Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng ngày sinh nhật của Shine, đoàn đội hoạt động đem bản Q số lượng có hạn thống nhất gửi ra ngoài cho fans. Trong đó có năm vị fans địa chỉ giống nhau như đúc, đều ở căn cứ R. H ở Thượng Hải. Thời điểm đoàn đội hoạt động tới căn cứ thuận tiện mang cho họ luôn, còn tiết kiệm được phí vận chuyển.
Mô hình của Ngu Chiếu Hàn to chừng một bàn tay, nhưng ở trong tay Giang Địch lại chỉ bằng nửa cái. Giang Địch để mô hình đứng trên lòng bàn tay, vẫn không nhúc nhích, không có bất kỳ biểu tình gì mà nhìn chằm chằm hai phút. Nếu như không phải khuôn mặt của thanh niên cơ bắp kia quá lạnh lùng thâm trầm thì bộ dáng kia là điển hình của tên ngốc nhìn chằm chằm.
Tề Hiến cùng lão Đàm lấy được mô hình thì quay về phòng, quỷ mới biết bọn họ muốn làm gì. Phô Mai trộm lớt di động. Ngu Chiếu Hàn đi ngang qua người cậu ta từ phía sau, vô tình ngó thấy người nào đó đang vào ứng dụng mua sắm xem mấy vật dụng mini được thiết kế riêng cho trẻ con. Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy có một cái xe bí đỏ nho nhỏ cho công chúa, trên xe còn lót một tấm thảm nhung mềm mại màu xanh lam.
Chẳng lẽ Phô Mai muốn chăm mô hình như chăm em bé sao? Nếu thực sự khoa trương như vậy, vậy Tiểu Shine muốn cái xe bí đỏ kia, thỉnh mua giúp anh.
So với những người này, Thời Độ vẫn được coi như là fan bình thường. Sau khi cậu lấy được mô hình liền đặt ở vị trí của mình trong phòng huấn luyện, Ngu Chiếu Hàn ngồi ở đối diện cậu cũng có thể nhìn thấy được.
Ngu Chiếu Hàn trơ mắt mà nhìn đồng đội cùng giám đốc đều có được mình, ghen ghét đến nỗi chuẩn bị biến hình.
Vì sao người nào cũng đều có thể có, chỉ có anh là không được, ngay cả Tiểu Shine được cung phụng trong phòng khách kia cũng đã bị lão Đàm dùng hộp pha lê bỏ vào rồi, lại còn khóa lại nữa.
Lão Đàm sắp xếp xong cho mô hình thì tới tìm Ngu Chiếu Hàn cùng Lục Hữu Sơn thương lượng chuyện huấn luyện buổi tối. “Đội trưởng trà sáng muốn hẹn huấn luyện với chúng ta, mấy cậu có đồng ý không?”
Quảng Châu-ZC được fans gọi yêu là “Đội trà sáng”. đây là một chiến tội toàn người mới, ngay cả đoàn đội huấn luyện viên cũng được chọn từ trong đám anh hùng bàn phím “Nếu để tôi lên thì tôi cùng làm được” kia. Mấy em trai người mới kia huấn luyện thực khắc khổ, ở trên sân thi đấu cũng rất cố gắng, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà trận thường quy này đã qua một nửa, chẳng những chưa thắng được trận nào, ngay cả một điểm nhỏ cũng chưa có, đều bị đối thủ đánh 3: 0.
Toàn bộ 32 chiến đội trong liên minh, trong nước chỉ có sáu chiến đội, fans ngoài ủng hộ chiến đội của mình thì cũng sẽ có đội có ấn tượng tốt. Tâm lý đồng tình với kẻ yếu khiến cho có không ít fans rưng rưng ủng hộ đội trà sáng này, mong chờ bọn họ có thể thắng được một bản đồ nhỏ.
Lục Hữu Sơn xua xua tay, nói: “Không có gì cần luyện với bọn họ.”
Ngu Chiếu Hàn cùng lão Đàm hiểu biết huấn luyện viên nhà mình, biết rằng không phải Lục Hữu Sơn xem thường đội trà sáng mà chỉ là ăn ngay nói thật. Hai đội ngũ đã không còn cùng trình độ, đánh huấn luyện không có bao nhiêu giá trị với R. H, không chỉ không tìm ra được vấn đề của bản thân mà còn tương đương với việc làm người luyện cùng cho ZC.
Từ việc ông chủ của đội trà sáng tình nguyện để thành tích của câu lạc bộ lót đế cũng không muốn dùng lương cao mời những đội viên khác là có thể nhìn ra một ít manh mối. Loại tình huống này khiến cho Ngu Chiếu Hàn nhớ đến R. H mùa giải trước.
Lão Đàm mở WeChat ra, “Để anh từ chối bọn họ.” Lão Đàm thổn thức nói, “Anh nghe nói, kỳ thực lúc đội trà sáng này đánh huấn luyện cùng không quá kém như vậy đâu, thậm chí còn thắng mấy ván. Tuy rằng đều là thắng mấy đội xếp hạng phía sau… Bọn họ đúng là xui xẻo.”
Lục Hữu Sơn đánh giá một cách công bằng: “Có một, hai trận thi đấu ZC có thể lấy được điểm, nhưng mà mỗi lần bọn họ chuẩn bị lấy được điểm, hoặc là chỉ huy, hoặc là thao tác, nhất định có một cái xảy ra vấn đề. Nói đi nói lại, vẫn là tâm lý không tốt. Bọn họ đánh huấn luyện với chúng ta, khẳng định là muốn rèn luyện chống lại áp lực.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Huấn luyện với ZC cũng không mất bao nhiêu thời gian, đánh đi.”
Ngu Chiếu Hàn sử dụng một phiếu quyền khẳng định. Buổi tối RH cùng ZC đánh một trận huấn luyện, không có gì bất ngờ mà quét ngang đối phương. Sau khi lấy được một điểm mục tiêu cuối cùng, mấy người đang muốn thoát ra ngoài thì nhìn thấy bốn người ZC đều gửi tin nhắn “Cảm ơn” đến cho họ.
Trận huấn luyện hôm nay huấn luyện viên để cho Giang Địch lên. Phô Mai ngồi bên cạnh Giang Địch, nhìn thấy em trai ZC khách khí với bọn họ như vậy, trong lòng có chút hụt hẫng, “Tui cũng rất muốn ZC có thể lấy được một điểm nha.”
“Không đến mức đó,” Thời Độ lười nhác mà hoạt động vai cổ một chút, “Gà thì phải chuẩn bị tốt tâm lý không thắng được.”
Phô Mai chỉ vào cậu nói: “Thời thiếu gia, ngài thật tàn nhẫn!”
“Timeless nói đúng.” Giang Địch nói, “Kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua, đây là thể thao điện tử.”
Qua nửa đêm, người ở phòng huấn luyện lục tục lên tầng trở về phòng, cuối cùng chỉ còn lại Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ. Thời Độ kết thúc ván cuối cùng, chờ Ngu Chiếu Hàn phục bàn trận huấn luyện xong thì về phòng cùng anh.
Thời Độ nhìn mô hình trên bàn máy tính, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng đối diện, không tiếng động mà cười cười, cầm di động chụp mấy bức cho mô hình, góc độ nào cũng có.
Bị fans chụp được cảnh cậu hô khẩu hiệu cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất cậu có thể quanh minh chính đại dùng weibo chính mà khoe.
Thời Độ bọn một tấm mà bản thân cho là đáng yêu nhất rồi đăng lên weibo, đăng kèm là một biểu bình:
(▼-▼)
Ngu Chiếu Hàn kết thúc phục bàn, nhìn thấy Thời Độ đang chơi di động, lén lút đem móng vuốt duỗi về phía mình. Kết quả bị bắt tại trận, Thời Độ còn nhẹ nhàng đánh một cái lên mu bàn tay của anh.
Ngu Chiếu Hàn ủy khuất mà thu hồi tay: “Thời Độ, anh muốn……”
Không đợi Ngu Chiếu Hàn nói ra thỉnh cầu của mình, Thời Độ liền nói: “Không có khả năng, đừng nghĩ.”
“Em biết anh suy nghĩ cái gì?”
“Đương nhiên.” Thời Độ cười lạnh, “Còn không phải là anh muốn trộm mô hình của em sao?”
“Không phải anh muốn trộm, là anh muốn tìm em lấy.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Hơn nữa, đó không phải là mô hình của anh sao?”
“Là của em.” Thời Độ cường điệu, “Em vì Tiểu Shine mà mặt mũi đều ném hết, còn bị fans ghim lên cột xỉ nhục cả đời không thể bỏ xuống được, sao em có thể đưa cho anh được chứ.”
Ngu Chiếu Hàn lùi một bước: “Vậy em có thể cho anh sờ sờ không?”
“Có thể.” Thời Độ nói, “Nhưng mà anh phải nhẹ nhàng một chút”
“Vô nghĩa, anh sờ chính mình chẳng nhẽ lại không nhẹ nhàng được?”
Ngu Chiếu Hàn rốt cuộc được như ý nguyện mà sờ được mình, không khỏi cảm thán: “Anh thật đáng yêu.”
Thời Độ cười, cúi đầu xem khu bình luận dưới weibo của mình.
【 Sau đò thì sao, cho nên, cậu muốn biểu đạt cái zề hở 】
【 A a a a lần này dến tui! Dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ *3, mẹ nó 】
【 Chị em mau nhìn góc bên trái kia, cái kia hình như là con chuột đúng không? Vaand đề là, bàn tay trên con chuột đấy là của ai 】
【 Vừa trắng lại còn mềm như vậy, đầu tiên loại trừ Phô Mai cùng Tiểu Giang 】
【 Hiến Hiến cũng có thể loại trừ, hiện tại anh ấy đang phát sóng trực tiếp, đáp án chỉ có một! 】
【 Không sai không sai, đây là tay ủa vợ yêu, vợ yêu của tui vừa dùng bàn tay này đánh yêu tui đó 】
【Timeless tui khinh thường cậu. Người thật ngồi ở đối diện, cậu còn chụp mô hình làm cái gì. Mau đi chụp người thật, chính diện, nhanh 】
【 Chào mừng em trai Timeless gia nhập vào đội quân fans của Shine, nhớ chú ý đến siêu thoại e, tham gia diễn đàn weibo của fans, có thể nhận được nhiều lời khuyên sớm nhất có thể nha ~】
Thời Độ:…… Hả?
Đêm khuya, một cái tài khoản weibo nhỏ có tên là 【9℃】trở thành một thành viên trong nhóm “Fans Shine ở Thượng Hải”. Trong diễn đàn có tổng cộng 500 thành viên, 95% đều là con gái.
Weibo tiểu hào trở thành “Shine phấn Thượng Hải phân phấn” trong đàn một viên.
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Chào mừng em gái tham gia vào diễn đàn ~】
【9℃:. 】
【Timeless cách xa vợ tui một chút:? 】
【9℃: Cảm ơn chị gái 】
【Xương quai xanh của Shine thật đẹp: Tui cướp được vé xem thi đấu tuần này cảu R. H cùng EAU, có người nào xem cùng không? 】
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Ô ô ô tui cũng muốn đi, nhưng tui không cướp được vé 】
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Cô tới hiện trường nhất định phải chụp thật nhiều ảnh của đại mỹ nhân cho chị em bọn tui cùng hưởng. Nhớ phải nhìn chằm chằm Timeless, tui nghi ngờ trận sau cậu ta cũng muốn ôm vợ tui 】
【Xương quai xanh của Shine thật đẹp: Chị em yên tâm, giao cho tui đi ~】
【9℃: Nhưng mà cô nhìn chằm chằm Timeless thì sao, có thể ngăn cản cậu ta ôm vợ sao? 】
【9℃ bị đàn chủ cấm nói mười phút 】
Sau kỳ nghỉ 5-1, R. H có một trận đấu với Trùng Khánh-EAU thi đấu, sân nhà ở Trùng Khánh. Tề Hiến đã mong chờ từ lâu, cái này cũng có nghĩa là bọn họ cuối cùng cũng có thể ăn được lẩu Trùng Khánh chính thống.
Tháng 5 Trùng Khánh đã vào hè, các thanh niên c ởi đồng phục áo hoodie, thay bằng áo thun ngắn tay màu hồng phấn tràn đầy sức sống. Trước thi đấu một ngày bọn họ đã bay đến Trùng Khánh, Lục Hữu Sơn không cho bọn họ ăn lẩu Trùng Khánh trước thi đúa, kiên trì đòi ăn đồ ăn thanh đạm.
Ngày hôm sau tổng cộng có ba trận thi đấu, bọn họ được sắp xếp vào trận đấu đầu, sau khi đánh xong thì vừa đến thời gian ăn cơm. Trùng Khánh-EAU được xếp vào đội mạnh ở trong liên minh, đối mặt với sự chuẩn bị kỹ càng của đại ma vương của khu thi đấu phía Đông cũng có một chút sức chiến đấu. R. H ném môt điểm nhỏ ở trên tay bọn họ, cuối cùng giành chiến thắng với tỉ số 3:1.
Tổng thể mà nói R. H đánh tương đối nhẹ nhàng, thắng trận thi đấu cũng đã nằm trong dự kiến nên mấy người đều thực bình tĩnh, ngay cả Phô Mai cũng không tìm đồng đội đòi ôm một cái. Thời Độ không dám làm chuyện gì quá mức, cậu không ôm Ngu Chiếu Hàn, chỉ là khi xuống dưới sân thi đấu thì khoác tay lên vai anh.
Nhưng cho dù là như thế này, mấy fans tượng đất nào đó vẫn không quá vừa lòng.
Trong diễn đàn “Fans Shine ở Thượng Hải”:
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Hôm nay súng của vợ yêu vẫn tốt như trước 】
【Shine Husky: Cảm xúc của anh Hiến hình như không ổn, nếu không phải sai lầm trong lần đoàn chiến kia, nhất định hôm nay đã 3:0 】
【Xương quai xanh của Shine thật đẹp: Cái sai lầm kia thật là xấu xí. Hôm nay Clown làm sao vậy, rõ ràng trước đó thực ổn nha 】
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Đù đù đù đù đù, em trai không tố chất kia lại chạm vào bả vai của vợ tui 】
【Xương quai xanh của Shine thật đẹp: Chị em nghĩ thoáng một chút, ít nhất hôm nay không ôm. Tui gửi cho mọi người mấy tấm ảnh, ngắm người đẹp bớt giận nè】
【Xương quai xanh của Shine thật đẹp: [ hình ảnh ]】
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Vì vợ, cả đời này không thể hòa giải với Timeless】
Thời Độ lội lại lịch sử trò chuyện, bị hai chữ “vợ yêu” thường xuyên xuất hiện đâm đau cả mắt.
“Timeless,” Ngu Chiếu Hàn gọi cậu một tiếng, “Nhìn đường.”
Thời Độ ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người Quảng Châu-ZC đang đi về phía bọn họ. Trận thi đấu tiếp theo là Quảng Châu-ZC đối chiến Seoul-TCO.
Dần đầu ZC là huấn luyện viên của bọn họ, ID: Alligator,
Alligator nghĩa là cá sấu. Cá sấu cũng là cá nên Ngu Chiếu Hàn có ấn tượng rất tốt với vị huấn luyện viên này.
Alligator dẫn theo đội viên chào hỏi cùng bọn họ, thuận tiện cảm ơn lần huấn luyện alanf trước: “Cùng mấy cậu đánh ba ván khiến cho chúng tôi phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Giống như là lần phoois hợp kỹ năng kia ……”
Đội trưởng ZC nhắc nhửo: “Huấn luyện viên, chúng ta nên lên sân khấu.”
“Lập tức lập tức.” Alligator nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, cười nói, “Đúng rồi đội trưởng Ngu, bản Q của cậu tôi cũng nhận được. Trước khi xuất phát xạ thủ của chúng tôi còn bái cậu một cái, nói là cầu nguyện cho thần súng bám vào người.”
Ngu Chiếu Hàn: “Ừ.”
Người nào khen anh là thần súng đều là người tốt.
Xạ thủ của ZC là một nhóc béo đeo kính, bị huấn luyện viên nói như vậy mặt lập tức đỏ bừng, “Đội trưởng Ngu, tôi không phải… Huấn luyện viên, anh….”
Không cần phải nói, đây lại là một fan của Shine rồi.
Ngu Chiếu Hàn hơi gật đầu với nhóc béo: “Cố lên.”
“Cố lên nha các anh em,” Phô Mai nắm tay nói, “Đừng để cho mấy người Hàn Quốc đắc ý.”
Dù đội trà sáng có muốn thắng thì thực lực vẫn còn ở đó, cuối cùng vẫn bị Seoul-TCO đánh thành 3:0. Trong trận thi đấu đó, bọn họ cách ván thắng đầu tiên chỉ còn một chút, nhưng cũng bởi vì chỉ thiếu một chút đó, bọn họ quá muốn giành được thắng lợi, trong lòng sốt ruột dẫn tới phán đoán sai lầm, thao tác thay đổi, bị TCO tìm được cơ hội vãn hồi lại thế cục.
RH cảm thấy tiếc hận cho ZC nhưng cũng không ngăn được bọn họ muốn ăn lẩu Trùng Khánh để chúc mừng thắng lợi của mình —— Lẩu Trùng Khánh siêu cay, mùi vị siêu nồng, đối với người không ăn cay như Lục Hữu Sơn mà nói thì chỉ cần ngửi mùi thôi cũng là một loại tra tấn. Phô Mai sợ cay nhưng lại muốn ăn cay, mỗi lần gắp một miếng thịt trong nồi lẩu đầy ớt ra còn phải nhúng ba lần vào bát nước sôi mới dám cho vào mồm. Nhưng dù là như vậy, cậu vẫn bị cay đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ngu Chiếu Hàn tuyệt đối sẽ không để cho mình ch ảy nước mắt nước mũi trước mặt đồng đội, anh không ăn một miếng nào cả, bụng cũng đói bụng không thôi. Sau đó, Thời Độ nói mình cần phải ăn món chính, gọi hai phần cơm chiên, anh cọ được một bát mới lấp đầy dạ dày của mình.
Vé máy bay về Thượng Hải là vào ngày mai, tối nay bọn họ có thể tự do hoạt động. Tề Hiến nói anh có người bạn khai trương một quán bar ở Trùng Khánh, muốn đi cổ vũ một phen.
Lão Đàm nhắc nhở: “Dù ngày mai không cần huấn luyện thì cậu cũng không được uống quá nhiều.”
“Đã biết. Nếu anh thực sự không yên tâm vè em thì tìm người giám sát em đi.” Tề Hiến cười cười nhìn về phía Thời Độ, “Timeless, muốn đi chơi với anh trai không?”
Lão Đàm một phiếu phủ quyết: “Timeless không được, anh sợ cậu dạy dư em trai.”
Tề Hiến cười nói: “Em ấy còn cần em dạy hư sao?”
Thời Độ tới một câu: “Anh chắc chán là đi quán bar chứ không phải là tiệm net chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Tề Hiến tò mò nói, “Sao em lại cảm thấy anh muốn mang em đi quán net chứ, phòng huấn luyện của chúng ta còn chưa đủ giống tiệm net sao?”
Thời Độ cười ha hả.
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Timeless đi ra ngoài sẽ bị nhận ra. Em đi cùng Tề Hiến, giám sát anh ấy.”
Nghe vậy, Thời Độ cùng Tề Hiến đều có chút kinh ngạc. Nhưng lão Đàm lại hoàn toàn yên tâm. Có đội trưởng ở đó, Tề Hiến tuyệt đối không dám uống nhiều.
Trước khi đi quán bar, Ngu Chiếu Hàn muốn về khách sạn thay quần áo trước. Thời Độ về cùng anh, hỏi: “Sao anh lại muốn đi quán bar?”
Ngu Chiếu Hàn đưa lưng về phía Thời Độ c ởi đồng phục của đội, chọn mộtcái áo thun màu đen mặc lên người: “Trạng thái của Tề Hiến có vấn đề, anh muốn nói chuyện với anh ấy.”
Ánh mắt Thời Độdừng ở xương bả vai của Ngu Chiếu Hàn, đến tận khi anh mặc quần áo xong mới nói: “Vậy vì sao lại phải đi quán bar?”
“Tề Hiến là đần ông trưởng thành, anh cũng vậy.” Ngu Chiếu Hàn lấy đồng hồ mà Thời Độ đưa cho anh đeo lên, “Đàn ông trưởng thành đều tâm sự ở quán bar.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp mắc phải sai lầm trên sân đấu là chuyện vô cùng bình thường. Ai cũng sẽ có sai lầm, không ai là ngoại lệ. Chỉ là sai lầm hôm nay của Tề Hiến thật sự quá cấp thấp, không giống như phong cách bình thường của anh —— dưới tình huống không có bất kỳ kẻ địch nào quấy nhiễu, anh rơi vào trong nước chết đuối. Lúc ấy ngay cả bình luận viên cũng ngây ngốc mấy giây, sau đó EQ cao mà nói là trượt tay.
Sau đó, Lục Hưu Sơn đã hỏi Tề Hiến về chuyện sai lầm kia, Tề Hiến cũng ném xuống một câu “Trượt tay”, sau đó vội vàng đi toilet.
Trực giác của Ngu Chiếu Hàn nói cho anh biết, trạng thái thi đấu của Tề Hiến không tốt lắm, nhưng sau đó thoạt nhìn Tề Hiến cũng giống như bình thường, cho nên anh mới muốn nói chuyện một mình với Tề Hiến.
Thời Độ hỏi: “Anh đã từng đến quán bar sao?”
“Đi qua một lần.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Nhưng mà lúc ấy không uống rượu ở bên trong, chỉ là đưa Tề Hiến đã uống say về căn cứ.”
Thời Độ lại hỏi: “Vậy anh biết đàn ông trưởng thành sẽ biểu hiện như thế nào ở trong quán bar sao?”
“Biết.”
Thời Độ có loại dự cảm không tốt: “Biết?”
“Anh có kịch bản.” Ngu Chiếu Hàn tự tin tràn đầy, quán bar chính là nơi mà nam chính nhất định phải đi, anh đã sớm tổng kết xong kinh nghiệm rồi, “Em muốn xem sao? Anh gửi cho em.”
Thời Độ: “…… Đừng, buổi tối em ăn nhiều đồ dầu mỡ lắm rồi.”