Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
Ngu Chiếu Hàn trở lại phòng bếp, thấy mẹ mình che miệng cười với Thời Độ ở đối diện. Anh đã quen với biểu tình này cảu mẹ mình, những lúc bị chọc cười bà đều cười như vậy.
Ngu Chiếu Hàn hô một tiếng ‘Mẹ’, mẹ Ngu bưng nốt mấy phần còn lại rồi nói, “Chúng ta ra ngoài đi, đừng để các đồng đội của con chờ lâu.”
Chờ mẹ mình đi rồi, Ngu Chiếu Hàn hỏi Thời Độ: “Mẹ anh nói gì với em vậy?”
Thời Độ yên lặng trong chốc lát, hỏi lại: “Bây giờ trông em thế nào? Đẹp trai, hay là khờ?”
Ngu Chiếu Hàn bị hỏi đến nghẹn họng.
Em trai đương nhiên đẹp trai rồi, thấy thế nào cũng đẹp. Nhưng mà cậu vừa hỏi như vậy, hình như có chút khờ.
Ngu Chiếu Hàn rối rắm mà nói: “Em vừa khờ vừa đẹp.”
Thời Độ ngẩng đầu xoa mày, bộ dáng như bị mình ngu ngốc đến hít thở không thông, “…. Em là đồ ngốc sao?”
“Không phải,” Ngu Chiếu Hàn an ủi cậu, “Em là đại thông minh.”
Thời Độ: “……”
Sau khi mọi người đã ăn khuya xong liền đến tình tiết cắt bánh sinh nhật cũ kỹ. Sau khi bánh sinh nhật được đưa đến căn cứ vẫn luôn được đặt vào trong tủ để giữ lạnh, hiện tại mới lấy ra. Phô Mai vui mừng mở ra, sau khi nhìn rõ diện mạo của cái bánh kem thì sắc mặt lập tức biến đổi, lại nhanh chóng dùng hộp che lại, trừng mắt nhìn lão Đàm nói: “Anh bị bệnh nặng hả?”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Sao thế?”
Phô Mai ấp úng: “Đội, đội trưởng, cậu đừng nóng giận, lão Đàm chắc là thật sự bị bệnh rồi.”
Ngu Chiếu Hàn: “Mở ra.”
Phô Mai không muốn đối mặt với chuyện chuẩn bị xảy ra, nhắm chặt hai mắt, hạ quyết tâm mở hộp ra.
Là một con khủng long nhỏ màu xanh lục, chỉ có cái bụng là màu trắng, trên người còn viết một chữ “Shine” bằng sô cô la. Con khủng long nhỏ đang ngồi, cái đuôi được ôm vào trong ngực, trên đầu còn đội một cía mũ sinh nhật hình chóp nhọn.
Ngu Chiếu Hàn mở to hai mắt, hai tai cũng không khống chế được mà khẽ động. Những người khác cũng không hẹn mà dùng ánh mắt “Anh thật dũng cảm” mà nhìn về phía lão Đàm.
“Không phải anh!” Lão Đàm chỉ tay lên trời thề, tự chứng minh sự trong sạch của mình, “Anh đặt không phải là cái này—— khẳng định là có người đánh tráo!”
Thời Độ sờ sờ cằm, ra vẻ nghiền ngẫm: “Thật kỳ quái nha, sẽ là ai chứ.”
Còn có thể là ai, chính là em nha em trai hư.
Sau khi Ngu Chiếu Hàn thành đội trưởng, sinh nhật đều được tổ chức ở R. H, lão Đàm chịu trách nhiệm đặt bánh kem. Bánh kem năm ngoái là một cây súng ngắm, bánh năm kia là một cái cúp vàng World Cup, anh rất thích, ăn cũng thật sự vui vẻ. Nhưng mà con khủng long nhỏ này, anh không đành lòng ăn đâu.
Mẹ Ngu cười nói, “Mặc kệ là ai, cái bánh kem này thật sự đáng yêu, mùi vị nhất định không tồi.”
“Trước đừng động vào!” Lục Hữu Sơn vội vàng rống lên, “Vạn nhất có độc làm sao bây giờ! Tôi biết mà tôi biết mà, tuyệt đối là chuyện tốt doTrùng Khánh-EAU làm, bọn họ sợ trận đấu cuối cùng đánh không lại chúng ta nên muốn ra tay trước!”
Thời Độ lạnh nhạt nói: “Anh mới có độc.”
“Bánh kem không có độc,” Giang Địch nói, “Là Timeless bỏ vào.”
Mấy người lại sửng sốt, tầm mắt tập trung đến trên người Thời Độ. Thời Độ nhướng mày, nói: “Sao cậu lại biết”
Giang Địch: “Tôi tận mắt nhìn thấy.”
Thời Độ không thể không phục: “Sao cái gì cậu cũng nhìn thấy vậy, cậu là cameras ở căn cứ sao?”
Ngu Chiếu Hàn cũng cảm thấy Tiểu Giang đúng là vậy, bằng không vì sao mỗi lần anh cùng Thời Độ làm gì đó đều bị Tiểu Giang nhìn thấy.
Giang Địch lại không thừa nhận: “Không phải, trùng hợp mà thôi.”
“Được rồi, là em làm.” Thời Độ nhún nhún vai, “Em chỉ muốn tạo một kinh hỉ cho đội trưởng thôi.”
Phô Mai nhỏ giọng nói: “Em xác định không phải kinh hách sao?”
“Chút việc nhỏ này sao dọa được tôi?” Ngu Chiếu Hàn nói, “Đều là bánh kem, có gì khác nhau đâu, dùng cái này đi.”
Tề Hiến cắm ngọn nến số 20 lên đầu con khủng long nhỏ, “Đội trưởng ước một chút đi?”
“Lãng phí thời gian,” Ngu Chiếu Hàn âm thầm ước năm nay mọi người cùng nhau đoạt quán quân ở trong lòng, “Trực tiếp ăn đi.”
Con khủng long nhỏ liền chịu phải nỗi khổ phân thây. Phô Mai bưng cái đuôi cho Ngu Chiếu Hàn, “Đội trưởng cũng ăn một miếng đi. Tui biết là cậu không thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là bánh sinh nhật, thọ tinh không thể không ăn.”
Ngu Chiếu Hàn nhận lấy cái đuôi khủng long, làm bộ miễn cưỡng: “Được rồi.”
Thời Độ bưng một phần bụng khủng long nhỏ cho mẹ Ngu, “Mời dì.”
Mẹ Ngu ôn nhu nói, “Cảm ơn cháu đã chuẩn bị bánh sinh nhật giúp Chiếu Hàn.”
Thời Độ cười đến khiêm tốn có lễ: “Dì khách khí rồi.”
Thừa dịp lực chú ý của những người khác đều đặt lên bánh kem, mẹ Ngu nói nhỏ: “Về sau ở căn cứ xin cháu hãy giúp đỡ nó nhiều hơn, để nó làm đội trưởng có thể nhẹ nhàng hơn chút.”
Thời Độ nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn đang ưu nhã ăn bánh kem, khóe miệng giơ lên: “Cháu sẽ, dì yên tâm.”
Lão Đàm tặng một chai nước hoa cho nam, quà tặng của Phô Mai là một thẻ đồ họa mới nhất, Tề Hiến tặng một ví tiền, đều là những món quà chất lượng cao, ngay cả quà của Thời Độ cũng không ngoại lệ —— Thời Độ tặng một cái đồng hồ.
Thời điểm Thời Độ 18 tuổi, Ngu Chiếu Hàn cũng tặng cậu một cái đồng hồ, là đồng hồ thông minh. Mà Thời Độ lại tặng một cái đồng hồ truyền thống, dây đồng hồ thuần đen, mạt đồng hồ màu bạch kim, bên trong còn được khảm kim cương.
Ngu Chiếu Hàn cũng không quá hiểu biết về các loại đồng hồ, còn tưởng rằng chỉ là món quà khoảng 8000. Mẹ Ngu lại nói: “Cái này không được, Thời Độ, quá quý trọng.”
“Không sao đâu, dì.” Thời Độ nói, “Cháu có tiền.”
“A? Tiền em lấy từ đâu?” Phô Mai chen ngang, “Không phải ngay cả tiền mua nhà một lần em cũng chưa gom đủ sao?”
Thời Độ vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng mặc niệm giết người phạm pháp.
Tề Hiến đổi đề tài: “Muốn uống chút rượu hay không? Vừa vặn ngày mai là ngày nghỉ.”
Câu lạc bộ có quy định, trong thời gian thi đấu tuyển thủ chuyên nghiệp không thể uống rượu, ngoại trừ ngày lễ tết hoặc ăn sinh nhật. Ngu Chiếu Hàn định lát nữa đưa mẹ về nên nói, “Em không uống, mọi người uống đi.”
Thời Độ nhìn vào mẹ Ngu, “Em cũng không uống, em không có hứng thú gì với rượu.”
“A? Nhưng mà lúc em sinh nhật không phải uống rất vui vẻ sao.” Phô Mai còn cho rằng bản thân mình thực hài hước, “Mái tóc xám này của em cũng là do uống say mới nhuộm mà!”
Thời Độ không thể nhịn được nữa, lễ phép lại khắc chế mà nói: “Vị đồng đội này thỉnh câm miệng, cảm ơn.”
“Vậy thì dứt khoát đều đừng uống, rượu cũng không phải là thứ tốt.” Lục Hữu Sơn giơ coca trong tay lên “Nào nào nào, mọi người cụng ly một cái, sau đó tôi nói cho mọi người chiến thuật mới mà tôi vừa mới nghĩ ra ——Shine sinh nhật vui vẻ, R.H trâu bò!”
Các thanh niên cũng không thèm để ý huấn luyện viên, nhưng vẫn cùng nhau nâng cốc, “Shine sinh nhật vui vẻ, R.H trâu bò!”
Náo loạn như vậy một hồi, thời gian đã khuya, Ngu Chiếu Hàn lái xe đưa mẹ Ngu về nhà. Mẹ Ngu nhắc anh tìm cơ hội trả lại quà cho Thời Độ khiến anh không vui.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Chờ lần sau sinh nhật em ấy con đưa một món quà trị giá không khác mấy là được mà, cũng không phải là con tặng không nổi.” Ông chủ nhỏ của bọn họ hào phóng như vậy, tiền thưởng sau khi thắng một trận có thể lên tới mấy chục vạn, anh có tiền.
Mẹ Ngu hỏi: “Nhưng mà con không thích đồng hồ kiểu này mà đúng không?”
Ngu Chiếu Hàn tự hỏi hồi lâu, sau khi xác định ý nghĩ của chính mình mới nói: “Nếu là người khác đưa thì con không thích, nhưng em ấy đưa thì con thích.”
Mẹ Ngu có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phản đối nữa: “Vậy bảo bối tự quyết định đi.”
Ngu Chiếu Hàn đưa mẹ mình về nhà rồi lại tự mình lái xe về căn cứ. Những người khác vẫn đang chơi vô cùng hăng say: Tề Hiến, lão Đàm cùng Giang Địch đang đánh bài, Lục Hữu Sơn cân nhắc chiến thuật mới, Phô Mai cùng Thời Độ dùng máy chơi game cầm tay chiến đấu với nhau. Lúc Ngu Chiếu Hàn đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy một màn Phô Mai bị Thời Độ hành hạ đến chết.
Khó có khi được thả lỏng một lần, Ngu Chiếu Hàn không quản bọn họ, về phòng trước, lấy khăn tắm cùng con vịt vàng nhỏ đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy tin nhắn của Thời Độ gửi cho anh.
【Timeless: Tí nữa em lên tìm anh, để cửa cho em, Cá Cá 】
Ngu Chiếu Hàn không biết “Tí nữa” là bao lâu, liền ở trên giường vừa chơi di động vừa chờ Thời Độ. Chờ đến tận khi anh sắp ngủ rồi mới nghe được tiếng mở cửa quen thuộc.
Ngu Chiếu Hàn mặt không biểu tình mà ngáp một cái: “Sao giờ em mới đến.”
“Em giết Phô Mai mười tám lần rồi mới tới.” Thời Độ ngồi xuống mép giường anh, “Muốn ngủ?”
“Vẫn chưa.” Ngu Chiếu Hàn đắp chăn ngồi thẳng người, cỗ gắng xua tan cơn buồn ngủ, “Em tìm anh có chuyện gì?”
“Cá Cá, anh xem này.” Thời Độ giơ di động lên cho anh xem, “Em vừa mới tìm được một quán ăn khuya bán đến tận 5 giờ sáng, em muốn đi ăn canh xương sườn bọn họ làm, anh lái xe chở em đi.”
Ngu Chiếu Hàn ngẩn người, không thể tin được: “Cả tối nay mồm em ăn không ngừng, bây giờ đã đói bụng sao?”
Thời Độ thản nhiên nói: “Em không đói bụng, chỉ là thèm ăn.”
“Anh khuyên em nên kìm nén, trên người em có lời nguyền vừa ra khỏi cửa nhất định sẽ bị fans chụp được.”
Thời Độ càng muốn nghịch thiên mà đi: “Em không tin lúc này ra ngoài vẫn có người chụp được.”
Ngu Chiếu Hàn cỗ gắng co người vào trong ổ chăn: “Nhưng mà, anh có chút mệt mỏi. Em kêu taxi được không? Anh cho em tiền.”
Thời Độ ngoài ý muốn kiên trì: “Rất gần, lái xe chỉ tốn mười phút. Anh kiên trì một chút?”
Ngu Chiếu Hàn nhìn cậu, hỏi: “Thời Độ, em đối tốt với anh như vậy, có phải là muốn một tài xế miễn phí hay không?”
Thời Độ liền cười: “Đúng vậy, anh mới phát hiện sao?”
Ngu Chiếu Hàn còn chưa kịp phán đoán xem em trai đang nói thật hay là nói giỡn, anh có nên buồn bã hay không thì chăn đã bị Thời Độ đoạt mất. Thời Độ lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, “Anh tự mặc hay là để em giúp mặc? Nhanh chọn.”
Ngu Chiếu Hàn không tình nguyện mà vươn hai tay: “Anh chọn em giúp anh mặc.”
Thời Độ cười nói: “Thật dám chọn.”
Thời Độ chụp áo hoodie lên người Ngu Chiếu Hàn. Cổ áo hoodie bó vào đầu Ngu Chiếu Hàn một chút, anh muộn phiền nói, “Em bá đạo như vậy, dù em có giúp anh mặc quần áo thì anh cũng sẽ không nói cảm ơn với em đâu.”
“Ừ ừ ừ không cần cảm ơn.”
Ngu Chiếu Hàn mang theo một thân oán khi xuống tầng cùng Thời Độ. Thời Độ còn không biết xấu hổ mà nói là fan của anh. Làm gì có fans nào coi thần tượng của mình là tài xế chứ, nói anh là fan của Thời Độ cũng không sai đâu.
Nhưng mà đến khi anh mở cửa gara ra, một chút oán khí nhanh chóng biến mất.
Chỉ thấy bên cạnh chiếc SUV xấu xí kia có một chiếc xe nhỏ tinh xảo màu xanh lam nhạt, tạo hình mượt mà, đường cong hoạt bát, đên xe ở hai đầu xe còn tròn hơn cả mặt Phô Mai.
Quả thật chính là chiếc xe trong mơ của mỗi một tâm thiếu nữ.
Ngu Chiếu Hàn ngây người, lại nghe thấy âm thanh của Thời Độ vang lên từ phía sau: “Thích lái ô tô nhỏ không?”
Ngu Chiếu Hàn giờ mới phản ứng lại: “Đây cũng là quà sinh nhật sao?”
“Anh nói xem.”
Ngu Chiếu Hàn lắc đầu: “Không được, anh không thể nhận liền hai món quà sinh nhật của em.”
Thời Độ gõ nhẹ một cái lên đầu anh, “Nghĩ gì thế, đây là xe em mua cho em mà.”
“Nhưng mà em còn chưa có bằng lái mà.”
“Trước khi em lấy được bằng lái, anh có thể lái xe dẫn em đi chơi.” Thời Độ lấy chìa khóa chiếc SUV trên tay Ngu Chiếu Hàn, lại để chìa khóa của chiếc ô tô nhỏ vào tay anh, “Chờ sau khi em lấy được bằng lái, chúng ta cũng có thể đối với nhau.”
Ngu Chiếu Hàn cúi đầu nhìn cặp chân dài của Thời Độ: “Nhưng mà em lái loại xe này, chân có chỗ để sao?”
“Ai cần anh lo chứ.” Thời Độ mở cửa ghế điều khiển ra “Đi vào thử xem?”
Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng chui đi vào. Tuy rằng thanh niên 1 mét 8 lái chiếc ô tô này không đến mức chật chội, nhưng khẳng định cũng sẽ không thoải mái. Nhưng mà anh đã chịu đủ chiếc SUV rộng rãi kia rồi, anh thích loại không gian nhỏ ấm áp này cơ.
Ngu Chiếu Hàn vỗ vỗ vị trí ghế phụ: “Thời Độ, đi lên, anh dẫn em ra ngoài hóng gió.”
“Lúc nãy anh còn nói mình mệt mỏi mà.”
“Giờ anh không mệt nữa.” Ngu Chiếu Hàn nóng lòng muốn thử lái xe, “Mau tới.”
Thời Độ nghiêng đầu cười, ngồi trên ghế phụ: “Anh muốn đến chỗ nào hóng gió?”
Ngu Chiếu Hàn cảm nhận cảm giác truyền từ vô lăng, nói “Hôm nay anh 20 tuổi, em cũng quá 18, chúng ta có thể đến những nơi mà người trưởng thành mới có thể đi —— chắc em vẫn còn chưa đi qua.”
Thời Độ ngẩn ra: “Không phải là anh muốn……”
Ngu Chiếu Hàn mở phần mềm chỉ đường của ô tô nhỏ ra. Phần mềm chỉ đường có một giọng nói lo li vô cùng hoạt bát: “Chào buổi tối chủ nhân, xin hỏi chủ nhân muốn đi đâu?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Xin chào, thỉnh dẫn chúng tôi đến tiệm net gần nhất.”
Giọng lo li: “Tiềm net gần nhất có lộ trình khoảng hai mươi phút, xác định xuất phát sao chủ nhân ~”
Thời Độ: “…… Đừng để ý đến anh ấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Em trai siêu thành thục cùng Cá Cá ~