- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 523: Dụng tâm khác
Tác giả: Sa Mạc
Dương Liên thoáng gật đầu:
-Đại thiếu gia làm việc từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, không biết lần này…
Dương như cảm thấy câu chuyện hơi vô lý, liền ngừng lại không nói tiếp.
Quan Mộ khẽ thở dài:
-Thật ra Thiếu Hà muốn lão phu dốc toàn lực giúp đỡ Hàn Mạc mới thực sự là suy nghĩ vì đại cục!
Dương Liên dường như không hiểu, nhìn Quan Mộ.
Quan Mộ hạ giọng nói:
-Hàn Mạc là người như thế nào, có lẽ ngươi không biết nhiều lắm, nhưng lão phu thì biết. Kẻ đã thu phục bọn hải tặc Đông Hải, lôi kéo chúng trở thành thủ hạ, lại nhờ vào lực lượng Đông Hải mở ra con đường thông thương trên biển bao nhiêu người mơ ước. Bản lĩnh như thế lại có từ khi hắn mới chỉ là một đứa trẻ. Từ khi hắn xuất đạo, mấy đại thế gia ở Yến Quốc lần lượt bị tiêu diệt trong tay hắn, vì thế hắn mới được gọi là khắc tinh của các thế gia. Hiện giờ hắn lại đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Yến Quốc. Tây Hoa Thính vốn dĩ hoang tàn, nhờ một tay hắn mà thực lực bắt đầu lớn mạnh. Một nhân vật như vậy lần nay đến Phong Quốc tìm chúng ta, chẳng nhẽ ngươi cho rằng hắn không suy nghĩ cặn kẽ mà đã tuỳ tiện tìm đến sao? Hắn và Thiếu Hà tuy rằng giao tình tốt, nhưng chẳng lẽ vì có chút quan hệ với Thiếu Hà mà toàn tâm tín nhiệm chúng ta sao? Chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta không những không giúp hắn mà còn âm thầm mượn hắn làm một số chuyện sao?
Lão nhẹ vuốt chòm râu, thấp giọng nói:
-Ngươi đừng quên, hắn đến người trong nước mình còn không tin tưởng dễ dàng, làm sao có thể tuỳ tiện tin người Khánh Quốc chúng ta?
Dương Liên nhíu mày:
-Nếu hắn không tin chúng ta vì sao còn tới tìm chúng ta?
-Bởi vì hắn biết, chuyện ở Phong Quốc lần này có rất nhiều điều bí ẩn. Những thế lực của hắn đều không dùng được, phải mượn ở Phong Quốc, sử dụng những thế lực mới mới có thể hoàn thành mục đích bản thân.
Quan Mộ chậm rãi nói:
-Mà chúng ta là Quan Thị mậu dịch, hiển nhiên có thể giúp đỡ hắn. Nếu chỉ muốn chúng ta trợ giúp, cũng không thể chắc chắn chúng ta sẽ không bán đứng hắn, nhất định hắn sẽ không tuỳ tiện đến đây. Hắn đã đến đây, hiển nhiên là tin tưởng chúng ta sẽ không bán đứng hắn. Bởi vì hắn cảm thấy, trong tay hắn có lợi thế, hoàn toàn có thể ngăn chặn được chuyện chúng ta có dụng tâm khác!
-Lợi thế?
Quan Mộ thở dài:
-Chúng ta là Quan Thị mậu dịch, các chi nhánh ngân hàng ở Phong Quốc có không ít, vả lại bất kể thế nào, việc mậu dịch ở Đông Hải của Đại thiếu gia hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Hàn Mạc. Nếu lão phu đoán không sai, chỉ cần chúng ta làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi cho Hàn Mạc, Quan Thị mậu dịch ở Yến Quốc nhất định sẽ gặp nguy hiểm, còn mậu dịch ở Đông Hải sẽ gặp nạn đầu tiên.
Lão dừng lại nhìn Dương Liên:
-Bằng vào thực lực của Hàn Mạc, đối phó với mậu dịch ở Yến Quốc hoàn toàn không phải chuyện khó khăn!
Dương Liên càng nhăn mặt:
-Lẽ nào hắn lại là nhân vật âm độc như vậy?
-Chúng ta bất nhân, hiển nhiên hắn sẽ bất nghĩa!
Quan Mộ hạ giọng nói:
-Chỉ cần chúng ta không làm hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ không tuỳ tiện động đến người của chúng ta.
-Chẳng lẽ chúng ta lại để cho hắn uy hiếp?
Ánh mắt Dương Liên hiện lên vẻ bất mãn.
Quan Mộ khoát tay, thấp giọng nói:
-Quan Thị mậu dịch ta có được ngày hôm nay ngay từ đầu đã không để cho người tuỳ tiện uy hiếp, nếu chỉ có một chút chuyện thế này, lão phu cho dù không làm hỏng việc của hắn cũng sẽ không toàn lực giúp đỡ hắn như thế! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Dương Liên hoài nghi.
Quan Mộ nhẹ nhàng nói:
-Thật ra lão phu muốn gia ân cho hắn, để hắn nợ chúng ta một món nợ ân tình thật lớn!
-Nợ ân tình?
Quan Mộ đứng dậy, bắt đầu nghiêm trọng, trầm ngâm nói:
-Đại Thiếu gia lôi kéo Hàn Mạc, người ngoài nhìn vào tưởng chỉ vì mậu dịch ở Đông Hải, không thể phủ nhận, đây là một trong những nguyên nhân, nhưng còn có một nguyên nhân khác không có mấy người biết đến!
Dương Liên không nói gì.
Quan Mộ nhẹ vuốt chòm râu, hạ giọng nói:
-Đường lui! Trên thực tế, đại thiếu gia luôn chuẩn bị cho nhà họ Quan chúng ta một con đường lui!
Dương Liên há miệng thở dốc, giật mình hoảng hốt.
Quan Mộ chắp tay sau lưng, đứng bên giường, nhìn bóng đêm đen kịt xuyên qua khe hở. Một lát sau, lão nói:
-Họ Quan ta hiện giờ có được phồn vinh trước nay chưa từng có. Việc buôn bán ở Khánh quốc mười phần thì có năm, sáu phần là nằm trong tay họ Quan chúng ta, nhìn thì phồn thịnh như thế, nhưng thực tế ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Cái gọi là dương thịnh âm suy, mức độ giàu có, phồn vinh của họ Quan đã đạt đến cường thịnh, một khi ngã xuống nhất định sẽ rơi thật mạnh, biết đâu sẽ diệt vong chưa biết chừng!
Dương Liên tức thì nói:
-Đại chưởng quỹ, chuyện này có phải ngài đã lo lắng quá nhiều không?
Quan Mộ lắc đầu, nghiêm trọng, nói:
-Lão Dương, ba đời nhà các ngươi vẫn là người của họ Quan chúng ta. Dương gia các ngươi và Quan gia của ta giống như chân với tay. Quan gia có chuyện, các ngươi nhất định sẽ bị liên luỵ theo. Ngươi và ta ở Phong Quốc cùng nhau đã chín năm, tình cảm còn hơn huynh đệ, có một số chuyện ta cũng không muốn dối gạt ngươi.
Dừng lại một chút, lão nói tiếp:
-Quan gia có thể có được ngày hôm nay đều là do thị tộc họ Quan đồng tâm hợp lực, phát huy hết sở trường mà thành. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là, người kia ở trong cung muốn họ Quan chúng ta trở thành ngân khố bên ngoài của y. Muốn làm việc lớn nhất thiết không thể thiếu bạc, cũng không thể không có tình báo. Y trợ giúp họ Quan chúng ta chính là muốn để thuộc hạ của y có thể lĩnh bạc ở bất kỳ chỗ nào, cũng có thể moi được tin tức bất cứ lúc nào. Họ Quan của chúng ta chính là một thứ công cụ như vậy!
Dương Liên nghe Quan Mộ nhắc tới "người kia ở trong cung", mí mắt giật giật, bắt đầu nghiêm trọng hơn.
-Quan gia trở thành công cụ trong tay y, y được lợi rất nhiều, nhưng kẻ thù của y dĩ nhiên không dễ chịu gì.
Quan Mộ chậm rãi nói:
-Nhiều năm như vậy, sự phồn vinh của Quan gia cũng chỉ là nhất thời, cũng đã kết thêm rất nhiều kẻ thù, hiện giờ nhờ có người kia ở trong cung che chở cho mới thoát khỏi những nguy hiểm to lớn. Nhưng rất nhiều người cho rằng, một khi người kia ở trong cung gặp chuyện, họ Quan chúng ta sẽ thế nào? Đến lúc đó, y ốc còn không mang nổi mình ốc, dĩ nhiên không thể lo cho chuyện sống chết của thị tộc họ Quan chúng ta. Tường đã đổ người càng đẩy thêm, đến thời điểm đó, rất nhiều người muốn nhân lúc họ Quan chúng ta suy sụp sẽ nắm lấy cơ hội đó, khi đó chẳng lẽ họ Quan lại ở lại Khánh Quốc mặc cho người xâu xé sao?
Dương Liên nắm tay lại:
-Muốn xâu xé Quan gia suy sụp, cũng không dễ dàng như vậy!
-Quả thật không dễ dàng, nhưng cũng không quá khó khăn.
Quan Mộ lắc đầu nói:
-Nhìn Quan gia hiện tại vô cùng náo nhiệt, phồn vinh, nhà cao cửa rộng, sự nghiệp đường hoàng, nhưng ngươi nên hiểu, đến nay, Quan gia chúng ta vẫn ở trong giới quan trường nhưng lại không có một gã võ tướng, không có một người nào. Cho dù có bạc, nhưng đến khi xảy ra loạn lạc không có quân binh trong tay, đám bạc này ngược lại sẽ trở thành mục tiêu cho người nhòm ngó. Đến lúc đó, binh quyền không có trong tay, họ Quan chắc chắn sẽ trở thành con dê béo cho Khánh Quốc, mặc cho vô số đám dã thú xâu xé!
Dương Liên nheo mắt, nghiêm trọng, dĩ nhiên những lời này của Quan Mộ khiến hắn vô cùng xúc động.
Một lát sau, Dương Liên hạ giọng nói:
-Người kia ở trong cung có lẽ sẽ không gặp chuyện gì đâu?!
Quan Mộ lắc đầu:
-Chiến tranh nơi triều chính, vĩnh viễn không thể đoán biết được chuyện ngày mai. Chuyện hôm nay là người đứng trên vạn người, nhưng ngày mai rất có thể chỉ còn lại là một cái xác mà thôi. Lòng người thiện ác biến đổi khó lường. Quan gia chúng ta dĩ nhiên hy vọng người kia vĩnh viễn có thể giữ nguyên vị trí đó, bảo đảm sự bình an và phồn vinh của họ Quan chúng ta. Nếu được như vậy, chắc chắc chúng ta sẽ vô cùng vui mừng, cầu còn không được. Nhưng nếu chuyện không như ý, thì sao? Quan thị có sáu phòng, cả gia tộc gần nghìn người, đâu thể đợi nước đến chân mới nhảy được?
Dương Liên cuối cùng cũng hiểu được điều gì, nói:
-Chính vì thế Quan gia luôn chuẩn bị đường lui?
Quan Mộ vuốt cằm nói:
-Một khi có biến, Khánh Quốc không còn ở được nữa, chỉ có thể rút lui đến quốc gia khác. Nguỵ Quốc vô cùng hiếu chiến, thuế vụ lại nặng nề, hơn nữa người ở đó cũng tàn nhẫn, thích chém giết, tranh đấu, không thích hợp cho họ Quan chúng ta sinh sống sau sự biến. Phong Quốc chỉ có thể tạm lánh, chứ cũng không thể ở lâu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Yến Quốc là lựa chọn tốt nhất mà thôi. Mà sáu quận của Yến Quốc, dân chúng đều sống yên ổn, người dân chất phác. Có lẽ cũng chỉ có ở Hàn gia, ở quận Đông Hải mới là chốn bồng lai cho chúng ta mà thôi!
Dương Liên chợt tỉnh ngộ, nói:
-Lúc trước ta còn không hiểu, đại thiếu gia vốn có tư chất trời cho, trí tuệ vô song, vì sao cứ phải đến quận Đông Hải ở Yến Quốc? Trước kia việc kinh doanh mậu dịch trên biển Đông Hải cực kỳ kém, gia tộc từ trước đến nay vẫn không quan tâm lắm đến bên kia Đông Hải. Sau này có đường biển, ta còn tưởng gia tộc phái đại thiếu gia đi tới Đông Hải là để khai thông mậu dịch trên biển. Lúc ấy, ta đã thầm ủng hộ đại thiếu gia!
Hắn thở dài, cười khổ, nói:
-Không thể ngờ được đại thiếu gia đi tới Đông Hải chính là để chuẩn bị đường lui cho chúng ta!
Quan Mộ mỉm cười nói:
-Hiện giờ Hàn gia ở Yến Quốc có thế lực không nhỏ. Khánh Quốc nếu sinh biến, phải đến Đông Hải, nhờ Hàn gia che chở, thực sự là một lựa chọn tốt.
Lão vuốt râu, cười nói:
-Thiếu Hà và Hàn gia có quan hệ mậu dịch, cũng có quan hệ cá nhân với Hàn Mạc, nhưng chưa đủ vững chắc. Lúc này, chúng ta dốc toàn lực trợ giúp Hàn Mạc chính là muốn hắn chịu ân tình của chúng ta. Ngày sau chúng ta có vào Yến Quốc, nhờ có cái ân huệ này, Hàn gia sẽ không cự tuyệt chúng ta. Thế nên lúc này tốt nhất gia ơn cho bọn họ càng lớn càng tốt, ân tình càng lớn, Hàn Mạc càng cảm kích hơn!
Dương Liên thở dài:
-Lấy việc mậu dịch ở Phong Quốc làm cái giá phải trả, toàn lực trợ giúp Hàn Mạc, ân huệ này thật không nhỏ!
-Hàn Mạc là người thông minh!
Quan Mộ ngồi xuống, lần nữa cầm lấy bi sắt:
-Ta tin rằng, sự trợ giúp của chúng ta nhất định sẽ khiến hắn rất vừa lòng!