- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 539: Sơn động trong rừng sâu
Tác giả: Sa Mạc
Rừng rậm rất sâu, hai người cùng đi, thỉnh thoảng nói chuyện, dần dần đi tới bìa rừng.
Bìa rừng có một con đường không quá rộng. Phong quốc khác với các quốc gia khác, rất ít khi trùng tu xây dựng cái gọi là quan đạo, phần lớn là qua nhiều năm đi thì tạo nên đường núi, quanh co khúc khuỷu bên trong rừng rậm, không theo một quy tắc nào.
Hàn Mạc nghĩ đến một chuyện, không kìm được, hỏi:
- Bùi chủ sự …có biết pha chế độc dược không?
Hồng Tụ không biết vì sao lúc này Hàn Mạc lại nhắc đến Bùi Anh Hầu, nhưng mà đã hỏi thì nàng trả lời:
- Bùi chủ sự đã ở một chỗ hơn mười năm, tuy rằng không học qua cách chế tạo dược vật, nhưng… chỗ đó thuộc về Nội vụ. Tền bạc, khí giới, dược phẩm, huấn luyện đều ở dưới ti Nội vụ. Bùi chủ sự đảm nhiệm một chức vụ gần mười năm, phụ trách quản lí 4 ti, trong đó Dược phẩm ti ở hẳn hạt dưới, thủ hạ nghĩ hẳn sẽ biết khá sâu về dược phẩm, mỗi phương pháp bào chế của Tây Hoa Thính, gốc rễ của mỗi loại dược phẩm, Bùi chủ sự chỉ cần nhìn hẳn là có thể nắm được rất nhiều phương pháp pha chế.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ.
Dù Khán Hoa Thính không chịu trách nhiệm hành động, chỉ phụ trách hậu cần, nhưng trên thực tế cũng là một nơi quan trọng. Hơn nữa những nơi khác cũng trong tầm kiểm soát.
Cũng với lí do như vậy, địa vị của Chủ sự tất không tầm thường. Người có thể đảm nhận vị trí này nhất định phải là người có bản lĩnh. Bùi Anh Hầu ở trước mặt Hàn Mạc ôn hòa cung kính, nhưng Hàn Mạc biết , gã Bùi Anh Hầu kia rất có trí tuệ, và là một nhân vật không tầm thường.
- Bùi chủ sự ở Tây Hoa thính hơn mười năm…Vậy ngươi biết trước khi vào đó gã làm gì không?
Hàn Mạc hỏi .
Hồng Tụ nhíu mày, nhưng vẫn trả lời:
- Bùi chủ sự là người đọc sách, theo thủ hạ được biết, gã đã từng vào kinh ứng thí, được tiên đế tán thưởng, lại vào cung ở Ngự thư phòng hai năm làm cận thị….Sau đó mới đến Tây Hoa thính, từ đầu đảm nhiệm chức vị ở Ti tiền tệ, qua hai năm thì được nghĩa phụ đề bạt làm chức Chủ sự.
Hàn Mạc hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Bùi chủ sự … là từ trong cung đi ra?
Hồng Tụ gật đầu cũng không nói gì thêm .
- Ngự thư phòng…ở ngay cạnh Hoàng thượng.. sẽ có rất nhiều tiền đồ!
Hàn Mạc nhíu mày:
- Tại sao lại đến Tây Hoa Thính …một người đọc sách cũng nguyện đến môn Hoa Thính của chúng ta, thật thú vị!
Hồng Tụ vẻ mặt thản nhiên, đột nhiên nhíu mày:
- Đại nhân … có tiếng vó ngựa!
Hàn Mạc chỉ chú ý nói chuyện với Hồng Tụ, nghe nàng ta nhắc nhở, lắng tai chú ý, quả nhiên có tiếng vó ngựa từ phía tây vọng tới, không khỏi thầm khen Hồng Tụ cảnh giác đề phòng.
- Tạm thời đừng lên đường!
Hàn Mạc thấp giọng nói: - Âm thanh hình như từ bên này vọng đến, chúng ta tạm thời đừng nên ra khỏi rừng….!
Hồng Tụ gật đầu xoay người xuống ngựa, kéo ngựa tới mặt sau của cây đại thụ, từ trên nhìn xuống có thể thấy con đường nhỏ hẹp dưới núi. Hàn Mạc cũng xuống ngựa, đến đứng bên Hồng Tụ.
Lúc này sắc trời u ám, mưa vì thế cũng yếu đi một chút. Hai người lẳng lặng đứng ở đằng sau cây cổ thụ, nếu không vào rừng,quyết không thể phát hiện ra sự tồn tại của hai người.
Tiếng vó ngựa dần dần rõ ràng hơn, quả nhiên từ hướng này mà đến, thị lực của Hàn Mạc thật đáng kinh ngạc, tuy sắc trời hơi tối, nhưng cũng mơ hồ nhìn thấy, cách đó không xa có một số kị mã đang chạy đến như bay.
Khi ngựa chạy đến gần hơn, Hàn Mạc coi rõ ràng, nhóm người này đều mặc cùng một loại áo mưa, nhưng không mang nón che, trên đầu cột khăn màu trắng, ngựa như rồng, người như hổ, đặc biệt đều đeo loan đao của Phong quốc như đang đuổi theo sấm sét mà đến.
Thủ lĩnh là một kẻ có kĩ thuât cưỡi ngựa tài giỏi, thân hình cường tráng, mọi người phía sau bị rớt xuống một đoạn, khi nhìn thấy mặt của tên thủ lĩnh, Hàn Mạc lập tức nhíu mày, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhóm người kị sĩ Phong quốc này lao qua rừng giống như một tia chớp, khi phi ngựa qua chỗ Hàn Mạc đang đứng cũng không phát hiện ra đang có người chăm chú nhìn vào họ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Làm sao… lại là hắn? Đợi đám kị sĩ kia chạy qua, Hàn Mạc chau mày, không kìm nổi, tự lẩm bẩm với chính mình.
Hồng Tụ liếc Hàn MẠc một cái, Hàn Mạc một câu cũng không khiến nàng có vài phần nghi hoặc.
Một khắc sau, đợi đoàn ngựa đi khuất, hai người mới từ trong rừng đi ra. Hàn Mạc nhìn về hướng bọn kị sĩ, nhăn mặt, trên mặt lộ ra vẻ sung mãn quái dị.
Hắn không nói một lời nào. Hồng Tụ cũng không nói, chỉ lẳng lặng theo sát bên cạnh hắn.
Hàn Mạc kéo ngựa, nhìn vết vó ngựa kéo dài trong khu rừng lầy lội, im lặng một lát, cuối cùng xoay người lên ngựa, trầm giọng nói:
- Đuổi kịp bọn họ, xem kết cục thế nào!
Hồng Tụ cũng xoay người lên ngựa, thân là thủ hạ của Hàn Mạc, hắn ra lệnh thế nào thì nàng cứ thế mà làm, hiển nhiên không cần hỏi vì sao phải đuổi theo đám người kia. Nếu như là một người thận trọng, có thể sẽ nhắc Hàn Mạc không nên gây chuyện rắc rối, nhưng xem ra đối với Hồng Tụ này không chuyện gì là không thể làm, nếu phải đuổi kịp ắt sẽ đuổi kịp.
Hơn nữa trong rừng lại có vết vó ngựa rất rõ ràng, cũng không cần phải bám theo sát gót.
Hàn Mạc rung cương, giục ngựa chạy về phía trước, Hồng Tụ tức khắc đi theo.
Nói về rừng của Phong quốc không chỉ quanh co khúc khuỷu, hơn nữa lại có nhiều lối rẽ, hay nói cách khác, đường rừng của Phong quốc lâm cũng không có quy tắc, chưa nói tới đến những thân cây, chỉ đi một lát, liền có vài lối rẽ tách ra. Cũng may đây không phải là khu đất tụ họp dân cư lại đang là lúc hoàng hôn cho nên vó ngựa của đám kị sĩ lưu lại rất rõ ràng. Chỉ cần đi theo dấu vết của vó ngựa để lại, cũng rất thuận lợi.
Đi được hai mươi dặm đường, liền tới một khe sâu, hai bên rừng râm rạp, ở giữa là một sơn cốc hẹp. Hàn Mạc phóng ngựa, nhìn theo vết ngựa trên đường mà đi thẳng vào trong sơn cốc.
Phong quốc núi non trùng điệp, rừng rậm như mây, các khe núi, thung lũng lại liền nhau, những khe núi nhỏ như vậy ở Phong quốc có vô số.
- Đại nhân ,bọn họ vào cốc…!
Hồng Tụ thấp giọng nói:
- Không biết bon chúng đã đi qua thung lũng hay vào đó nghỉ chân, nếu như là vào đó nghỉ chân, chúng ta tự ý xông vào rất dễ bị bọn họ phát hiện…có nên vào xem một phen hay không?
Hàn Mạc khoát tay:
- Không cần, bọn chúng không đi ngay,ở ngay trong thung lũng!
Hồng Tụ nhíu mày, nàng không biết vì sao Hàn Mạc có thể khẳng định như thế.
- Ta nghe trong thung lũng có tiếng ngựa hí!
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Hẳn là ngựa của bọn chúng …bọn chúng chắc là nghỉ tạm bên trong thung lũng!
Hồng Tụ nhíu mày nói:
- Tiếng ngựa hí?
Hàn Mạc mỉm cười vuốt cằm, hắn đã từng luyện qua Khí kinh, ngũ quan cảm giác hơn không ít những kẻ bình thường. Bên trong thung lũng có tiếng ngựa hí rất nhỏ, hơn nữa, lúc này gió tây đang thổi từ tây sang đông, âm thanh tù thung lũng cũng không thuận theo hướng gió, người bình thường khó có thể nghe thấy được. Cho dù Hàn Mạc thính giác có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ nghe là nghe được một chút động tĩnh. Hồng Tụ tuy rằng rất cố nghe ngóng động tĩnh, nhưng so với Hàn Mạc, cũng không thể nghe thấy tiếng ngựa hí trong cốc.
- Ngựa của chúng ta không thể đi vào!
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa,đưa dây cương cho Hồng Tụ.
- Ngươi quay trở lại vài dặm đường, tìm hiểu những bí mật của nơi này, đem ngựa vào cánh rừng,ta ở đây chờ ngươi!
Hồng Tụ nhận cương ngựa, cũng không nhiều lời, ngồi trên lưng quay đầu ngựa, nắm con tuấn mã của Hàn Mạc đi.
Hàn Mạc vốn định một mình nhập cốc, nhưng làm như vậy sợ rằng Hồng Tụ sẽ có chút ấn tượng sai, đối với quan hệ của hai người hiển nhiên không phải là chuyện tốt, cho nên lúc này mới để Hồng Tụ cùng nhập cốc.
Dù sao bản lĩnh của Hồng Tụ cũng không phải tầm thường, có nàng bên cạnh, nếu thực sự gặp chuyện phiền toái, cũng có một trợ thủ đắc lực.
Không lâu sau, Hồng Tụ quay trở lại, lúc này sắc trời càng thêm u ám. Hàn Mạc không nói nhiều đi thẳng vào cốc. Hồng Tụ đã nắm chắc dao găm trong tay, theo sát Hàn Mạc.
Bên trong thung lũng đúng là có một dòng suối, nước chảy róc rách, cỏ trong cốc cũng mọc thành bụi, cao quá thắt lưng, chứng tỏ rằng nơi này rất ít khi có người lui tới. Một con đường nhỏ lầy lội xen kẽ trong bụi cỏ, kéo dài về phía bên trong thung lũng. Hàn Mạc thấy rõ vết vó ngựa của bọn kị sĩ lưu trên đường, lập tức không đi trên con đường nhỏ mà rẽ vào đi men theo sườn núi, men theo những bụi cỏ, vào bên trong thung lũng.
Đi một lát, đã nghe rõ tiếng ngựa hí từ bên trọng vọng ra. Hồng Tụ lúc này hiển nhiên cũng nghe thấy, liếc Hàn Mạc một cái, kinh ngạc không hiểu vì sao Hàn Mạc từ ngoài cốc mà nghe được tiếng ngựa hí bên trong.
Thung lũng rất hẹp. Hai bên vách đá dựng đứng. Cây cối um tùm. Sắc trời u ám. Không gian u tĩnh. Hai bên vách núi tạo nên cảm giác không an toàn. Toàn bộ thung lũng dường như rất âm trầm, đầy áp lực.
Đi thêm một đoạn, liền trông thấy ở phía trước có bóng dáng đang chuyển động. Hai người liền nấp vào bên trong bụi cỏ, chậm rãi tiến đến gần. Hai người đều là kẻ luyện võ, nên rất thận trọng, đi lại trong bụi cỏ rậm,cẩn thận từng li từng tí, thì rất khó bị phát hiện.
Khi đến khoảng cách gần nhất có thể, nhìn tất cả những cái bóng đó đều là ngựa. Mười con tuấn mã đang nhàn nhã gặm cỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hí vài tiếng.
- Sơn động!
Hồng Tụ thấp giọng nói.
Hàn Mạc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, vách núi bên trái, có một chỗ lõm đi vào sơn động, trần cao chừng hai thước, bên trong tối đen một mảnh, giống như miệng của một con thú hoang lớn, có chút hơi đáng sợ.
Hàn Mạc ngừng lại, cũng không tiếp tục đi tới,chỉ nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn về phía sơn động. Trong lòng hắn biết rõ,nếu không nhầm thì đám kị binh kia đang ở bên trong sơn động.
Đám kị sĩ kia đều rất oai hùng, nhưng vì sao lại phải sống trong cái thung lũng chật hẹp này, vì sao lại phải sống ở một sơn động đáng sợ như thế?