Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Ngu Chiếu Hàn đưa ra “Kháng nghị”, Thời Độ cũng yên tĩnh hơn, không còn kêu anh là vợ nữa. Trong bóng đêm, hai người chỉ cách nhau một cái tủ đầu giường, anh không nhìn rõ được biểu tình của Thời Độ, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của thanh niên.
Có lẽ nào —— tim đập nhanh, lỗ tai nóng lên này không chỉ có môt mình anh bị. Nếu như anh có thể nhìn đến nhịp tim của Thời Độ ở trên đồng hồ thì hay rồi, đáng tiếc không biết từ bao giờ Thời Độ đã ẩn phần nhịp tim đi, anh không thể nhìn được.
Không biết qua bao lâu, lâu đến anh cho rằng Thời Độ đã ngủ rồi, anh lại nghe thấy giọng nói của thanh niên “Em mới kêu anh hai tiếng vợ mà anh đã mẹ nó không cho em kêu nữa. Những fans tượng đất kia không biết đã kêu anh bao nhiêu lần, em có so không?”
Giọng nói của thanh niên không có sự khác biệt quá lớn với bình thường, nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật, còn mang theo th ô tục, không giống như đang mặt đỏ tim đập.
“Em so đo.” Ngu Chiếu Hàn nhỏ giọng nói, “Hơn nữa, em không giống như fans tượng đất.”
Cụ thể không giống nhau chỗ nào thì anh không thể nói ra. Anh bị fans tượng đất gọi là vợ không chỉ ở trên mạng, trên sân thi đấu cũng có rất nhiều người gọi vợ ngay trước mặt, lúc đó anh cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Có thể là do vợ của fans tượng đất là Shine cao cao tại thượng, bình tĩnh ổn trọng, tích chữ như vàng kia. Chỉ có vợ của Thời Độ là Cá Cá thích ôm ôm ấp ấp với đồng đội, thích uống sữa bò có đường, thích những thứ lông xù.
Thời Độ phát ra một tiếng cười nhẹ thỏa mãn: “Đúng vậy, em không giống như các cô ấy.”
Qua đêm nay, thái độ của Thời Độ đối với fans tượng đất của Shine cũng đã bình thường trở lại. Các cô thích gọi là vợ thì cứ gọi đi, dù sao Shine uống sũa bò cậu mua, ngủ cùng phòng với cậu, lại còn muốn cậu ôm một cái rồi làm nũng ở trong ngực cậu nữa.
Ông đây sợ mấy người chắc.
Có ghen thì cũng là fans tượng đất ghen với cậu chứ không phải là cậu ghen với fans tượng đất. Chính thất nên có phong thái rộng lượng của chính thất.
Hai ngày này, chị em trong diễn đàn【Fans Shine ở Thượng Hải】có một phát hiện mới. Truy rằng người mới 9℃ không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng hiện lên một câu, nhưng chỉ cần cô ấy mở miệng thì có một loại cảm giác không thể hình dung được, giống như là cảm giác ưu việt hơn rồi lại thương hại các cô vậy.
【Timeless cách xa vợ tui một chút: Cắt video của vợ yêu đến tận bây giờ, thật sự không chịu nổi nữa, vợ yêu ngủ ngon ~ 】
【9℃: Kỳ thật cô nói “Vợ yêu ngủ ngon”, vợ cô cũng sẽ không đáp lại “Ngủ ngon” với cô đâu nha 】
【Xương quai xanh của Shine thật đẹp: Hình như gần đây vợ yêu lại gầy hơn, xương quai xanh càng rõ ràng hơn rồi】
【9℃: Là rất gầy, bế lên chạy 1000m cũng không có vấn đề gì】
【Shine Husky: Khi nào vợ yêu mở phát sóng trực tiếp đây, sẽ không phải chờ đến trận đấu cuối cùng mới có thể nhìn thấy chứ QAQ】
【9℃: Đù, cô cũng quá thảm rồi, dù sao ngày nào tôi không nhìn thấy vợ yêu liền không chịu nổi 】
【9℃ bị đàn chủ cấm nói mười ngày 】
Trở lại Thượng Hải, Ngu Chiếu Hàn đem chuyện của Tề Hiến nói cho lão Đàm. Lão Đàm không nói hai lời, lập tức hẹn cho Tề Hiến một chuyên gia về phương diện này. Anh khen ngợi vị chuyên gia này một hồi, còn thề son sắt mà nói đi rừng FMVP năm trước của trò chơi cách vách đợt trước thiếu chút nữa cũng vì bị thương ở tay àm giải nghệ, chính là nhờ vị chuyên gia này mới có thể khởi tử hồi sinh.
Hôm Tề Hiến thăm khám, là Ngu Chiếu Hàn, Thời Độ cùng lão Đàm cùng nhau đi với anh. Những người khác còn chưa biết chuyện này, thậm chí Phô Mai còn cho rằng bọn họ ra ngoài chơi mà không dẫn cậu theo, ở trong nhóm náo loạn một hồi, sau đó bị Ngu Chiếu Hàn đá ra khỏi nhóm, chờ đến khi nào thành thật lại mới được phép vào lại.
Tề Hiến ở bệnh viện kiểm tra, chụp X-quang, lăn lộn mấy giờ liền. Trong lúc đó, sắc mặt của Ngu Chiếu Hàn, lão Đàm cùng Thời Độ đều không tốt cho lắm, thế nhưng đương sự lại vẫn cười tủm tỉm, giống như không lo lắng chút nào.
Sau khi bác sĩ lấy được kết quả kiểm tra thì nhìn rất lâu. Lão Đàm chờ không kịp hỏi: “Bác sĩ, tình huống nghiêm trọng không?”
Bác sĩ đánh giá Tề Hiến qua cặp kính mắt của mình: “Tình trạng tay không tốt này của cậu bắt đầu từ khi nào?”
Tề Hiến trả lời đúng sự thật: “Chắc là một năm trước, nhưng mà lúc ấy chỉ khi nào luyện lâu mới khó chịu, nghỉ ngơi hai ngày là được. Ba tháng trước thì bắt đầu xảy ra thường xuyên.”
Trong lòng Ngu Chiếu Hàn trầm xuống.
Ba tháng…… Tề Hiến vẫn luôn chịu đựng khó chịu để luyện thêm với bọn họ sao.
Bác sĩ hỏi: “Hiện tại mỗi ngày cậu luyện bao nhiêu?”
Ngu Chiếu Hàn giúp Tề Hiến đáp: “Buổi chiều bắt dầu từ một, hai giờ đến rạng sáng một, hai giờ, cũng khoảng gần mười hai tiếng đồng hồ.”
Bác sĩ nghe xong liền lắc đầu.
Người bình thường thấy bác sĩ lắc đầu đều sẽ bị hù chết, lão Đàm cũng đúng là thiếu chút nữa đã bị hù chết, “Ngài đừng chỉ lắc đầu thế, nói một câu đi.”
“Tình huống kiểu này, bình thường đều có hai phương án điều trị —— điều trị bằng phẫu thuật và điều trị bằng vật lý trị liệu bảo thủ. Nếu như hiệu quả điều trị tốt, có lẽ sẽ kéo dài sự nghiệp của cậu ta.” Bác sĩ nói, “Nhưng dù các cậu có chọn phương án nào, đầu tiên cần phải đảm bảo người bệnh có thể giảm bớt cường độ huấn luyện hiện tại.”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Giảm bớt tới trình độ nào?”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Mỗi ngày không vượt qua bốn giờ, nếu không về sau đừng nói là chơi chuyên nghiệp, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng có thể bị ảnh hưởng.”
Tề Hiến lập tức nói: “Không có khả năng.”
Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp đang trong thời gian giải đấu thì bốn giờ huấn luyện còn xa mới đủ, ngay cả thời gian luyện đội học viên cũng nhiều hơn cái này. Anh đánh chuyên nghiệp, không phải là chỉ chơi không.
Ngu Chiếu Hàn bày ra bộ dáng của bậc phụ huynh không cho phép trẻ con xen vào, nói: “Nghe bác sĩ nói.”
Dù là phẫu thuật hay bảo thủ thì bọn họ cũng cần quay về suy nghĩ kỹ càng. Bác sĩ đề nghị Tề Hiến nên làm một lần vật lý trị liệu trước đó, có thể giảm bớt tình trạng không tốt trước mặt ở một mức độ nhất định.
Lão Đàm vô cùng lo lắng đi theo y tá thanh toán tiền viện phí, thời điểm xuống tầng còn suýt chút nữa đã vấp ngã. Tề Hiến có chút bất đắc dĩ, “Đừng nóng vội, chậm vài phút thì tay em cũng sẽ không đứt đâu.”
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá nặng, ba người ra ngoài ban công để thông khí. Tề Hiến móc hộp thuốc lá ra, hỏi: “Đội trưởng có phiền không?”
Ngu Chiếu Hàn lắc đầu. Anh không thích khói thuốc, Tề Hiến cũng cơ bản không hút thuốc trước mặt anh. Hiện tại Tề Hiến muốn hút, anh sẽ không để ý.
Ngu Chiếu Hàn nhìn Tề Hiến thuần thục châm thuốc, hỏi: “Trước đó anh cũng đã khám bác sĩ, đúng không.”
Tề phi của anh từ trước đến nay luôn thành thục, không phải là người mạnh mẽ thể hiện. Vừa rồi nghe bác sĩ nói nghiêm trọng như vậy nhưng phản ứng của Tề Hiến lại thực bình tĩnh. Một tuyển thủ chuyên nghiệp dù cởi mở lạc quan đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ bình tĩnh được vào thời điểm đó, trừ phi anh ta đã sớm biết được điều này.
Tề Hiến chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Đúng, đã tìm mấy bác sĩ.” Cũng từng làm trị liệu vật lý, nhưng trị liệu vật lý chỉ trị ngọn không trị được gốc, làm một lần có thể giảm bớt được vài ngày, sau đó lại phát tác.
Thời Độ hỏi: “Những bác sĩ đó nói như thế nào?”
Tề Hiến nói: “Cũng gần giống như vị chuyên gia này.”
Cả ba người đều im lặng một lúc, điếu thuốc kẹp ở tay Tề Hiến lặng lẽ cháy, sương khói lượn lờ. Cuối cùng, em trai nhỏ tuổi nhất phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Kỳ thật bốn giờ rất lâu.” Thời Độ nhún nhún vai, “Lúc em chưa thành niên cũng đã bị cơ chế chống trầm mê, một tuần cũng chỉ được luyện mấy giờ.”
Tề Hiến cười cười: “Không giống nhau mà em trai, em chính là thiên tài. Trong tiểu thuyết về thể thao điện tử, loại tiểu thiếu gia vừa đẹp trai vừa lợi hại như em chính là vai chính.”
Thời Đọ nói, “Trong rất rất nhiều tiểu thuyết về thể thao điện tử, nhân vật chính sẽ sẽ bị bệnh tật tra tấn.”
“Đúng vậy, bọn họ giống anh, bị bác dĩ cấm huấn luyện cường độ cao, nhưng mà bọn họ đều có thể trải qua muôn vàn khó khăn sau đó thực hiện được mơ ước của mình, thành người cười cuối cùng.” Tề Hiến búng búng tàn thuốc, lúc này mái tóc đỏ của anh như trở nên ảm đạm hơn, “Đáng tiếc, từ trước đến nay anh không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết.”
Anh có thiên phú, nhưng nhìn toàn bộ liên minh thì ai lại không có thiên phú chứ. Thậm chí anh cũng không phải là xe tăng tốt nhất, số liệu của xe tăng của DSD, IPL-Bỉ Ngạn cũng đều đứng trên anh. Người trâu bò hơn anh còn nỗ lực như vậy, anh có tư cách gì mà chểnh mảng?
Anh đã 22 tuổi tồi, độ tuổi này trong giới thể thao điện tử tuyệt đối không tính là trẻ. Anh muốn làm hết sức mình trong khoảng thời gian có hạn này, không thể để lại bất kỳ tiếc nuối nào.
Mà nhân vật chính hẳn là như Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ vậy, cả người vĩnh viễn tỏa sáng bắt mắt.
Khi khói thuốc chuẩn bị tắt, anh nghe thấy Ngu Chiếu Hàn nói, “Vì sao anh lại không phải?”
Tề Hiến ngẩn ra.
“Trong con mắt của anh, anh không thấy được chính bản thân mình nên mới cảm thấy Thời Độ giống như nhân vật chính.” Ngu Chiếu Hàn nhìn vào đôi mắt của Tề Hiến nói, “Nhưng trong mắt của em, trên sân thi đấu, cậu ta là vai chính, anh cũng vậy. Cho nên, dưới tiền đề làm theo lời của bác sĩ, chỉ cần trạng thái của anh luôn ổn định, em sẽ không buông tha anh.”
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác bỏng rát, đôi mắt che dưới mái tóc đỏ của Tề Hiến chậm rãi mở, “Đội trưởng, em có thể ôm anh một cái không?” Tề Hiến dập điếu thuốc, giương mắt nhìn anh, “Anh được em cõng qua, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa được em ôm qua.”
Ngu Chiếu Hàn mỉm cười: “Đương nhiên.” Nói xong, anh theo bản năng mà nhìn Thời Độ.
Thời Độ hào phóng nói: “Ôm bình thường, đừng ôm eo.”
Ngu Chiếu Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi có hỏi cậu?”
Tề Hiến cười khúc khích, đôi mắt nheo lại, biến trở về bộ dáng như ngày thường.
Vì thế, đội trưởng lạnh lùng đi đến trước mặt Tề Hiến, mở hai tay ra, lần đầu tiên ôm lấy xe tăng của mình.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Chuyện này cần thiết nói cho huấn luyện viên.”
Kế hoạch huấn luyện của Tề Hiến cần phải thiết kế lại một lần nữa, không thể giấu Lục Hữu Sơn được.
Tề Hiến cũng hiểu được điểm này: “Có thể nói cho huấn luyện viên, nhưng đừng nói cho Phô Mai, anh sợ em ấy chịu không nổi.”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Được.”
Sau khi y tá chuẩn bị xong thiết bị tập vật lý trị liệu thì gọi Tề Hiến vào.
Tề Hiến đồng ý, lúc đi ngang qua Thời Độ, thấp giọng nói: “Khiến cho đội trưởng vui vẻ một chút.”
Thời Độ nhướng mày: “Em còn cần anh nói cho em sao?”
Tề Hiến cười, vỗ vỗ bả vai Thời Độ, đi theo y tá vào phòng trị liệu vật lý.
Ngu Chiếu Hàn ở bên ngoài ngồi chờ, trong lòng khó chịu vô cùng. Anh không chăm sóc tốt cho đội viên, ngoại trừ rót canh và cho Tề Hiến thì anh cũng không biết nên giúp anh ấy như thế nào. Anh chỉ có thể thăng Tề phi lên thành Tề quý phi, coi như là an ủi.
Thời Độ ngồi xuống bên người anh, một tay vòng qua eo anh, “Anh Hiến sẽ vượt qua được, vợ ơi đừng lo lắng.”
Thân thể Ngu Chiếu Hàncứng đờ, hai tai khẽ động, “Thời Độ, em…”
“Em làm sao vậy?” Thời Độ tươi cười mang theo một chút ý xấu, “Em là fans tượng đất của anh, không phải fans tượng đất đều gọi anh như vậy sao?”
Ngu Chiếu Hàn nhìn trái nhìn phải, xác định lão Đàm còn chưa trở về, giơ tay xoa xoa lỗ tai: “Em, hiện tại không cần gọi như vậy, làm ơn.”
Xưng hô “Vợ” này, chỉ cần kêu được một lần thì sẽ có vô số lần.
Thời Độ: “Nhưng mà vợ……”
Ngu Chiếu Hàn xê dịch sang một bên, khẩn trương nhìn Thời Độ: “Trở về tùy em kêu, hiện tại không được kêu. Anh đang nghĩ về chuyện của Tề Hiến, em kêu anh là vợ sẽ khiến anh phân tâm —— tai nhỏ của anh đều sắp bị nóng hỏng rồi”
“Được được đựo,” Thời Độ giống như thỏa hiệp, đuổi theo Ngu Chiếu Hàn dịch lại gần, “Em không gọi.”
Tề Hiến làm trị liệu vạt lý cần khoảng một giờ, Thời Độ dựa vào người Ngu Chiếu Hàn nghịch di động. Ngu Chiếu Hàn đúng là bị em trai dời chú ý một chút, liếc mắt nhìn màn hình, thấy cậu đang…Làm bài?
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Thời Độ, em đang xem cái gì.”
Thời Độ thuận miệng nói: “Em muốn thi bằng lái, đang xem đề tham khảo.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Vậy em có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh.”
Lão Đàm là người không chịu ngồi yên, tại thười điểm này cũng không quên phát huy ưu thế ngoại giao của mình, trò chuyện với y tá trưởng đến khí thế ngất trời, thuận tiện hỏi thăm tình huống của mấy vị tuyển thủ chuyên nghiệp trước kia đã từng điều trị ở đây một chút.
“A a, đứa nhỏ mà cậu nhắc đến kia tôi nhớ rõ, làm phẫu thuật xong thì quay lại chơi chuyên nghiệp, cầm được chức vô địch còn tặng cờ thưởng cho bác sĩ của chúng tôi. Tôi nói này, tuổi của mấy người chơi chuyên nghiệp các cậu đều nhỏ thật.” Y tá trưởng nói, “Không khác gì mấy đứa nhỏ đang học trung học đâu.”
Lão Đàm khoe khoang nói: “Chị đừng nhìn đội trưởng cùng em trai của bọn em vẫn còn nhỏ, bọn họ còn trưởng thành hơn mấy đứa học sinh cấp ba nhiều. Đặc biệt là đội trưởng bọn em, tuổi tâm lý không đến 35 thì cũng là 30.”
Y tá trưởng nửa tin nửa ngờ: “Thiệt hay giả.”
“Cái này em lừa chị làm gì chứ, đội trưởng của bọn em ấy……”
Hai người đi ra thang máy, nhìn thấy hai thanh niên đang ngồi sát nhau cạnh ơhongf trị liệu vật lý. Một người trong đó còn giơ di động cho người kia nhìn, “Đội trưởng, cái hình vẽ màu trắng ở phía trên bên trái đường này có nghĩa là gì?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Nó ám chỉ là đường dành cho xe chuyên dụng chạy.”
Thời Độ thuận miệng khen một câu: “Đội trưởng thật lợi hại.”
Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Anh cũng cảm thấy anh rất lợi hại, lúc ấy anh thi đều được 100 điểm.”
Lão Đàm: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại em trai là Hoàng quý phi, Tề Hiến cùng Phô Mai đều là Quý phi, Tiểu Giang vẫn là Quý nhân.