Tác giả: Yêu Mệ
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Lý Khả ngồi nhàn nhã trong một quán cafe, còn Thư Văn nhìn thấy y, đau lòng không gì sánh được, liền chạy nhào tới ôm chầm lấy y. Thư Văn ôm chặt Lý Khả, nước mắt bắt đầu rơi, hắn thật sự rất sợ, sợ trong lúc mình tìm không thấy y thì Lý Khả đã chết vì bệnh tật rồi. Thật may mắn, bây giờ có thể trông thấy y đang ngồi đây, còn sống, như vậy có thể hảo hảo bù đắp cho y rồi… Thư Văn run run nói: “Em không có chuyện gì… Tốt quá rồi… Được rồi…”
Lý Khả cũng ôm lấy Thư Văn, vỗ vai hắn nhè nhẹ dỗ dành: “Không phải em vẫn bình an đấy sao?”
Thư Văn hai mắt rưng rưng, một tay kéo lấy Lý Khả, nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi, em không phải lo gì nữa. Anh sẽ đưa em đi bệnh viện, tiềng nong em đừng lo lắng.”
Lý Khả lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Sao phải đưa em đi bệnh viện làm gì?” (muốn chém thằng này)
Thư Văn giật mình: “Không phải em bị nhiễm trùng thận sao?”
Nhíu mày, Lý Khả hỏi lại: “Anh nghe ai nói thế hả? Em khỏe mạnh thế này có nhiễm bệnh tật gì đâu? Anh định trù ẻo em hả?”
Thư Văn bất giác lùi lại phía sau một bước, hắn đột nghiên hiểu ra gì đó, thấy mình thực ngu xuẩn, mở miệng nói: “Em không bệnh tật gì là tốt rồi. Vì sao lại trả phòng khách sạn? Làm anh đi tìm em thực là khó khăn.”
Lý Khả đáp: “Em đã tìm được một phòng trọ có thể tạm trú, ở khách sạn tốn nhiều tiền quá, em đang định đi làm để kiếm tiền trả anh. Em cũng vừa mua điện thoại xong, anh lưu số vào đi. Em sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh sớm thôi.”
Thư Văn lưu số xong rồi nói: “Mấy vạn đồng có nhằm nhò gì đâu, em cứ giữ lại mà dùng. Em không có việc gì là anh an tâm rồi. Lúc nào rảnh rỗi thì nói chuyện sau nhé.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Bỗng nhiên Lý Khả kéo Thư Văn lại nói: “Em mặc kệ anh có bao nhiêu tình nhân đi chăng nữa, em vĩnh viễn chờ anh, chờ ngày anh trở về bên em.”
Thư Văn quay người lại: “Mọi chuyện để sau hãy nói được không?”
Lý Khả kiên định gật đầu: “Đừng để cho em phải đợi lâu nga.”
Thư Văn không trả lời, nhưng hắn hơi gật đầu, sau đói xoay người rời đi. Ngồi trong ô tô, Thư Văn tức giận tới mức nghiến răng kèn kẹt. Hóa ra Ngả Lâm cũng chỉ giống bao nhiêu người đã đi qua cuộc đợi hắn, dù không nói nhưng hắn vẫn biết Ngả Lâm đang âm thầm sửa soạn. Hắn vẫn luôn tin tưởng tình cảm của Ngả Lâm dành cho hắn, vậy mà tâm tình của cậu gần đây đã thay đổi, không muốn nhìn thì sự thực vẫn hiển hiện: Cậu muốn bỏ đi!
Ngả Lâm nhận được điện thoại của Thư Văn, nên đã về nhà hắn đợi. Nhiều ngày nay thân thể cậu không khỏe, lại phải ra ngoài bôn ba tìm Lý Khả, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng, lúc nào cũng bị suy nhược, sốt nhẹ không giảm. Nghe nói Thư Văn đã tìm được Lý Khả rồi, còn bảo cậu về nhà chờ. Ngả Lâm đã gọi điện cho chủ nhà trọ rồi, ngày hôm nay tìm được Lý Khả, cậu sẽ nói chuyện thẳng thắn với Thư Văn, sau đó sẽ rời đi. Thư Văn vừa bước vào nhà, đã thấy Ngả Lâm đang xách vali từ phòng ngủ đi ra để xuống phòng khách, hắn càng thêm chắc chắc mối nghi ngờ bấy lâu nay trong lòng, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm hơn. Ngả Lâm ngồi trên ghế đợi Thư Văn, rồi tự dưng bị chảy máu cam, lúc nãy còn váng đầu, cậu đành lau tạm rồi ngửa đầu ra ghế sôpha. Thư Văn thấy Ngả Lâm, tức giận thoáng chốc đã nổi lên, ngữ khí nghiêm khắc gặng hỏi: “Em định bỏ đi hả?”
Ngả Lâm giật mình mở mắt, thấy Thư Văn hình như đang tức giận, đáp: “Em định nói trước rồi, em muốn ra ngoài ở. Lý Khả bị bệnh tật như vậy, không thể để y lưu lạc ở ngoài được, nên để y về đây ở, anh có thể thường xuyên chăm sóc cho y.”
Thư Văn vừa nghe hết câu, lửa giận liền bùng lên, thẳng tay cho Ngả Lâm một cái bạt tai, làm cho khuôn mặt vốn trắng nhợt của cậu hiện lên dấu năm ngón tay. Bên tai cậu còn nghe được loáng thoáng thanh âm tức giận của Thư Văn: “Còn đang cố xảo biện ư? Còn muốn ám cho người ta chết đi ư? Ngươi quả thực là người ác độc! Sao thế? Bây giờ thấy người ta trở về rồi, ngươi biết không thể thay thế nổi đúng không? Vậy nên ngươi mới bày trò lừa đảo lấy tiền để trang trải khoản phí những ngày tháng ở bên ta đúng không? Phải rồi, sao ta lại quên được nhỉ, không chừng ngươi đồng ý ngủ với ta cũng chính vì tiền đúng không?”
Ngả Lâm càng lúc càng choáng váng, từng câu từng chữ Thư Văn nói, tại sao cậu không hiểu, không hiểu chút nào hết. Thư Văn đạp Ngả Lâm ngã trên đất, quát mắng không ngừng: “Một trăm năm mươi vạn nhân dân tệ sao? Ngươi thật có hảo công phu a, cái loại nam kỹ hạng sang cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy đâu! Xem ra ta đã làm khó cho ngươi rồi, để lấy chút tiền ấy, mỗi ngày đều cam tâm tình nguyện dạng hai chân ra cho nam nhân thượng! Hay cũng chính do bản thân ngươi thấy thích bị nam nhân thượng hả?”
Cuối cùng Ngả Lâm cũng lờ mờ minh bạch ra tình trạng của mình, cậu nhớ lại lúc Lý Khả nói chuyện với mình, cùng mấy lời Thư Văn không ngừng thóa mạ nãy giờ, có lẽ là vậy rồi. Cậu lau đi máu mũi đang chảy ra, lên tiếng hỏi: “Người anh yêu chính là y phải không? Vậy thì em là cái gì?”
Thư Văn rống to: “Ta sẽ cho ngươi biết ngươi là cái gì! Ngươi chẳng là cái gì hết! Ta bao một tên kỹ nam như ngươi chẳng qua chỉ vì ngươi có một nốt ruồi giống y thôi! Không phải là ngươi có chí tiến thủ cao lắm sao? Còn muốn thi đại học cơ đấy! Ta phi! Giả bộ cao giá, muốn tìm người cao cấp hơn sao?”
Ngả Lâm loạng choạng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Không nên nói khó nghe như vậy. Chuyện em muốn thi đại học, chẳng liên quan gì tới anh cả.”
Thư Văn cười lạnh: “Chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi, ta bỏ tiền nuôi ngươi, ngươi bị ta thao, hiện tại còn bị ngươi lừa mất một trăm năm mươi vạn, coi như chúng ta tính toán đã xong! Ngươi cứ tiếp tục đi tìm một tên nam nhân lắm tiền nào đó nuôi ngươi học đại học đi, sau này có thể tìm được nhiều nam nhân hơn lắm tiền hơn để câu dẫn đấy!”
Ngả Lâm không muốn giải thích nữa, cũng không biết phải giải thích như thế nào, cậu cầm lấy túi xách, nói với Thư Văn: “Anh cho rằng… Đó chính là em sao?… Chúc anh hạnh phúc với y.”
Thư Văn lạnh lùng nhìn Ngả Lâm, nhưng trong ngực lại thấy đau như cắt, hắn tự nhủ với mình chẳng qua vì Ngả Lâm phản bội hắn thôi. “Mau để chìa khóa nhà lại trên bàn đi.”
Ngả Lâm không nói câu gì, cầm chìa khóa đã để sẵn trên bàn ném cho Thư Văn, xách vali đi, không quay đầu lại nữa.
Chờ cậu đi rồi, Thư Văn suy sụp ngồi xuống ghế sôpha. Vì sao lại như thế này? Tiền thực sự quan trọng đến thế sao? Đầu tiên là Lý Khả, tiếp đó lại đến Ngả Lâm. Bây giờ Lý Khả đã trở về, còn Ngả Lâm thì sao? Cậu thực sự đi mất rồi sao? Để có một trăm năm mươi vạn, thực sự đã đi rồi sao? Ái tình thật là nực cười, hóa ra chẳng có thứ gì thoát khỏi cám dỗ của vật chất cả.
Ngả Lâm xách theo vali, bên trong toàn là sách nên rất nặng. Vừa bị Thư Văn đánh hai cái, trong đầu cậu vẫn còn ong ong, đi bộ dưới mặt trời, cảm giác thật khổ sở, chỉ muốn té xỉu. Ngả Lâm tự giễu chính mình, một thân nam tử thế này mà lại yếu ớt không khác gì Lâm Đại Ngọc, chẳng có một chút khí khái đàn ông gì cả. Cậu cắn răng, cố nhịn sự khó chịu để đi tới bến xe bus, lấy ra ít tiền lẻ, đi một chuyến về tầng hầm cũ.
Về tới nơi, không thể chịu đựng được nữa mà ngã ngay lên giường. Ngả Lâm không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện. May là, chủ nhà trọ định vào thu tiền nhà trước, thấy cậu ngủ mà gọi mãi không dậy, trên mặt còn sưng và chảy máu. Chủ nhà sợ quá, vội vàng gọi cứu thương đưa cậu vào bệnh viện.
Ngả Lâm trong người vốn không có nhiều tiền, chỉ còn lại vỏn vẹn một vạn hai trăm nghìn nhân dân tệ trong sổ tiết kiệm. Năm trăm nghìn nhân dân tệ là từ hồi ở dưới quê lên đây tích góp được, bảy trăm nghìn nhân dân tệ còn lại là tiền lương tiết kiệm được không phải dùng đến lúc còn ở với Thư Văn… Lúc này nằm viện thực không có đồng nào, cậu đành phải năn nỉ chủ nhà cho vay trả tiền viện phí rồi trở về rút trong sổ tiết kiệm ra một vạn nhân dân tệ đóng tiền thuê nhà, tiền viện phí. Khi Ngả Lâm đang định rời đi, thì bác sĩ gọi lại: “Tiểu tử à! Mau đi kiểm tra toàn diện đi. Cậu tự dưng thì bị sốt như vậy, phải đi khám xem có mắc bệnh gì không chứ?”
Đúng là gần đây thân thể Ngả Lâm càng lúc càng không khỏe, suy nhược rất nhiều, đi trên đường cũng hay ngã, còn hay chảy máu mũi, lúc nào cũng có cảm giác khó chịu. Vì vây cậu cắn răng, bỏ tám trăm ngàn nhân dân tệ ra làm kiểm tra toàn diện. Trong lúc đợi kết quả, cậu đi tìm việc làm. Tiệm bánh ga tô trước đã sớm có người khác làm, không xin vào được nữa, Ngả Lâm không còn biện pháp, đành phải đi tìm nơi khác. Mà khi lên Bắc Kinh cậu không hề quen biết ai, cũng chẳng có bằng cấp, nên chỉ tìm được mấy công việc tay chân vất vả. Cuối cùng Ngả Lâm tìm thấy một quán rượu gần chỗ mình ở, làm bưng bê phục vụ. Công việc như vậy cũng chỉ được có năm trăm nghìn một tháng, lại phải làm cả ba mươi ngày một tháng. Ngả Lâm nghĩ dù vất vả, nhưng hiện tại nếu còn muốn sang năm thi đại học, thì phải kiếm tiền thôi. May sao tiền đóng học đã tạm đủ, chỉ cần không có biến cố nào xảy ra, thì tới kì thi sang năm là được thi rồi, sau đấy cậu sẽ trở thành sinh viên.
Tuy nhiên hình như ông trời không thích ưu ái cho cậu. Vừa nhận kết quả khám sức khỏe, cậu liền trợn tròn mắt. Ngả Lâm bị bệnh máu trắng cấp tính, cái thứ này rốt cục là bệnh gì? Sao có thể ở trong người cậu được?… Máu trắng ư?
Bác sĩ ngỏ lời khuyên: “Mau mau tới làm trị liệu đi, như vậy mới chữa được.”
Ngả Lâm thực sự không biết mình nên làm gì bây giờ, cậu chỉ hỏi lại một câu: “Tôi sẽ… sẽ chết ư?”
Bác sĩ lắc đầu nhìn cậu: “Tiểu tử à! Cậu vẫn còn rất trẻ. Mọi việc đều có thể cứu vãn, cái bệnh này á, bây giờ phải nhanh chóng hóa trị đi, càng sớm càng tốt, như vậy tỉ lệ thành công mới cao. Càng chần chừ lâu, càng nguy hiểm tới tính mạng đó.”
Ngả Lâm hỏi: “Chữa bệnh này, sẽ mất bao nhiêu tiền?”
Bác sĩ trả lời: “Bệnh của cậu vẫn chưa tới mức nghiêm trọng, nếu muốn khỏi dứt thì phải nhanh chóng điều trị hóa chất, nhanh hồi phục, chắc phải mất năm mươi vạn. Nhưng quan trọng nữa là cần có tủy tương ứng, rồi còn tiền phẫu thuật với thuốc men nữa.”
Ngả Lâm chần chừ: “Nếu như… Nếu như không chưa trị ngay, thì sao?
Bác sĩ thở dài, đáp: “Giỏi lắm thì cầm cự được tới nửa năm nữa. Tôi không biết cậu phải vất vả những gì nhưng kinh tế chính là rảo cản lớn nhất để chữa trị bệnh này. Thực sự không xoay sở nổi sao? Hãy đi vay bạn bè đi, cố gắng nói với bố mẹ, mỗi người giúp một chút, phải bảo toàn tính mệnh trước đã chứ.”
Sau đó Ngả Lâm không biết vì sao mình ra khỏi đươc bệnh viện, cứ đi lang thang trên đường, không biết đi hướng nào. Nửa năm? Nửa năm nữa thì làm được cái gì? Tính từ bây giờ, nửa năm nữa là tới tháng ba, lúc ấy đang là mùa xuân, trăm hoa đua nở, những ngày đó đều xán lạn ánh dương cơ mà. Năm mươi vạn? Một tháng tiền lương chỉ có năm trăm nghìn, kể cả nhịn không ăn không uống, cũng không thể để dành được tới số tiền lớn như vậy. Bây giờ phải làm sao đây? Cậu tùy tiện ngồi lên một cái xe bus, rúc vào một góc thật yên lặng, thầm nghĩ. Hiện tại Ngả Lâm rất loạn, những lời bác sĩ vừa nói cứ xoay xoay trong đầu cậu. Bỗng nhiên cậu nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình, nói không chừng lúc đó cũng vì cái này mà mẹ phải chết. Có khi chính mẹ không hề biết bệnh này, cũng có khi phát hiện ra rồi nhưng không có điều kiện để chữa, cứ như vậy giấu giếm cho tới lúc chết. Chắc chắn bệnh này là do di truyền mà ra rồi. Nếu không, cậu đã vì tâm tình bất hảo mà cười cười vị bác sĩ kia bịa chuyện rồi. Tâm trạng mình dù thường xuyên không vui, nhưng sao có thể ảnh hưởng tới mức khiến tế bào trong người sinh bệnh được?