trái, tay phải nhấc nón tre lộ ra dung mạo tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt…
Hàn Mạc ngẩng đầu liếc Tú công chúa, thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trắng như tuyết của nàng nở một nụ cười cực kỳ động lòng, cảm thán trong lòng: "Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cho dù thế nào đều không thể che dấu vẻ đẹp của nàng!
- Hàn Mạc!
Tú công chúa ngẩng đầu nhìn phiến rừng xanh biếc:
- Bản cung muốn vào Hoàng lâm uyển săn bắn, ngươi… một mình theo bản cung, bảo vệ bản cung!
Hàn Mạc sửng sốt, hơi khó hiểu. Hắn cũng biết, tên Hoàng lâm uyển này dễ nghe, nhưng bên trong rất nguy hiểm, sói bổ báo không ít, ngày xưa hoàng tộc săn bắn, ít nhất không dưới hai mươi người bảo vệ, hôm nay Tú công chúa lại chỉ để bản thân mình theo nàng đi vào, Hàn Mạc cũng không rõ Tú công chúa đi săn bắn, hay là đổi hoàn cảnh hẹn gặp với mình.
Tuy rằng cái sau nghe rất mê người, nhưng hẹn hò chỗ nguy hiểm này, lá gan Tú công chúa thật sự là lớn…
Giọng Tú công chúa chưa dứt, Hàn Mạc còn chưa nói, lập tức có một người phía sau nàng ngắt lời:
- Công chúa, trong Hoàng lâm uyển cực kỳ hiểm trảm công chúa không thể mạo hiểm, chúng thuộc hạ sẽ bảo vệ bên người!
Tú công chúa thản nhiên nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, chờ ở đây, bản cung không có chuyện gì!
- Nhưng… !
Người nọ còn muốn khuyên ngăn, Tú công chúa đã nhíu mày liễu ngắt lời:
- Bản cung đã nói rồi, không cần nói tiếp!
Nàng vươn tay:
- Cung của bản cung!
Lập tức có một người đi tới dâng trường cung, đó là một cây cung lớn, ít nhất có lực hai thạch, quân sĩ bình thường chưa chắc có thể kéo được.
Chẳng qua cây trường cung này nhìn qua hơi cũ, giống như cung tốt bảo tồn nhiều năm…
Tú công chúa nhận cung lớn, lại lấy hộp cung ở bụng ngựa, lúc này mới liếc nhìn Hàn Mạc cười quyến rũ nói:
- Hàn Mạc, bản cung vào săn bắn, nếu bị con mồi gây thương tích, ngươi không trốn được tội lớn!
Nàng nhẹ nhàng quát một tiếng, thần câu nàng ngồi đã vung móng phi vào trong rừng.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, không dám chậm trễ, xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi theo. Hắn biết hôm nay Tú công chúa săn bắn, cho nên đã chuẩn bị trường cung và hộp tên, bội đao bên hông, hộp tên cắm bên bụng ngựa, trường cung trong tay, trang bị đầy đủ đuổi theo vào rừng.
Làm nơi săn bắn của hoàng gia, Hoàng lâm uyển được bảo vệ cực kỳ tốt, Hàn Mạc tiến vào đó thật sự giống như tiến vào rừng rậm nguyên thủy, tiết trời hôm nay vốn mờ mịt, cũng không có ánh mặt trời chiếu vào trong rừng, cho nên đưa mắt nhìn lại, toàn bộ Hoàng lâm uyển rất tối…
Hàn Mạc hơi nhíu mày, thời tiết hôm nay cũng không tốt, bởi vì trong rừng rậm tối mờ, khoảng cách mắt nhìn cũng không xa, may mắn Hàn Mạc luyện tập "Trường sinh kinh", khoảng cách nhìn xa hơn người bình thường không ít, nhưng điều kiện hiện giờ, nếu muốn phát hiện con mồi từ xa cũng hơi khó khăn.
Chẳng qua mục đích chủ yếu của mình là đi cùng Tú công chúa, có thể bắn được con mồi hay không cũng không phải mục đích của chuyến đi này.
Áo choàng hồng rất bắt mắt trong rừng, việc này khiến trong lòng Hàn Mạc thoải mái không ít, ít nhất có thể thấy được áo chòng hồng kia, không đến mức mất dấu Tú công chúa.
Thậm chí Hàn Mạc cảm thấy, hôm nay Tú công chúa mặc áo khoác hồng này, có phải sớm đã muốn dùng điều này để dẫn đường cho mình, nếu thật sự như thế, Tú công chúa quả thật vô cùng thông minh…
Săn bắn trong rừng, tốc độ của ngựa tự nhiên giảm bớt rất nhiều, Hàn Mạc đuổi theo Tú công chúa rất nhanh, cách xa nàng mấy bước, nghe thấy ở sâu trong rừng truyền ra tiếng mãnh thú kêu mơ hồ, không kìm nổi cao giọng nói:
- Công chúa, trong rừng sâu rất nguy hiểm, hay là chúng ta săn mồi ở bìa rừng Hoàng lâm uyển này đi?
Tú công chúa thả chậm tốc độ ngựa, quay đầu, nét mặt cười tươi như hoa:
- Như thế nào, Hàn tướng quận sợ hãi sao?
Hàn Mạc lập tức nói:
- Công chúa nói đừa, cũng không phải Hàn Mạc sợ hãi mãnh thú, chỉ có điều lo lắng mãnh thú làm thương công chúa… Công chúa cành vàng lá ngọc, thương trong tay cầm thú, vậy thì không dễ nghe!
Tú công chúa cười khanh khách nói:
- Ngươi thật sự có nhiều lý do. Hàn Mạc, bản cung hỏi ngươi, nếu hôm nay bản cung không triệu ngươi tới săn bắn, có phải ngươi sẽ không vào cung gặp bản cung hay không?
Hàn Mạc lập tức nói:
- Thật sự oan uổng, công chúa, thật ra ta muốn gặp ngài, chỉ có điều… chỉ có điều chỉ sợ công chúa không muốn gặp ta!
- Nói bậy!
Mày liễu của Tú công chúa dựng thẳng:
- Lúc ngươi đi khinh bạc bản cung, bản cung vẫn chưa tìm ngươi tính sổ… Ngươi muốn lừa bịp qua như vậy? Ngươi có biết, bản cung vẫn chờ ngươi trở về giáo huấn ngươi một phen!
Hàn Mạc nghe vậy, nghĩ tới trước khi đi Nghi Xuân, khinh bạc Tú công chúa trong cung một phen, trong đầu lập tức nhớ tới bộ ngực của Tú công chúa, không khỏi liếc về phía chúng, chỉ tiếc Tú công chúa mặc áo tơi, hoàn toàn che lấp dáng người xinh đẹp, cũng không có phúc được thấy thứ kia…
- Công chúa, việc này… lúc ấy ta nhất thời kích động, ngài… ngài tha thứ ta đi!
Hàn Mạc cười ha ha mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tú công chúa…
- Nhất thời kích động?
Tú công chúa như cười như không:
- Nhất thời kích động cũng là ức hiếp lên đầu bản cung, Hàn Mạc, lá gan của ngươi có thể so sánh với hổ báo trong Hoàng lâm uyển!
Hàn Mạc cười ha ha, trong lòng lại nghỉ: "Lúc ấy cũng không thể hoàn toàn trách ta, không phải nàng cũng rất hưng phấn mà hùa theo sao? Mọi người chỉ có thể xem như đồng phạm, ai cũng không thể trách ai!" Chỉ có điều đây chỉ là suy nghĩ trong lòng, tất nhiên không thể nói ra, nếu không Tú công chúa xấu hổ, bản thân mình hôm nay chưa chắc có trái ngọt để ăn. Đối với võ công của Tú công chúa, tuy rằng hắn chưa biết chi tiết nhưng cũng rất rõ ràng, công phu của Tú công chúa hơn mình rất nhiều.
Tú công chúa quay đầu đi, tay nắm trường cung, nhìn sâu trong rừng, thoáng như suy nghĩ một chút, nhất thời lại không nói gì.
Hàn Mạc giục ngựa tiến lên đứng chung với Tú công chúa, quay đầu thầy khuôn mặt xinh đẹp của Tú công chúa đã không còn nụ cười, ánh mắt xuất thần nhìn sâu trong rừng, dường như đang nghĩ tới cái gì.
Sau một lát, Tú công chúa đột nhiên vung cương ngựa, giục ngựa phi vào sâu trong rừng, Hàn Mạc muốn khuyên ngăn nhưng cũng không kịp, chỉ có thể thúc ngựa đuổi theo. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Cây cối che trời, cành lá sum suê, càng đi sâu vào trong rừng, cây cối càng cao lớn, hoàn cảnh xung quanh càng tối, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tú công chúa cũng không kém, trong rừng cây rậm rạp, tuấn mã của nàng chạy nhanh như điện, may mắn kỹ thuật cưỡi ngựa của Hàn Mạc cũng không kém, cũng có thể theo sát phía sau.
Chỉ có điều hắn hơi kỳ quái, bốn phía rõ ràng có con mồi, thậm chí gần trong gang tấc, Tú công chúa lại không hề bắn một tên, chỉ phi thật nhanh vào sâu trong rừng.
Một lúc lâu sau, Tú công chúa mới thả chậm tốc độ, dừng trước một cây đại thụ.
Hàn Mạc chạy tới, chỉ thấy Tú công chúa ngơ ngác mà nhìn cây đại thụ kia, nhìn lại theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy ở giữa cây đại thụ, chỗ cách rễ cây một thước, không ngờ có một dao găm cắm ở đó.
Dao găm kia sớm rỉ sắt, lại cắm sâu bên trong cây, hiển nhiên dao găm cắm vào cây như vậy cũng đã rất nhiều năm.
Hàn Mạc đầy nghi hoặc, thật sự rất tò mò đối với dao găm này, hắn rất hiều kỳ vì sao Tú công chúa lại dùng ánh mắt si mê như vậy nhìn dao găm này.
Nếu Tú công chúa tiến vào sâu trong rừng chỉ vì xem thanh dao găm này, như vậy có thể tìm được thân cây này trong ngàn vạn cây cối, trí nhớ nàng quả thật quá mức kinh người, gần như đạt tới trình độ khủng bố.
Đây chỉ là trùng hợp… hay là Tú công chúa đặc biệt tới xem thanh dao găm này?