- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 482: Tiêu đại thiếu gia thị uy
Tác giả: Sa Mạc
Trên đường lớn tới thành Yến Kinh, hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay. Trên đường người đi đường đều phải né tránh, lỡ trốn chậm, tuấn mã lao vọt tới, vài cái sạp bên đường cũng bị dẫm bẹp dúm. Có người nhất thời không thấy rõ là ai làm, đang muốn chửi ầm lên, liền bị người khác giữ chặt khuyên nhủ:
- Là Tiêu đại thiếu gia, vuốt mặt phải nể mũi.
Tiêu Minh Đường gần đây tính tình không được tốt, hắn cho tới nay luôn muốn tìm cách để trị Hàn Mạc. Tuy nói Tiêu gia ở trong triều quyền thế rất lớn, nhưng gã thì chỉ là một Thái phó tự viên ngoại lang, cũng không có thực quyền. Gã cũng không để tâm tới quan trường, thích chơi bời lêu lổng trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi. Vì vậy căn bản không thể tìm ra biện pháp gì để đối phó với Hàn Mạc.
Nếu đường đường chính chính, trong tay Hàn Mạc giờ có Báo đột doanh và Tây Hoa Thính, Tiêu thái sư cũng chưa chắc đã dễ dàng nhúc nhíc, nếu dùng ám kích, bên người hắn không thiếu vệ sĩ âm thầm bảo vệ, hơn nữa võ công Hàn Mạc càng không thể đối phó.
Vốn nghĩ Tiêu Minh Hồng đến kể khổ với Tiêu quý phi, khiến Tiêu quý phi đến bên tai Hoàng đế thổi phồng những chuyện này, để trị Hàn Mạc một phen, chỉ có điều vị đại thiếu gia này nghĩ quá đơn giản. Mặc dù Tiêu quý phí ở hậu cung có thể ra vẻ ta đây, nhưng sức ảnh hưởng với Hoàng đế gần như là không có. Hơn nữa cho dù thân là Quý phi, gặp được Hoàng đế cũng là khó khăn. Nương nương một hậu cung, thật sự không có bao nhiêu thủ đoạn đối phó với Hàn Mạc.
Mặc khác muốn lợi dụng quan viên Tiêu gia ở các nha môn tìm Hàn Mạc tính sổ, nhưng hiện giờ thanh thế Hàn gia đang là lúc thịnh,Tiêu thái sư cũng phải có chỉ lệnh cho các đảng phái Tiêu gia tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng Tiêu thiếu gia thân phận cao quý, nhưng muốn sai quan viên Tiêu gia thật là không làm được. Gã tìm tới quan viên còn phải cung kính vô cùng, nói đến cái gì liên tục vâng dạ, nhưng dặn việc gì đi làm, tuyệt đối sẽ không làm.
Không có chỗ dựa Tiêu thái sư, chỉ trông vào mấy lời nói của Tiêu thiếu gia mà đi đối phó với Hàn Mạc Hàn đại nhân đang là nhân vật nổi bật nhất chính trường nước Yến, thật không phải muốn chết sao !
Cho nên trong lòng Tiêu Minh Đường rất oán giận, lại không có cách nào khác, gái cô đầu không thể khiến hắn quên đi sầu muộn. Hôm qua nghe nói tân nương tử của Hàn Mạc là một mỹ nhân khó thấy, điều này càng khiến hắn thêm oán giận, chỉ có điều với trí tuệ của hắn, lại vô kế khả thi, liền sai bọn đệ tử quan lại, chuẩn bị ra khỏi thành săn thú, để tiêu bớt phiền muộn trong lòng.
Tuy nói Tiêu Minh Đường không có thực quyền gì, nhưng dù sao cũng là trưởng tôn, các đệ tử quan lại trong kinh đều coi hắn như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Tiêu thiếu gia nói một câu, cung mã đầy đủ, một đám cách ăn mặc cũng rất lạ, cung mã đầy đủ tự cho là uy phong lẫm liệt, lại hiện ra một bộ kỵ binh lưỡi mác khí thế, trên đường lớn tại Yến Kinh hoành xung xông thẳng, hướng thẳng cửa thành phía Tây mà tới.
Tiêu thiếu gia ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt, khí thế hùng hồn, khiến tâm tình hắn cũng vơi đi phần nào, mắt thấy chỗ cửa thành, thấy bên kia hỗn loạn một đoạn, lại thấy có người ngăn cản ở trước cửa thành.
Đó là một đoàn xe, số người cũng không nhiều lắm, cũng khoảng hai ba mươi người, hai lượng xe ngựa, cái chính là hơn hai mươi kỵ sĩ thân áo xám, bên hông đều có loan đao.
Hai lượng xe ngựa nhìn qua cũng rất bình thường, toàn bộ đoàn xe làm cho người ta cảm giác không có cái gì đặc biệt, đoàn người như vậy, ở thành Yến Kinh mỗi ngày đều có người ra người vào.
Giáo úy thủ thành lúc này chỉ vào một gã đứng trước người trung niên áo xám nói:
- Ngươi đừng có càn quấy ở đây, nếu giằng co nữa, bản quan sẽ hạ lệnh bắt ngươi !
Ngươig trung niên xiêm y màu xám và đám kỵ sỹ giống nhau như đúc, nhưng không có đeo loan đao, trên mặt có vẻ rất ngạo mạn, thanh âm lại càng có chút sắc nhọn:
- Ngươi dám nói chuyện với bản quan như vậy, thật là to gan, chúng ta ngày đêm đi gấp, đuổi đến nơi, nếu ngươi không đi thông bẩm, có chuyện gì, một Giáo úy nho nhỏ giữ cửa thành không đảm đương nổi!
Đám người Tiêu thiếu gia xé gió lao tới, nhìn thấy trước cửa thành không ngờ bị ngăn chặn, bực dọc ghìm cương trụ mã, mắng:
-Còn không mở cho lão tử, chống đỡ cửa thành, muốn tìm cái chết sao?
Giáo úy quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu thiếu gia, có thể nào không biết, vội chắp tay nói:
- Tiêu thiếu gia, ngài đi đâu phải ra khỏi thành?
-Ra khỏi thành làm cái gì, hỏi vô nghĩa!
Tiêu thiếu gia thân phận tôn quý, tất nhiên sẽ không nhìn ra một gã giữ cửa thành là Giáo úy, roi ngựa chỉ ra nói:
- Đem bọn người này đánh cho ta, đừng có ngăn cản lão tử ra khỏi thành!
Cửa thành thật ra cũng khá lớn, Tiêu thiều gia nhìn đến cửa chính bị che kín, thì coi không vừa mắt, hắn cũng mặc kệ bên trong kiệu kia là ai, dù sao ở Yến quốc Tiêu thiếu gia cũng không hề sợ hãi người nào.
Giáo úy vốn rất bất mãn với đoàn xe, không dám đắc tội nữa, chỉ có điều sợ hãi người bên trong kiệu là vị quan to hiển quý, hắn chỉ là Giáo úy gác cửa không dám đắc tội, hiện giờ Tiêu thiếu gia ra lệnh, đã có chỗ dựa vững chắc, lập tức giận tái mặt, quát:
- Còn không mau mở cho Tiêu thiếu gia ra khỏi thành, đuổi bọn binh lính tránh ra!
Vung tay lên, những thủ vệ vây xung quanh cửa thành lập tức đề thương rút đao, liền đi đến chỗ đoàn xe đuổi họ đi.
Người trung niên áo xám trở nên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Các ngươi dám động thủ? Ta xem các ngươi ai dám?
Các kỵ sĩ của đoàn xe đang muốn tiến lên đây, không để ý thấy, từ trong xe ngựa thứ hai một bàn tay vén màn ra, nhẹ nhàng ngăn cản. Gã kỵ sĩ bên cạnh nhìn thấy, lập tức phát ra chỉ thị, toàn đội kỵ sĩ lập tức án binh bất động, giống như một pho tượng đá ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt trang nghiêm.
Tiêu thiếu gia nhìn người áo xám trung niên giọng điệu không nhỏ, lập tức nổi trận lôi đình, thúc ngựa tiến lên, roi ngựa trong tay đã rút xuống trước mắt. Người trung niên né tránh không kịp, bị quất một cái thật mạnh ở trên mặt, lập tức một vết máu trên khuôn mặt lộ ra.
Người trung niên trong lúc nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng được, trước mặt hắn là con dòng cháu giống không ngờ là như vậy, trong lúc nhất thời, phẫn nộ tới cực điểm:
- Ngươi ... Ngươi dám đánh ta!
Tiêu thiếu gia uy phong lẫm liệt nói:
- Đáng đánh chính là ngươi!
Lại một roi quất ra xuống dưới, phía sau hắn bọn đệ tử quan lại đều ủng hộ, đang muốn ra khỏi thành mọi người phải tránh ra một bên, không dám tới gần.
Người trung niên ôm đầu, Tiêu thiếu gia quật một roi trên đầu của hắn, hắn chỉ có thể hét lớn:
- Bản quan đường đường là phó sử nước Khánh, phụng mệnh đi sứ nước Yến các ngươi, ngươi sao dám... ngươi sao dám đánh ta ...
Tiêu thiếu gia nghe qua phó sứ nước Khánh, bốn chữ này từ mắt tiến vào cái lỗ tai, khiến hắn có chút kỳ quái, nhưng nhìn thoáng qua đoàn xe, lập tức hiện ra vẻ khinh thường, lại một trận tử roi trút xuống mắng:
- Dám lửa đảo bổn thiều gia sao? Con mẹ nó phó sứ Khánh quốc, sao ngươi không nói mình chính là Hoàng đế Khánh quốc?
Đội ngũ nhỏ bé như vậy, chớ nói quan kinh, chỉ là quan huyện địa phương so với đoàn xe này cũng phải hơn nhiều, đường đường là Khánh quốc, đại quốc phương bắc, đưa sang một đoàn nhỏ bé như vậy sao được?
Cho nên Tiêu thiếu gia rất tức giận, cho rằng người kia nói dối lừa gạt mình, thật là chỉ số thông minh nói dối còn kém lắm.
Nói cũng kỳ quái, phó sử Khánh quốc bị đánh, hơn hai mươi danh kỵ sĩ trong mắt đều hiện ra vẻ cực kỳ phẫn nộ, nhưng không một người tiến lên trước cứu, hai lượng xe ngựa lại lặng yên không một tiếng động.
Giáo úy cửa thành nhìn thấy Tiêu thiếu gia động thủ, cũng không do dự, đại vung tay lên:
-Đánh những những người này cho ta, không được cản đường Tiêu thiếu gia!
Binh sĩ thủ thành binh sĩ lập tức tiến lên đi, đều kêu lên:
- Tránh ra tránh ra!
Cũng có người đã tiến lên trước, đến một chiếc xe ngựa túm người phu xe xuống dưới, mắng:
- Còn không mau đánh xe ngựa tránh ra!
Phu xe bị túm kéo xuống, tuấn mã bị sợ hãi, nhấc chân hí vang, bên trong xe ngựa truyền ra một thanh âm nói:
- Tới chỗ nào rồi?
Thanh âm giống như vừa mới từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh:
- Xảy ra chuyện gì?
Chiếc mành trên xe ngựa vén lên, hiện ra một khuôn mặt già nua, coi khuôn mặt và bộ dạng lão thật đúng là vừa mới tỉnh dậy.
Người này qua tuổi năm mươi, khuôn mặt có chút gầy yếu, một đôi mắt không hề sáng rọi, vừa thấy cái loại này cũng biết tửu sắc quá độ, trên người mặc áo gấm màu tím, cũng là không tính là đẹp đẽ quý giá, nhìn thấy Tiêu Minh Đường đang dùng roi ngựa quật người trung niên áo xám, sắc mặt lập tức quát:
- Lớn mật, còn không ngừng tay, đồ khốn kiếp!
Tiêu Minh Đường đang hứng thú, nghe được một tiếng quát lớn, liếc mắt nhìn thấy, đúng là một lão nhân ốm yếu, trong lòng lập tức nổi giận, đúng là ở Yến Kinh không có mấy người dám quát lớn với gã như vậy, bỏ lại cái đầu đầy máu của người trung niên, thúc ngựa tiến lên.
Lúc này đây, bọn kỵ binh cuối cùng cũng rút đao ra bước lên trước hộ vệ, Giáo úy cửa thành thấy bọn kỵ sĩ rút đao, lập tức kêu tới:
- Ai dám động thủ bắt hết lại cho ta!
Trong lòng cũng nghĩ nịnh bợ thật tốt Tiêu Minh Đường, chỉ cần Tiêu Minh Đường trở về nói thất tốt mấy câu với Tiêu thái sư, không chừng mình có thể tăng mấy cấp, cho nên lệnh cho binh sĩ xông lên phía trước ngăn bọn kỵ binh không cho lên tới.
Nơi này là cửa lớn thành Yến Kinh, thủ vệ rất nhiều, phía trên thành cũng có rất nhiều, nhìn thấy tình huống phía dưới, sớm có nhân đem ghé vào đầu thành, cung tiễn thượng huyền, nhắm ngay kỵ sĩ dưới thành, cao giọng quát:
- Ai dám lộn xộn, bắn chết hắn!
Hơn hai mươi danh kỵ sĩ vẻ mặt phẫn nộ, đã có người quát lớn:
- Hà Tây Vương gia nước Khánh ở đây, ai dám vô lễ?
Kỵ sĩ tới gần lão nhân nọ, sớm đã tiến lên, ngăn đón Tiêu Minh Đường.
Tiêu Minh Đường tuy rằng rất tức giận, nhưng nhìn thấy người kỵ sĩ ngăn ở trước đều cực kỳ khôi ngô, không khỏi ghìm cương trụ mã, cũng không dám lên tiến trước.
Nhưng thật ra đám đệ tử quan lại phía sau Tiêu Minh Đường, đều e sợ cho thiên hạ đồ đệ bất loạn, đều rút ra bội đao săn bắn vây quanh tiến lên, cũng có người hô:
- Dám đắc tội Tiêu thiếu gia, các ngươi rốt cuộc là ai?
Bọn họ đều là đệ tử quan lớn nước Yến, một đoàn xe rất bình thường như vậy, căn bản bọn họ không coi trong mắt, về phần kỵ binh, ở thời đại này, nhà ai chả muôi một đám hộ vệ bên người.
Tiêu Minh Đường tuy rằng bị vài tên kỵ binh gậy kinh ngạc một chút, nhưng sau khi đám đệ tử quan lại đi lên trợ trận, lại có mười mấy tên binh sĩ thủ thành tiến lên đây vây quanh đám kỵ sĩ, khí thế lại bừng lên, hung tợn trước đám kỵ binh đang ngăn cản mình nói:
- Còn không tránh đường cho lão tử!
Lão già áo tím tức giận đến độ sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn trên đầu, phía trước thành cung tiễn đối diện mình, lại rất sợ hãi, lui về trong xe ngựa, kêu lớn:
- Các ngươi sao dám vô lễ với một Vương gia, các ngươi sao dám…
Tiêu Minh Đường tuy rằng quát lớn, nhưng vài tên kỵ sĩ cũng không có né tránh, vẫn như cũ lạnh nhìn kỹ Tiêu Minh Đường, nắm đao thủ gân xanh tuôn ra, hiển nhiên là kiệt lực áp lực trong lòng lửa giận.
Hai bên giương cung bạt kiếm, đúng lúc này, Tiêu Minh Đường lại thoáng nhìn theo thấy một nhân vật cực kỳ chói mắt đang tiến tới, lập tức sắc mặt càng thêm âm trầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đúng là Hàn Mạc và Hàn Thanh cưỡi ngựa chậm rãi tiến tới, nét mặt tuấn tú như cười như không, nhìn với một ánh mắt như muốn trêu tức Tiêu Minh Đường.