Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
Mấy hôm nay Ngu Chiếu Hàn đều đang rối rắm vấn đề có phải dồng tính hay không, kết quả hai phương pháp xác định đều không đáng tin cậy. Lý trí nói anh biết, hiện tại không phải là thời điểm để rối rắm vấn đề này nữa. Ngày mai bọn họ đã phải đến Hàn Quốc thi đấu rồi, anh còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm. Nếu như Thời Độ đã cầu anh đừng làm nữa, vậy vừa hay anh có thể nghỉ ngơi một chút.
“Được.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Thời Độ thu dọn hành lý đi, anh về phòng.”
Thời Độ tức giận đến cười ra tiếng: “En còn thu dọn hành lý gì, em thu dọn anh trước ấy.” Cậu kéo ngăn kéo lấy máy sấy ra, “Lại đây.”
Ngu Chiếu Hàn cảm thấy Thời Độ có chút ngốc: “Cảm ơn, nhưng máy sấy tóc của anh không bị hỏng. Là do anh tự mình làm ướt bản thân mình, em không nhìn ra sao?”
“…… Vyaj cùng phải lại đây.” Thời Độ kéo ghế chơi game qua, “Ngồi xuống.”
Ngu Chiếu Hàn ngồi ở trên ghế chơi game, Thời Độ không những giúp anh làm khô tóc mà còn dùng máy sấy sấy khô áo thun của anh.
Ngu Chiếu Hàn ngoan ngoãn mà để cho Thời Độ lăn lộn. Nhìn thấy trên mặt đất có một cái vali đang mở ra, trong vali tùy tiện ném mấy bộ quần áo thì nói: “Anh sợ khi thi đấu ở Hàn Quốc áp lực quá lớn, muốn mang áo ngủ khủng long đi.”
“Anh mang đi.”
“Nhưng áo ngủ khủng long quá to, vali không mang được.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Hơn nữa ở Hàn Quốc mọi người đều ở cùng nhau, mặc áo ngủ khủng long rất dễ bị người khác phát hiện.”
Thời Độ thất thần nói: “Anh muốn thế nào.”
Ngu Chiếu Hàn trông mong mà nhìn ba quả bóng đang đặt cạnh máy tính của Thời Độ: “Anh muốn mang đạo cụ xả stress khác đii.”
Đừng nhìn bên ngoài Thời Độ lúc nào cũng thoải mái như thế, thật ra cũng có những lúc cậu chịu áp lực rất lớn. Ngu Chiếu Hàn biết khi nào cậu chịu áp lực lớn sẽ chơi bóng, có một lần anh muốn đổi ghi chú wechat của Thời Độ thành “Vua chơi bóng”, đáng tiếc là Thời Độ không cho.
Thời Độ vừa thấy ánh mắt của Ngu Chiếu Hàn liền biết anh suy nghĩ gì, “Em có thể mang món đồ chơi đi giúp anh xả stress, bóng cùng vịt đều mang giúp anh.” Thời Độ nói, “Nhưng mà anh phải đồng ý với em, từ nay về sau không được làm bậy nữa, hiểu không?”
Ngu Chiếu Hàn do dự nói: “Nếu như anh thật sự muốn làm thì làm sao bây giờ?”
“Vậy trước tiên báo cho em một tiếng” Thời Độ tắt máy sấy, hung hăng mà xoa đầu Ngu Chiếu Hàn một hồi, “Tóm lại, không thể lại tiện nghi những người khác.”
Ngu Chiếu Hàn ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”
9h30 sáng hôm sau, trong phòng khách tầng một đứng đầy người. Từ lúc mọi người ở R. H dọn vào căn biệt thự này, phòng khách chưa bao giờ náo nhiệt như này vào buổi sáng.
“Kiểm tra lần cuối chứng minh thư cùng hộ chiếu, di động, ví tiền, qu@n lót…. Qu@n lót nhó mang thêm mấy cái.” Lão Đàm không ngừng lải nhải giống như mẹ già, không ngừng chuyển động xung quanh: “Timeless, sao cậu vẫn còn nằm trên sô pha hả? Hành lí đã thu dọn xong chưa?”
Thời Độ ngáp một cái: “Rồi.”
Vịt con cùng ba quả bóng vẫn là do chính tay Ngu Chiếu Hàn bỏ vào trong vali của cậu mà.
“Vậy thu chân của em lại chút đi, quá chắn đường—— Phô Mai đã chạy đi đâu rồi?”
Vừa dứt lời, Phô Mai đã từ bên ngoài nhảy nhót trở về. “Em đem Tiểu Quỳ ủy thác đến đội học viên cách vách rồi.” Phô Mai ảm đạm đáng thương, “Đây là lần đầu tiên Tiểu Quỳ rời xa em như vậy, không biết có quen hay không.”
Lão Đàm diểm danh thành viên: “Người đều đến đông đủ —— xuất phát!”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Timeless, xách hành lý giúp Tề Hiến đi.”
Thời Độ đứng lên.
Tề Hiến cười nói: “Anh nào có yếu đuối như vậy, để anh tự làm.”
Phô Mai để ý thấy trong một đám đồng phục hồng nhạt của chiến đội có một thân ảnh xa lạ, tò mò hỏi: “Ai? Vị này chính là?”
“Chuyên gia trị liệu vật lý.” Lão Đàm nhanh chóng giải thích, “Ông chủ nhỏ lo lắng mọi người huấn luyện quá vất vả ở Hàn Quốc nên đặc biệt cử một chuyên gia trị liệu vật lý đi cùng để xoa bóp tay chân cho mọi người.”
Vị chuyên gia trị liệu vật lý này là do bác sĩ chữa trị chính của Tề Hiến giới thiệu, giá cả vô cùng xa xỉ. Người này sẽ theo R. H đến Hàn Quốc, có thể điều trị bất cứ lúc nào.
Phô Mai cảm động nói: “Ông chủ nhỏ đối xử với chúng ta thật tốt, em phải gửi wechat biểu lộ tấm lòng một chút mới được.”
Tề Hiến cười ngăn lại: “Ông chủ nhỏ đã có bạn trai, đừng có chế tạo nguy cơ gia đình cho bọn họ.”
“Ông chủ nhỏ với bà chủ sẽ không vì cía này mà hiểu nhầm đâu.” Phô Mai ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn là nghe Tề Hiến nói, không gửi wechat cho Lý Dược Hi nữa.
Hiếm khi dậy sớm như vậy, mọi người đều cảm thấy vô cùng buồn ngủ, trên đường đến sân bay đã nhân cơ hội chợp mắt một chút. Lúc xuống xe, cả đám đều mơ mơ màng màng giống như cái xác không hồn mà lên máy bay, sau khi ngồi xuống lại tiếp tục ngủ.
Ngu Chiếu Hàn, Giang Địch cùng Lục Hữu Sơn là ba người suy nhất vẫn còn tỉnh táo. Ngu Chiếu Hàn đang xem video thi đấu, bỗng nhiên có thông báo từ một diễn đàn nào đó hiện ra.
【 Câu hỏi của bạn “Làm thế nào để xác định một người có phải gay hay không” có câu trả lời mới, mau đến xem đi ~】
Ngu Chiếu Hàn nhấn vào ứng dung, thấy được một phương pháp không giống như người thường, có thể nói là đường cong cứu nước. Tuy nhiên, anh lại cảm thấy biện pháp này có vài phần hợp lý, ít nhất là so với tất trắng cùng ánh mắt đáng tin hơn nhiều.
Ngu Chiếu Hàn muốn chia sẻ cùng Thời Độ nhưng quay đầu lại thấy Thời Độ đang ngủ ngon lành, anh đành không quấy rầy cậu nữa.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Seoul. Ra khỏi sân bay, lão Đàm liên hệ với tài xế đã chờ từ trước. Lịch thi đấu của R. H ở Hàn Quốc tương đối dày đặc, cơ bản một tuần có hai trận đấu, thỉnh thoảng còn phải đến Busan thi đấu. Lão Đàm ghét bỏ khách sạn bình thường không tốt, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được một căn biệt thự tư nhân cao cấp. Tuy rằng căn biệt thự này chỉ bằng một nửa căn cứ của bọn họ, nhưng ít nhất mọi người có thể huấn luyện cùng nhau.
“Mấy cậu không biết Quảng Châu-ZC đến Hàn Quốc ở chỗ nào đâu.” Lão Đàm nhỏ giọng, “Nghe nói mấy loại khách sạn kiểu này hỗn loạn không khác gì mấy kỳ thi trong mấy bộ phim Hàn.”
Câu lạc bộ đến sân thi đấu khác không phải là sân nhà thì phía ban tổ chức sẽ hỗ trợ tiền vé máy bay cùng chỗ ở. Nhưng nếu như muốn cho tuyển thủ một hoàn cảnh nghỉ ngơi tốt hơn, chút phí trợ cấp này nhất định không đủ dùng.
“Vì sao anh lại phải hạ giọng nói với bọn em?” Thời Độ nói, “Nơi này cũng không có người của ZC.”
Lão Đàm “Ặc” một tiếng: “Không phải là anh muốn tạo bầu không khí bái quái một chút sao.”
Phô Mai không đành lòng mà nói: “Ông chủ của ZC thật là thiếu đạo đức. Tiểu thiếu gia không thể giúp bọn họ sao? Giống như lúc trước em giúp R. H ấy, đến liên minh cáo trạng, để phía liên minh cưỡng chế ông chủ của ZC?”
Thời Độ nói: “Không thể.”
“Vì sao vậy?”
“Em chưa nói cho mọi người sao?” Thời Độ nhẹ nhàng that một quả bom, “Em đã sớm cãi nhau với người trong nhà rồi, về sau đừng gọi em là tiểu thiếu gia nữa.”
Mấy người Phô Mai hai mặt nhìn nhau.
Chuyện nhà Thời Độ chỉ có Ngu Chiếu Hàn biết được một ít. Bởi vì chơi chuyên nghiệp nên Thời Độ đã cãi nhau to với cha mẹ mình, nếu như Thời Độ thật sự là đồng tính, chắc sẽ thật sự bị hủy bỏ quyền thừa kế mất.
Trong biệt thự tổng cộng có năm gian phòng, sáu tuyển thủ cộng thêm một vài người khác nữa, vừa vặn hai người một gian phòng. Lão Đàm sợ bọn họ không quen chung chăn gối với người khác nên đã nói chuyện với chủ căn biệt thự này trước, mỗi căn phòng đều được đặt hai cái giường.
Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ một căn đã sớm được viết vào hiến pháp của R. H, không có người nào ý kiến gì cả. Thời Độ vừa đặt con vịt của Ngu Chiếu Hàn lên tủ đầu giường liền nghe thấy lão Đàm đứng dưới tầng hét to, “Người trong liên minh tới phỏng vấn, Timeless nhanh xuống nói mấy câu rác rưởi cho anh nào!”
Phân đoạn nói mấy câu rác rưởi trước khi bắt đầu thi đấu là một truyền thống lâu năm của giới thể thao điện tử, nói mấy câu rác rưởi càng tàn nhẫn, lúc thua càng cấu hổ, hơn nữa còn bị ghim lên cột sỉ nhục ít nhất một mùa giải.
Thái độ của hầu hết các tuyển thủ đều như là bị bắt ép làm việc, nói một trăm câu rác rưởi đến mức muốn nứt cả mồm cùng không bằng thật sự bắn bể đầu đối thủ ở trên sân thi đấu.
Nhưng Ngu Chiếu Hàn lại là một trong số ít những người thích mấy câu nói rác rưởi kiểu này, “Thật hâm mộ em, có thể nói mấy câu rác rưởi.” Ngu Chiếu Hàn khát khao nói, “Lão Đàm chưa bao giờ để anh đi nói mấy câu rác rưởi cả.”
Thời Độ liền cười: “Anh muốn nói cái gì, đợi tí nữa em giúp anh nói.”
Người được liên minh phái tới phỏng vấn là một chị gái người Mỹ gốc Hoa xinh đẹp tên là Alva. Tiếng trung của Alva rất lưu loát, bộ dáng cũng không rồi, ăn mặc theo phong cách hip hop của Mỹ, vừa nhìn liền biết là người rất biết chơi.
Mấy lời rác rưởi này chỉ cần hai người là đủ rồi. Lão Đàm đem nhiệm vụ gian khổ này giao cho Thời Độ cùng Tề Hiến. Alva hỏi: “Vì sao không cho Shine nói? Cậu ấy mới là người nổi tiếng nhất mà.”
“Lời này của cô có chút thái quá, Shine giống người sẽ nói mấy lời rác rưởi kiểu này sao?” Lão Đàm nói, “Yên tâm, Timeless đẹp trai như vậy, nhất định sẽ rất hút fans.”
Phỏng vấn được thực hiện trong vườn hoa của biệt thự. Thợ chụp ảnh đã điều chỉnh ống kính xong, chuyên viên trang điểm vẫn còn đang trang điểm qua cho Phô Mai.
Tề Hiến vẫn luôn là một người biết giữ lại một đường sống cho bản thân mình, lời nói đều kiểu như: “Hàn Quốc có không ít đội ‘mạnh’, mỗi đội mạng đều sẽ có lúc sơ hở, chỉ cần chuẩn bị thật tốt, muốn thắng cũng không khó….”
Thời Độ lại là một phong cách khác, “Không cần nghiên cứu đối thủ, bởi vì không cần thiết. Có lẽ là đã nhìn quen kỹ năng bắn súng của đội trưởng tôi nên không cảm thấy xạ thủ của Hàn Quốc quá giỏi. Chờ mong lần thi đấu ở Hàn Quốc này, cầu internet của Hàn Quốc không bị lag… Cuối cùng chuyển lời hộ đồng đội: Có lẽ cậu không quen nhìn, nhưng tôi chính là trâu bò như vậy đó. Mà cậu, chỉ có thể nhìn.”
Phỏng vấn xong, Alva lập tức đi về phía Ngu Chiếu Hàn, mỉm cười nói: “Hello Shine, buổi tối rảnh không?”
Thời Độ khó chịu mà nheo mắt lại.
Ngu Chiếu Hàn nhíu mày: “Cô có việc?”
“Tôi muốn mời cậu uống một chén.” Alva hướng về phía anh chớp chớp mắt, “Chỉ hai người chúng ta thôi.”
Ngu Chiếu Hàn như là hiểu ra điều gì đó, lạnh lùng nói: “Không được.”
Alva bị cự tuyệt cũng không xấu hổ, mỉm cười nói: “Vậy chờ khi nào cậu thắng thi đấu thì hẹn sau nhé, cố lên nha.”
Đoàn đội phỏng vẩn rời đi, Tề Hiến đột nhiên nói: “Alva là gay.”
Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ đều sửng sốt, trăm miệng một lời hỏi: “Sao anh lai biết?”
“Sao anh lại khong biết?” Tề Hiến nói, “Người ta đã sớm công khai ở trên Twitter rồi.”
“Cái này,” Phô Mai cũng bị dọa, “Sao anh ấy dám?”
Tề Hiến buồn cười nói: “Có cái gì mà không dám, ở Mỹ đã cho phép hôn nhân đồng tính từ lâu rồi mà.”
Ngu Chiếu Hàn rơi vào im lặng.
Hai người trở lại phòng. Thời Độ mang theo một bụng khó chịu mà đóng sầm cửa: “Cái người lúc nãy ……”
“Thời Độ,” Ngu Chiếu Hàn khó có thể tin nói, “Anh hình như là đồng tính.”
Thời Độ ngừng lại: “Sao lại kết luận như vậy?”
Ngu Chiếu Hàn lại lên án: “Em ôm anh nhiều lần như vậy, lại kêu anh là vợ, kết quả anh cong, em không cong, không công bằng.”
“Sao anh lại bôi nhọ em như vậy.” Thời Độ có chút nóng nảy, “Anh nói em không cong, anh có chứng cứ sao?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Em có biết giữa những người đồng tính đều có radar không?”
Thời Độ nhận mệnh nói: “Nói đi, anh nhìn thấy gì ở trên mạng?”
“Có một đồng tính lâu năm nói, để xác định một người có phải gay hay không, phương pháp hiệu quả nhất chính là quen một người đồng tính, sau đó để người này nhìn giúp bạn. Bởi vì khứu giác của gay đối với đồng loại rất nhạy. Dù cho bọn họ có ẩn giấu sâu thế nào hay cong mà không biết thì họ chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu.” Ngu Chiếu Hàn trầm giọng nói, “Vừa nãy Alva kia, chỉ đến gần anh, lại không có chút hứng thú nào với em. Cái này chẳng phải chứng tỏ anh ta đã nhìn ra anh là đồng tính, em là trai thẳng sao?’
Thời Độ mệt mỏi, không có sức lực cãi cọ nhiều với Ngu Chiếu Hàn. cậu sống không còn gì luyến tiếc mà nói: “Có phải là anh muốn em quỳ xuống cầu xin anh không? Nếu như anh muốn thì có thể nói thẳng, em có thể quỳ. Đừng giày vò em nữa, thật đấy.”
Ngu Chiếu Hàn không rõ nguyên do, trấn an cậu: “Thời Độ…… Thời Độ, em không cần thống khổ như vậy……”
Phản ứng của Thời Độ khiến cho Ngu Chiếu Hàn cảm thấy mình lại sai rồi, nhưng mà anh không biết đến cùng là mình sai ở đâu. Anh đã rất cố gắng tự hỏi, nhưng mà chính bản thân anh ngoại trừ làm một đội trưởng tốt thì những cái khác đều có chút ngốc. Nhưng mà anh tin tưởng, chỉ cần cho anh thời gian, anh nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận.
Ngu Chiếu Hàn trấn an đã có tác dụng, thành công khiến cho em trai cười lớn.
Thời Độ cười đến ngứa răng: “Anh cũng biết em thống khổ sao.”
Lúc này, di động của hai người đều cùng rung lên, lão Đàm gửi tin nhắn trong nhóm.
【 Lão Đàm: Weibo chính thức đã đăng bài quảng bá, mấy cậu nhanh chóng share lại cho anh 】
【 Lão Đàm: @ mọi người 】
Ngu Chiếu Hàn mở weibo ra, lướt một lúc thì đến bài đăng weibo chính thức của R. H.
【 Câu lạc bộ thể thao điện tử Thượng Hải-RH: Cả đội đã đến Seoul, bắt đầu hành trình mới! 】
Đính kèm là hình ảnh bọn họ chụp ở sân bay. Sáu người bọn họ đi ra khỏi cửa kiểm soát, cùng mặc đồng phục của chiến đội. Anh đi tuốt ở đằng trước, giống như dẫn theo một đám đàn em, vô cùng có khí phách.
【RH cố lên! Xông lên! 】
【 Hình như tóc đỏ của anh Tề lại dài hơn rồi, mặt Phô Mai cùng tròn hơn một vòng 】
【 Đù, Jiang thế mà còn cao hơn cả Timeless? Này chắc phải đến hai mét nhỉ】
【Em yêu anh, Shine. PS: Tui không phải đồng tính luyến ái, tui chỉ là Shine tính luyến ~】
Ngu Chiếu Hàn nhìn chằm chằm mấy chữ “Shine tính luyến”, đầu giống như bị quả táp đập trúng, đỉnh đầu đều khai quang.
Anh đột nheien bắt lấy cánh tay của Thời Độ: “Thời Độ, anh, anh hoàn toàn ngộ ra rồi.”
Thời Độ căn bản không muốn để ý đến ngu ngốc này, cậu sợ chính mình nếu nhưu tiếp tục để ý nữa sẽ bị ngất xỉu vì cao huyết áp mất: “A, anh lại ngộ, không phải anh mới ngộ ra sao.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Em không hỏi anh mới ngộ ra cái gì sao?”
Thời Độ quăng hai chữ “Không hỏi”, nửa ngày cũng không nghe được giọng nói cảu Ngu Chiếu Hàn, ngay cả sức lực túm lấy cánh tay của cậu cũng nhỏ hơn. Cậu ngẩng đầu, thấy Ngu Chiếu Hàn đang yên lặng mà nhìn mình, ánh mắt ẩn chứa mấy phần ai oán.
“Thực xin lỗi, em lập tức hỏi.” Thời Độ nhanh chóng cất di động, kìm nén tính tình mà dịu dàng hỏi: “Xin hỏi Cá Cá ngộ ra cái gì?”
Ngu Chiếu Hàn trưng khuôn mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Được rồi, anh không cần em hỏi.”
“Đừng nóng giận mà Cá Cá, em sai rồi.” Thời Độ dỗ, “Anh nói cái gì em cũng đều nghiêm túc nghe, được không.”
Sắc mặt Ngu Chiếu Hàn hơi dịu đi, “Được rồi.”
“Vậy lần này anh lại muốn thí nghiệm thế nào?”
“Anh không cần thí nghiệm, bởi vì chúng ta có phải đồng tính hay không cũng không quan trọng.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Quan trọng là, em có thích anh hay không, anh có thích em hay không —— anh không nói đến thích giữa những đồng đội với nhau, mà là thích giống như ông chủ nhỏ cùng bà chủ ấy. Có lẽ anh không phải là đồng tính, anh là ‘ em tính luyến ’, chỉ thích một mình em mà thôi.”
Thời Độ hơi ngạc nhiên. Cậu không ngờ rằng Ngu Chiếu Hàn thật sự ngộ ra rồi. Cậu khen ngợi, “Vợ trâu bò quá, anh đúng là ngộ ra rồi.”
Ngu Chiếu Hàn hối hận chính mìnhđã làm quá nhiều điều vô dụng, “Thích một người sẽ thật sự muốn tiếp xúc thân mật cùng người đó, cái này không liên quan đến việc có phải đồng tính hay không. Giống như muốn hôn, muốn tắm cùng người đó. Nhưng mà em không muốn hôn anh, anh hỏi em có muốn tắm cùng anh không mà em lại còn dữ với anh… Em căn bản không thích anh.”
Hô hấp của Thời Độ cứng lại, tự sa ngã mà buột miệng thốt ra: “Ai nói em không muốn?”
Ngu Chiếu Hàn ngẩn người: “Lần trước chính em nói mà?”
“Hiện tại em muốn.” Thời Độ không còn quan tâm gì nữa, còn không quên dùng ngữ khí kiêu ngạo để che dấu nội tâm khẩn trương cùng ngây ngô của mình, “Em muốn hôn anh, muốn tắm rửa cùng anh.”
Khuôn mặt lạnh lùng cảu Ngu Chiếu Hàn nhìn qua dường như không có bất kỳ thay đổi nào, phải dựa thật sát mới phát hiện ra con ngươi lạnh lùng của anh lớn hơn bình thường không ít. Tai anh khẽ động, còn hiện lên một ít sắc đỏ.
Thời Độ hiếu thắng cả đời cuối cùng cũng lấy lại được quyền khống chế. Cậu nhớ lại hai ngày nay mình bị đội trưởng ngu ngốc dằn vặt đến hoảng hốt rối loạn, giống như là đồ ngốc mà nghi ngờ cuộc đời. Thời Độ có một loại giác thở phào một hơi, sảng khoái như nô lệ nổi dậy thành công.
Ngu Chiếu Hàn ngộ, cậu cũng ngộ. Đánh không lại thì gia nhập thôi, phương thức đối phó với đội trưởng xinh đẹp lúc nào cũng nói thẳng chính là lớn lên phải đẹp trai, sau đó càng nói thẳng hơn anh.
Thời Độ tiến về phía trước một bước,thừa thắng xông lên hỏi: “Vậy còn anh? Anh muốn được em hôn không?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Lần trước em đã hỏi anh câu hỏi này, anh……”
Thời Độ cắt ngang: “Đừng mẹ nó nói chuyện lần trước, em đang hỏi bây giờ.”
Ngu Chiếu Hàn lui về phia sau nửa bước, môi mím lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thời Độ nhướng mày: “Nói chuyện, vợ ơi.”
Hai chữ “Vợ ơi” này khiến cho độ nóng trên tai Ngu Chiếu Hàn tăng thêm 10℃, tai giống như sắp bốc khói đến nơi. Cũng may anh giả ngầu nhiều năm, vẫn luôn tự hào về khả năng làm chủ của bản thân mình, trong mọi người hợp bề ngoài đều không có vẻ mất khống chế.
“Hiện tại? Anh không biết, anh chưa nghĩ ra.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Xin cho anh một chút thời gian ngẫm lại, đươc không?”
Trong mắt Thời Độ lé lên chút thất vọng, nhưng cậu nhanh chóng bày ra bộ dáng không cao ngạo không nóng nảy, trấn định lại cường thế.
“Có thể.” Thanh niên tỏ vẻ ngầu lòi, “Vậy về sau anh đừng mẹ nó nói cái gì mà đồng tính hay không đồng tính, anh chỉ cần suy nghĩ một chuyện —— anh có muốn em hôn anh không. Chờ khi nào anh nghĩ xong thì nói cho em, em hôn anh.”