Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
Ngu Chiếu Hàn không biết vì sao Thời Độ có chút loạn. Chuyện đàn ông hẹn hò cùng đàn ông không phải là chuyện gì kinh hãi, thỉnh thoảng nhìn thấy ở trên mạng anh cũng sẽ tôn trọng gửi mấy lời chúc phúc, chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về chuyện này. Nhưng mà quả thật việc ông chủ nhỏ cùng bà chủ là cặp đôi đồng tính đầu tiên mà anh gặp ở ngoài đời thực. Hai người đứng chung một chỗ rất đẹp mắt, rất xứng đôi.
Hình ảnh anh cùng Thời Độ đứng chung một chỗ, có phải là cũng đẹp mắt cùng xứng đôi như thế không?
Thời Độ bị loạn như vậy, chẳng lẽ là kỳ thị người đồng tính sao? Không tốt lắm đâu, ông chủ nhỏ là là anh đường của bọn họ, dù là kỳ thị nhưng vì lễ phép cũng không nên biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
Ngu Chiếu Hàn muốn tìm cơ hội nhắc nhở Thời Độ, nhưng Thời Độ lại nói bây giờ đừng nói chuyện với cậu ta rồi đi vào phòng. Thời Độ không ngồi ở bên cạnh anh mà lại chọn chỗ ngồi chéo đối diện cách anh xa nhất.
Tề Hiến phát hiện khác thường, hỏi: “Trước kia em trai đều ngồi cùng đội trưởng, hôm nay là làm sao vậy?”
Thời Độ loạn thì loạn nhưng trước mặt người ngoài vẫn có phong thái của một Hoàng quý phi, “Thấy ngày thường mấy anh không có cơ hội ngồi cạnh đội trưởng, em nể tình nhường cho các anh một hôm.”
Phô Mai vui mừng khôn xiết: “Vậy anh mà từ chối thì thành vô lễ rồi!”
Phô Mai muốn làm bạn bên người đội trưởng nhưng không ngờ chậm một bước —— Giang Địch cùng Thạch Đầu đã lần lượt ngồi một trái một phải của Ngu Chiếu Hàn. một người mặt không có chút biểu tình nào, một người thì thẹn thùng. Phô Mai lấy lui mà tiến, nhanh chóng cướp được vị trí ngồi đối diện đội trưởng.
Đối diện Thời Độ là Lý Dược Hi cùng Nam Tự, cậu tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên mà nhìn cặp tình nhân này.
Trước khi tạm nghỉ học thì Thời Độ học lớp 11, trong lớp có không ít bạn học yêu sớm. Cậu chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã gặp qua heo chạy. Hầu hết những cặp tình nhân mà cậu quen biết đều sa vào thế giời riêng của họ, làm trò liếc mắt đưa tình trước mặt bạn bè, ngọt ngọt ngấy ngấy. Mỗi lần Thời Độ bị phát cơm chó đều nổi hết cả da gà da vịt lên.
Lúc còn đi học, Thời Độ không có hứng thú gì với chuyện hẹn hò. Sau khi đánh chuyên nghiệp thì những người gặp hầu hết đều là con trai nên càng không nghĩ đến chuyện yêu đương gì cả.
Nhưng giờ cậu nhìn ông chủ nhỏ cùng bà chủ đang ngồi cạnh nhau, lời nói cùng hành động đều vô cùng tự nhiên, cũng không khiến người khác cảm thấy xấu hổ cùng bối rối, giống như bọn họ chỉ là đàn anh, đàn em cùng trường có quan hệ rất tốt mà thôi.
Nhưng mà bọn họ chính là người yêu của nhau, người yêu hàng thật giá thật.
Nhân viên phục vụ chân đi guốc gỗ đưa thực đơn cho Lý Dược Hy. Lý Dược Hi cũng không thèm lật ra, hỏi: “Chỗ này có món nóng nào thanh đạm không?”
Món chính của nhà hàng Nhật này chủ yếu là sashimi hải sản, đồ ăn nóng thanh đạm cũng có nhưng không nhiều. Lý Dược Hy chọn mỗi loại đồ nóng một phần, sau đó gọi cho mỗi người ở đây một phần ăn trị giá 3888.
Phần ăn có sashimi nhím biển, trứng cá hồi, nấm cụ cđen, cá nóc cùng với các loại sushi cùng đồ cuốn. Bình thường Phô Mai cũng không được ăn nhiều, rất nhiều món đều không nhận biết. Cậu gắp một miếng sushi lên, hỏi đội trưởng không gì không biết của mình: “Đội trưởng, trên này là thịt gì vậy?”
Ngu Chiếu Hàn liếc nhìn Thời Độ một cái.
Anh muốn giả ngầu nhưng mà Thời Độ không cho. Vì bảo vệ tai của mình, anh cần phải chịu đựng.
Ngu Chiếu Hàn lời ít mà ý nhiều: “Họng đen.”
Phô Mai lần đầu tiên nghe thấy cái này tên: “Cái gì đen?”
“Họng đen.” Nam Tự nói, “Tên khoa học ‘ cá chẽm hồng ’, loại cá này có thân hồng, cổ họng màu đen.”
Phô Mai “À à” hai tiếng, vỗ mông ngựa của bà chủ: “Đàn anh thật hiểu biết nha!”
Tâm lý muốn giả ngầu của Ngu Chiếu Hàn ngo ngoa rục rịch. Người đpẹ lạnh lùng khác cũng đã lên tiếng, anh mà không thể hiện thì sẽ bị lép vế mất. Dù cho sau đó anh sẽ bị Thời Độ gọi là vợ thì anh cũng chấp nhận.
“Họng đen rất đặc biệt, được khen ngợi như cá ngừ trắng của đại dương.” Ngu Chiếu Hàn vừa nói vừa liếc nhìn phản ứng của Thời Độ, “Sashimi họng đen, chất thịt mềm mại béo ngậy, hương thơm tỏa ra bốn phía, nếm thử một miếng sẽ cảm nhận được sự bao la thần bí của biển cả.”
Nam Tự: “.”
Lý Dược Hi chần chờ nói: “Cái này.”
Phô Mai vỗ mông ngựa càng vang hơn: “Đội trưởng quả nhiên hiểu biết nhất!”
Ngu Chiếu Hàn thực vừa lòng Phô Mai vuốt mông ngựa. Nhưng điều làm anh kỳ quái chính là Thời Độ vẫn không có phản ứng gì cả. Thanh niên chỉ đang yên lặng uống súp miso, không biết là suy nghĩ cái gì.
“Là ảo giác của anh sao?” Tề Hiến nói, “Anh luôn cảm thấy hình như hôm nay Timeless ít lời hơn mọi ngày.”
Thời Độ lấy lại tinh thần: “Em……”
Lão Đàm trêu ghẹo nói: “Đứa nhỏ lớn rồi, có tâm sự.”
Thời Độ cười: “Em có cái đầu anh ấy.”
“Thời Độ,” Ngu Chiếu Hàn trầm giọng nói, “Chú ý lễ phép.”
Thời Độ nhìn sâu vào Ngu Chiếu Hàn một cái: “À.”
Lý Dược Hi cười nói: “Tôi phát hiện mọi người đều rất nghe lời đội trưởng nói nha.”
Thời Độ không tỏ ý kiến. Cậu để ý thấy phần sashimi trước mặt Nam Tự gần như chưa được động tới liền nói, “Sao học trưởng lại không ăn sashimi?”
Nam Tự nói: “Dạ dày không tốt, không thể ăn quá nhiều đồ ăn sống.”
Thời Độ hỏi: “Vậy mà còn chọn ăn món Nhật?”
Nam Tự nói: “Lý Dược Hi thích.”
Lý Dược Hi thích món Nhật, Nam Tự tuy rằng không thể ăn quá nhiều, nhưng bởi vì thích Lý Dược Hi cho nên nguyện ý ăn cùng anh ta. Mà Lý Dược Hy cũng gọi một phần thức ăn nóng thanh đạm cho anh ta trước tiên.
Trong lòng Thời Độ khẽ động, lại lần nữa ý thức được quan hệ giữa hai người thanh niên này chính là người yêu của nhau.
Một người đàn ông, thích một người đàn ông khác… Bà chủ sẽ lén kêu ông chủ nhỏ là “Vợ” sao?
Thời Độ uống một ngụm súp miso lớn.
Dừng lại, không thể lại nghĩ quá nhiều. Nếu muốn thì về nhà nghĩ tiếp, cậu không muốn thể hiện sự ngu ngốc của bản thân mình trước mặt nhiều người như vậy.
Ăn xong món Nhật, ông chủ nhỏ tâm huyết dâng trào muốn cùng về căn cứ với bọn họ chơi game. Anh cùng Nam Tự, cộng thêm sáu người ở đội một, vừa vặn có thể đánh 4v4.
Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy Tề Hiến xoay xoay cổ tay, nói với anh ta: “Anh đi nghỉ ngơi đi, em bảo lão Đàm đến đội học viên tìm người thay anh.”
“Không cần, hiếm khi ông chủ nhỏ mới mang bà chủ đến một lần, đừng làm bọn họ mất hứng.” Tề Hiến cười nói, “Hơn nữa hôm nay anh mới chỉ luyện hai giờ, đừng lo lắng.”
Trong phòng huấn luyện chỉ có sáu cái máy tính của đội một, trong căn cứ có rất nhiều máy tính không dùng đến nhưng cần phải chuyển qua, lại phải lắp ráp cũng phiền toái. Ngu Chiếu Hàn nói, “Tôi cùng Timeless chơi trên laptop cũng được, bọn tôi về phòng lấy.”
Thời Độ tâm sự nặng nề mà đi theo Ngu Chiếu Hàn lên tầng. Tới nơi người khác không nhìn thấy, Ngu Chiếu Hàn bỗng dừng chân lại, xoay người nói với Thời Độ, “Thời Độ, em kêu đi.”
Thời Độ chỉ là nhìn Ngu Chiếu Hàn liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Em kêu cái gì?”
“Không phải em nói nếu như anh giả ngầu thì em sẽ kêu anh là vợ sao?” Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh vừa mới giả ngầu, em kêu đi.”
Thời Độ: “……”
Ngu Chiếu Hàn thúc giục nói: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, em nhanh kêu đi.”
Thời Độ nghe thấy chính mình hỏi: “Anh hy vọng em kêu?”
Ngu Chiếu Hàn không thể hiểu được: “A? Là em nói muốn kêu.”
“Không phải…… Ngu Chiếu Hàn, anh bị em kêu là vợ mà không cảm thấy kỳ quái sao?” Thời Độ không thể nhịn được nữa, “Em kêu anh là ‘vợ ơi’, ôm gấu, ôm công chúa với anh, lại vì anh mà mắng chửi người khác, ở trước mặt mẹ anh lại giống như thằng ngốc, anh đều cảm thấy bình thường sao?”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ.
Anh nâng tay lên, sờ sờ mái tóc xám của Thời Độ, “Anh biết em rất tốt với anh, anh cũng sẽ đối xử tốt với em. Nhưng mà chuyện em giống như có chút ngốc nghếch ở trước mặt mẹ anh thì anh quả thật không hiểu được.”
Thời Độ giãy giụa nói: “Vậy anh nhìn thấy ông chủ nhỏ cùng bà chủ cũng không nghĩ đến chúng ta sao?”
“Có nghĩ đến.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Chúng ta rất giống bọn họ.”
Trong lòng Thời Độ dâng lên một chút hy vọng: “Sau đó thì sao?”
Ngu Chiếu Hàn kỳ quái nói: “Sau đó?”
Thời Độ im lặng mà nhìn Ngu Chiếu Hàn, cuối cùng nhận thua: “Được rồi, đừng để ý đến em.”
“Thời Độ……”
Thời Độ giơ một tay che mặt mình lại: “Em đang tự hỏi một chuyện, không có sức để ý đến Cá Cá, Cá Cá tự mình chơi đi được không?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Nhưng mà, tí nữa không phải chúng ta chơi 4V4 sao? Chúng ta cần cùng nhau chơi.”
Thời Độ sống mười tám năm, huyết áp trước nay chưa từng cao như bây giờ. Cậu cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Hai người về phòng mình lấy laptop, lúc xuống lầu thì thấy Lý Dược Hi cùng Nam Tự đang ở trong phòng khách trêu đùa con thỏ, những người khác hẳn là đều ở phòng huấn luyện. Lý Dược Hi ngồi ở trên sô pha, anh để Tiểu Quỳ ngồi trên đùi của mình. Nam Tự đứng ở bên cạnh, không biết là đang nhìn Lý Dược Hi hay là đang nhìn con thỏ.
Lý Dược Hi trêu đùa đến vui vẻ, nghịch lỗ tai của Tiểu Quỳ, nói: “Anh, chúng ta cũng nuôi một con thỏ được không?”
Nam Tự nói: “Chúng ta?”
Lý Dược Hi: “Đúng vậy, nuôi ở nhà anh.”
Nam Tự nói: “Từ thứ hai đến thứ sáu em đều ở trong ký túc xá. Nếu như thật sự nuôi, hầu hết thời gian sẽ là anh nuôi.”
“Có đạo lý.” Lý Dược Hi nghĩ nghĩ, “Vậy em dọn đến nhà anh ở chung được không?”
Nam Tự cúi đầu nhìn anh.
Không được bạn trai đáp lại, Lý Dược Hi nhăn mi: “Anh không muốn sao?”
Nam Tự cúi xuống nhẹ nhàng chạm một cía vào môi Lý Dược Hi: “Nguyện ý.”
Đồng tử của Ngu Chiếu Hàn mở lớn, đột nhiên bắt lấy cánh tay của Thời Độ. Lực tay của anh vô cùng lớn, Thời Độ kêu một tiếng nhưng cũng không né tránh: “Anh làm sao vậy?”
Ngu Chiếu Hàn mặt nóng đến đỏ bừng, kéo Thời Độ quay lại cầu thang một lần nữa.
“Cá Cá?”
Giọng nói của Ngu Chiếu Hàn khẽ run giống như Thời Độ ban nãy, nói năng lộn xộn, “Ông chủ nhỏ cùng bà chủ đều là đàn ông… Bọn họ cũng sẽ ôm một cái, bà chủ còn hôn môi ông chủ nhỏ….”
Anh cùng Thời Độ giống như ông chủ nhỏ cùng bà chủ, nhưng mà bọn họ chỉ có ôm chứ không hôn, vậy…
Thời Độ đầy vẻ phức tạp nói: “A, bây giờ anh mới phản ứng lại sao?”
“Không được Thời Độ, Anh…. Anh có điểm loạn.” Ngu Chiếu Hàn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, vô thố hỏi, “Em nói xem, chúng ta là đồng tính sao?”
Thời Độ vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời cũng mang theo chút mê mang cùng rối rắm: “Anh hỏi em, em mẹ nó hỏi ai?”
Hóa ra Thời Độ cũng không biết.
Cũng không có gì ngạc nhiên. Tuy rằng Thời Độ cao hơn anh nhưng dù sao cũng nhỏ hơn anh hai tuổi, ngay cả bằng lái cũng chưa có. Lúc Thời Độ ý thức được mình là đồng tính chắc là càng hoảng hơn anh. Lúc này, anh nên gánh vác trách nhiệm của một anh trai đội trưởng, dẫn dắt Thời Độ thoát khỏi me man cùng rối rắm.
Cho nên, anh cùng Thời Độ rốt cuộc có phải đồng tính hay không?
Cặp đồng tính bên người Ngu Chiếu Hàn chỉ có ông chủ nhỏ cùng bà chủ, anh chỉ có thể lấy bọn họ làm ví dụ.
Ông chủ nhỏ cùng bà chủ đều là đàn ông, anh cùng Thời Độ cũng đều là đàn ông;
Ông chủ nhỏ cùng bà chủ sẽ ôm nhau, anh cùng Thời Độ cũng sẽ ôm nhau;
Bà chủ hôn môi ông chủ nhỏ, Thời Độ thì…
Ngu Chiếu Hàn tự cho là đã phát hiện điểm mấu chốt, anh hỏi em trai: “Thời Độ, em muốn hôn anh không?”
Thời Độ lại sửng sốt, ánh mắt theo bản năng mà dừng ở trên môi Ngu Chiếu Hàn.
Nước da của Ngu Chiếu Hàn quá trắng, thế cho nên bờ môi của anh nhìn hồng hơn môi cảu người khác một ít, khuôn mặt lạnh lùng cũng bởi vì điều này mà rạng rỡ cùng sống động hơn chút.
Hầu kết của Thời Độ lăn lăn, cứng ngắc quat đầu đi, không muốn nhìn đội trưởng ngu ngốc nữa: “…. Anh mẹ nó đừng hỏi lung tung.”