Tác giả: Chi Chi Miêu Miêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vé máy bay của hai người về Thượng Hải là vảo buổi tối. Sáng ngày hôm sau, hai người bọn họ đợi ở trong phòng, cũng không đi đâu cả, ngay cả ăn cơm cũng dùng cơm hộp để giải quyết.
Giữa trưa, Thời Độ nhân dịp xuống tầng lấy cơm hộp liền gọi video cho mẹ mình, muốn mang Ngu Chiếu Hàn ăn cơm với mẹ một bữa—— ba thì tùy tiện.
Quan hệ của ba cậu cùng cậu thật sự căng, mấy tháng nay đều chưa liên hệ lại. Mẹ cậu lại dễ nói chuyện hơn ba cậu nhiều, cũng nguyện ý thương lượng tử tế với cậu. Ba cậu buộc cậu giải nghệ trong năm nay, tháng chín đã ra nước ngoài học. Hiện tại đã là tháng mười, cậu vẫn còn ở R. H đánh thi đấu khiến cho ba cậu tức giận đến mứ quăng hai cái cốc cùng một cái bình hoa ở nhà.
Mẹ cậu bị kẹp giữa hai cha con, khuyên hết bên này đến bên kia, mấy tháng nay túi cũng ít mua hơn, mặt cũng ít ít làm, có thể thấy được trong lòng mệt mỏi đến mức nào.
Mẹ Thời nhận được cuộc gọi video của con trai thì vui vẻ đến mặt tỏa sáng, làn da cũng hồng hào hơn, “Tiểu Độ cuối cùng cũng chủ động gọi điện cho mẹ, mẹ còn tưởng rằng con đã quên người mẹ này rồi chứ.”
Thời Độ cười cười: “Yên tâm, không quên.”
“Con đoán xem bây giờ mẹ đang ở đâu?”
“Không đoán.”
“Mẹ đang ra nước ngoài xử lý chuyện du học của con.”
Thời Độ nghe đến hai chữ “Du học” liền cảm thấy khó chịu, “Còn gì cần xủ lý, thời gian nhập học cũng qua rồi.”
“Không thể nói nhanh qua điện thoại được.” Mẹ Thời nói, “Chờ bên này xong việc thì mẹ đến Thượng Hải tìm con nha. Mẹ mua rất nhiều quần áo cùng giày cho con, con trai mẹ mặc vào nhất định vô cùng đẹp trai.”
Thời Độ nhăn mi: “Mẹ đừng tới, căn cứ huấn luyện gấp gáp, con không có thời gian cùng mẹ đâu……”
Bên kia hình như có người đang goi mẹ Thời, bà quay đầu đáp lại một tiếng rồi nói với Thời Độ, “Bạn thân gọi mẹ, mẹ tắt trước. Về nước gặp lại, Tiểu Độ.”
Màn ảnh thoảng qua, Thời Độ thấy dì thường xuyên mua mua mua với mẹ mình, hình như bọn họ đang ở trong một cửa hàng bán đồ xa xỉ.
Có vẻ mẹ cũng không phiền lòng nhiều như vậy, ít nhất cũng còn tâm tình đi mua sắm.
Vậy không có việc gì.
Thời Độ xách theo hộp cơm trở lại phòng, Ngu Chiếu Hàn đang ngồi khoanh chân trên giường, mở wechat trả lời lại tin nhắn.
“Nguy hiểm thật, kém một giây là chết đói rồi.” Thời Độ để hộp cơm lên trên bàn, “Đang nói chuyện phiếm với ai vậy?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Rất nhiều người.”
Thời Độ đến gần nhìn một cái, đúng là rất nhiều người.
【Cheese: Đội trưởng thích hoa cúc màu gì, tui với Hiến Hiến mang cho cậu hai chậu 】
【Shine: Màu trắng, nhưng Timeless thích hồng nhạt 】
【Boulder: Đội trưởng, quê em ở Thành Đô, anh có muốn ăn đặc sản Thành Đô nào không? 】
【Shine: Timeless nói muốn ăn đầu thỏ 】
【Jiang: Đội trưởng, tôi đã tìm được chứng cứ cùng nhân chứng mởi, đã trình lên hiệp hội bóng rổ, người trên đó nói sẽ điều tra lại chuyện năm đó 】
【Shine: Được, chúc mừng 】
【Jiang: Hôm nay anh ăn sáng không 】
【Shine: Không ăn 】
【Jiang:……】
Hôm qua sau khi tắm rửa xong, Thời Độ dùng khăn tắm bọc anh ôm ra ngoài.
Tuy rằng hai người đàn ông nằm chung một cái giường đơn có chút miễn cưỡng, nhưng chỉ cần một trên một dưới là không cần phiền não rồi. Vì vậy bọn họ lại không nhịn được mà làm thêm một ván, lúc đánh xong cũng đã đến khuya. Ngu Chiếu Hàn ngủ quá trễ, hôm sau bị đồng hồ sinh học đánh thức những lại cùng Thời Độ ngủ nướng một chút, không ăn bữa sáng cũng chỉ cảm thấy có chút đói thôi.
Dù thế nào thì không ăn bữa sáng cũng không phải là thói quen tốt, anh không thể bị Thời Độ dạy hư, anh phải làm tấm gương tốt cho Thời Độ.
Thời Độ hỏi: “Em thích ăn đầu thỏ từ khi nào?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Chẳng lẽ em không thích sao? Cái gì em cũng thích ăn mà.”
Thời Độ không cãi lại được: “Đúng là như vậy.”
Cơm hộp hôm nay là mì trộn tương cùng trà sữa. Sau khi ăn cơm xong, Ngu Chiếu Hàn lấy ipad cùng bít từ trong balo ra, ngồi nghiêm chỉnh, “Bây giờ, chúng ta phục bàn lại chuyện hôm qua.”
Phản ứng đầu tiên của Thời Độ là Ngu Chiếu Hàn muốn ôn tập lại bản đồ mới ngày hôm qua. Sau đó cậu nhìn thấy vệt nước tương ở trên áo sơ mi trắng của, Ngu Chiếu Hàn, lại nghĩ lại: Không có khả nang, vợ của mình nhất định không thể bình thường như vậy.
Thời Độ rút một tờ giấy ướt ra, vừa lau quần áo co Ngu Chiếu Hàn vừa nói, “Anh muốn phục bàn lại chuyện sờ cá hôm qua sao?”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được, em nói trước.” Thời Độ đem khăn ướt ném vào thùng rác, nâng cằm lên, vênh váo tự đắc nói, “Điều thứ nhất, về sau không được nói mệt ở trên đường, càng không được nói cái gì mà muốn sờ cá trước, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.”
“Vì cái gì?”
Thời Độ gọn gàng dứt khoát nói: “Bởi vì em sẽ héo.”
“Nhưng mà thật sự rất mệt, tay sẽ mỏi.” Ngu Chiếu Hàn khó xử, “Còn không bằng anh dùng mông để thỏa mãn em.”
Thời Độ trơ mắt mà nhìn người đẹp trưng khuôn mặt không có cảm xúc nói ra những lời này, cũng không biết mình có nên hùa theo hay không, “Anh mẹ nó đừng nói bậy.”
“Vì sao không cho anh nói?”
Thời Độ cười: “Anh cho rằng đổi nơi khác sẽ nhẹ nhàng hơn sao?”
“Ít nhất anh có thể nằm không động.”
“Anh có thể nằm không động.” Thời Độ véo một cái lên eo anh, “Nhưng mà anh cũng đừng nghĩ đến chuyện ngồi chơi game.”
Ngu Chiếu Hàn co rúm lại một chút, tựa hồ là bị nói sợ: “Vậy không được, mặc kệ làm cái gì đều không thể chậm trễ huấn luyện.”
Anh cúi đầu viết xuống ipad: “Không thể trên đường đi sờ cá”.
“Được, anh đồng ý với em về sau sẽ không làm chuyện khác trên đường.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Nhưng em cũng phải đồng ý với anh, chú ý lực tay cùng tốc độ, tận lực tiến công thần tốc, giai đoạn cuối cùng phải nghe anh chỉ huy, xét gia tốc thích hợp.”
“Không ổn.” Thời Độ nghiêm trang nói, “Em kiến nghị anh dù là giai đoạn nào cũng đừng nói chuyện, càng đừng chỉ huy.”
Ngu Chiếu Hàn lại hỏi: “Vì cái gì?”
Thời Độ lại đáp: “Bởi vì em sẽ héo.”
Ngu Chiếu Hàn thương hại nói: “Thời Độ em thật dễ héo.”
Thời Độ: “.”
Kỳ thật cũng không đến mức héo, nhìn mặt Ngu Chiếu Hàn thì dù thế nào cũng không héo được, nhưng một khi người đẹp lạnh lùng mở miệng sẽ phá hư bầu không khí, tuy rằng cậu không héo nhưng sẽ cười, một khi cười thì khả năng sẽ không thể tiến hành nổi nữa.
Thời Độ nghĩ đến một biên pháp tốt, “Như vậy đi, lần sau lúc chúng ta chuẩn bị làm gì đó thì anh biến thành Shine.”
Ngu Chiếu Hàn cái hiểu cái không: “Anh đã hiểu.”
Thời Độ nhìn Ngu Chiếu Hàn ghi từng nét từng nét vào phần ghi nhớ “Thời điểm thân thiết không thể biến cá”, không khỏi phỉ nhổ bản thân một tiếng.
Ngày thường thời gian Ngu Chiếu Hàn biến cá đã rất ít, nếu như lúc ở bên cậu mà Ngu Chiếu Hàn còn phải áp chế bản tính của mình, vậy chẳng phải cậu sẽ thành tra nam sao.
“Được rồi, anh vẫn nên làm cá đi.” Thời Độ nói, “Đến lúc đó em lại nghĩ cách lấp kín miệng anh.”
Nhưng Ngu Chiếu Hàn cũng không muốn làm bạn trai héo.
“Không thì anh thay phiên.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Một lần là cá, một lần là Shine?”
Đây là chuyện tốt trời cho nào vậy?
Thời Độ cười nói: “Được đó.”
Kỳ nghỉ kết thúc, toàn bộ thành viên của R. H đều đều thu lại tâm tình, chuyên tâm chuẩn bị cho trận chiến nửa mùa sau. Trước khi bắt đầu nửa mùa sau, phía liên minh sẽ phát sóng trực tiếp quá trình rút thăm phân đội.
Buổi tối 7 giờ 50, mọi người tập hợp lại ở phòng khách quan sát quá trình phát sóng trực tiếp. Bên cạnh màn hình lớn còn để hai chậu hoa cúc một trắng một hồng, trên bàn trà để đầy đầu thỏ đủ loại hương vị từ vị tỏi, vị tê cay, ngũ vị hương đều có đủ.
Trong tay mỗi người đều cầm một cốc đồ uống, Ngu Chiếu Hàn vẫn trước sau như một với cà phê đen, Thời Độ gọi một cốc trà sữa có màu sắc vô cùng đáng yêu. Cậu uống hai ngụm cảm thấy hương vị không tồi, đưa trà sữa đến bên miệng Ngu Chiếu Hàn, “Nếm thử?”
Lão Đàm thấy thế nói: “Shine không thích loại đồ uống ngọt này, cậu đừng miễn cưỡng cậu ấy.”
Ngu Chiếu Hàn dùng ống hút mà Thời Độ dùng qua hút một ngụm lớn rồi bình thản nói, “Cũng được, em có thể chấp nhận.”
Lão Đàm: “……”
Thời Độ cười đến càng xán lạn càng trà xanh: “Nhưng mà làm sao đây, đội trưởng nguyện ý vì em mà miễn cưỡng bản thân.”
Lão Đàm hừ một tiếng: “Tiểu nhân đắc chí.” Lão Đàm dùng khuỷu tay đâm đâm Phô Mai ngồi bên cạnh, “Cậu không muốn nói gì sao?”
Phô Mai thầm nghĩ, ngay cả cảnh bọn họ hôn môi em cũng thấy rồi, xài chung ống chút chỉ là cái lông gà.
8 giờ, phía liên minh chính thức mở phòng phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình chính là người từng hẹn Ngu Chiếu Hàn rất nhiều lần trước đó, Alva.
Ở phân đoạn nói chuyện phiềm trước khi rút thăm, Alva công bố số tiền thưởng của giải thi đấu quốc tế năm nay —— tổng cộng 2200 vạn đô la Mỹ, nhiều hơn năm ngoái 200 vạn. Đội ngũ giành được quán quân có thể bắt được một nửa số tiền thưởng này, tương đương với hơn 100 triệu 4600 vạn nhân dân tệ.
Ngoại trừ số tiền thưởng keehcs xù, đội quán quân năm nay còn được bốn trang phục của riêng mình, số tiền bán bán phục có thể được chia một phần cho tuyển thủ. Đây là truyền thống của giải thi đâu quốc tế này. Nếu như là quán quân Cúp thế giới thì còn có thể thêm một bản đồ của nước mình vào trong trò chơi.
Nói xong những chuyện này, người dẫn chương trình bắt đầu nhắc đến sự mong đợi của mọi người với các đội ngũ tham gia. Alva không chút keo kiệt mà biểu lộ sự yêu thích của bản than với Shine của R. H, còn nói giỡn là bản thân mình sẽ không từ bỏ, chờ khi nào R. H kết thúc giải đấu sẽ thử hẹn Shine thêm lần nữa.
Alva đã sớm comeout, ở phương diện này người Mỹ cũng rất phóng khoáng. Thời Độ vẫn còn chưa có phản ứng nào thì Thạch Đầu-người hay ngượng ngùng nhất đội đã nhảy dựng lên trước tiên, “Anh ta lấy đâu ra tự tin mà hẹn đội trưởng, mua ở trên mạng sao?”
Thời Độ tò mò hỏi: “Cậu kích động như vậy làm gì?”
Thạch Đầu tức giận đến mặt mày đỏ bừng: “Anh ta muốn đào góc tường của cậu mà cậu còn bình tĩnh như vậy sao?”
Phô Mai làm một cái mặt quỷ với Tề Hiến, dùng khẩu hình nói: Fan CP thật đáng sợ.
Thời Độ cười: “Chỉ bằng anh ta?”
Hành động này của Alva không chỉ k1ch thích tới Thạch Đầu mà còn đắc tội với tất cả fans của R. H, fans Shine, fans Timeless. Dưới phần bình luận đều là mắng chửi.
【 Gay biến đi! Biến! Biến! 】
【 Chỉ mong Shine không xem phần phát trực tiếp này, tui sợ anh ấy bị ghê tởm đến】
【 Alva này da mặt lớn quá, màn hình 60inch của tui cũng không chứa được rồi 】
Rút thăm sắp bắt đầu, Lục Hữu Sơn thắp một nén hương trước di ảnh của Dạ Phong, miệng thầm thì: “Phù hộ không phải Lawman, phù hộ không phải Lawman…”
Lục Hữu Sơn đương nhiên biết nếu như muốn đoạt giải quán quân thì sớm hay muộn bọn họ cũng đụng phải Lawman, nhưng hai khu thi đấu có phong cách thi đấu khác nhau, mà trước đó R. H mới chỉ từng đánh huấn luyện với đội ngũ ở khu thi đấu phía Tây.
Thi đấu chính thức cùng đấu huấn luyện có không ít khác biệt. Anh hy vọng trước khi gặp Lawman, R. H có thể đánh với nhiều đội ở khu thi đấu phía Tây trước, giống như trong mấy trò chơi phó bản, trước khi đánh với BOSS lớn thì phải càn quét mấy BOSS nhỏ để lấy kinh nghiệm thăng cấp đã.
Người phụ trách rút thăm chính là người sáng lập ra Địa điểm mục tiêu. Có hai máy rút thăm tự động, người sáng lập sẽ rút tám đội ngũ của tổ thua cuộc trước dau đó mới đến tổ người thắng.
Người sáng tạo lấy quả bóng đầu tiên ra, giơ ra các phương hướng cho mọi người xem—— Los Angeles-Lawman.
【 Đờ mờ, ngay đầu đã chơi lớn như vậy 】
【 Để tôi nhìn xem đội nào xui xẻo ngay trận đầu đã gặp phải đại ma vương Bắc Mỹ nào】
【 Sữa một ngụm, R.H, để tui cảm nhận bầu không khí chung kết một chút đi】
【DSD! DSD! DSD! 】
“Cấm ngôn.” Lục Hữu Sơn chỉ vào bình luận nói nói, “Cấm ngôn với người vừa sữa R. H cho tôi.”
“Cũng không phải phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta thì cấm thế nào.” Giọng nói của Thời Độ có chút khinh miệt, “Huấn luyện viên sợ Lawman như vậy sao? Ném người chết.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Đánh sớm với Lawman chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Phô Mai phụ họa nói: “Tui cùng cảm thấy vậy, trước thắng khó, sau đó không phải chúng ta có thể nằm thắng sao.”
“Tôi không phải sợ.” Lục Hữu Sơn nói, “Tôi chỉ hy vọng trước khi đánh Lawman chúng ta có đầy đủ thời gian để chuẩn bị, cũng để cho Tề Hiến có càng nhiều thời gian để bình phục.”
Tề Hiến cười tủm tỉm mà làm dịu bầu không khí: “Huấn luyện viên nói như vậy Thạch Đầu sẽ không vui đâu.”
“Sẽ không!” Thạch Đầu vội nói, “Làm thành viên dự bị lâu lâu em cũng không ngại, chỉ cần đội ngũ có thể thắng….”
Người sáng tạo lấy ra quả bóng thứ hai, trên quả bóng viết đội ngũ đối đầu với Lawman trận đầu tiên. Mọi người ngừng thở, màn ảnh điều chỉnh về phía quả bóng —— Bắc Kinh-IPL.
Lục Hữu Sơn thở phào một hơi. Thời Độ lại thở dài: “Đáng tiếc.”
【IPL thảm 】
【 Mởi từ phòng phát sóng trực tiếp của XU, nhóc con đáng thương kinh hỉ tới mức khuôn mặt trắng bệch, ôm lấy Bỉ Ngạn oa oa gọi bậy 】
【 Cũng không cần bi quan như vậy, dù gì thì IPL cũng là đội ngũ á quân năm ngoái mà. Tuy rằng không còn Timeless nữa, nhưng tôi tin IPL còn có thể…. Được rồi, IPL thật thảm 】
Quả bóng thứ ba là Hàng Châu-DSD, bọn họ phải đối đầu với đội xếp hạng hai khu thi đấu phía Tây là New York-PPZ. R.H đến tận vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên mới bị túm ra, đánh với đội Tokyo-Sakura, là đội ngũ phía Đông quen thuộc, lần trước đánh với R. H đã bị 3:0.
Phô Mai cười hì hì nói: “Sakura sao, vậy không phải tùy tiện đánh sao.”
Lục Hữu Sơn lắc đầu, không dám gật bừa: “Cậu lại mắc phải tội ngạo mạn rồi, người trẻ tuổi.”
Kết thúc rút thăm, các chiến đội có người vui có người buồn. Nhóm wechat của các tuyển thủ sắp lao lực mà chết, tùy tiện mở bất kỳ một nhóm nào ra cũng đều hiện số tin nhắn là 99+.
Trong nhóm hữu nghị của IPL cùng R. H, mỗi một câu của Bỉ Ngạn đều phải thêm một cái biểu tình đầu trọc ở đằng sau.
【IPL-Bỉ Ngạn: Sáng nay bọn anh vừa mới đánh huấn luyện với Lawman xong, 4:1, bọn họ 4, bọn anh 1】
【Timeless: Trâu bò 】
【IPL-Bỉ Ngạn: Không sao cả, đánh thì đánh đi, dù sao sớm muộn gì cùng phải đánh 】
【IPL-Bỉ Ngạn: Anh không sao cả, chỉ là lo lắng trước khi thi đấu XU sẽ khẩn trưởng 】
【Timeless: Chuẩn bị thêm mấy video xả stress cho anh ta xem, nghe nói có tác dụng 】
Mọi người đều vội vàng trả lời tin nhắn trong nhóm, đúng lúc này chuông cửa vang lên. Lão Đàm tưởng là chuyển phát nhanh, hé cửa giơ tay ra mới phát hiện đứng trước mặt là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, phía sau còn có một người đàn ông mặc tây trang, trên tay xách một đống túi mua hàng của nhãn hiệu nổi tiếng.
Lão Đàm sửng sốt, hỏi: “Ngài là……?”
Người phụ nữ cười nói: “Tôi là mẹ của Thời Độ, vị này là tài xế nhà tôi.”
Lão Đàm hỏi: “Là mẹ ruột sao?”
Mẹ Thời chớp chớp mắt: “Ai?”
Lúc này lão Đàm hoàn toàn phát huy ưu điểm giao tiếp của mình: “Tôi còn tưởng ngài là chị gái của cậu ta chứ.”
Lão Đàm ở R. H lâu như vậy nhưng cũng chỉ gặp qua hai mẹ, mẹ Shine cùng mẹ Timeless. Nếu như nói mẹ Shine thuộc về loại hình ôn nhu, ưu nhã, tri thức thì mẹ Timeless chính là phu nhân xinh đẹp, cao quý. Theo lý thuyết thì mẹ Timeless đã hơn bốn mươi nhưng nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không thể nhận ra được.
Khó trách rất nhiều người nói trai đẹp giống mẹ.
Mẹ Thời nghe vậy thì vui vẻ ra mặt. Lão Đàm nhiệt tình mời bà vào trong, quay đầu hô: “Timeless, mẹ cậu tới!”
Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ cùng nhau đứng lên. Thời Độ nhớ tới bộ dáng ngu ngốc khi nhìn thấy mẹ Ngu của mình, suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Ngu Chiếu Hàn cũng hoảng. Không ngờ người ta lại bình tĩnh, giọng nói bình thản, thậm chí còn có chút chờ mong, “Vừa lúc, tôi đi chào một chút.”
Tề Hiến nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh như vậy, kinh ngạc: “Hai người các em đã công khai vói ba me rồi sao?”
Thời Độ gãi gãi đầu: “Em không biết nên hình dung như thế nào.”
Mẹ Thời đi vào phòng khách, nhìn thấy mấy đồng đội của con trai mình người này còn đẹp hơn người khác, hơn nữa còn đẹp theo kiểu khác nhau. Thanh niên cơ bắp, shota, công tử tóc dài cùng đại mỹ nhân nhiệt tình chào hỏi bà khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy vui sướng lên.
Thời Độ nhìn người mẹ chỉ cao đến bả vai mình, bất đắc dĩ nói, “Mẹ, mẹ tới làm gì chứ, đã bảo mẹ đừng tới mà.”
Mẹ Thời trách cứ: “Mẹ mà không tới thì ba con thật sự hủy bỏ quyền thừa kế của con đó.” Bà nói với con trai mình, đôi mắt lại nhìn Ngu Chiếu Hàn, cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên cũng quá hấp dẫn, “Tiểu Độ, đây cũng là đồng đội của con sao?”
Thời Độ nói: “Là đội trưởng.”
Mẹ Thời cười nói, “Hóa ra là đội trưởng, vất vả đội trưởng thường ngày phải chăm sóc cho Thời Độ.”
“Không vất vả đâu dì.” Ngu Chiếu Hàn mỉm cười nhẹ, “Cháu cùng Thời Độ chăm sóc lẫn nhau.”
Nụ cười này của Ngu Chiếu Hàn khiến cho tất cả mọi người đều nhìn đến có chút ngây ngốc. Không ai có thể từ chối đóa hoa lạnh lùng mỉnh cười, cả mẹ Thời cũng không ngoại lệ.
Sự yêu thích của bà với Ngu Chiếu Hàn được kéo đầy, bà nhẹ nhàng nói, “Dì cũng không biết mấy đứa thích ăn cái gì nên mua rất nhiều hoa quả, để dì bảo tài xế mang vào.”
Giang Địch nói: “Cháu đi hỗ trợ.”
Mẹ Thời chưa quên chuyện chính, bà nói với con trai “Tiểu Độ, nói chuyện riêng với mẹ một chút được không?”
“Đội trưởng cùng nhau đi.” Thời Độ nói, “Chuyện của con đội trưởng đều có thể biết.”
Mẹ Thời có chút kinh ngạc: “Được rồi.”
Ba người đi vào phòng họp, Ngu Chiếu Hàn rót một cốc nước cho mẹ Thời: “Mời dì dùng.”
Hành động khéo léo bình tĩnh của Ngu Chiếu Hàn khiến cho Thời Độ lại lần nữa ý thức được bản thân mình ngu ngốc thế nào trước mặt mẹ vợ. Mẹ Thời cười nhận lấy cốc nước, “Cảm ơn đội trưởng nhỏ.”
Nghe thấy trưởng bối có năm phần giống với Thời Độ gọi mình là “Đội trưởng nhỏ”, Ngu Chiếu Hàn không nhịn được động động tai nhỏ.
Mẹ Thời nhấp một miếng nước, nói: “Tiểu Độ, mẹ đã làm xong thủ tục xin lùi lịch học lại rồi, chờ con đánh xong mùa giải này lại đến trường học báo danh cũng không muộn.”
Ngu Chiếu Hàn nao nao.
Thời Độ cũng thay đổi sắc mặt: “Có ý tứ gì?”
“Mẹ biết con giận ba con lật lọng, lúc trước đã nói cho con hai năm chơi chuyên nghiệp, kết quả còn chưa tới thời gian đã bức con đi du học. Về điểm này, mẹ thay mặt ba con xin lỗi con.” Mẹ Thời cười nói, “Nhưng mà bây giờ cũng không có việc gì nữa, mẹ đã thuyết phục được ba con, ông ấy đồng ý cho con đánh xong mùa giải này rồi lại nhập học sau.”
Ngu Chiếu Hàn rũ mắt xuống.
Thời Độ lạnh lùng nói, “Ông ấy có đồng ý hay không thì liên quan gì đến con, con không đồng ý.”
“Nhưng trước đó chũng ta đã có hiệp nghị rồi, chỉ đánh hai năm…”
“Là ba con phá bỏ trước.”
“KHông phải hiện tại ông ấy biết sai rồi sao, cũng đồng ý dựa theo giao hẹn ban đầu. Tiểu Độ, con cũng phải nghĩ cho mẹ chứ. Con cứ tiếp tục làm căng với ba con như vậy, người thảm nhất chính là mẹ con đó. Con nhìn xem, mẹ mọc cả tóc bạc rồi.” Mẹ Thời tỏ vẻ đáng thương mà nói, “Mẹ cầu con.”
Thời Độ: “……”
Mẹ Thời thấy bộ dáng con trai không dao động chút nào liền hướng về phía Ngu Chiếu Hàn xin giúp đỡ, “Đội trưởng nhỏ, cháu giúp dì khuyên nó nha.”
Ngu Chiếu Hàn mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình có chút khàn khàn, “Dì, cậu ấy muốn lấy quán quân.”
Mẹ Thời vội nói: “Dì biết, nhưng mà không phải mùa giải này mấy đứa rất mạnh sao, khẳng định có thể đoạt được quán quân đúng không?”
Ngu Chiếu Hàn nhìn Thời Độ, dùng phong thái xử lý theo phép công nói, “Cháu cùng chiến đội sẽ tôn trọng ý nguyện cá nhân của Timeless.”
“Cùng lắm thì mẹ đồng ý với con, nếu như mùa giải này con không đoạt được quán quân, mẹ lại khua môi múa mép với ba con, để cho ông ấy cho con thêm một năm, như vậy được không?” Mẹ Thời thoái nhượng rất nhanh, “Đừng có náo loạn với người nhà nữa con trai, chẳng nhẽ con thật sự không muốn ba mẹ sao?”
Thời Độ: “……”
Cuối cùng mẹ Thời cũng không nhận được câu trả lời chắc chắn của con trai, nhưng bà có thể cảm giác được, thái độ của Thời Độ đã không còn cứng như trước nữa. Con trai của ai thì người đấy biết, từ trước đến nay Thời Độ ăn mềm không ăn cứng, bà giả đáng thương mấy lần kiểu gì con trai cũng sẽ mềm lòng thôi.
Thời Độ đưa mẹ đến sân bay, cả đi cả về đã tốn ba, bốn giờ. Sau khi trở về căn cứ, những người khác đều đã ngủ, chỉ có Ngu Chiếu Hàn vẫn còn đang ở phòng huấn luyện đánh đơn.
Thời Độ yên lặng ngồi xem anh chơi game. Ngu Chiếu Hàn chơi chính là Thiên Nga Đen mà anh am hiểu nhất. Mặc dù biết có khả năng bạn trai sẽ giải nghệ trước tiên nhưng súng của anh vẫn thực ổn định như cũ, bình quân hai súng bạo một đầu, người xem cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thời Độ biết, dù cho Shine khóc đến rồi tính rối mù thì cũng sẽ không để cho súng của mình bị nước mắt ảnh hưởng.
Kết thúc trận này, không có gì bất ngờ, Ngu Chiếu Hàn cầm lấy danh hiệu MVP của trận đấu. Anh rời khỏi trò chơi, ngửa đầu yên lặng nhìn Thời Độ một chút, mở hai tay ra: “Ôm một cái.”
Thời Độ lập tức cúi người ôm anh lên, là kiểu ôm gấu mà Cá Cá thích nhất.
“R.H đoạt giải quán quân, Thời Độ sẽ giải nghệ.” Ngu Chiếu Hàn ghé vào vai cậu, nói rất chậm, “Vậy chờ sau khi em giải nghệ……”
Thời Độ buột miệng thốt ra: “Em không muốn giải nghệ.”
Nói xong, Ngu Chiếu Hàn còn không có phản ứng gì, Thời Độ lại bực bội bản thân mình mà “Đờ” một tiếng.
Cậu vừa nói alf “Em không muốn giải nghệ” chứ không phải “Em không giải nghệ”, cái này có phải là trong tiềm thức cậu cũng cảm thấy có khả năng mình sẽ không thực hiện được lời hữa 100% hay không.
“Được rồi.” Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, sửa lại lời nói, “Nếu có một ngày chúng ta không thể không tách ra, em sẽ yêu xa với anh sao?”
Ngu Chiếu Hàn đã từng đọc rất nhiều truyện đều có tình tiết ra nước ngoài. Ra nước ngoài thường có nghĩa là đôi tình nhân đã đến đoạn chia tay, anh không hiểu, cũng không muốn chia tay với Thời Độ.
Nếu không thể dính ở bên nhau, vậy yêu xa là được, anh cũng không phải không thể mua được vé máy bay ra nước ngoài. Chờ đến khi Thời Độ hoàn thành việc học trở về, bọn họ vẫn có thể tiếp tục dính nhau.
Thời Độ ôm chặt lấy Ngu Chiếu Hàn, nói giọng khàn khàn: “…… Sẽ.”
Một chữ hứa hẹn ngắn gọn đã khiến Ngu Chiếu Hàn cảm thấy được chữa khỏi. Anh hơi giơ khóe môi lên, lạc quan nói: “Vậy là tốt rồi, anh không khổ sở.”
Thời Độ lại khổ sở lên, ngực đánh trống reo hò, giống bị người không ngừng đập vào.
Cậu biết Ngu Chiếu Hàn ở R. H lâu như vậy đã quen với việc chia lìa. Ngu Chiếu Hàn đã trải qua chuyện đội trưởng mà mình ỷ lại nhất qua đời; sau khi ông chủ trước của R. H mặc kệ, anh vì các đồng đội của mình mà lo liệu hết việc chuyển đội cùng giải nghệ cho họ; sau khi anh biết Tề Hiến bị thương ở tay, chỉ còn có thể thi đấu một năm cũng khóc một trận lớn, sau khi khóc xong lại thản nhiên mà đối diện với hiện thực.
Không chỉ có Shine đã quen, Cá Cá cũng đã chấp nhận giả thiết【 ai cũng đều có khả năng rời đi chính mình】.
Ngu Chiếu Hàn rõ chuyện nahf cậu, có lẽ lúc xác nhận quan hệ với cậu cũng đã chuẩn bị tốt —— không phải chuẩn bị chia tay với cậu, mà là chuẩn bị nói chuyện yêu xa thật tốt với cậu.
Nhưng mà cậu không muốn như vậy. Cậu thích chính là quỷ dính người, thích làm nũng, nếu không dính được, quỷ làm nũng sẽ làm nũng với ai chứ.
“Yêu xa là thế nào, Thời Độ, em biết không? Một ngày phải nhắn wechat mấy lần, bao lâu thì gọi video đây? Còn nữa, nếu như yêu xa, anh không thể quản nó được.” Ngu Chiếu Hàn giống như đang hỏi cậu lại giống như đang tự hỏi mình, nói liên miên không ngừng nghỉ: “Chờ anh ảnh thì học xem làm thế nào có thể thân thiết với em qua video.”
Thời Độ: “……”